Chương 16 - 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 16: Ngụy nữ Băng Thuần

Lúc Bích Ngô đi ra ngoài chuẩn bị bữa tối cho Phù Lạc, Phù Lạc tiếp tục chìm vào suy tưởng của mình.

Đột nhiên mông như bị bỏng, nhảy dựng lên sờ sờ phía sau, hình như không có gì cảm giác, nhất thời yên lòng, xem ra hoàng đế còn chưa biến thái đến mức dùng tư thế đam mỹ đối xử với mình.

Đam mỹ, được rồi, vì sao mình lại nghĩ tới đam mỹ đây? Là bởi vì Long Hiên đế đăng cơ chín năm, hậu cung tần phi lại ít ỏi có thể đếm được, còn bởi vì bốn mươi chín mỹ nữ hắn lại chỉ chọn chín người? Ngày thường Phù Lạc không thể xuất môn, cũng không có bao nhiêu cơ hội quan sát thị vệ trong cung, rất ít thấy hoàng thượng, cũng không thấy được thị vệ cận thân của hắn, có phải đều là đó mỹ thiếu niên không đây? Lại dường như nghe nói hoàng thượng hiện nay bổ nhiệm người trẻ tuổi, ví dụ Trạng Nguyên năm nay, đó là mỹ thiếu niên nhẹ nhàng, khiến không ít nữ tử kinh thành khom lưng, những thứ này là nghe ai nói chứ? Phù Lạc không nhớ rõ, dù sao hiện ở trong cung, tin tức của cung nữ đều linh thông hơn mình, ai nhà mẹ đẻ mình không phải người Viêm Hạ chứ, công chúa nước khác tuy rằng thân phận tôn quý, lại không có chỗ lợi gì.

Nghĩ đến đam mỹ Phù Lạc liền ác hàn một trận. Trong truyện xuyên qua rất nhiều mỹ nam quốc sắc thiên hương đều là đam mỹ đáng ghét á, Phù Lạc càng nghĩ càng cảm thấy hoàng đế cực kỳ giống công, có lẽ vẫn là nam nữ ăn hết. Đêm qua, đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vỗ nát trán Phù Lạc cũng không nhớ nổi, chỉ có thể ảo tưởng hoàng đế dùng hết các loại dụng cụ để đánh mình, hơn nữa đôi mắt băng lạnh như biển sâu Bắc Cực kia, Phù Lạc quấn chặt lấy chăn mỏng.

"Nương nương, người rất lạnh à?" Bích Ngô bưng bữa tối tiến vào, vội đi đóng cửa sổ.

"Không, không, không cần đóng." Cả trong phòng đã tràn ngập hơi thở ác ma, hương vị dâm dật, không thể để cho chúng nó lưu lại. Phù Lạc thực hoài nghi đêm đầu tiên kia nhất định là mình đang nằm mơ, nếu như chuyện xuyên qua này thật sự là giấc mộng thì tốt rồi, mộng vẫn luôn có lúc tỉnh dậy.

Bích Ngô nâng Phù Lạc ngồi dậy, Phù Lạc đưa tay tiếp nhận đũa bạc Bích Ngô đưa tới, ba một tiếng rơi trên mặt đất. Nước mắt, nước mắt cũng không nhịn được nữa chảy xuống. Chứng kiến hai tay vô lực cầm "Đũa", Phù Lạc cũng không nhịn được ủy khuất trong lòng, vị hoàng đế kia lại có thể làm thương tay của mình, nỗi sợ hãi bị tàn phế khiến Phù Lạc ôm lấy Bích Ngô oa oa khóc lên. "Bích Ngô, ta có thể tàn phế hay không, có thể tàn phế hay không?"

"Không đâu, nô tì đi mời thái y." Bích Ngô kích động chạy ra ngoài.

Phù Lạc nghĩ thầm mẹ của Vô Kỵ ca ca cũng thật thông minh, đã sớm biết nữ nhân càng xinh đẹp sẽ càng gạt người, lại quên nói nam nhân càng xinh đẹp càng biến thái.

Bích Diệp tiến vào bón cơm cho Phù Lạc.

"Công chúa, tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì vậy?"

