Chương 76 - 80

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 76: Tình ca mùa đông (Thượng)

Mỗi lúc trời tối, thời gian Long Hiên đế tới càng ngày càng sớm.

Ví dụ, đêm nay, Phù Lạc đang chuẩn bị rửa chân đi ngủ hắn đã tới rồi.

Không giống mấy buổi tối trước, luôn đem Phù Lạc từ trong lúc ngủ mơ lôi ra.

Phù Lạc nhấc chân lên, tựa vào trong lòng Long Hiên đế.

"Lúc chúng ta già, có thể sẽ giống như hôm nay nâng đỡ lẫn nhau, nương tựa vào nhau, lão công công rửa chân cho lão bà bà, lão bà bà đấm lưng cho lão công công hay không?" Phù Lạc ở trong lòng Long Hiên đế kể rõ hi vọng.

"Nàng có thể nói thẳng, muốn trẫm rửa chân cho nàng." Long Hiên đế rất dứt khoát nói.

Phù Lạc chớp đôi mắt, ý cười ấm áp dần hiện lên trên mặt.

Nhìn thấy Long Hiên đế chậm rãi ngồi xổm xuống, kéo chân Phù Lạc để vào trong nước.

"Nước lạnh." Phù Lạc phàn nàn.

Nhìn thấy Long Hiên đế không hề nề hà đứng dậy ra cửa.

Không lâu sau, Long Hiên đế lại bưng nước ấm xuất hiện.

Giờ khắc này, thực sự có chút ý tứ dù mặc long bào cũng không giống hoàng đế.

Phù Lạc dừng lại động tác Long Hiên đế muốn ngồi xổm xuống, vì hắn vén lên cổ tay áo, "Như vậy thì sẽ không bị ướt."

Kỳ thật trong lòng Phù Lạc nghĩ chính là, như vậy lại càng không giống hoàng đế.

Trong quá trình này, Phù Lạc hưởng thụ nhất chính là đem hai chân để ở trên vải bông trong tay hắn, mặc hắn nhẹ nhàng lau khô nước, có một loại cảm giác sủng ái.

Rửa xong, Long Hiên đế ngửa người nằm ở trên giường.

"Tới phiên nàng, lão bà bà."

Phù Lạc nói thầm, thật đúng là không chịu ăn một chút thiệt nào.

"Ngươi phải lật qua mới có thể đấm lưng được."

"Bây giờ còn chưa phải lão công công, cho nên thay trẫm xoa xoa bụng đi." Ngữ khí Long Hiên đế đã tràn ngập ám chỉ.

Không biết hàng đêm túng dục có thể sẽ quá độ hay không đây?

Phù Lạc rất tò mò đạo dưỡng thân của hoàng đế cổ đại, có thể dưỡng ra được khí lực "cường tráng" như vậy.

Cái nghề này ở hiện đại nhất định rất có thị trường.

Một ngày này Long Hiên đế tới thật sớm.

Còn mang theo một đống lớn tấu chương, chắc là không ở điện Côn Dụ phê duyệt tấu chương, sau bữa tối trực tiếp tới đây.

Thời tiết càng ngày càng lạnh, Phù Lạc đã sớm cuộn vào trong chăn.

Nhìn thấy cái người sưởi ấm đến sớm như thế, hết sức cao hứng.

Mùa đông.

Phù Lạc đối với sự vật ấm áp luôn có lòng khoan dung đặc biệt lớn.

Cho nên để chúng ta tạm thời quên hết mọi thứ là không thoải mái đi, cùng chống đỡ mùa đông rét lạnh này.

Long Hiên đế lấy cớ tứ chi của mình đều phải dùng để sưởi ấm tay chân lạnh lẽo vào mùa đông của Phù Lạc, cho nên Phù Lạc nhất định phải đọc tấu chương cho hắn nghe.

Chỉ nhìn hắn từ từ nhắm hai mắt, thập phần hưởng thụ, như con gấu ôm Phù Lạc, nằm nghiêng ở trên giường.

