Chương 29: Barbie

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Chiết cầm kẹo trên tay, đầu óc của anh tỉnh táo, chỉ có điều rượu bốc lên đầu, đại não hơi hưng phấn khó khống chế nổi, giọng điệu cũng kích động và nhiệt tình hơn mọi khi một chút.

Khuôn mặt sáng sủa lạnh lùng hàng ngày mang theo đỏ ửng sau khi say rượu, đôi con ngươi bình thường luôn mờ nhạt sau lớp thấu kính nhiều thêm một phần đắm đuối, nhưng người lại đang mặc Âu phục gọn gàng thẳng thớm, một cọng tóc cũng không rối tung, giống như con người anh mãi mãi phong độ nhẹ nhàng như vậy, chưa từng xảy ra chuyện thất thố sau khi say rượu.

Để có thể kiếm được chỗ đứng trong thành phố lớn thế này, tại một nơi ăn thịt người không thèm nhả xương, muốn có được một mảnh đất nho nhỏ giữa xã hội thượng lưu, Tô Chiết luôn luôn tỉ mỉ thận trọng, chăm lo cho thể diện của chính bản thân mình.

Trợ lý đặc biệt Tô là một cụm từ đồng nghĩa với sự hoàn hảo trong ngành, là người vừa có năng lực, vừa có ngoại hình và tham vọng, khuôn mặt vĩnh viễn mang theo nụ cười chào đón lịch sự của một vị quý ông, giống như đối với anh, trên đời này không có chuyện gì anh không thể làm được.

Chỉ có điều ít người biết rằng, sau lưng tất cả, cuộc sống của anh chật vật đến thế nào, ngày ngày phải chen chân trên xe bus, vì sợ đồng nghiệp phát hiện anh chỉ có thể đi làm trước tất cả mọi người, vì dự án của công ty anh bận tới bận lui, mặc dù tiền lương đã vượt xa mức bình thường, nhưng vì cõng trên lưng khoản vay mua nhà, thế nên ngày nào cũng phải tính toán chi li từng đồng một.

Trước kia anh sống ở nông thôn, không có khái niệm về số tiền mua nhà trong thành phố, chỉ nghe người ta nói mua nhà trong thành phố cần dùng đến rất nhiều tiền, nhưng không ngờ được số tiền cần bỏ ra lại lớn đến vậy.

Một căn nhà nho nhỏ sáu bảy mươi mét vuông trong thành phố loại một, một người bình thường có làm vài đời cũng không đủ mua nổi, huống chi chỗ mà anh đang ở, lại là một thành phố trung tâm thương mại có nhiều công ty giao dịch với nước ngoài.

Một phần nguyên nhân cực nhỏ trong kế hoạch mua nhà của anh là do người được gọi là bố kia trở về gây sự đòi tiền.

Phần lớn nguyên nhân còn lại là anh muốn để cho người mẹ cả đời vất vả sống giữa vùng nông thôn có thể bước vào một căn nhà tốt, đến thành phố lớn, nở mày nở mặt trôi qua ngày tháng tốt lành. Mẹ anh đã khổ cả đời, bố rời khỏi nhà, người trong thôn bàn tán đủ chuyện, đi làm công cho người khác cũng bị người ta đặt điều chê bai và xem thường. Anh muốn đẩy tất cả những thứ này ra khỏi cuộc đời của mẹ.

Tiết tấu thời đại và tiền tài là hai thứ không thể thiếu được, anh không muốn mẹ không theo kịp sự phát triển của xã hội. Đến tận ngày hôm nay anh vẫn còn nhớ, lần đầu tiên anh đến bệnh viện thành phố này khám bệnh, lúc đó anh mới lên đại học, tới thành phố lớn này không lâu, không hiểu rõ cơ chế hoạt động tự phục vụ tại bệnh viện tiên tiến. Anh lễ phép hỏi thăm y tá, cô y tá kia giúp đỡ cho anh, nhưng từng lời từng chữ đều thể hiện sự không kiên nhẫn cùng giễu cợt, trước khi đi còn trợn tròn mắt lườm anh.

Nhưng anh vẫn luôn bày tỏ lòng biết ơn với cô ấy.

Dù sao cũng là do anh lạc hậu nên phải chịu thua thiệt.

Bệnh viên chăm sóc cho con người, anh tin những người như cô y tá ấy chỉ là thiểu số, bởi vì trước đây anh đã từng gặp không ít bác sĩ và y tá tốt bụng, chỉ do hôm đó may mắn của anh hơi tệ, mà trong mỗi ngành nghề dạng người nào cũng có, tố chất của từng người cũng khác biệt nhau.