"Bổn cung cũng không nhớ rõ. Bích Diệp, tối hôm qua ngươi có nghe được cái gì không?"

"Nô tì nghe thấy hoàng thượng mắng, mắng công chúa." Bích Diệp cẩn thận nói, không ngừng quan sát sắc mặt Phù Lạc.

"Hắn, hắn mắng cái gì?"

"Hoàng thượng mắng công chúa là độc phụ, ác phụ, sau đó chợt nghe thấy công chúa kêu cứu mạng, sau đó nô tì cũng không biết."

Phù Lạc mới vừa dừng nước mắt lại khóc đến chết đi sống lại, lời nói của Bích Diệp không thể nghi ngờ đã khẳng định suy đoán của mình, may mắn may mắn chính mình không nhớ rõ được gì cả.

Sau khi Thái y xem qua, chỉ nói là vết thương nhẹ không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi mấy ngày là được rồi. Bích Ngô lại cầm thuốc chữa ngoại thương thái y đưa bôi lên cho Phù Lạc, đau đớn cũng coi như giảm bớt một chút, vào cung này mới bao lâu, đã hai lần bị "Đòn hiểm", Phù Lạc bắt đầu nhớ nhà, muốn quảng cáo rùm beng pháp chế ở thế kỷ hai mươi mốt.

Điện Can Nguyên

Vạn Toàn chứng kiến tiểu thái giám liều lĩnh bưng lục đầu bài tiến vào, ngăn cản cũng không kịp, hoàng thượng đã thấy được. Ánh mắt Long Hiên đế như gió lạnh tháng hai, giữa tiếng quát nhỏ mà đầy khí thế của Vạn Toàn, tiểu thái giám tè ra quần cút ra khỏi điện Can Nguyên.

Hồi tưởng lại chuyện đêm trước, Long Hiên đế tăng thêm chút sắc mâu, hàn quang chợt lóe lên, khiến Vạn Toàn cảm thấy nếu ở trước mặt hoàng thượng nhắc đến Hạm Đạm Hiên hoặc Phù phi, nhất định là ngại mạng dài. Vì thế chuyện đêm đó sẽ thành bí mật.

Phù Lạc nằm trên giường nghỉ ngơi suốt năm ngày rốt cục có thể xuống giường đi lại. Nhưng vẫn phải che khuất hết các vết thương, cũng không thể khiến tần phi hậu cung này chế giễu nàng. Nhớ tới không lâu nghe Lệ Tiệp dư không ngừng khoe hoàng thượng đối với nàng ôn nhu săn sóc cỡ nào.

Giải sầu, giải sầu, cần giải sầu gấp. Phù Lạc không tự chủ liền đi tới Lê Uyển Viên, từng tiếng đàn sáo vang ra, vũ kỹ trong cung đang tập điệu múa "Nguyệt đản". Từ chân tường ngắm nhìn Thính Hương thủy tạ nơi xa, nàng có thể thấy trên mặt hồ Liễu A Man đang nhẹ nhàng nhảy múa, Liễu A Man vô dục vô cầu, tự do tự tại, tâm Phù Lạc đã tràn ngập hâm mộ, có lẽ tất cả nữ nhân trong hậu cung chỉ có nàng ấy được tự do, thông minh lựa chọn không liên quan đến hoàng đế.

Đi khỏi Lê Uyển viện, lại thấy một nha đầu trang phục cung nữ đang giẫm lên mấy tảng đá xếp thành đống nhỏ, nhìn lén vào trong Lê Uyển Viên, nhìn đống đá kia, cũng không giống như mới dựng thành hôm nay. Phù Lạc tăng thêm lòng hiếu kỳ, dù sao đã nhiều ngày không có việc gì, xem đến tột cùng cũng tốt.

"Ngươi là ai?"

Nàng kia sợ tới mức té khỏi đống đá, Phù Lạc tiến lên muốn nâng nàng dậy. Nàng lại bò lên trước, quỳ xuống nói: "Phù phi nương nương tha mạng, nô tì, nô tì chỉ là tò mò."

Phù Lạc không bất ngờ nàng nhận ra mình, ai bảo mình sống hai năm ở trong cung này rồi, mà lại là người gặp người ghét, cung nhân thấy đều hận không thể trốn xuống dưới nền đất chứ.

