Chương 41 - 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 41: Hổ dữ ăn con

Điện Can Nguyên

Phù Lạc quỳ gối trước mặt Long Hiên đế, Tĩnh phi ngồi ở một bên.

"Vạn Toàn, đêm nay để người ở chỗ này, trẫm cũng không muốn nhìn thấy nữa." Thanh âm xa xôi mà lạnh lùng của Long Hiên đế phảng phất như từ ngoài không gian, khiến cho lông tơ người ta dựng đứng.

"Dạ."

"Tĩnh phi, trẫm không hy vọng chuyện xấu đêm nay bị bất luận kẻ nào truyền ra ngoài." Long Hiên đế lạnh lùng nhìn Lăng Nhã Phong.

"Vâng." Xem ra Tĩnh phi không biết đã đánh giá cao Phù Lạc, hay là đánh giá cao chính nàng ta, Long Hiên đế rõ ràng muốn áp chuyện này xuống, loại chuyện hậu cung cho hoàng đế đội nón xanh này, tự nhiên không thể để người khác biết, nếu không hoàng thượng có thể mất hết mặt mũi.

"Nàng mang bầu hãy đi về trước đi."

"Nhưng mà hoàng thượng ~~" Lăng Nhã Phong còn chưa dứt lời, đã bị ánh mắt sắc bén của Long Hiên đế cắt đứt, nàng ta hậm hực thối lui.

"Nàng không có bất kỳ lời nào muốn nói với trẫm ư?"

"Phù Lạc không có." Phù Lạc ngẩng đầu, mong tiến vào đáy mắt lạnh như băng của hắn.

"Trẫm, biết."

Phù Lạc kinh ngạc.

Long Hiên đế chứa một tia châm biếm. Lăng Nhã Phong muốn biến trẫm thành dao sai khiến, còn chưa đủ kinh nghiệm. Muộn thế này mà muốn kéo trẫm dạo đêm, còn đi xa như vậy, lại vừa khéo gặp chuyện này, thực sự muốn làm cho người ta tin tưởng cũng khó.

Có điều Trang Du kia quả thật được xưng tụng tuấn tú lịch sự, cũng nghe qua cầm nghệ của hắn, có một không hai thiên hạ. Cầm của Tĩnh phi cũng là hắn dạy? Lúc này đây nàng ta lại có thể sẵn lòng tính kế đến cả mạng của sư phụ mình, quả nhiên là nữ nhân có tiền đồ, có chút khẩu vị với mình.

"Theo trẫm."

Phù Lạc ngoan ngoãn đi theo phía sau Long Hiên đế, không dám nhiều lời, lúc đứng ở cửa thiên lao, lại càng lo sợ nghi hoặc.

Trang Du bị trói ở trên giá gỗ, còn chưa hành hình.

"Cầm lấy đao." Long Hiên đế ý bảo Phù Lạc cầm lấy đao để ở trên cái giá bên cạnh.

Phù Lạc không dám nhiều lời, vào thời khắc quan hệ đến mặt mũi đế vương này thì ngàn vạn lần cũng không thể làm sai, ai biết hắn là tin thật hay là tin giả.

"Chém đứt tay trái của hắn, trẫm tạm tha cho nàng." Long Hiên đế xoay người lạnh lùng nhìn Phù Lạc.

Bỏ qua cho ta, lại không nói bỏ qua cho Trang Du, vì sao phải để cho mình đi chém tay hắn chứ?

Đao trong tay Phù Lạc, "đang" một tiếng rơi trên mặt đất.

"Luyến tiếc à?" Long Hiên đế đưa tay nắm chặt hai má Phù Lạc, dùng sức, Phù Lạc đau đến mức nước mắt đều rơi.

"Thần thiếp cùng Trang tiên sinh không có gì cả, xin hoàng thượng minh giám."

"Hừ." Long Hiên đế buông tay ra, "Phúc Yên." Hắn ra hiệu cho thái giám đi theo bên người.

Chỉ thấy thái giám kia cầm lấy đao muốn vung về hướng tay trái Trang Du.

