Chap 31: Xuất hiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tử Yên nghe thấy vài âm thanh bôm bốp, lại thấy da mặt có phần đau, không nhịn được mà mở mắt. Đầu tiên, nàng nhìn thấy một người đã mấy lần ngăn cản nàng rời đi - Phong Tư. Sau đó phía trên, quả nhiên là khuôn mặt vạn năm không quên được, à không, khuôn mặt này mười phần thì chín phần giống, nhưng lại không phải.

Là vị Nguyệt công tử gì đó...

"Tỉnh rồi?" Nguyệt công tử khẽ hướng mắt xuống nữ nhân dưới đất, cấp một nụ cười mỉa mai.

Nàng nhìn xung quanh, phát hiện bản thân vẫn đang nằm trên nền đất, lại nhìn về phía Phong Tư mặt liệt: "Này mặt liệt. Ngươi lại dám đánh ta giữa thanh thiên bạch nhật?"

Phong Tư thì vẫn luôn giữ vững khuôn mặt băng sơn của mình, còn Phong Duật vội vàng thay thuộc hạ mình biện giải: "Không phải. Ta vốn là muốn đưa ngươi vào bên trong, nhưng..."

Còn chưa kịp nói hết thì thấy Nguyệt công tử vừa đi về chỗ ngồi của mình vừa cất giọng, chiết phiến bạc trong tay cũng là không giống chiết phiến của Lăng Thiên Trì: "Là ta bảo Phong Tư làm."

"Ngươi... Nguyệt... cái gì gì... Ngươi
muốn chết sao?"  Nàng run run chỉ tay, không ngờ trong lúc bản thân còn đang sốc thì lại bị một nam nhân chơi. Ha...

Nguyệt công tử đó giống như khá bất ngờ, ngay cả trà cũng để nguội lạnh mất: "Tiểu Tử Yên lại không nhớ tên ta rồi?!"

Nàng gật đầu, nở nụ cười đầy khinh thường: "Đúng vậy nha. Nếu không phải nghe Tiểu Thanh thi thoảng lại nhắc này nhắc nọ, ta cũng không biết ngươi không phải Lăng Thiên Trì tiểu tử..."

"Ngươi quên ta?" Nguyệt công tử nở một nụ cười, sau đó lại đệm thêm một câu: "Nghe nói trước đó ngươi vì không chịu tiến cung nên đã nhảy xuống vực, từ đó mà mất trí nhớ."

"Ha... Ngươi còn biết gì nữa?" Tên này... sao lại biết rõ vậy?

Nguyệt công tử lại không hề bất ngờ trước câu hỏi này, tà mị đáp: "Từ trên xuống dưới, không có chỗ nào ta không biết."

Nụ cười của nàng nhanh chóng tắt lịm, không thể nào tin tưởng rằng một danh môn khuê tú, kim chi ngọc diệp như 'Lạc tiểu thư' lại không còn là hoàng hoa khuê nữ*...

Thật sự không còn gì để nói!

"Ngươi nghĩ linh tinh gì vậy? Bỏ ngay cái thứ trong đầu mình đi." Nguyệt công tử cười càng thêm phần mỉa mai khinh thường, tay không lưu tình cốc mạnh vào đầu nàng.

"Tên điên kia. Tỷ đệ mình không quen nhau, đừng làm phiền tỷ tỷ, ra chỗ khác chơi." Nàng không thể ngồi nghe vị Nguyệt công tử này một lần lại một lần hồ ngôn loạn ngữ nữa, nhất định phải nhanh chóng cách xa hắn...

Nguyệt công tử dường như rất không vui, Phong Duật sợ hai người không ai nhường ai lại xảy ra xung đột liền vội vàng chạy tới: "Sắp tới giờ dùng cơm rồi. Tử Yên, chúng ta đi ăn cơm."

Nàng nghe tới ăn cơm liền chẳng thèm quản tên khó hiểu này liền theo Phong Duật xuống dưới. Dù có bất cứ chuyện gì cũng không thể quan trọng bằng ăn cơm...