"Ngươi tên là gì, cung nào?"

"Nô tì tên Ngụy Lan, là cung nữ tạp dịch phụ trách quét tước Nội Thị Giám."

Ngụy Lan, cái tên Ngụy Lan này vì sao quen thuộc như vậy. "Ngẩng đầu lên."

Nàng có một đôi mắt thanh tuyền trong suốt tinh thuần, phấn môi nhàn nhạt, khuôn mặt thanh tú, da thịt như khắc băng đúc tuyết, so ra kém dung mạo tuyệt sắc của Ngọc Quý phi, Lệ Tiệp dư, Như Tần, Tĩnh Tần, nhưng quyết không cao ngất phóng túng, cái loại khí chất băng thuần này, khiến mắt người khác tỏa sáng. Nữ tử như vậy, Phù Lạc nhớ ra đây không phải là tú nữ Ngụy Lan hại Tĩnh Tần ngã bị thương sao?

Cũng nhớ đến Bạch Vân Nhược từng nhắc tới tài múa của Ngụy Lan còn tinh xảo hơn nàng ta, đây cũng là một nữ tử yêu múa đi. Trước kia cũng chưa từng chú ý đến nàng, ai bảo Lăng Nhã Phong phong tư áp đảo cướp lấy chú ý của mọi người đây?

Sau khi trở lại Hạm Đạm Hiên, Phù Lạc sai Bích Ngô đi Nội Thị Giám muốn Ngụy Lan làm thị nữ, Vạn Toàn mặc dù biết hoàng thượng không thích Phù phi, nhưng cũng biết bây giờ không phải lúc tốt đắc tội nàng, loại chuyện nhỏ nhặt này tự nhiên sẽ không làm khó.

"Nô tì vấn an Phù phi nương nương." Ngụy Lan sợ hãi hành lễ. Lời đồn về Phù phi không phải nàng chưa nghe qua, cũng tận mắt nhìn thấy nàng ngoan tuyệt với Lý ma ma, Hạm Đạm Hiên quả thực chính là nơi cung nữ e ngại nhất trong hậu cung. Hàng năm đều có mấy cỗ thi thể rời đi từ nơi này đó.

"Ừ, tự Lan này phạm vào họ của Hiền phi nương nương trong cung, không bằng Bổn cung cho ngươi sửa một cái tên khác đi, Băng Thuần, Băng Thuần tên này được không." Như lời Phù Lạc nói, Hiền phi trong cung đức cao vọng trọng, tự Lan trừ bỏ chính nàng ta cùng với thị nữ bên người nàng ta ban cho làm họ, những người khác đều sẽ kiêng dè.

"Băng Thuần tạ ơn nương nương ban tên cho."

Đúng là nữ tử thông minh lanh lợi, nữ tử thế này không thể cứ mai một như vậy được. Không qua mấy ngày Phù Lạc liền tìm cơ hội đưa Băng Thuần đến chỗ Liễu A Man, mời nàng làm huấn luyện, chỉ nói mình rất thích xem ca múa, hi vọng nàng có thể huấn luyện Ngụy Băng Thuần một chút. Làm thỏa mãn ước muốn của Băng Thuần, cũng là nuôi dưỡng trợ thủ đắc lực cho mình.

Cơ hồ mỗi phi tử trong hậu cung đều sẽ nuôi dưỡng người kế tục mình, đợi đến khi bản thân tuổi già sắc suy, người kế tục còn có thể tiếp tục chiếu cố chính mình. Phù Lạc trực giác được không cần chờ đến khi mình tuổi già sắc suy đã gặp được người kế tục, cho nên một khắc nhìn thấy Ngụy Băng Thuần này liền nghĩ tới kế hoạch nuôi dưỡng người kế tục. Nàng có tin tưởng với tư chất của Ngụy Băng Thuần, cho dù kém Lăng Nhã Phong, nhưng cũng không đến nỗi thua kém quá xa.

Chương 17: Nỗi hận mài mực

"Hoàng thượng giá lâm, Phù phi tiếp giá." Thanh âm thái giám lanh lảnh kéo dài vang lên trong bầu không khí của Hạm Đạm Hiên.