"Đừng." Phù Lạc thoáng chốc chắn trước mặt Trang Du, chậm rãi quỳ xuống, "Hoàng thượng, thần thiếp và Trang tiên sinh tuyệt không quan hệ bất chính, tiên sinh cầm nghệ có một không hai thiên hạ, hơn nữa còn câm, hoàng thượng chém tay hắn đi, sau này tiên sinh làm thế nào ~~" Phù Lạc không ngăn được nước mắt chảy xuống.

Long Hiên đế sửng sốt, không thể tưởng được Trang Du lại có thể câm, theo hắn biết thì nhạc công trẻ tuổi đệ nhất thiên hạ này phong lưu phóng khoáng, sao lại là người câm, vậy chỉ có thể từ sau lần đáp ứng lời mời của Lễ bộ Thượng thư, trở thành sư phụ của Lăng Nhã Phong, Lăng Nhã Phong, quả nhiên thú vị.

Phù Lạc tự nhiên là không biết điều này, Lăng Nhã Phong vì không cho Trang Du truyền thụ tài nghệ cho những người khác, nên đã đưa hắn độc câm, nếu không phải có người cứu, chỉ sợ hai tay cũng sẽ không còn.

"Nàng có biết hay không, nàng càng như vậy, trẫm càng không thể buông tha hắn." Long Hiên đế nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, hai tay bóp chặt cổ Phù Lạc, Phù Lạc nhất thời cảm thấy ngạt thở, đầu choáng váng, không thể hô hấp, tưởng rằng mình sẽ cứ như vậy rời đi, thế nhưng hắn lại buông lỏng tay ra.

Trong ánh trăng mờ, Phù Lạc dường như nhìn thấy Vạn Toàn tiến vào, ở bên tai Long Hiên đế nói thầm cái gì, chuyện sau này đều không nhớ rõ.

Khi tỉnh lại, lại nằm ở trên giường rồng của điện Can Nguyên, Long Hiên đế an vị ở bên giường.

"Trang tiên sinh hắn ~~" Phù Lạc nhất thời nhớ tới lời nói của Long Hiên đế, lại nuốt trở về lời quan tâm.

"Sao nàng không hỏi về Uyển phi?" Long Hiên đế chứa một tia ý cười lãnh khốc.

"Người đã làm gì bọn họ?"

"Nàng cứ nói xem? Trẫm nên xử trí bọn họ như thế nào?"

"Hoàng thượng, Uyển phi tỷ tỷ đối với hoàng thượng tuyệt không hai lòng, tỷ ấy cùng Trang tiên sinh là trước khi vào cung đã quen biết rồi." Phù Lạc vội vàng giải thích.

"Nàng nói như vậy, trẫm nên thành toàn bọn họ ư?"

Phù Lạc đương nhiên có thể hiểu được cái loại cảm giác thiên chi kiêu tử giống Long Hiên đế này, cho dù là thứ đồ chính mình vứt bỏ, cũng quyết không thể để cho người khác nhúng chàm.

Phù Lạc không nói.

"Lý Uyển Thi tự nguyện tiến cung với trẫm, hiện giờ lại dây dưa với tình nhân cũ sau lưng trẫm, trẫm nên buông tha bọn họ ư?"

"Bọn họ không có, người đừng nghĩ mỗi người đều dơ bẩn như vậy." Phù Lạc kêu lên.

"Nha đầu ngốc, làm sao nàng biết được bọn họ có ở sau lưng trẫm hẹn gặp trong lãnh cung không đây?"

"Người, sẽ không, sẽ không." Phù Lạc không tin, Uyển phi dịu dàng như vậy lại làm ra chuyện bực này, nhưng dù vậy thì thế nào, dù sao hoàng thượng cũng đã vứt bỏ Uyển phi, vì sao không thể thả cho bọn họ hạnh phúc?

Long Hiên đế giống như nhìn thấu tâm tư Phù Lạc, "Vốn trẫm cũng có thể buông tha bọn họ, nhưng mà nàng, nàng không nên hàng đêm đi Tử Trúc Lâm." Long Hiên đế nghiến răng nghiến lợi phun ra lời nói lạnh như băng.

Phù Lạc một thân rùng mình, hắn cái gì cũng biết.