Nghe thanh âm của Phù Lạc mềm mại trong veo chậm rãi đọc, tấu chương khô khan ngày xưa, đã trở nên đáng yêu.

"Không đọc nữa, miệng khát quá." Phù Lạc ném tấu chương tối nghĩa khó hiểu.

Lúc sau miệng anh đào nhỏ đã bị đầu lưỡi Long Hiên đế cạy mở, hung hăng làm dịu một phen.

"Bây giờ còn khát nước không?" Thanh âm của Long Hiên đế mang theo ý cười.

Phù Lạc mở miệng thở hổn hển, cảm thấy vẫn nên đọc tiếp thì tốt hơn.

"Cái chữ này ta không biết đọc." Phù Lạc đem một tấu chương trình lên trước mặt Long Hiên đế.

Chữ của quan viên này rồng bay phượng múa, nhận không ra một vài từ cũng không kỳ quái.

"Ta." Long Hiên đế nhẹ nhàng đọc lên.

Phù Lạc gật gật đầu, ánh mắt lóe lên lộ ra giảo hoạt.

...

"Cái chữ này, ta cũng không biết đọc."

"Yêu." Long Hiên đế quét mắt, đọc lên.

...

"Còn có chữ này."

Long Hiên đế nhìn thấy chữ "Ngươi" kia, giữ im lặng.

Nhưng tươi cười ở trên mặt dần lộ ra, càng lúc càng chói mắt.

Phù Lạc chỉ cảm thấy hắn cười rộ lên xuân về hoa nở, khe suối phá băng, hàm răng trắng đến chói mắt.

Tay Long Hiên đế ôm Phù Lạc, càng lúc càng chặt.

Mỗi một đêm chấm dứt trò chơi, chắc là không cần lập lại.

Nhân loại vì sao thích lặp lại trò chơi này như vậy đây?

Phù Lạc trong lòng thầm hận, hãm hại lừa gạt thất bại lần thứ nhất.

Một ngày này Long Hiên đế không chỉ có người đến, còn mang theo một quyển sách.

Một quyển sách mà mỗi một hoàng tộc đệ tử cùng thê thiếp đều phải học tập.

《Thánh chủ gia huấn》

Đêm qua Phù Lạc bởi vì nhàm chán mà muốn đọc sách đã nhắc nhở Long Hiên đế.

Hắn cảm thấy《Thánh chủ gia huấn》 đúng là thứ mà Phù Lạc nên quy củ học tập.

Nhìn thấy cái này, lại nhớ tới lần đó bị đánh tay, rất đau.

Sống chết không muốn, đều không xong.

Cuối cùng thỏa hiệp, Long Hiên đế đọc, còn nàng học.

Về sau mỗi một đêm Long Hiên đế đều sẽ đọc một chương.

Từ đạo lý trị quốc, đến đạo lý trì gia, Thánh chủ đều nhất nhất nói tới.

Từ thân hiền xa nịnh, đến do tiết kiệm mà dễ xa xỉ, do xa xỉ mà khó tiết kiệm.

Rồi đến hoàng hậu các triều đại, nhi tức khoan dung, không ghen tỵ.

Nhưng lúc lật đến chương cuối cùng, sắc mặt Long Hiên đế thay đổi, không tiếp tục đọc nữa.

"Vì sao không đọc?" Phù Lạc rất thích nghe thanh âm khàn khàn trầm thấp gợi cảm của Long Hiên đế, đọc cái loại sách chính thống này, cường liệt đối lập, rất dễ làm cho lòng người rung chuyển.

Đặc biệt lúc chân Phù Lạc nghịch ngợm đặt ở phía dưới bụng của hắn thì thanh âm của hắn đọc lên 《Thánh chủ gia huấn》 cũng không nhàm chán như vậy.

"Đây là phần của đế vương các triều đại, chỉ có đế vương mới có thể xem." Long Hiên đế thản nhiên nói.

Tắt đèn.