Tay Phù Lạc run lên, đũa lại rơi trên mặt đất, sắc mặt nháy mắt tái nhợt, hơn nửa tháng vô ưu vô lo khiến nàng gần như đã quên mình còn có trách nhiệm thị tẩm, ai bảo đã nửa tháng hoàng đế không cho triệu một phi tần thị tẩm chứ, điều này làm cho Phù Lạc đã hoàn toàn khẳng định hắn là một cường công đam mỹ.

"Công chúa (nương nương)." Bích Diệp cùng Bích Ngô vô cùng lo lắng nhìn Phù Lạc đang dại ra, thẳng đến khi hoàng thượng bước vào Đình Nhụy các (phòng ăn Hạm Đạm Hiên) mới lên tiếng gọi.

"Thần thiếp (nô tì) vấn an hoàng thượng." Phù Lạc hơi run rẩy vấn an Long Hiên đế.

"Ái phi bình thân."

Một tiếng ái phi, khiến lòng muốn chết Phù Lạc cũng có. Trong lúc hoảng hốt nàng dường như chứng kiến Long Hiên đế dữ tợn dâm đãng cười nói với nàng, "Ái phi, tối nay trẫm sẽ vô cùng yêu nàng." Kế tiếp chính là các loại khổ hình cực kỳ tàn ác, trường hợp cực kỳ huyết tinh cùng không thích hợp với thiếu nhi này, nào là giọt nến, roi quất, ghế hùm(1) (ngộ cũng không biết vì sao lại có ghế hùm) đều hiện ra rồi, mồ hôi lạnh từng giọt rơi xuống.

"Ái phi thân mình không khoẻ sao?"

Phù Lạc cảm giác được một vật thể ấm áp đặt ở trên trán của mình, ngẩng đầu vừa nhìn lại là tay Long Hiên đế, sợ tới mức giật mình một cái, phản xạ có điều kiện quỳ xuống (thật sự là thân có nô tính mà, chưa bao lâu đã phản xạ có điều kiện rồi), "Hoàng thượng tha mạng."

Hành động của nàng khiến Long Hiên đế kinh ngạc một trận, bản thân đã làm gì, khiến Phù phi bị dọa thành như vậy chứ. "Ái phi, chỉ giáo cho?" Nói xong, lại giống như đang nhớ lại chuyện lần trước, nghĩ đến Phù phi là vì lần thị tẩm trước mà sợ hãi, phủ xuống thân thể nhẹ nhàng thổi hơi ở bên tai Phù Lạc, "Lần trước, trẫm rất hài lòng." Dứt lời, còn phá lệ lộ ra tươi cười ít đi mấy phần châm chọc, khiến Phù Lạc nháy mắt ngây ngốc, ai bảo tuyệt phẩm thế này căn bản không có ở hiện đại, cũng không trách nàng không có lực miễn dịch. Dần dần mới nghĩ đến lời Long Hiên đế nói, nhất thời trước mắt tối sầm, lung lay sắp đổ. Ý niệm cuối cùng trong đầu là, ngươi đương nhiên vừa lòng, đáng tiếc ta thì vô cùng thê thảm.

Hoàn hảo Long Hiên đế nhanh tay lẹ mắt đỡ nàng, "Ái phi, ái phi, mau truyền thái y." Phù Lạc càng thêm choáng váng ở trong lung lay mãnh liệt của Long Hiên đế, từng tiếng ái phi bao hàm giả dối cùng châm chọc, vốn phải là thanh âm lo lắng mà Phù Lạc nghe như thế nào cũng cảm thấy đây là vui sướng khi người gặp họa, xem ra giả bệnh có chút không giả bộ nổi nữa rồi.

"Hoàng, hoàng thượng, thần thiếp không có việc gì." Dứt lời giãy dụa đứng lên.

"Ái phi đang dùng bữa à? Đúng lúc Trẫm cũng chưa dùng, cùng nhau ăn đi." Dứt lời, lôi kéo tay Phù Lạc đến gần bàn ăn.

