Chương 61 - 65

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 61: Hối hận trốn đi

Sau khi khoái mã chạy ra khỏi thành một đoạn ngắn, Hắc y nhân cũng không có ý tứ muốn vứt bỏ Phù Lạc, đúng hợp tâm ý của Phù Lạc, ước gì chạy cách xa vạn dặm, không bao giờ phải gặp Long Hiên đế nữa, quay về hoàng cung chết tiệt nọ.

Đáng tiếc nhân sinh không được tám chín phần mười như ý người, ngựa dưới thân đột nhiên khụy xuống, chân sau ngang gối bị đánh gãy, Hắc y nhân cùng Phù Lạc đều không ngờ đến. Phía sau không có bất kỳ tiếng ngựa bám theo, sao đột nhiên lại xuất hiện một người đến đánh gãy đùi ngựa?

Phù Lạc quay đầu thì thấy được Liên Tinh từ trên trời giáng xuống, khinh công có thể đuổi theo khoái mã. Phù Lạc phát hiện có một số việc không phát sinh thì thôi, nếu đã sinh tất nhiên là liên tiếp không ngừng, ví dụ cao thủ, khinh công.

Có điều tay Liên Tinh còn chưa chạm đến Phù Lạc, đã bị kiếm quang bốn phía bắt buộc quay về. Rừng cây hai bên đường nhảy ra mười bóng đen, bao bọc xung quanh Liên Tinh.

Tuy rằng không biết võ công, nhưng hai quyền không địch được bốn tay vẫn từng nghe qua, Liên Tinh ứng phó dần dần trở thành cố hết sức. Thích khách ngồi chung một con ngựa với Phù Lạc đem Phù Lạc đưa một tên Hắc y nhân nhàn rỗi đứng bên người. Ngữ khí cung kính nói: "Chúa thượng, người tới."

Đang muốn đem Phù Lạc giao cho hắc y nhân kia, lại bị kiếm quang bức lui, người tới không phải ai khác, chính là Long Hiên đế mà Phù Lạc luôn không muốn gặp lại. Hắn, lại có thể cũng biết võ công, thật sự là lão hồ ly giấu nghề.

Long Hiên đế kéo tay Phù Lạc, muốn mang nàng ra khỏi bao vây trùng điệp, lại bị tên thích khách thủ lĩnh được xưng là "Chúa thượng" ở phía sau cùng Hắc y nhân bắt cướp Phù Lạc ngăn lại. Giữa hai người lóe ra đao quang kiếm ảnh, tay trái Long Hiên đế lôi kéo Phù Lạc, lấy một tay đấu hai, cũng không thấy rơi xuống thế hạ phong. Liên Tinh đã mau chóng giải quyết mười tên Hắc y nhân, thích khách thủ lĩnh thấy không đúng , cho Hắc y nhân bên người một ánh mắt, hắc y nhân kia giống như tự sát không cần mạng kiếm phong đánh về phía Long Hiên đế, mà tên thủ lĩnh thì đem kiếm cầm trong tay đâm về hướng trái tim Phù Lạc.

Phù Lạc sợ tới mức nhắm hai mắt lại, chưa từng cảm giác mình cùng tử vong gần như thế. Đau đớn trong dự liệu cũng không xuất hiện, lại thấy Long Hiên đế chắn trước mặt mình, kiếm phong của hắn đâm vào trái tim Hắc y nhân, lại bị hắn gắt gao nắm chặt không buông, mà dưới kiếm của tên thích khách thủ lĩnh trước ngực của hắn dần dần hiện ra huyết hoa tươi đẹp.

Long Hiên đế quăng kiếm, dùng khí lực cuối cùng kéo Phù Lạc hướng Liên Tinh chạy đi, Liên Tinh thấy Long Hiên đế trúng kiếm, cũng chẳng quan tâm đám lâu la, nhanh chóng chạy đi.

Đáng tiếc thủ lĩnh kia ở phía sau kéo lại tay Phù Lạc.