Phù Lạc cuối cùng vẫn rón ra rón rén trộm mở quyển sách kia ra, nương theo ánh trăng, thấy rõ trên một tờ cuối cùng, duy nhất bốn chữ.

Tuyệt tình quên yêu.

Đây là một quyển gia huấn thế nào vậy! ?

"Không bằng chơi trò chơi đi?" Phù Lạc nhàm chán nhìn chằm chằm phía sau lưng Long Hiên đế.

Hắn đang phê duyệt tấu chương, thư phòng của hắn đều dọn đến điện Dạ Lan.

"Nếu ngươi thắng, để cho ngươi muốn làm gì thì làm được không?" Phù Lạc ở một bên ném mị nhãn.

Long Hiên đế dừng lại bút, "Được rồi, cho thời gian một nén hương."

Đây đã là cực hạn của tên cuồng công việc này, Phù Lạc hiểu được.

Trò chơi rất đơn giản, chính là Phù Lạc ở trên lưng Long Hiên đế viết chữ, hắn có thể đoán ra coi như thắng.

Ngón tay Phù Lạc ở trên lưng Long Hiên đế, rõ ràng vạch lên, nàng rất sợ hắn đoán không trúng.

"Ta."

~~~

"Yêu."

~~~

Rốt cuộc một chữ ngươi cuối cùng vẫn không đọc ra, bao phủ ở trong nụ hôn của Long Hiên đế.

"Ta đã biết." Thanh âm của hắn đã tràn ngập ấm áp.

"Đêm nay vốn muốn bỏ qua nàng." Khoảnh khắc hắn tiến vào Phù Lạc đã nói vậy.

Tin ngươi mới có quỷ.

Hãm hại lừa gạt lần thứ hai.

Thất bại.

Chương 77: Tình ca mùa đông (Hạ)

Phù Lạc không biết Long Hiên đế đến tột cùng là sủng ái toàn thân mình, hay là sủng ái nửa người dưới của mình.

Nhưng rất nhanh đã có phương pháp kiểm tra.

Nữ nhân mỗi tháng luôn có thời gian không tiện.

Tay chân Phù Lạc tới mùa đông, luôn đông lạnh như chạm băng.

Thời gian như vậy, lại càng thống khổ không chịu nổi.

Long Hiên đế là biết hết thảy tình huống của thân thể mình.

Phù Lạc buông sách.

Chứng kiến bàn tay to đột nhiên để lên trên bụng mình.

Hắn lại vẫn nhớ rõ.

Những ngày tiếp theo, hắn so với trước kia còn tới sớm hơn.

Mùa đông ấm áp luôn làm cho lòng người đặc biệt mềm mại.

Có đôi khi lẳng lặng ôm ấp nhau,

Lại càng có thể cảm thấy dung hợp lẫn nhau.

Long Hiên đế mở hai mắt sương mù, một bộ dạng nàng cần giải thích rõ ràng, liếc nhìn tròng mắt sáng trong suốt của Phù Lạc.

"Ta đói bụng." Phù Lạc rất phối hợp sờ sờ bụng.

Long Hiên đế xoa nhẹ cái trán, "Muốn ăn cái gì?"

"Muốn ăn xâu thịt dê nước." Phù Lạc cao hứng ôm lấy eo Long Hiên đế.

Lúc Long Hiên đế nhìn chằm chằm, mặc vào áo bông rất nặng, mập mạp giống như bánh bao, hai người tay trong tay đi về phương hướng ngự thiện phòng.

Phù Lạc ngựa quen đường cũ dẫn Long Hiên đế, dùng chiêu bài hơn nửa đêm không muốn đánh động mọi người, lén lút đi tới phòng ăn.

Phù Lạc canh chừng.

Long Hiên đế thực hiện ăn trộm, khinh công không dùng lúc này, thì đợi đến bao giờ.

Điện Dạ Lan.

Chất củi lửa, hai người ngồi ở trên ghế đá trong sân, thêm gia vị cho xâu thịt.

