C4.Số phận trêu người!?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay, rút kinh nghiệm từ tờ mờ sáng cô đã thức dậy để dọn dẹp nhà cửa.Nhưng ai đó đâu chịu để yên!?
-Lâm Song Ngư!
Âm điệu vang lên nghe có vẻ nhẹ nhàng mà vô cùng ma mị,khiến ai đó giật mình nổi da gà,da vịt tùm lum...Chưa gì đã ngửi thấy mùi nguy hiểm rồi a!
-Có...Có gì không...?
-Ai là người cứu cô?
-Ukm...Anh!!!
-Cô không định trả ơn cho tôi sao?
-Trả ơn...thế nào???
Bất chợt anh nở một nụ cười nguy hiểm,khiến cô không khỏi hoang mang...
-Bán thân!
Cô như chết lặng,cái gì mà "bán thân"?Chỉ hai từ mà cũng làm cô tê liệt toàn bộ dây thần kinh.Ôi....Anh ta đang tiến lạiiii...!Tình thế nguy hiểm thế này mà hai chân cô nặng như hai hòn đá....Ây zà!Cô chưa 18 đâu đó nhá!!!Lấy lại bình tĩnh,cô chạy thật nhanh ra cánh cửa và lao mất hút...Một phút lơ ngơ!?
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Cô cố hết sức chạy một mạch vào trong rừng!Cô chạy mãi...chạy mãi.......và cuối cùng thì cô đã bị lạc!!!
Mặt trời đã khuất dần sau những ngọn núi hùng vĩ.Không gian tối mịt mà u ám!Vạn vật xung quanh như nín thở để chờ đợi một điều gì đó sắp xảy ra!

-Ây!Mỏi chân quá đi mất!Sao lại quay lại chỗ cũ rồi!?
Cô chán nản ngồi đại ở một tảng đá to ven suối.Mặt trăng giờ đã lên cao.Cô trầm ngâm nhìn lên trời.Đã hai ngày rồi!Chắc ba mẹ lo cho cô lắm.Cô không thể tưởng tượng nổi khuôm mặt sầu khổ,rầu rĩ về đứa con gái này như thế nào.Bất chợt,nước mắt cô cứ tuôn trào chảy xuống ướt đẫm hai má. Đã bao lâu cô không khóc như thế?Từ khi nào cô đã tự tạo cho mình một vỏ bọc vui vẻ,mạnh mẽ tới như thế?
  "Đêm tối mang một nỗi buồn u uất Khuất sâu trong lòng là nước mắt tâm                          tư
  Dưới ánh trăng sáng con thầm gọi
Cha mẹ nơi nào liệu có nhớ đến con không?"
Khẽ gạt đi hai dòng lệ,cô chợt nghe thấy tiếng sáo.Là tiếng sáo đó.Tiếng sáo đã vang lên khi cô tới nơi này.Tiếng sáo đã đánh thức cô sau một giấc mơ dài...Vậy chủ nhân của tiếng sáo này là ai...?
Khẽ phủi bộ trang phục,cô lê bước đi theo tiếng sáo.Thì ra tiếng sáo cũng chẳng cách bờ suối là mấy bước chân.Chẳng mấy chốc mà cô đã đứng phía sau người thổi sáo.Chưa kịp nói gì thì...bỗng...một con dao lao về phía cô...cô không kịp phản ứng và đứng chôn chân tại một chỗ...con dao sắc bén lướt qua cứ thế làm đứt mấy sợi tóc và cuối cùng con dao găm vào một cái cây gần đó.Còn chưa hoàn hồn thì người đàn ông đó lên tiếng.
-Ngươi là ai?
........................................................................
-Ai cử ngươi tới?
.................................................. ...................
Tiếng gió vi vu thổi qua hàng cây nghe tiếng lá xào xạc.Hai con người vẫn ở nguyên một chỗ,nhưng trong tư thế bất động.Bấy giờ,không thấy câu trả lời,người đàn ông mất hết kiên nhẫn mà quay đầu lại...Dám cả gan không trả lời câu hỏi của hắn...xem ra ngươi tới số rồi...!!!
-ĐỒ ĐIÊN!!!NGƯƠI CÓ BIẾT CHƠi DAO NGUY HIỂM LẮM KHÔNG HẢ!!!💢
Tiếng hét chói tai vang lên như mắng xối xả vào người đối diện.Cô là cô tức lắm rồi nhé!Mới gặp nhau lần đầu không quen không biết mà đã chào hỏi hoành tráng thế hử?Mới trốn trại ra phải không???
Hắn khẽ nhíu mày!Còn tưởng là một nam nhân vạm vỡ đến ám sát...không lẽ...
-Nữ nhi cuối cùng cũng chỉ là bàn đạp cho nam nhân vươn lên!
-Ngươi đang nói cái quái gì vậy?
-Không biết ta nói gì?Vậy hành động thì hiểu chứ?
Nói rồi hắn ta bước tới chỗ cô,không nhanh cũng không chậm.Như có linh cảm không lành cô cứ lùi mãi...nhưng cô nhận ra mình đã đứng sát ven suối.Không còn đường nữa...bấy giờ hắn ta lao tới,bế xốc cô lên làm cô hơi choáng váng.
-Buông ra...Đồ biến thái!
Cô hét toáng lên,cố di chuyển nhưng không thể nào thoát được cánh tay vững chắc đang càng ngày càng siết chặt.Ở khoảng cách này,cô có thể nhìn thấy khuôn mặt điển trai của hắn...Ây zà!Sao trai đẹp ở thời này toàn lưu manh thế!!!
Trong lúc cô đang còn lơ ngơ thì hắn đã buông một câu
-Được...toại nguyện!
-Hả???Toại nguyện cái...A..AA!!!
Hắn không thương tiếc thả cô ngay xuống suối.Cả người cô ướt nhẹp.Máu bắt đầu dồn lên não...Trai đẹp cái gì!!!Vứt💢!!!
-Đồ Điênnnn...ngươi...
Chưa kịp nói hết câu thì cô đã ngã sõng soài trên mặt đất.Hic!có lẽ vì cả ngày cô chưa ăn gì đây mà!Cô chỉ lơ mơ cảm nhận được một bàn tay lạnh lẽo vòng qua ôm eo cô và leo lên ngựa.
    -  -  -  -  -  -  -  -  -  -  -  -  -  -  -  -  -  -  -  -
-SONG NGƯ!LÂm SONG NGƯ!
Tiếng gọi như đánh thức cả khu rừng.Một người nam nhân chạy hết sức vội vã...BD-anh chỉ đùa với cô chút thôi mà ai zè cô nghĩ thật chạy mất tăm mất tích...
-Lâm Song Ngư!Nhất định tôi sẽ tìm được em!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net