"Tiếng đàn của hắn cảm động nàng ư?" Long Hiên đế cầm cổ tay Phù Lạc thật chặt.

"A." Phù Lạc cảm thấy một trận đau đớn, "Hoàng thượng, người làm đau thần thiếp."

"Nàng đáng bị đối xử tệ hơn nỗi đau này." Long Hiên đế tức giận tăng vọt.

"Còn Tư Du, người làm gì Tư Du rồi?" Phù Lạc đột nhiên nhớ tới công chúa vốn nên là công chúa kia.

"Nàng cứ nói đi?"

"Con bé có thể là nữ nhi của người?" Phù Lạc khóc lên.

"Trẫm, cũng không mong đợi nàng ta buông xuống. Tư Du, nàng nói cái tên như vậy, còn chưa đủ để trẫm đối xử với nàng ta như thế ư?"

Phù Lạc không nói gì, sợ hãi nhìn Long Hiên đế, vội lui về sau.

Long Hiên đế một phen kéo Phù Lạc qua, ngón cái nhẹ nhàng lau khô nước mắt Phù Lạc, ôn nhu mà trí mạng nói: "Nếu nàng chịu tự mình chém đứt tay Trang Du, trẫm cũng sẽ không làm gì bọn họ."

"Ngươi, ngươi, ~~" Phù Lạc đã lâu không sợ lại bị hôn mê đánh úp tới.

Hắn, vốn là ác ma, rõ ràng là hắn tàn nhẫn lạnh nhạt, lại cứng rắn đem sai lầm đẩy lên trên người Phù Lạc, mà Phù Lạc biết rõ tâm tư của hắn, nhưng không cách nào mà không áy náy.

Sau khi Phù Lạc tỉnh lại, Long Hiên đế đã không còn bóng người, Bích Ngô nói: "Hoàng thượng để tiểu chủ nghiền ngẫm lỗi lầm."

Phù Lạc một trận ai oán, đau lòng.

Không nghĩ tới mình vẫn ích kỷ như vậy, người đầu tiên nghĩ đến lại là bản thân xem ra đã không thể xuất cung, thứ hai mới nghĩ đến ba nhân mạng kia, đều là bởi vì mình mà chết.

Nếu không phải mình một lòng muốn ra khỏi cung, phô trương năng lực lúc tỷ thí tài nghệ, Tĩnh phi cũng sẽ không nhằm vào mình, như vậy Uyển phi tỷ tỷ cùng Tư Du cũng sẽ không bị liên luỵ. Vừa nghĩ tới Tư Du, Phù Lạc lại cảm thấy Long Hiên đế tàn nhẫn lãnh khốc, hắn ngay cả con gái của mình cũng không buông tha, vậy mình thì có năng lực kỳ vọng cái gì đây, ngay cả con của mình, hắn không phải cũng không buông tha sao?

Đế vương, đế vương, quả thực so với lão hổ còn tàn nhẫn hơn.

Chương 42: Mơ hồ xuất cung

Thời gian nghiền ngẫm lỗi lầm cũng giống như ngồi tù, chẳng qua là ngục giam cao cấp mà thôi. Phù Lạc buồn bực đến mức có cả tâm vẽ vòng ở góc tường.

Vừa nghĩ tới không thể ra khỏi cung, chết tâm đều có. Tĩnh phi, Tĩnh phi, Phù Lạc rốt cục có thể hiểu được vì sao nữ tử hậu cung sẽ dùng vu thuật đâm tiểu nhân để đối phó địch nhân của mình rồi, thật sự là hận đến nghiến răng nghiến lợi, lại không có chút biện pháp nào.

Nằm trên giường nghỉ ngơi tốt vài ngày đều không nghĩ ra còn có biện pháp nào có thể xuất cung, hoàng thượng cũng không thấy được, ngay cả con muỗi sống cũng bay không lọt.

Cuối cùng, cuối cùng rốt cục có chuyện để làm, Phù Lạc cảm thấy vạn phần cao hứng, tuy rằng chuyện này cũng khiến cho nàng hận đến nghiến răng ngứa lợi, nhưng dù sao cũng là có việc để làm.