Nghe mỡ nhỏ trên ngọn lửa phát ra tiếng tí tách, ngửi trong không khí hương vị thịt cay, vô cùng muốn ăn.

Long Hiên đế đem xâu thịt đã nướng xong đưa tới trong tay Phù Lạc, lẳng lặng nhìn nàng ăn như hổ đói.

"Ngày tốt cảnh đẹp thế này, nên có rượu ngon trợ hứng mới phải." Phù Lạc vẻ nho nhã đi lên một câu.

Long Hiên đế chỉ cười không nói, từ phía sau lấy ra một bầu rượu.

Phù Lạc cảm thấy tri âm thật tuyệt.

"Trúc Diệp Thanh ủ mười năm?" Phù Lạc phẩm rượu, rồi uống vào.

Phẩm rượu, ở Xuyên Nguyệt lâu đã huấn luyện qua rất nhiều, chút này tự nhiên không đáng kể.

Long Hiên đế thoáng kinh ngạc kiến thức của Phù Lạc đối với rượu.

"Trẫm, lúc còn trẻ thì xuất ngoại lịch lãm, cũng thường xuyên màn trời chiếu đất, dưới ánh trăng nướng thịt phẩm rượu, phủ sáo làm tiêu, rất khoái nhạc."

Mặt của hắn chiếu lên ánh lửa, lộ ra hoài niệm về những ngày tiêu sái khi còn trẻ, điều này chưa từng xảy ra, hắn lại có thể đối với mình mở ra nội tâm, đàm luận chuyện cũ của hắn.

"Tối nay, hoàng thượng có nhã hứng?"

Trăng sáng ngang trời, ánh sao rạng rỡ, trong màn tuyết, mỹ nhân như ngọc.

Long Hiên đế giống như cũng buông lỏng rất nhiều, ngay tại chỗ tạc trúc, chế thành một thanh sáo trúc thô sơ.

Tiếng sáo của hắn đẹp và tĩnh mịch tuấn lãng, phóng túng mà không mất nội liễm, thiếu một chút khí phách, nhiều vài phần nhu tình.

Vang lên trong cung điện trống trải, càng thêm thôi thúc tinh thần người ta.

Trong nháy mắt này, Phù Lạc cảm thấy bọn họ giống như tiên lữ giang hồ, tiêu sái du đãng ở trong thiên địa.

Đáng tiếc giang hồ có không như ý của giang hồ, cung đình có trói buộc của cung đình.

Kiếm nhất thời, không tránh được một đời.

Bỗng nhiên muốn hát khúc 《Thiên nhai ca nữ(1)》.

Chuyện xưa của Dịch tiên sinh và Vương Giai Chi(2), nhớ tới bỗng tuyệt tâm hàn.

Chân trời a góc biển

Kiếm a kiếm tri âm

Tiểu muội muội ca hát lang thổi sáo

Lang a hai chúng ta là một lòng

Yêu a yêu a lang a

Hai chúng ta là một lòng

Gia sơn a nam vọng

Lệ a lệ thấm áo

Tiểu muội muội muốn lang mãi đến nay

Lang a hoạn nạn chi giao ân ái sâu

Yêu a yêu a lang à

Hoạn nạn chi giao ân ái sâu

Nhân sinh a ai không tiếc a tiếc thanh xuân

Tiểu muội muội như chỉ lang như kim

Lang a xuyên cùng một chỗ không rời nhau

Yêu a yêu a lang nha

Xuyên cùng một chỗ không rời nhau

Không biết sau khi mình rời đi, Long Hiên đế có phải cũng coi như chưa từng có người này hay không.

Có những việc đã trễ rồi, thì không thể sửa sai được nữa.

Nhân sinh nếu chỉ như lúc mới gặp, khi đó hắn vẫn là Long Hiên đế cao cao tại thượng, lãnh mạc anh tuấn, mình vẫn là xuyên qua công chúa mới vào Viêm Hạ, đầy cõi lòng khát khao, hắn chờ đợi nhu tình của nàng, cũng đủ để nàng bỏ xuống hết thảy, chìm nổi trong biển sâu của hắn.