Phù Lạc cảm giác tâm tình hôm nay của Long Hiên đế rất tốt, mà mình thì giống như con chuột dính trên bả, mạng không còn dài.

Vạn Toàn thấy Long Hiên đế hôm nay khác rất nhiều so với ngày thường, thỉnh thoảng ném cho Phù phi ánh mắt tràn ngập đồng tình. Buổi sáng nhận được tin biên ải chiến thắng, Long Hiên đế mặt rồng mừng rỡ, xem ra chiến tranh rất nhanh sẽ kết thúc, giá trị lợi dụng của Ngọc Chân quốc cũng sẽ không còn, vận mệnh của Ngọc Quý phi cùng Phù phi trong hậu cung này cũng thật đáng lo, nhìn nhất cử nhất động hôm nay của hoàng thượng, càng làm cho Vạn Toàn lo lắng đến tương lai của Phù phi. Hoàng thượng biểu hiện ôn nhu cùng nhiệt tình với Phù phi rất không bình thường.

"Vâng."

Vẻ mặt Long Hiên đế vốn đang ôn hoà sau khi nhìn đến một đĩa cải thìa cùng một chén canh chay trên bàn cơm, sắc mặt nháy mắt âm u như mưa tuyết sương mù trời đông giá rét.

"Bữa tối Phù phi chỉ có thế này sao? Xem ra nên thay đầu bếp ở Hạm Đạm Hiên rồi, truyền trẫm ~~"

Phù Lạc vội vàng cắt đứt lời Long Hiên đế, "Là thần thiếp yêu cầu, không liên quan đến đầu bếp."

"Lúc trẫm nói chuyện, không thích bị người khác cắt đứt." Khuôn mặt mang theo mỉm cười gằn từng tiếng nói ra lời nói lạnh như băng, khiến Phù Lạc cảm thấy càng thêm đáng sợ mà lạnh run.

"Có điều nếu Phù phi đã nói như vậy, trẫm tạm tha cho hắn. Nhìn nàng thân mình không tốt hẳn nên ăn đồ bổ, sao có thể chỉ ăn mấy thứ này." Dứt lời ý bảo Vạn Toàn truyền lệnh.

Phù Lạc đối mặt với một bàn ngự thiện cung đình, vốn nên ăn như thói quen, đáng tiếc là cùng nhau ăn cơm với Long Hiên đế, khẩu vị gì cũng đều mất sạch.

"Ái phi thử chút vịt hầm sen này xem." Ân cần gắp thức ăn cho Phù phi, "Thử thêm chút cá này nữa." Trong lúc nhất thời chỉ thấy Long Hiên đế ân cần gắp thức ăn cho Phù Lạc, mà Phù Lạc thì không dám cự tuyệt mắt ngấn lệ, giận mà không dám nói gì mải miết bới cơm, à không, bới đồ ăn. Trong lòng khóc lóc kể lể nói, "Người ta ăn chay đó, ô ô ô."

Lúc Long Hiên đế gắp miếng thịt lợn sữa thì Phù Lạc cũng nhịn không được nữa chạy ra ngoài. Ngồi xổm xuống nôn, Bích Diệp cùng Bích Ngô nhanh chóng ra hầu hạ.

Trở về đối diện với khuôn mặt lo lắng của Long Hiên đế, tâm Phù Lạc chợt lạnh, tối nay không phải là đêm đoạn hồn của mình đi?

"Người đâu, lôi ngự trù ra ngoài chém." Long Hiên đế lạnh lẽo nói.

Trong lòng Phù Lạc thầm hận một trận, còn không phải làm cho ta xem sao, nếu không vì sao sớm không nói muộn không nói, lại muốn sau khi ta nôn xong tiến vào mới nói, trăm phương ngàn kế muốn giành lấy niềm vui của mình như vậy, xem ra cuộc sống sau này không dễ chịu rồi.

"Hoàng thượng không liên quan đến ngự trù, là thần thiếp không quen ăn thức ăn mặn." Phù Lạc vẫn là nhịn không được, nàng không thể ngồi xem loại chuyện lấy mạng người như cỏ rác thế này.