Chế giễu phân biệt đối xử khi ấy anh không cảm thấy gì, nhưng nghĩ tới sau này mẹ mình cũng phải chịu cảnh ngộ như thế, anh liền lo lắng. Bởi vì tình huống ấy có thể xảy ra ở bất cứ địa phương nào, dù sao trên thế giới này chưa từng thiếu người xấu.

Cũng vì sự việc lần ấy mà anh hiểu ra được nhiều chuyện.

Muốn cho thì phải cho thứ tốt nhất, mà thứ tốt nhất cũng đòi hỏi mức độ năng lực tối đa nhất của Tô Chiết. Anh chạy tới rất nhiều nơi, cuối cùng nhìn trúng một mảnh đất. Nhìn chuỗi số không trên bản hợp đồng, muốn trả cho xong anh phải phấn đấu trả góp thêm ba mươi năm nữa, thế nhưng anh vẫn kiên trì cắn răng ký xuống.

Khoảnh khắc ấy đột nhiên nỗi lo trong lòng anh tan biến, mặc dù có khả năng sau này cuộc sống của anh sẽ vất vả hơn đôi chút, nhưng anh lại nhìn thấy bầu trời ló rạng ngay trước mắt mình.

Tiếp theo đó là cuộc đời làm trâu làm ngựa.

Biến thành trợ lý Tô, công việc rất mệt mỏi, nhưng lâu dần cũng thành thói quen, dù sao trợ lý Tô cũng vẫn là anh, mà anh cũng là trợ lý Tô.

Không tồn tại sự ngụy trang nào, quen thuộc rồi sẽ biến thành chuyện đáng ra phải thế, ngược lại những khoảng thời gian nhàn rỗi lại biến thành nỗi khát khao.

Từ sau khi trở thành hộ lý, tinh thần của Tô Chiết nhẹ nhõm hơn không ít, mặc dù anh vẫn luôn phải sẵn sàng chuẩn bị hành động theo mọi hoàn cảnh, nhưng cũng không đến mức căng thẳng thần kinh như trước đó.

Cộng thêm hôm nay có uống chút rượu, đầu óc thoải mái, tự nhiên không còn đề phòng.

Tô Chiết cầm kẹo đung đưa trước mặt Diêm Quan Thương, thấy đối phương không nhúc nhích, anh mới nhớ ra mình thật hồ đồ, đã quên mất chuyện người này bị mù hai mắt.

Anh đặt túi nilon vào tay người đàn ông, khóe miệng không khống chế được nở nụ cười: "Lúc về cố ý vào mua cho ngài đó".

Diêm Quan Thương cảm nhận được chiếc túi trong bàn tay mình, nhưng hắn không định nhận lấy. Là một người chủ nhà, hiện giờ hắn phải ra quy định dạy bảo lại cậu hộ lý đi ra ngoài về không đúng giờ này.

Người đàn ông lạnh giọng: "Mua cho tôi thứ này để làm gì?"

Giọng nói của Tô Chiết mang theo tươi cười: "Lúc về thấy cửa hàng tạp hóa nên muốn vào mua cho ngài".

Diêm Quan Thương quay đầu: "Không cần".

Tô Chiết sững sờ, cầm túi kẹo đuổi theo bàn tay hắn: "Cậu chủ không thích sao?"

Diêm Quan Thương nói thẳng: "Không thích."

Vô cùng quả quyết.

Ai ngờ đối phương nghe xong lại ngờ nghệch bật cười một tiếng.

Diêm Quan Thương nhíu mày: "Cậu cười cái gì?"

Tô Chiết nhìn hắn: "Ngài sẽ không không thích".

Lời này mới nói ra, bàn tay Diêm Quan Thương đã siết chặt thành nắm đấm, hắn căng thẳng nuốt nước bọt, sắc mặt cũng càng lúc càng lạnh.

Chẳng lẽ cậu ta đã đoán ra được?

Ai ngờ một giây sau, đối phương lại tươi cười, nói bên tai hắn: "Bởi vì đây là tấm lòng của tôi dành cho ngài".

Người đàn ông nghe xong, sững sờ. Trong lúc nhất thời hắn không rõ mình mới nghe được thứ gì, lời trêu ghẹo kiểu này trước nay chưa từng có người nào dám nói ra với hắn.

Lòng hắn vừa muốn chối bỏ lại vừa cảm thấy rất kỳ lạ.