Hiện giờ, chuyện đã lạnh, tâm đã băng.

Lưu dưới đáy lòng chỉ có một chút chấp nhất quyến luyến nơi phương xa máu thân đúc khuôn.

Mọi chuyện mang theo tính toán, lúc nào cũng muốn tính toán, nói dối thành thói quen.

Hai người trầm mặc nhìn nhau.

Phù Lạc chịu không nổi cảm tình nhìn không rõ trong mắt Long Hiên đế.

Hoặc là không muốn thấy rõ cảm tình.

Phù Lạc cảm giác mình với Long Hiên đế, chẳng qua là sủng vật.

Hắn sủng ái mình giống như sủng vật,

Không có cảm giác kiên định, không có cảm giác an toàn.

Nam nhân là động vật thị giác, nữ nhân là động vật thính giác.

Nữ nhân luôn muốn nghe được cái gì đó, mới có thể tạo ra cảm giác an toàn cho bản thân.

Hoàng hậu Liên Nguyệt trước kia, có phải cũng là như thế hay không?

Trời sắp sáng.

Phù Lạc hoàn toàn không buồn ngủ, ở trong tiếng sáo của Long Hiên đế, đắp lên người tuyết.

Hai người tuyết, một người cao lớn uy mãnh, một người nhỏ xinh dựa vào, cùng đứng ở trong gió rét.

Phù Lạc rất hài lòng tác phẩm của mình.

Lại thấy Long Hiên đế động thủ đắp lên một người tuyết nho nhỏ khác.

Thân mình mập mạp, đầu tròn vo, ngây thơ động lòng người.

Tựa ở dưới chân hai người tuyết lớn, một nhà ba người, một hình ảnh ấm áp.

Ánh mắt hắn ngóng nhìn Phù Lạc, đã tràn ngập áy náy.

Nàng biết, đây là hắn im lặng giải thích.

Nàng nhào vào trong ngực của hắn, che dấu hai mắt khô cạn của mình.

"Hôm nay, cùng trẫm hồi cung đi." Hắn thản nhiên nói, chấm dứt mùa đông ấm áp này.

Phù Lạc rời khỏi thân thể hắn, "Được." Vẻ mặt tươi cười.

Có người nói tình yêu là chuyện hai người, hôn nhân là chuyện toàn gia tộc.

Phù Lạc ở điện Dạ Lan, phóng túng bản thân, hưởng thụ một lần hai người yêu say đắm. Nếu không phóng túng, chỉ sợ một thân cũng muốn hối hận khó ngủ.

Cùng nam tử như Hiên Áo yêu nhau thật sự rất hạnh phúc.

Nhưng cùng hoàng đế như Hiên Áo lấy nhau, thật sự rất thê lương, gia tộc của hắn quá mức khổng lồ, thê thiếp của hắn quá mức đa tình.

Duy nhất tiếc nuối chính là, trong lúc nàng quyết tâm phóng túng chính mình một hồi, cũng rốt cuộc không thể nhấm nháp tự do như lúc mới gặp, trong ngọt ngào mang theo chua xót trí mạng.

Cũng chưa từng thật sự phóng túng, chỉ sợ thật sự phải thâu đêm khó ngủ.

___________________________________

(1) Bài hát "Thiên nhai ca nữ" bản Cung Nguyệt hát, link:

(2) Trong tác phẩm Sắc, Giới (色,戒) của nhà văn nữ Trung Quốc Trương Ái Linh (1920-1995). Bối cảnh của tác phẩm vào lúc quân đội Nhật Bản chiếm đóng Trung Quốc trong Thế chiến thứ hai, xoay quanh một nhóm sinh viên yêu nước chống Nhật. Vương Giai Chi, một cô sinh viên của trường kịch nói Quảng Đông, được giao nhiệm vụ ám sát một nhân vật thân Nhật họ Dịch trong chính phủ Uông Tinh Vệ. Sử dụng bí danh Mạch thái thái trong khi Âu Dương Linh Văn vào vai Mạch tiên sinh, chồng cô, Giai Chi đã kết bạn được với vợ ông Dịch là Dịch thái thái, và sau đó quyến rũ được ông Dịch để tìm cách thủ tiêu. Tuy nhiên, khi gần gũi xác thịt với Dịch, Giai Chi đã yêu ông và cảnh báo ông khi đồng đội của mình tổ chức kế hoạch ám sát ông. Cuối cùng ông Dịch chạy thoát, âm mưu ám sát bại lộ, cả nhóm sinh viên kể cả Vương Giai Chi đều bị bắt và bị xử tử.

Chương 78: Khách không mời mà đến

Ngày kế, rất nhanh đã có người đón Phù Lạc quay về điện Can Nguyên.

Phù Lạc chỉ vội vàng ở điện Côn Dụ liếc nhìn Long Hiên đế từ xa, thấy hắn mặc thường phục, bộ dạng giống như muốn xuất cung.

Long Hiên đế vừa mới đi, Dự vương phi đã đi tới điện Can Nguyên.

Mày như lá liễu đầu xuân, sắc mặt như hoa đào tháng ba.

Đôi mắt như thu thủy, lóe ra tinh quang.

Dự vương phi Thượng Quan Mật Tuyết cứ như vậy thướt tha đi đến trước mặt Phù Lạc.

Váy cừu trắng viền lông chồn tía, càng tô đậm khí chất thanh nhã xuất chúng được như trăng rời mây của nàng.

Năm đó Phù Lạc có thể xả thân cứu nàng, không để mỹ nhân cứ như vậy hương tiêu khẳng định cũng là một trong những nguyên nhân, nguyên nhân thứ hai đương nhiên là bởi vì nàng ta được Long Hiên đế thích, vì xuất cung, vì Long Hiên đế cưng sủng, Phù Lạc tự nhiên là phải cứu của nàng ta. Dĩ nhiên tôn trọng sinh mệnh lại càng là một trong những nguyên nhân trọng yếu nhất.

Hiện giờ nghĩ đến, lại không biết có còn phen dũng khí kia không.

Lần trước, Phù Lạc vẫn là người ngoài cuộc, nhìn thấy người hoá trang lên sân khấu, rộn rộn ràng ràng, chỉ sợ kịch tình không đủ vui.

Lần này, Phù Lạc giống như cũng là người ngoài cuộc, nhưng là "Trong cuộc ngoài cuộc đều nổi trôi, Cũng như thắng bại vốn lòng người(1)".

"Nô tì, vấn an Vương Phi." Phù Lạc quy củ hành một cái lễ.

Ân oán giữa nàng cùng Dự vương phi, kỳ thật hẳn nên đối diện.

Dự vương phi hận mình đã phí hoài muội muội của nàn ta.

Nhưng mình cũng không hận nàng ta cướp đi con của mình.

Dù sao người sinh sát cuối cùng không phải nàng ta, mà là hắn.

Lúc nữ nhân trách cứ một nữ nhân khác, kỳ thật hẳn nên trách cứ người nam nhân kia.

"Thật sự là nha đầu lanh lợi thanh tú, bên cạnh ta thiếu một nha đầu như vậy, ngươi nói có phải không, Tố Nguyệt?" Dự vương phi nói với cung nữ bên người nàng ta.

"Dạ." Tố Nguyệt ở một bên cúi đầu.

Phù Lạc đáy lòng thoáng chốc hiểu rõ hết thảy, vì sao Long Hiên đế chân trước mới đi, Dự vương phi đã đúng lúc đến nơi như vậy.

Thì ra, Tố Nguyệt, thị nữ ngây người gần mười năm bên người Long Hiên đế, tại sao, lại có thể, là người của Dự vương phi?

Điều này rất không phù hợp tính khí Long Hiên đế.