Phù Lạc từ khoảnh khắc Long Hiên đế đỡ kiếm cho mình, suy nghĩ đã bị vây vào trạng thái không hoạt động, thẳng đến khi Long Hiên đế cùng Hắc y nhân hai bên lôi kéo nàng thì mới tỉnh lại.

Trong tiềm thức không muốn tiếp tục trở lại bên người Long Hiên đế, tay nàng đã tự động giãy khỏi bàn tay mất đi huyết sắc, suy yếu vô lực của Long Hiên đế. Hắc y nhân phía sau kéo lại Phù Lạc, nhanh chóng nhảy lên một con ngựa, tuyệt trần mà đi.

Liên Tinh không còn lo đến việc Phù Lạc bị bắt đi, đỡ lấy Long Hiên đế, chạy vào trong thành.

Khi Phù Lạc quay đầu chỉ có thể nhìn đến ánh mắt đau lòng của Long Hiên đế, cùng biểu tình không thể tin.

Khoái mã chạy đến bên lều cỏ ở một cánh đồng bỏ hoang thì ngừng lại.

Tên thủ lĩnh dừng ngựa, từ trong lều cỏ đi ra mấy tên hắc y nhân cung kính nghênh đón, "Chúa thượng."

Chỉ thấy mấy người thấp giọng nói vài câu, ánh mắt của những tên hắc y nhân kia nhìn Phù Lạc đã tràn ngập cừu hận, giống ác lang đi về hướng Phù Lạc, lần đầu tiên vì việc chạy trốn lỗ mãng như vậy mà cảm thấy hối hận, xem ra không phải mỗi một nữ tử xuyên qua đều gặp được thích khách là người tốt.

"Nàng ta còn hữu dụng." Tên thủ lĩnh một câu giải quyết khốn cảnh của Phù Lạc, trên người trong miệng những Hắc y nhân tới gần phát ra tanh tưởi, khiến Phù Lạc một trận ghê tởm đến choáng váng đầu.

Phù Lạc bị một hắc y nhân thô lỗ kéo vào lều cỏ, hắn không biết từ nơi nào lấy ra một cái rương tối đen, lục tìm bình bình lọ lọ bên trong, sau đó ở trên mặt Phù Lạc vẽ loạn, chỉ chốc lát sau đã hoàn toàn biến nàng thành bộ dáng người khác. Đây, chẳng lẽ chính là Dịch Dung Thuật thần kỳ trong truyền thuyết?

Lúc này tên thủ lĩnh hắc y đi đến, gật gật đầu, xem như vừa lòng hóa trang của Phù Lạc. Có điều lúc này tên thủ lĩnh đó đã lấy mặt nạ xuống, mặc một bộ sam lụa hoa lệ màu lam. Khuôn mặt uy vũ khí phách, không thể nói rõ là tuấn mỹ, nhưng rất có hương vị nam nhân.

"Lần trước, là ngươi giúp Hiên Dật qua ba cửa của Tiêm Tuyết?"

Tiêm Tuyết, xưng hô có bao nhiêu thân mật? Hắn làm sao biết chuyện này, chẳng lẽ bởi vì việc này mới bắt Phù Lạc ư? Mới đầu còn tưởng rằng là Long Hiên đế bại lộ thân phận, thích khách muốn cưỡng ép mình uy hiếp hắn, có điều xem tình huống lúc trước, dường như mục tiêu của Hắc y nhân luôn luôn là mình, nếu không sao lại buông tha cơ hội tốt để giết chết Long Hiên đế như vậy?

"Đúng." Chuyện tới bây giờ còn không bằng thừa nhận, biểu lộ giá trị của bản thân, nếu một khi bản thân đã không còn giá trị sử dụng, nhìn Hắc y nhân đang nhìn chằm chằm ở bốn phía, thì biết kết quả của mình sẽ có bao nhiêu thê thảm?

Không khỏi nhớ tới thương tích của Long Hiên đế, lúc đó thật sự đã lựa chọn rất không sáng suốt, nếu còn gặp lại Long Hiên đế, không biết sẽ rơi vào tình hình gì đây?

"Như vậy lần này, ta hi vọng ngươi cũng sẽ hữu dụng giống vậy." Tên thủ lĩnh mang giọng điệu mệnh lệnh nói.