"Ái phi sao không nói sớm." Vạn Toàn thông minh sớm đã sai người thay phần lớn món ăn mặn, mang thức ăn chay lên. Phù Lạc thì vẻ mặt xanh xao tiếp tục chịu đựng bữa tối tra tấn, Long Hiên đế là đang chăn heo à?

Một bữa cơm thật sự là "Khách và chủ hết sức vui vẻ". Phù Lạc miễn cưỡng cười vui bị Long Hiên đế gọi vào thư phòng mài mực, mỹ danh là hồng tụ thiên hương. Đừng tưởng cái này không cần thể lực, cứ cho ngươi thử không động dùng cổ tay mài mực một canh giờ xem, là muốn mạng người đó. Tay Phù Lạc đã run rẩy móc như móng gà rồi.

"Ba." Thanh âm thanh thúy đánh vỡ sự yên tĩnh cả thư phòng, nhanh chóng ngưng kết khí lạnh giữa hè, Phù Lạc cảm thấy chỉ cần có Long Hiên đế ở đây, cho dù trời hè không có điều hòa cũng có thể rất thoải mái. Điều kiện tiên quyết là người trêu chọc đến hắn không phải là mình.

Một giọt mực do Phù Lạc lỡ tay khiến đĩnh mực rơi xuống mà dần thấm ở trên long bào của Long Hiên đế. Vốn nên ở trên mặt của hắn, may mắn nhanh chóng tránh được, có thể là bởi vì có bàn ghế ngăn cản hoặc là liên quan đến uy nghiêm hoàng đế, nên hắn không nhảy dựng lên tránh, vì vậy Phù Lạc vô cùng ai oán nhìn giọt mực muốn mạng người kia. Làm dơ long bào hay làm dơ mặt hoàng thượng đều là đại bất kính, Phù Lạc sợ tới mức mất đi toàn bộ hành động, trong lòng lại lẩm bẩm, "Ta làm dơ một bộ long bào rồi." Trừ bỏ muốn chết ra, cũng vì làm dơ món đồ cổ vô giá kia mà tự trách (điều kiện tiên quyết là trở lại thế kỷ hai mươi mốt), thêu công thật tốt mà.

Đáng tiếc nàng không biết đây đã là kiện long bào thứ hai mà nàng hủy diệt.

Vạn Toàn nghe tiếng đi vào nhìn thấy chính là Phù phi dại ra cùng sắc mặt không tốt của Long Hiên đế. "Thay quần áo cho trẫm." Vạn Toàn âm thầm lắc đầu, càng cảm thấy tương lai của Phù phi thật bi ai, hắn đang dùng ánh mắt tương lai để nhìn hiện tại.

Ngoài dự kiến của Phù Lạc chính là, hoặc là cũng không có, Long Hiên đế lại khoan dung với nàng. "Mệt mỏi rồi nhỉ, trẫm rất thích ái phi mài mực, ngày mai lại tiếp tục đi." Nói xong ra hiệu cho Phù Lạc ngồi xuống chiếc giường ở bên trái mình.

Ngày mai tiếp tục? Phù Lạc mở to hai mắt, môi run rẩy nói ngày mai tiếp tục, kỳ thật cũng chỉ là làm khẩu hình miệng khi phát âm, nàng sợ hoàng đế hỉ nộ không rõ này từ đáy lòng. Long Hiên đế sớm quay đầu tiếp tục công vụ, Phù Lạc liền si ngốc ngơ ngác ở một bên ngóng nhìn bên mặt hoàn mỹ giống như thần Hy Lạp của hắn, vĩ ngạn khí phách, tuấn tú sáng ngời. Khi ôn nhu như gió mát đêm trăng sáng, khi âm u như bão tuyết giữa trời đông, chính là bất cứ lúc nào cũng nhìn rất đẹp, nếu hắn không SM không đam mỹ thì hẳn là rất tốt. Định luật một của sự thật, mỹ nữ dễ nhìn bất luận làm bao nhiêu chuyện nhân thần cộng phẫn đều dễ dàng được tha thứ cùng bỏ qua.