Long Hiên đế lại có thể bắt nàng sao chép 《Nữ giới》 trăm lần, quyển nữ giới này cùng Trưởng tôn hoàng hậu viết cũng gần giống, chẳng lẽ bà ấy cũng từng xuyên qua?

Phù Lạc khoái hoạt dùng bút lông ngỗng sao chép 《Nữ giới》, nhớ tới Bích Ngô Lộng Ảnh lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng dùng lông ngỗng dính mực viết chữ thật sự rất buồn cười, miệng Lộng Ảnh tuyệt đối nhét được hai quả trứng chim, Bích Ngô nửa quả thôi, rất nhanh đã bình tĩnh lại, quả nhiên là được nghiêm chỉnh huấn luyện.

Kỳ thật không cần lông ngỗng, dùng côn gỗ nhỏ tước nhọn cũng có thể, nhưng Phù Lạc vẫn cảm thấy không xinh đẹp bằng lông ngỗng. Phù Lạc tâm tình vui mừng sao chép 《Nữ giới》không dừng, không thể để cho mình có chút nhàn rỗi, nếu không cứ nghĩ tới thời gian sau này của bản thân sẽ có ý tưởng tự sát. Kỳ thật cũng không phải là không nghĩ đến, nuốt vàng, thắt cổ, cắt cổ tay vân vân, nhưng vừa nhớ tới Phong Tiêm Tuyết thì không quyết tâm được, thật sự rất muốn rất rất muốn trở lại hiện đại, quên đi hết thảy ở nơi này.

Phù Lạc cảm thấy đêm nay ngủ vô cùng thoải mái, thân mình bồng bềnh lơ lửng, gối đầu cũng cao thấp vừa phải, rắn chắc co dãn, Phù Lạc mơ mơ màng màng nhéo một phen, mơ mơ màng màng bình luận một phen, cảm giác không giống gối đầu thường ngày, cánh tay lại không an phận sờ tới sờ lui, gối đầu thật dài thật dài, Phù Lạc mạnh mẽ ngồi dậy.

Đùi, nhất định là đùi, hơn nữa còn là đùi của nam nhân, bởi vì, bởi vì nàng không cẩn thận mò tới thứ không nên sờ.

Ngẩng đầu, tiến vào mắt đúng là khuôn mặt hại nước hại dân của Long Hiên đế cùng với đôi con ngươi dần thẫm lại của hắn.

Hắn nghiêng người dựa vào đồ tựa lưng bằng gấm tím, một tay cầm quyển sách, mà mình vừa rồi tuyệt đối là gối lên trên đùi của hắn, cúi mắt nhìn mình, vẫn là mặc áo ngủ tối hôm qua, thân mình lắc lư chấn động khiến Phù Lạc ý thức được mình đang ở trên xe ngựa, là ở trên xe ngựa xuất cung sao?

"Sờ thoải mái không?"

Long Hiên đế cúi người, cảm giác áp bách mãnh liệt khiến Phù Lạc lại nằm xuống, "Hoàng, hoàng thượng ~~"

Còn lại âm cuối đã bị Long Hiên đế nuốt vào trong bụng. Phù Lạc ô ô không phát ra được thanh âm đầy đủ, chỉ có thể mặc hắn giở trò, nàng thật sự rất muốn nhắc nhở hắn đây là đang ở trên xe ngựa, là nơi công cộng đó, mặc dù mình cũng rất thích loại vận động này, nhưng cũng không cần cởi mở như vậy chứ.

Nhiệt tình, Phù Lạc cảm thấy được hôm nay Long Hiên đế thật sự rất nhiệt tình. Nhiệt tình hôn môi, nhiệt tình vuốt ve, nhiệt tình tiến vào.

Phù Lạc nức nở không dám lên tiếng, sợ ồn đến người đi theo xe ngựa, ngạt thở thừa nhận nóng rực của hắn, một lần lại một lần, kìm lòng không đậu rên rỉ thì nhanh chóng lấy tay che miệng lại, nước mắt lưng tròng nhìn Long Hiên đế cười đến đáng giận, hắn là cố ý.