"Sau khi giúp ngươi, ngươi sẽ thả ta đi à?" Phù Lạc biết rõ kết quả, nhưng vẫn nhịn không được hỏi.

"Ngươi có tư cách gì để bàn điều kiện với ta? Thành thật một chút, bằng không ta cũng không để ý thưởng trước cho huynh đệ của mình."

Trước kia có lẽ là không có gì để so sánh, cho nên không cảm nhận được vận may của mình, hiện tại ngẫm lại ngoan ngoãn ở lại bên người Long Hiên đế, có lẽ so với tình cảnh hiện tại của mình còn tốt rất nhiều. Hắn, sẽ lại tới cứu mình chứ? Phù Lạc không nắm chắc.

Mấy ngày sau, tên thủ lĩnh phẫn Phù Lạc trở thành dung mạo xấu xí, làm thị nữ của Ứng công tử, theo hắn vào Xuyên Nguyệt lâu.

Lúc Vân La tiến vào hiến rượu, nhìn ánh mắt của Ứng công tử, dường như có nhận thức. Đi theo hắn đã nhiều ngày, thói quen ngữ điệu của hắn đều khác với người Viêm Hạ, có thể đoán ra hắn là người ngoại tộc.

Hắn đối với Phong Tiêm Tuyết có thể được xưng là cuồng nhiệt, bức họa của nàng thời thời khắc khắc đều ở bên cạnh hắn, người gặp qua Phong Tiêm Tuyết không nhiều lắm, hơn nữa còn là một người ngoại tộc, thân phận của Ứng công tử thật sự đã rõ ràng. Lúc này, Phù Lạc thực sự thấy may mắn lúc đó hắn cũng không biết thân phận của Long Hiên đế, bỏ lỡ cơ hội có thể giết chết Long Hiên đế có lẽ là một lần duy nhất trong kiếp này của hắn.

Lần này Vân La ra đề đầu tiên là một câu đối vế trên, "Cầm sắt tỳ bà bát đại vương nhất bàn đầu giác".

Ứng công tử nhíu mày tự hỏi hồi lâu, không có được đáp án. Cuối cùng ngẩng đầu nhìn Phù Lạc, Phù Lạc rất tự giác lấy tay chấm nước ở trên bàn viết xuống, "Si mị võng lượng tứ tiểu quỷ các tự đỗ tràng(1)."

Ứng công tử nhe răng cười, đứng dậy đáp Vân La.

Trong lúc nhất thời mọi người vỗ tay tán thưởng, khen ngợi không ngừng.

Đề thứ hai thì Vân La không đi ra, ngược lại tuyên bố mời tới một vị nữ tử nổi danh khác, Dạ Vũ. Dạ Vũ so với Vân La có thể không đẹp bằng, nhưng dáng người kia lại như liễu đón gió, như nước gợn sóng, quyến rũ xinh đẹp đến cực điểm. Đề thứ hai chính là múa. Dạ Vũ múa một đoạn ngắn, đã làm cho người ta hoa mắt thần mê, khuynh đảo dưới chân của nàng. Điệu múa của nàng, so với Liễu A Man cũng được xưng tụng là hơn ba phần.

Mọi người ồ lên, hiển nhiên Phong Tiêm Tuyết là không muốn gặp người, nếu không sao có thể ra đề mục khó có thể thắng được như thế. Ứng công tử hiển nhiên cũng đã nghe qua đại danh của Dạ Vũ, mày lại chau lại.

"Ngươi đi thử một lần đi." Nói là thương lượng, nhưng ngữ khí lại không phải như vậy, đó quả thực giống như là đang tuyên án tội chết cho Phù Lạc, ánh mắt của Hắc y nhân đi theo Ứng công tử dần dần phóng túng cuồng bạo, khiến Phù Lạc ghê tởm không dám nhìn.