Trong mơ mơ màng màng liền ngủ mất, lại mơ mơ màng màng hướng tới nơi ấm áp. Long Hiên đế có chút chán ghét nhìn nữ nhân gối ở trên bắp đùi mình. Chán ghét nhìn đầu của nàng không ngừng theo nghiêng ngả ở dưới đùi mình mà trượt xuống, lại không ngừng trở lại trên bắp đùi mình, cuối cùng nàng rốt cuộc bắt lấy bắp đùi của mình, dùng cánh tay nâng ở dưới mặt, ngăn cản đầu trượt xuống, nàng đại khái còn chưa ý thức được hành vi của mình đối với hoàng đế mà nói là bất kính cỡ nào. Tư thế ngủ của tất cả tiểu thư khuê các đều bị huấn luyện qua, tuyệt đối ôn nhu tiêu chuẩn đẹp, cũng không giống như công chúa Ngọc Chân quốc bị làm hư còn có thể chảy nước miếng khi ngủ này.

Cuối cùng Long Hiên đế lại cho đòi Vạn Toàn cầm một cái đệm tiến vào, để sau đầu của nàng sẽ không bị nghiêng mà trượt xuống nữa, cánh tay cũng thoải mái rút ra. Long Hiên đế cũng không ý tứ được bản thân lại có thể nhìn nữ nhân mình chán ghét rất lâu.

Ban đêm Vạn Toàn ra ra vào vào ngâm trà thêm điểm tâm cho Long Hiên đế, đi lấy chăn mỏng cho Phù phi, lại thấy Long Hiên đế cau mày, hơi mỏi mệt nhìn tấu chương, một tay để ở trên đầu Phù phi, khi thì vuốt ve, khi thì dừng lại.

Hết thảy đều thực tự nhiên, tự nhiên đến không bình thường.

_______________________________________

(1) Ghế hùm: hình phạt tra tấn thời xưa, người ngồi trên chiếc ghế dài, duỗi thẳng chân ra, trói chặt đầu gối với ghế, rồi đệm dần gạch dưới gót chân, đệm càng cao thì càng đau.

Chương 18: Tích hận vào thân

Sáng hôm sau Phù Lạc đã sớm dậy đi Lê Uyển viện. Thứ nhất là đi xem tiến triển của Băng Thuần, thứ hai cũng thăm Liễu A Man một chút, xem có thể lẻn học nghệ hay không, nàng đối với điệu múa cổ điển cảm thấy vô cùng hứng thú.

"Tham kiến Phù phi nương nương." Liễu A Man dẫn Ngụy Băng Thuần hành lễ.

"Liễu tỷ tỷ miễn lễ." Phù Lạc thân thiện nâng Liễu A Man dậy, "Tỷ tỷ không để ý ta gọi như vậy chứ."

"A Man không dám. Nương nương ~~" Liễu A Man tuy rằng được Phù Lạc tặng hài múa cực kỳ vừa lòng, nhưng cũng không dám tiến vào trong vũng nước đục của hậu cung, huống chi khi rảnh rỗi còn nghe được những lời đồn về Phù phi chốn hậu cung, càng thêm hiểu được giao hảo với nàng cũng không có lợi, nhưng trước mắt vẫn không cự tuyệt được nàng.

Nhìn ra Liễu A Man giãy dụa mâu thuẫn, Phù Lạc bi ai cười, hậu cung quả nhiên là nơi nịnh bợ, ngay cả nữ tử thanh cao bực này cũng không ngoại lệ. Chỉ là, chỉ là Phù Lạc vẫn không thể biểu hiện tâm tình của mình, Băng Thuần còn cần Liễu A Man chỉ đạo, bản thân chẳng phải là đang muốn lợi dụng Liễu A Man sao, nghĩ đến đây lại khoan dung, muốn tìm kiếm bằng hữu ở trong hậu cung, vậy không phải kẻ ngốc sao?

"Băng Thuần nàng có được không?"

"Băng Thuần thật là một vũ nghệ kỳ tài, tiếp tục như vậy chỉ sợ không bao lâu A Man sẽ không còn gì có thể dạy nàng nữa, ngay cả A Man cũng muốn cam bái hạ phong mà."

"Liễu tiểu thư quá khen, Băng Thuần không dám. Tài múa của Liễu tiểu thư chỉ có trên trời, Băng Thuần mới theo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net