"Nàng, thật chặt." Hắn dùng thanh âm trầm thấp khàn khàn ở bên tai Phù Lạc khẽ than, khiến lỗ tai Phù Lạc hơi ngứa, không thể không co rút lại.

Không thể càn rỡ rên rỉ, ham muốn bị đè nén ngược lại càng thêm tăng vọt, nhụy hoa lại càng phản xạ hút chặt, "Thì ra, ở trên xe ngựa thư thái như vậy."

Phù Lạc nghĩ thầm ngươi nhìn xem đây là người nào nói, không thấy mình cũng sắp xấu hổ đến đào đất sao, xe ngựa mãnh liệt chấn động, khiến Phù Lạc toàn thân xấu hổ đến phiếm hồng, rất nhanh ngay lúc hắn cắn quả hồng ở đỉnh tuyết phong đã tới thiên đường trí mạng.

Rất lâu sau đó mới run rẩy cài lại áo ngủ, mà hắn đã tự tại mặc xong quần áo, nhìn Phù Lạc cả người vô lực mà bật cười.

Hắn hôm nay thật sự rất thích cười nha, Phù Lạc vô cùng không có thói quen, luôn cảm giác lạnh lẽo, có điều may mắn tươi cười rất nhanh biến mất, Phù Lạc đã khôi phục bình tĩnh.

Tươi cười thả lỏng mà tuyệt mỹ đó khiến tim Phù Lạc đập lỡ nửa nhịp.

Long Hiên đế tay phải cầm lấy quyển sách, tay trái lại lần nữa hạnh kiểm xấu thăm dò vào áo ngủ hé mở của Phù Lạc, xoa nơi mềm mại, Phù Lạc hít một hơi khí lạnh, "Hoàng, hoàng thượng ~~"

"Hiên Áo." Hắn sửa lại.

"Người, tay người ~~"

"Như vậy rất thoải mái, làm sao?" Ánh mắt hắn uy hiếp, khiến Phù Lạc giận mà không dám nói gì, thầm mắng mình nhát gan, chỉ có thể nhận thức người xâm phạm.

Lúc này mới có cơ hội cẩn thận quan sát chiếc xe ngựa rộng lớn này. Không giống với loại hình giản dị diễn ở trong TV, không gian cũng đủ rộng mở, phía dưới trải đệm gấm, ngồi hay ngủ đều rất thoải mái, ba mặt còn có đệm dựa, bên trái để một bàn nhỏ đặc biệt, trên bàn lõm xuống để bình trà cùng cốc chén cũng sẽ không bị rơi, phía bên phải bày một cái tủ thấp, bên trong xếp sách.

Chẳng lẽ đây là vi phục xuất tuần?

Lại nhìn Long Hiên đế, mặc quả nhiên là thường phục, một bộ bạch sam lại càng lộ ra vẻ tai họa của hắn.

"Chúng ta đây là đi chỗ nào?"

"Nàng muốn đi chỗ nào?"

"Biến Châu." Phù Lạc muốn đi Biến Châu nơi Phong Tiêm Tuyết ở.

"Vậy đi Biến Châu." Hắn nhàn nhạt vứt lại một câu.

Phù Lạc kinh ngạc, chẳng lẽ là mình nói đi chỗ nào thì đi chỗ đó à?

"Chúng ta đây giả dạng làm gì?" Nhớ tới trên TV vi hành đều phải thay đổi thân phận, cho nên Phù Lạc hỏi.

Long Hiên đế nhíu mày, Phù Lạc biết, đây là hắn để cho mình đoán ý tứ.

"Đi thương?"

Ánh mắt khen ngợi của Long Hiên đế khiến Phù Lạc đắc ý một trận, xem ra TV thật sự không lừa ta.

"Vậy, ta phải gọi người là gì đây?"

Tiếp tục nhíu mày. Quá đáng, nói một câu sẽ chết à, giờ còn tiết kiệm nước miếng như vậy, lúc đó sao lại cam lòng như vậy chứ.

"Ca ca?" Phù Lạc chột dạ hỏi. Bởi vì gọi ca ca sẽ không ngăn cản hoa đào của hoàng đế, không thấy trong TV diễn mỗi một lần hoàng đế vi hành đều có thể có một lần ái mộ diễm ngộ à?