Chỉ có thể xem xem lúc nhảy múa, có thể tìm được cơ hội chạy trốn hay không, nếu không cũng chỉ có thể chờ đợi đến khi gặp Phong Tiêm Tuyết. Đáng tiếc đã nhiều ngày Phù Lạc quan sát, vị Ứng công tử này hẳn cũng có tính toán khuyên bảo không thành đành cường bắt Phong Tiêm Tuyết, là ác bá chân chính điển hình.

Phù Lạc dưới sự giám thị của hai hắc y nhân giả dạng người hầu ở phía sau đài thay đồ lên sân đấu. Xét thấy với dung mạo xấu xí hiện giờ, Phù Lạc không định nhảy điệu múa cổ điển mà chỉ có mỹ nữ nhảy lên mới đẹp, hiện giờ chỉ có thể lấy mới lạ để giành thắng lợi. May mắn trang phục mà Xuyên Nguyệt lâu cung cấp có đủ các loại, thậm chí còn phát hiện trang bị múa bụng, xem ra lão tổ tông của Xuyên Nguyệt lâu cũng là kẻ yêu thích múa bụng.

Phù Lạc mặc trang phục múa bụng lộ thắt lưng hở rốn đã khiến mọi người hai mắt tỏa sáng, eo thon nhỏ tuyết trắng rước lấy rất nhiều tiếng trêu đùa của đăng đồ tử.

Phù Lạc lựa chọn một cái kết sắc trang điểm, dùng khuyên mũi giữ chặt cái khăn che mặt, lộ ra vẻ đẹp mông lung, coi như che đậy khuyết điểm. Chân trần mang chuông vàng, đem ánh mắt của mọi người đều hấp dẫn ở trên chân ngọc khéo léo tinh mỹ, giống như ông trời khắc thành của nàng, xem khí thế tuyệt đối là nữ tử mỹ mạo không thua Vân La cùng Dạ Vũ.

Theo nhịp trống, Phù Lạc tận tình đong đưa bờ eo của mình, như cuộn sóng nhộn nhạo, như tường vi rung động, như tơ liễu tung bay. Như ma nữ địa ngục câu người, như La Sát ăn xương cốt người ta, yêu mị không gì sánh được.

Bờ eo của nàng phảng phất như có linh tính có thể tùy ý vặn vẹo đong đưa, đem ánh mắt mọi người đều khóa ở trên rốn thoa chút phấn vàng, khi thì cuồng dã kêu gọi, khi thì dục cự hoàn nghênh, khi thì ngượng ngùng rung động.

Khoảnh khắc điệu múa đã xong, Dạ Vũ kinh ngạc chạy lên sân đấu, "Đây là múa bụng thất truyền trăm năm ư?"

Phù Lạc còn chưa kịp đáp nàng, cả Xuyên Nguyệt lâu đột nhiên toàn bộ đèn đuốc phụt tắt, có người từ phía sau lưng ôm lấy eo nàng, mang nàng bay đi. Không khí truyền đến tiếng kim loại chạm nhau, Phù Lạc lại ngửi thấy hương vị quen thuộc.

_______________________________________

(1) Cầm sắt tỳ bà bát đại vương nhất bàn đầu giác/Si mị võng lượng tứ tiểu quỷ các tự đỗ tràng (琴瑟琵琶八大王一般头角/魑魅魍魉四小鬼各自肚肠): Gần giống câu Si mị võng lượng, tứ tiểu quỷ/Cầm sắt tỳ bà, bát đại vương của trạng Mạc Đĩnh Chi của Việt Nam. Si, mị, võng, lượng: 4 con quỷ nhỏ; Cầm, sắt, tỳ bà: 3 loại đàn. Đây là chơi chữ về cách viết, câu đối có 魑魅魍魉, trong bốn chữ này đều có chữ 鬼 nghĩa là quỷ; còn 琴瑟琵琶 đều có 8 chữ 王 trên đầu nghĩa là vương.

Chương 62: Hèn mọn sinh tồn

Phù Lạc không biết tung tích sau này của vị Thái tử Ấn Sơn quốc, nghe nói là bị thương bỏ trốn, nàng chỉ biết là nàng lại trở về bên người Long Hiên đế.

