C2.Xuyên không ư?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng sáo vang lên trong đêm tối tĩnh mịch.Âm thanh trầm bổng mà ma mị đưa người nghe vào một ma trận cảm xúc.Có lúc tiếng sáo déo dắt gợi lên một nỗi uất hận,có lúc lại cảm thấy lạnh lẽo vô tình.Tiếng sáo vẫn tiếp tục vang lên làm cho khung cảnh thêm phần u ám.Hôm nay là rằm tháng tám nhưng có điều khác lạ : mặt trăng đã bị những đám mây đen che mất.Thật khiến người ta phải cảnh giác với những việc sắp xảy ra
Khẽ nhíu này,tiếng sáo thực khiến cô khó chịu,chuẩn bị ngồi dậy thì một cơn đau từ trán truyền xuống làm cô như chết lặng mà ngã xuống giường,tưởng chừng như mọi dây thần kinh đều tê liệt hoàn toàn.
-Đã tỉnh?
Giọng nói của một người đàn ông vang lên.Nó từ từ mở mắt và ngước mặt lên...
-Woaaa...Anh đẹp trai thật đó!!!!
Một giây sau khi phát ngôn bậy bạ,cô vội lấy tay che miệng,mặt đỏ bừng quay sang chỗ khác (Lâm Song Ngư!Mày vừa nói cái gì vậyyyyyy!Haizzzz...xấu hổ chết mấtttt!!!~suy nghĩ).Cũng không thể trách Lâm Song Ngư - cô.Người đứng trước mặt cô đẹp một cách đẹp hoàn mĩ không thể chê chỗ nào được.
Câu nói của cô khiến hắn ta sững người,khiến trong lòng có một dòng cảm xúc khó tả.
Mà bỏ qua cái chuyện hồi nãy đi,giờ cô mới nhận ra đây không phải...phòng của cô!Cái kiểu điêu khắc hoa văn của căn nhà gỗ này khiến cô có cảm giác giống như đang ở mấy đền,chùa vậy đó!Lạ lẫm!Nghiêm trang quá mức!
-Xin lỗi...nhưng tôi đang ở đâu thế này?Ở đây đang quay phim cổ trang sao???
-Quay phim...?Thứ đó là gì???
Câu trả lời thực khiến cô muốn độn thổ!Cái kiểu này chắc là người trên rừng trên núi lâu năm rồi!!!
-Thôi nào!Chẳng lẽ đã thế kỉ XXI rồi mà không biết?
-Cô đang nói gì vậy?Đây là thế kỉ thứ nhất!
Một phút dây thần kinh ngừng hoạt động...

-Sặc...Đùa!Không thể nàooooo???
-Tôi không thích đùa!
Bây giờ "hoang mang" là hai từ xuất hiện trong đầu cô...Cái quái gì xảy ra thế này???OMG!Không thể tin nổi...Chẳng lẽ...chẳng lẽ...
-Mình xuyên không!!!
Cô hét toáng lên khiến ai đó giật mình mà suýt ngã khỏi ghế...(Con người bất bình thường~suy nghĩ)
Nếu những sự việc trên là đúng thì có lẽ cô đã vượt gần 20 thế kỉ để tới đây ư???Thật không thể tin nổi!
Mà không sao!sống chung với trai đẹp là cô mãn nguyện rồiiiii!
-Tôi là Lâm Song Ngư,16 tuổi...còn?
-Bạch Dương...24...
-Thế thì chào chú nh...À...à không...
Vừa nói xong đã bị hắn ta liếc xéo.Cách nhau 8 tuổi cô gọi là chú chứ còn răng nữa mà lườm muốn rớt con mắt luôn vậyyyy?
-Tôi định mang cơm lên...nhưng chắc không cần!
Nói xong,Bạch Dương (BD) bước đi luôn để cô ngồi ngơ ngác,lúc nhận ra vấn đề thì hắn ta đã lượn mất tăm...
-Whatttttttt???Đứng lạiiiii...Tôi còn chưa ăn cái gì mà...!💢
Có lẽ cô phải xem xét lại quyết định của mình!!!~Ahuhu~Ahuhu...
  ----Ôi!tội nghiệp bé Ngư!Ai thương bé thì vote cho Mun với để Mun có động lực viết tiếp nhoa!~không liên quan lắm cơ mà kệ!!!♈♓---❤


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net