Nàng xuống dưới, lại phát hiện vị Nguyệt công tử cũng đi theo, không nhịn được hỏi Phong Duật: "Sao hắn cũng ở đây? Không phải nên về rồi sao?"

"Nguyệt huynh sẽ lưu lại đây vài ngày." Phong Duật cười, sau đó mở cửa phòng, hướng mọi người ý mời.

What?

"Ok, fine. Ta tới chỗ Triệu tiểu đệ ăn. Các ngươi cứ chơi thoải mái đi."

Nàng rời khỏi Phong gia trang, chán nản đi về phía Minh chủ phủ. Thật ra, đồ ăn ở Phong gia trang thực sự rất ngon, nàng vẫn là có chút không can tâm...

Tử Yên ở trước cửa thành lại phát hiện có một thân ảnh đang mang vẻ mặt nghiêm trọng đi khắp nơi. Chắc không nhầm đâu!

Cổ đại đệ nhất mặt lạnh, Lãnh Hiên!

Lăng Thiên Hàn, à Thiên Trì tiểu tử tới rồi...

Nàng bên này vội vàng chạy về Phong gia trang, tuyệt đối không thể gặp phải Lãnh Hiên đó. Còn phía bên kia, Lãnh Hiên hỏi thăm không được, vừa ngẩng đầu lại chỉ thấy một bóng người lướt qua trong chớp mắt.

Hoàng hậu nương nương rốt cuộc là ở nơi nào?

Lãnh Hiên tìm một hồi không thấy, bất đắc dĩ lần nữa tay không trở về nhà trọ. Vừa vào phòng, Lãnh Hiên đã nhanh chóng hành lễ: "Công tử." Rồi hướng người bên trong lắc đầu.

Nam nhân từ trong bình phong trở ra, thấy thế liền lạnh nhạt mở miệng, dáng vẻ yếu ớt đến thảm thương: "Phía Lệ Thanh thì thế nào?"

"Đã an bài ổn thỏa. Công tử, vết thương của người..."

Thấy Lãnh Hiên lại bắt đầu lo cho vết thương của mình, nam nhân vội xua tay: "Không sao. Nhưng... kẻ có thể đả thương ta và Lệ Thanh, thực sự không phải tầm thường."

Lãnh Hiên cũng thật chưa đoán ra rốt cuộc người thần bí đó có lai lịch thế nào lại có thể đả thương chủ tử mình, lại nghe nam nhân nói: "Theo lời Sở Thiên Mục, hắn đuổi đến gần thành này liền mất dấu. Vậy thì nàng vẫn còn ở xung quanh đây thôi." Dừng một chút, nam nhân hít sâu một hơi điều hòa tâm trạng, lại bỗng để ý tới một chi tiết: "Sở Thiên Mục người đâu?"

Lãnh Hiên lúc này dường như cũng mới nhớ ra, vội vàng bẩm báo: "Lạ là từ khi tới nơi này liền không thấy hắn ta đâu nữa!!!"

Nam nhân ánh mắt bỗng chốc trở nên lạnh lẽo, bàn tay trước mắt liền bất giác nắm chặt lại.

"Lăng công tử đang nói tới ai vậy? Tâm trạng có vẻ không được tốt lắm?!"

------------------------------

*Thời xưa, con gái chưa kết hôn khi trang điểm thường bôi "phấn hoa vàng" lên mặt. Trang điểm "đính hoa vàng" là phổ biến ở các thiếu nữ. Theo phong tục, sau khi xuất giá phải thay đổi cách trang điểm. Vì thế dân gian có câu: "Kim triều bạch diện hoàng hoa tỷ/ Minh nhật hồng nhan lục mấn thê" (tạm dịch là: Nàng nay má phấn hoa vàng/ Mai này xuất giá tóc xanh má hồng).
Ngoài ra, hoa vàng cũng lại chỉ có hoa cúc. Vì hoa cúc chịu được sương giá nên người ta dùng để ví với người có tiết tháo. Vì vậy, 'hoàng hoa khuê nữ' cũng là để ví với thiếu nữ còn trong trắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net