Hắn sắc mặt tái nhợt, ánh mắt thâm thúy, rốt cuộc nhìn mà không hiểu hàm ý trong mắt của hắn, khôi phục là Long Hiên đế lần đầu gặp, hoàng đế cao cao tại thượng.

Là hắn từ phía sau lưng ôm mình mang ra, thương thế của hắn không biết có sâu không, đã tốt chưa?

Trở lại trên xe ngựa mới nhìn thấy trên bạch sam của hắn đã nhiễm vết máu màu đỏ, "Thương thế của ngươi ~~" Tay Phù Lạc còn chưa đụng đến miệng vết thương của hắn, đã bị hắn vỗ lên, ánh mắt toát ra ý tứ ghét bỏ.

"Gia ~~" Bích Ngô Lộng Ảnh chạy lên, vì hắn thay thuốc, Phù Lạc ngồi ở trong góc xe ngựa giống như một người ngoài cuộc. Ánh mắt không hề thông cảm của Lộng Ảnh cùng Bích Ngô, khiến Phù Lạc cảm thấy không khỏi áy náy. Tại sao Long Hiên đế lại phải tùy ý thương tổn bản thân, mà không lựa chọn né ra, lại giống như mình đã phạm vào đại tội? Đáng giận nhất chính là, mình lại còn đồng cảm, chẳng lẽ thật sự trời sinh bị ngược? Phù Lạc ai thán một trận.

Đoàn người Long Hiên đế cũng không dừng lại lâu ở Biến châu, ngựa không dừng vó tiến đến kinh thành. Mình không hề cùng Long Hiên đế ngồi chung một chiếc xe, thời gian nghỉ ngơi, ánh mắt hắn nhìn mình giống như người lạ, không đau không ngứa.

Đãi ngộ như vậy khiến Phù Lạc thật không ngờ tới.

Nàng cho rằng, thậm chí ở phương diện khác mà nói luôn khát vọng hắn rống to mắng mình, muốn dùng tất cả biện pháp tra tấn chính mình, cũng không muốn dùng loại thái độ đối đãi người lạ này đối với nàng.

Mà Bích Ngô Lộng Ảnh giống như cũng đã thương lượng tốt là không để ý đến mình, vô luận trêu các nàng vui vẻ thế nào, cũng không thể khiến hai nha đầu mở miệng, thật sự là thất bại.

Về phần Vạn Toàn cùng Liên Tinh, sắc mặt lại càng khó nhìn.

Trong khoảng thời gian ngắn bản thân như thành ruồi bọ người gặp người ghét, thật không biết bọn họ còn tới cứu mình làm cái gì?

Xe ngựa càng đi càng xa, lộ tuyến không giống với lúc đến, thẳng đến khi đi tới vùng một mảnh núi rừng.

Xe ngựa tại nơi hoang vắng không có người ở đột nhiên dừng lại.

Bích Ngô Lộng Ảnh cầm một bộ quần áo màu nâu thô đến cho Phù Lạc mặc vào, chỉ nói là gia phân phó, Phù Lạc cũng không dám nhiều lời, sương mù vài ngày làm cho người ta sắp không thở nổi rồi.

Xúc cảm thô rát khiến làn da trắng mịn của Phù Lạc cảm thấy đau đớn, không thể tưởng được sau khi đã quen với cẩm y ngọc thực, mặc lại y phục thế này, thật sự sẽ cảm thấy khó chịu vạn phần. Trong bất tri bất giác đã bị nuông chiều quen rồi, người cũng yếu ớt rất nhiều. Trước kia không tin công chúa lại có thể bởi vì hạt đậu ở dưới mười cái đệm giường mà còn cảm thấy khó chịu, hiện tại cũng có chút tin rồi.

Lúc này đây Bích Ngô không búi tóc cho Phù Lạc, chỉ đem mái tóc dài của nàng bện thành bím tóc đơn giản, không có bất kỳ đồ trang sức gì.

Ngân phiếu hay vật phẩm đáng giá giấu trong quần áo bị thay ra toàn bộ bị mất, cứ như vậy trên người không có đồng nào giống nông phụ nông thôn được đưa đến trước mặt Long Hiên đế.