Trừng mắt lạnh lùng nhìn, bộ ngực căng thẳng.

"Lão gia?"

Trừng mắt lạnh lùng nhìn, nhân tiện ý là, "Ta rất già à?"

"Thiếu gia?"

Không nói gì, thêm ánh mắt mắng chửi người ngu ngốc.

"Hiên Áo?"

Bàn tay đang phủ ở trên ngực, dịu dàng nhéo, tỏ vẻ ngợi khen. Môi của hắn lại cúi người xuống.

Môi lưỡi giao nhau, lưng Phù Lạc lại áp ở dưới người hắn, trong lòng chỉ chứa ông trời cứu mạng, cũng không thể lại đến lần thứ hai, thật sự mắc cỡ chết người.

Có điều lần này ông trời không cứu nàng, là Vạn Toàn đến.

Không biết có quan hệ đến việc xuất cung hay không, giọng nói của Vạn công công nghe cũng giống như nam nhân bình thường.

"Gia, tới."

Bên trong xe Long Hiên đế đình chỉ động tác chà đạp, chau mày.

Lúc sau không biết từ chỗ nào cầm một bộ nữ trang ra.

Phù Lạc luống cuống tay chân khoác lên, kết quả là có thể suy nghĩ cũng biết, trang phục cổ thật sự rất khó mặc.

Long Hiên đế phát hỏa một trận lớn bắt lấy Phù Lạc, cầm quần áo mặc vào từng kiện cho nàng.

Loại cảm giác này, khiến Phù Lạc cảm thấy vạn phần sợ hãi, nhớ năm đó mình còn có giá trị lợi dụng hắn đối với chính mình dịu dàng cũng không đến mức độ này, Phù Lạc rùng mình một trận, cảm thấy hắn vẫn là khôi phục hắn trước kia thì tốt hơn. Chẳng lẽ mình thật sự có cuồng ngược đãi? (Nhìn xem, không oán ngộ ngược nàng đi, không ngược nàng, là nàng không quen, ngộ cũng không có biện pháp mà).

Chương 43: Hoành thánh ăn ngon

Phù Lạc chầm chậm không chịu xuống xe ngựa, thật không dám đối mặt với Vạn Toàn bên ngoài đi theo xe ngựa.

"Xuống dưới." Long Hiên đế không kiên nhẫn lên tiếng.

Phù Lạc "bịch" một tiếng không thục nữ nhảy xuống xe ngựa, làm cho Long Hiên đế, Vạn Toàn, Bích Ngô, Lộng Ảnh còn có một soái ca không biết tên ngạc nhiên.

Soái ca kia vẻ mặt lãnh khốc, quần áo hắc y, chuẩn một từ khốc không hơn?

Hắn lạnh khác với Long Hiên đế, sự lạnh lùng của hắn là một loại đông lạnh từ ngoài vào trong, còn sự lạnh lùng của Long Hiên đế lại làm cho người ta lạnh từ trong lòng, nhưng điều đó cũng tuyệt không ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai của hắc y.

"Phu nhân." Lộng Ảnh ở bên tai Phù Lạc kêu nhỏ, còn lôi kéo tay áo của nàng một chút, Phù Lạc tỉnh lại, từ ánh mắt Lộng Ảnh thấy được hai mắt âm trầm của Long Hiên đế, thực thoải mái, lúc này mới bình thường. Phù Lạc giống như người không có việc gì, tiếp tục thưởng thức soái ca.

Hắc y nam tử kia lại rất khinh thường quay đầu qua, tránh ra ngoài.

Phù Lạc bị Long Hiên đế mạnh mẽ kéo đến bên bàn gỗ nhỏ bóng loáng ngồi xuống.

Lúc này mới đánh giá chỗ lều gỗ nhỏ này, đã gần giữa trưa, chẳng lẽ phải ở chỗ này ăn cơm trưa ư? Nhìn Long Hiên đế một bộ dạng đương nhiên, chẳng lẽ hắn muốn ở loại địa phương thoạt nhìn điều kiện vệ sinh cực độ tồi tệ này ăn cơm?