Nhưng hiện tại hắn vốn không mong đối phương ở lại nhà mình, hơn nữa cậu hộ lý này còn bất chấp phép tắc trong nhà của hắn đến như vậy.

Diêm Quan Thương cười lạnh một tiếng, "Có vẻ cậu rất thích tự cho mình là đúng".

Tô Chiết lắc đầu, "Không hề".

Nói xong, anh cố nhét chiếc túi vào tay Diêm Quan Thương, "Cậu chủ, ngài dám nói ngài không thích kẹo tôi mua về không?"

Đối mặt với chất vấn của người ta, Diêm Quan Thương: ...

Đệt mợ, đúng là hắn thích thật.

Diêm Quan Thương thua trận, cắn răng quay người cầm kẹo đi lên tầng. Tô Chiết thấy người đi, cúi người xoa cái đầu Địa Trung Hải của cậu con trai cún mấy cái, sau đó mới trở về phòng tắm giặt nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau, sau khi rời giường, Tô Chiết vẫn còn chút choáng váng của cơn say rượu hôm trước, nhưng thêm một khoảng thời gian thì anh đã cảm thấy khá hơn, xuống nhà ăn điểm tâm sau đó ra tới phòng khách, trông thấy Diêm Quan Thương đen mặt ngồi trên ghế sofa.

Ký ức rải rác tối qua miễn cưỡng chắp vá lại, Tô Chiết đi tới gần, dùng âm thanh cố tình bóp giọng hàng ngày hỏi thăm: "Cậu chủ, tối qua ngài ngủ ngon chứ?"

Người đàn ông không mặn không nhạt "Ừ" một tiếng.

Tô Chiết nhìn hắn, đang nghĩ có nên mang một quả chuối đến mời hắn ăn hay không thì đã nghe thấy đối phương mở miệng nói: "Cậu không có gì muốn nói với tôi hả?"

Tô Chiết ngạc nhiên.

Diêm Quan Thương: "Tối hôm qua cậu trở về lúc mấy giờ?"

Tô Chiết tỉnh ngộ: "Tối hôm qua xảy ra chút chuyện".

Diêm Quan Thương: "Chuyện gì?"'

Em trai cưng của ngài say rượu phát điên.

Nhưng cũng không thể nói ra sự thật, Tô Chiết do dự mở miệng: "Thực ra không tiện tiết lộ cho lắm".

Diêm Quan Thương: ?

Tô Chiết: "Bảo vệ chuyện riêng tư cho sư phụ."

Diêm Quan Thương: "Đây chính là nguyên nhân cậu về muộn sao?"

Tô Chiết nuốt nước bọt, "Còn có nguyên nhân khác nữa."

"Nói đi."

Tô Chiết nhỏ giọng lẩm bẩm, "Chính nghĩa có thể đến muộn, thế thì tôi cũng có thể."

Diêm Quan Thương: ...

Cái cớ của cậu cũng không ít đâu nhỉ.

Mắt thấy tính chó của người sắp trỗi dậy, Tô Chiết vội vàng cầm một quả chuối tiêu nhét vào trong tay hắn: "Cậu chủ, lần sau tôi sẽ không dám làm thế nữa".

Thấy đối phương xuống nước, Diêm Quan Thương cảm thấy khó mà mở miệng tiếp tục chỉ trích được, nhưng không nói thì lại quá mức dung túng cho cậu ta, hắn không phải một người như thế. Một hồi lâu sau, hắn mới nói một câu: "Chỉ lần này thôi đấy".

Tô Chiết thấy phúc đến nhà vội vàng đáp lại: "Tôi biết mà, cậu chủ chính là người đẹp người đẹp cả nết".

Diêm Quan Thương: ...

Không lâu sau, người đàn ông và chú cún lại bắt đầu hoạt động ngồi điều hòa phơi nắng mỗi ngày của họ.

Tô Chiết không quan tâm, dù sao trẻ con biết tự tìm chuyện để chơi, còn nhớ dắt theo em trai nhỏ, anh hết sức vui mừng.

Anh đứng dậy định đi pha ấm trà.

Diêm Quan Thương ngồi dựa trên ghế, gần ba mươi năm qua thời gian an nhàn của hắn không nhiều được bằng mấy tháng này. Tuổi thơ cùng quá trình hắn trưởng thành mang theo muôn phần đặc sắc, đặc sắc đến độ hắn không hề muốn nhớ lại.

Nhưng chưa được bao lâu, một tiếng chuông rạch ngang yên tĩnh. Golden theo đó ngẩng đầu, hấp tấp ngậm điện thoại của anh trai nó tới.