Hắn sắc mặt bình tĩnh, ánh mắt thâm thúy, "Trẫm, thả nàng đi, như nàng mong muốn." Long Hiên đế bình tĩnh nói ra, giống như đang nói hôm nay thời tiết thật tốt vậy.

Phù Lạc trong khoảnh khắc đó lại ngạc nhiên, bỗng dưng được tự do, đạt được không tốn nhiều công sức như thế, làm cho người ta mất mát một trận.

"Ngân phiếu của ta ~~" Phù Lạc thuận miệng nói ra.

Sắc mặt Long Hiên đế trở nên rất khó coi, giống như không dự đoán được Phù Lạc đơn giản như vậy đã tiếp thu sự buông tay của mình, khẽ nhếch lên một nụ cười châm chọc, giống như đang châm chọc chính mình đối với nữ nhân lòng lang dạ sói này còn tồn tại ảo tưởng.

"Trẫm có thể ban thưởng cho ngươi một bộ quần áo, ngươi nên cảm tạ trẫm."

Dứt lời liền thả mành xe ngựa xuống, hai chiếc xe ngựa tuyệt trần rời đi. Phù Lạc vốn ở tại chỗ đợi một lúc lâu, cũng không thấy bọn họ trở về, thì ra hắn nói thật.

Phù Lạc vốn nên dùng tâm tình vui sướng nhảy nhót, hô to ba tiếng "Vạn tuế" khi đối diện với tự do của mình, nhưng nó lại giống như tảng đá nặng ngàn vàng trói buộc lòng mình, rất khó để nhảy nhót.

Từ giữa trưa ngồi đến hoàng hôn, rồi tới khi bầu trời đầy sao, vẫn không thấy bọn họ trở về, trên đường một bóng người đều không có, Phù Lạc cũng không biết mình đang chờ đợi cái gì, ngơ ngác ngồi ở chỗ đó hưởng thụ tự do của mình.

Mãi đến khi có hạt mưa đánh lên trên đôi vai phong phanh của Phù Lạc, nàng mới nhớ tới khốn cảnh của mình.

Có thể tìm tới nơi duy nhất để tránh mưa cũng chỉ là một gốc cây đại thụ cành lá rậm rạp. Lúc đầu còn có thể tránh mưa, về sau cũng không khác gì ở ngoài trời tắm mưa, coi như được trở về tắm vòi sen đi.

Uống vài ngụm nước mưa, xem như giải khát. Ngồi dưới tàng cây Phù Lạc phân không rõ trên mặt là nước mắt hay là mưa, nhưng rất đặc biệt, đặc biệt, đặc biệt tưởng niệm đến mẹ. (Tuyệt đối không phải Minh Nguyệt, tuyệt đối không phải) nếu như có thể trở lại hiện đại, bất luận buông tha cho cái gì, hy sinh cái gì, Phù Lạc đều nguyện ý.

Ngẫm lại trong những nữ tử xuyên qua mình xem như uất ức nhất. Lại không phải bản thân trốn ra được, mà là thân không có đồng nào bị đuổi đi, ngẫm lại đã cảm thấy hẳn nên kiếm cái hang chui vào. Sau này nếu có hội nghị những nữ xuyên qua, mình nhất định không có mặt mũi tham gia.

Lại là bị Long Hiên đế đuổi đi, nghĩ đến đây, không lạnh cũng phát run.

Lúc khát uống nước suối, khi đói bụng ăn quả lót dạ, sau khi Phù Lạc lặn lội một ngày một đêm cuối cùng cũng tìm được một cái thôn. Nhưng công thần lớn nhất đã chống đỡ cho nàng không ngã xuống trước tất cả.