Lúc hoành thánh được mang lên, Long Hiên đế vùi đầu vào ăn, nhưng lại là một bộ dạng rất hưởng thụ, Phù Lạc thật sự sợ ngây người, nha đầu bên cạnh bưng hoành thánh lên, trong chốc lát nhìn Long Hiên đế, trong chốc lát lại nhìn hắc y, vẻ mặt đỏ hồng.

"Lại đến một chén." Long Hiên đế quay đầu nói với tiểu nha đầu kia.

Phù Lạc hoảng sợ, khi nào thì tốc độ dùng cơm của Long Hiên đế nhanh như vậy?

Lại nghe một bên Lộng Ảnh nói thật nhỏ: "Phu nhân, Lộng Ảnh cũng muốn ăn thêm một chén." Nhìn vẻ mặt Bích Ngô bộ dạng khẳng định, phỏng chừng hai người đều muốn.

Vạn Toàn cùng hắc y lại muốn thêm mấy bát, mà Phù Lạc trước mắt còn chưa động.

Sợ cái gì, hoàng đế dám ăn, ta một người hiện đại từng tiêm vắc-xin phòng bệnh viêm gan A, viêm gan B còn không dám ăn?

Phù Lạc múc một muôi đưa đến miệng, oa, thật sự là thơm nồng, ăn rất ngon, hoành thánh này, trong cung cũng có thể làm, nhưng lại không có hương vị dân dã như ở nơi này, chẳng trách tất cả mọi người đều thích ăn.

Lều gỗ tuy nhỏ lại không còn một chỗ, thậm chí còn có người đang cầm một chén ngồi xổm ven đường để ăn.

Phù Lạc hít một hơi không khí thật sâu, không khí quả nhiên là hương vị ngoài cung.

Long Hiên đế rất hài lòng biểu tình Phù Lạc, "Ta luôn luôn tưởng niệm hương vị nơi này." Hắn mang theo tươi cười thản nhiên nói.

"Vài năm không gặp, Lệ Nha đã lớn như vậy rồi." Long Hiên đế nói với nha đầu bưng hoành thánh lên, chỉ thấy nha đầu kia nhất thời lúng túng, hai mắt to ngập nước chớp chớp, vô cùng ngây thơ.

Phù Lạc trong lòng thầm mắng tai họa, "Tướng công, ta còn muốn một chén." Phù Lạc mềm mại đáng yêu nói với Long Hiên đế.

Long Hiên đế dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái liếc nhìn Phù Lạc một cái, quay đầu đối Lệ Nha nói: "Lại đến một chén." Sắc mặt tiểu nha đầu tái nhợt chạy xuống.

Đáy lòng Phù Lạc âm thầm nói với tiểu nha đầu, nhanh cảm tạ ta đi, đem tiểu bạch thỏ ngươi cứu vớt khỏi móng vuốt của đại hôi lang.

Hoành thánh mang lên thì Long Hiên đế lại giữ bát, "Gọi lại một lần." Hắn nói thật nhỏ, mặt mỉm cười.

Phù Lạc nhất thời cũng xấu hổ đỏ mặt, "Ta ăn no rồi." Nhấc váy muốn chạy, lại bị Long Hiên đế bắt lấy, hắn thật sự cũng không làm khó Phù Lạc. Cho nên Phù Lạc lại vui sướng ăn một chén, ăn thật no nha.

Có điều Long Hiên đế sẽ cứ như vậy buông tha nàng ư?

Đáp án rất hiển nhiên.

Một buổi chiều, người đi trên đường đều nhìn thấy một chiếc xe ngựa to run rẩy gay gắt, người đánh xe ngồi nghiêm chỉnh, nhìn không chớp mắt, lỗ tai còn bịt giấy.

Trong xe Phù Lạc không ngừng uống nước, cổ họng đều nói đến khàn rồi.

Một buổi chiều đều bị Long Hiên đế chết tiệt áp ở dưới thân, không ngừng gọi "Tướng công."

Phù Lạc hiện giờ cực kỳ mẫn cảm với từ tướng công.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net