"Không bằng để ta dẫn theo Vô Tâm cô cô đi thôi, chỗ của hoàng đế ca ca ta tự có công đạo?" Dự vương phi dịu dàng nói với Tố Nguyệt.

"Vạn Tổng quản đi vắng, còn cần bẩm Thục Phi nương nương mới được." Tố Nguyệt đáp. Trước mắt Lăng Thục Phi chưởng quản hậu cung, vốn Dự vương phi cần một nha đầu không phải việc khó, nhưng Vô Tâm là người bên cạnh hoàng đế, cho nên cần chỉ thị của Thục Phi đang nắm quyền hậu cung.

Lăng Thục Phi cùng phái Lan Hiền phi lấy Dự vương phi chống đỡ từ trước đến nay không hợp, Phù Lạc hi vọng Lăng Nhã Phong sẽ không đáp ứng.

Dùng đầu ngón chân cũng biết mình nếu đi theo Dự vương phi, chỉ sợ cũng thật sự lành ít dữ nhiều, Long Hiên đế khi nào thì mới trở về cung, sẽ vì mình cùng Dự vương phi khó xử hay không, hết thảy đều là ẩn số.

Đáng tiếc, đối mặt với việc cùng chung địch nhân thì từng là địch nhân cũng có thể hóa thù thành bạn.

Nửa tháng kiều diễm phong cảnh ở điện Dạ Lan kia, đã thiêu đốt bao nhiêu ánh mắt hậu cung.

Thiên hạ không có bức tường nào không lọt gió, nửa tháng đó nếu hoàng thượng không muốn để cho người ta biết, người hậu cung tự nhiên cũng nhất định làm bộ như không biết.

Nhưng hôm nay, nếu điện Dạ Lan đã trống không, trò chơi tự nhiên phải bắt đầu.

Dự vương phi khẩn cấp mang người đi, Lăng Thục Phi tự nhiên là nguyện ý phối hợp.

Tay không dính máu không phải là cảnh giới cao nhất ư?

Lăng Nhã Phong ở sau lưng cao hứng nhìn tuồng vui này.

Bất luận thắng hay thua, người thắng cuối cùng cũng sẽ là chính mình.

Dự vương phi động Phù Lạc, tự nhiên sẽ làm tổn thương tâm hoàng thượng.

Lăng Nhã Phong nghiến răng nghiến lợi nhìn nữ tử thanh nhã tuyệt lệ trước mắt này.

Luận dung mạo hai người ngang nhau, luận tài hoa, hai người không ai kém ai, nhưng luận địa vị trong lòng Long Hiên đế, Lăng Nhã Phong lại thua xa một đoạn như vậy, nàng sao có thể cam tâm thua?

Phù Lạc, Vô Tâm. Lăng Nhã Phong có khi cũng không nhìn rõ tâm Long Hiên đế, không biết vị Phù phi ngày xưa ở trong mắt Long Hiên đế đến tột cùng vẫn là một quân cờ hữu dụng, hay có lẽ là một cảnh tượng khác mà nàng tuyệt không thể khoan dung.

Nhưng bản thân vẫn không thể mạo hiểm, Vô Tâm nhất định phải biến mất.

Phù Lạc không hề nề hà đi theo Dự vương phi về tới Dự vương phủ.

Đây là bi ai của nhân dân lao động thấp kém trong xã hội phong kiến, không có quyền lợi kháng án.

Dự vương phi đối với Phù Lạc ngược lại vẻ mặt giả nhân giả nghĩa, nhưng quanh thân lại vô cùng cừu hận.

Thượng Quan Mật Tuyết đem Phù Lạc giao cho bà vú Dung ma ma của Nhã Tuyết (Tha thứ năng lực đặt tên nghèo nàn của Đang).

Dung ma ma từ nhỏ nhìn Nhã Tuyết lớn lên, yêu thương nàng đến mức bất luận kẻ nào cũng không thể so được.

"Dung ma ma, vị này chính là Vô Tâm cô cô từ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net