Điện thoại đưa tới lòng bàn tay, Diêm Quan Thương không khỏi kinh ngạc, vỗ vỗ cái đầu Địa Trung Hải của cún.

"Giỏi lắm".

Golden vui vẻ vẫy cái đuôi.

Diêm Quan Thương nhận điện thoại, ngay lập tức một âm thanh nức nở nghẹn ngào từ đối diện truyền sang.

"Quan Thương à hu hu hu hu!!!"

Diêm Quan Thương hỏi thẳng: "Ai thế?"

Diêm Tình Anh: ...

"Cái thằng nhóc thối, giọng chị mà em cũng nghe không ra hả, thương thay cho chị..."

Sắc mặt Diêm Quan Thương nhàn nhạt: "Chị nói như thế từ lúc nãy thì em đã nhận ra chị rồi".

Diêm Tình Anh: ...

So về độ độc miệng không ai bằng em.

Diêm Tình Anh lớn hơn Diêm Quan Thương ba tháng, là con gái một của người chú thứ ba trong nhà hắn.

Nhưng vì có việc cần nhờ vả, Diêm Tình Anh lại quay về giọng điệu đáng thương nghẹn ngào ban nãy: "Quan Thương à~ "

Diêm Quan Thương: "Đừng giả vờ nữa".

Diêm Tình Anh: ... Mẹ kiếp.

Từ nhỏ đã quen thuộc tính cách của nhau, Diêm Tình Anh thấy hắn nói thế cũng không giả bộ nữa: "Có chút chuyện này".

"Chuyện gì?"

"Chị muốn dẫn con tới chỗ em ở hai ngày."

"Không được."

Diêm Tình Anh: "Em cho rằng chị đang cầu xin em ư?"

Diêm Quan Thương: "Không phải?"

Diêm Tình Anh lập tức lật mặt, "Chị chỉ thông báo cho em thôi."

Diêm Quan Thương: ...

Diêm Tình Anh biết rõ thằng nhóc này không có tình yêu thương gì, không thích trẻ con, nhưng cô nhất định phải tới ở nhà hắn.

"Coi như chị tới nhà thăm em".

Diêm Quan Thương chết cũng không chịu buông: "Chị có thể gọi video".

"Như thế sao được, một chút cảm giác chân thực cũng không thấy, lại nói Vân Đoan cũng nhớ cậu rồi". Nói xong người phụ nữ kéo dài giọng: "Vân Đoan, mau tới đây chào hỏi cậu đi nào".

Vài giây sau, một giọng nói non nớt vang lên: "Cậu Đông Lâm ơi, Vân Đoan rất nhớ cậu".

Diêm Quan Thương: ...

Diêm Tình Anh: ...

Bầu không khí đột nhiên yên tĩnh đến đáng sợ, Diêm Tình Anh vội cầm điện thoại về: "Em xem, Vân Đoan nhớ em ghê đó".

Diêm Quan Thương: ...

Mắt hắn bị mù nhưng tai hắn không điếc.

Diêm Quan Thương: "Không có việc gì thì em cúp máy đây".

"Đừng, đừng, chị không có chỗ để đi thật đấy".

Thật ra thì không hẳn không có chỗ nào để đi, rốt cuộc thì bố của cô cũng chỉ có một cô con gái, tài sản nơi đâu cũng cho con gái vài phần, nhưng cô không muốn đi, cũng không muốn tới khách sạn của gia đình và một số ngôi nhà khác, bởi vì cô cảm thấy nhà lâu ngày không có ai ở không có hơi thở của con người.

Người đàn ông nhả ra hai chữ, "Lý do."

Diêm Tình Anh: "Chị cãi nhau với anh rể em, về nhà mẹ đẻ sợ mất mặt."

"Đến chỗ em thì không mất mặt?"

Diêm Tình Anh: "Không sao, không sao, chị đâu có coi chú em là người."

Diêm Quan Thương: ...

Sợ đối phương không đồng ý, Diêm Tình Anh bày ra khổ nhục kế: "Em không muốn thu nhận hai mẹ con chị ư?"

Lại bắt đầu nức nở: "Hóa ra nhiều năm tình cảm như thế đã trao sai người".

"Không ngờ em không có lương tâm, nhớ ngày đó em mới năm tuổi, cố sống cố chết đòi con búp bê Barbie của cô bé nhà bên, là người nào..."

Diêm Quan Thương cắn răng cắt ngang: "Chị tới đi".

Diêm Tình Anh: "Coi như em còn có lương tâm".

Diêm Quan Thương: ...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net