Công thần lớn nhất hẳn là người rơm dùng cỏ dại bện thành thô ráp đến mức nhìn không ra hình người trong tay Phù Lạc. Tay kia thì cầm một cái gậy gỗ, không ngừng đâm, đâm cái đầu tiểu nhân ngươi, đâm cái chân tiểu nhân của ngươi ~~

Trừ bỏ phương pháp này, Phù Lạc thật sự không thể tưởng được làm thế nào để đối phó Long Hiên đế. Một lần nữa trở lại bên cạnh hắn là không thể nào, một là không muốn, một là không còn mặt mũi. Cho nên chỉ có thể đối phó cừu nhân lớn nhất đời này như vậy, tuy rằng rất ngây thơ, nhưng đằng sau đó, lại vô cùng hữu dụng, tâm Phù Lạc dần dần bình tĩnh, mạnh mẽ chống đỡ thân thể.

Phù Lạc gõ lên một cái cửa gỗ, nhìn thấy đại tẩu có khuôn mặt hiền lành mở cửa thì cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, trước mắt tối sầm. Không có biện pháp, thể chất của khối thân thể này vẫn luôn không tốt.

Dùng sức mở to mắt, đầu vô cùng đau đớn, nỗ lực định thần, bóng người trước mắt cuối cùng từ ba về thành một.

"Cô nương, ngươi rốt cục tỉnh rồi." Đại nương bưng tới một chén nước cho Phù Lạc uống.

Phù Lạc bệnh đến mơ mơ màng màng ngoan ngoãn uống xong. Chỉ cảm thấy không ngừng có người đang dùng nước lạnh như băng để trên trán mình, làm cho cảm giác nóng như lửa đốt dịu lại.

Sau khi Phù Lạc khỏe lên, mới kịp quan sát nông gia cứu mình. Đại nương là một nông phụ mập mạp vô cùng hòa ái, trượng phu chết sớm, chỉ lưu lại một nhi tử, hai người sinh tồn bằng nghề nông, trôi qua có chút túng thiếu, bởi vì thêm một người bệnh là Phù Lạc, trong nhà lại càng túng quẫn.

Phù Lạc ở lại trong nông gia nghèo nàn này, muốn giúp Tằng đại nương khâu đế hài, lại đem ngón tay đâm ra toàn máu. Muốn giúp đại nương nấu nước, thế nhưng vai không thể gánh nổi nửa thùng nước, giúp đại nương đốn củi, vậy lại càng kinh tâm động phách, đại nương sợ nàng chém luôn bản thân. Chính mình duy nhất có thể làm chính là cho đám gà vịt ăn, ngay cả nhóm lửa cũng làm không được, lãng phí củi dùng.

Đại nương ở mặt ngoài tuy rằng không nói, nhưng khuôn mặt càng ngày càng lãnh đạm, Phù Lạc cũng biết mình không ngốc nổi nữa. Nhi tử được Phù Lạc gọi là A Ngưu ca kia, thường không nói gì, đối với Phù Lạc trước sau như một vừa thấy là đỏ mặt.

Cuối cùng Phù Lạc không cẩn thận nghe được hai mẫu tử đối thoại.

Tằng A Ngưu muốn lấy Phù Lạc làm vợ, nhưng Tằng đại nương lại cực lực phản đối, một người vợ cái gì cũng không biết như vậy không chỉ không thể chiếu cố con của mình, ngược lại là một gánh nặng, Tằng mẫu thế nào cũng không chịu đồng ý.

Ngày kế Phù Lạc chủ động chào tạm biệt với Tằng đại nương, nàng còn vô cùng cảm tạ Tằng đại nương, nếu không phải bà, mình có lẽ đã chết rồi, băn khoăn của bà đều đúng, mình một người như vậy, làm sao có thể thích ứng cuộc sống nông gia, chỉ có thể thành gánh nặng cho bọn họ.

Nghĩ đến đây thật sự cảm thấy mình cái gì cũng tệ.

Mang theo một bộ áo vải mà đại nương mặc lúc còn trẻ đã tốt bụng tặng nàng, Phù Lạc rời khỏi thôn này. Bộ áo vải thô này mặc vào thoải mái hơn bộ áo thô ráp mà Long Hiên đế "ban thưởng" rất nhiều.

Phù Lạc gặm bánh nướng mà đại nương làm, đi bộ một ngày, mới đi đến gần trấn Thượng. Trên người không có ngân lượng, đại nương cũng không thể cho, cuộc sống

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net