Chương 32: Động vật nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô đầu bếp nghe xong, sắc mặt lộ ra nét giật mình.

Tô Chiết thấy Diêm Tình Anh định chuyển hành lý lên tầng hai, đi tới giúp đỡ.

"Để tôi".

Diêm Tình Anh nhìn gương mặt hào hoa phong nhã của anh, hơi xấu hổ: "Phiền cậu quá, có lẽ là hơi nặng đấy".

Nói xong cô giơ hai ngón tay khép khép, hoa tay múa chân diễn tả.

Tô Chiết: "Không sao đâu ạ."

Trước kia Tô Chiết đã từng vác cả bao xi măng, đương nhiên cũng có chút sức lực, vali hành lý màu đỏ mặc dù hơi lớn, nhưng đoán chừng đều là quần áo đồ dùng thường ngày, nào có thể nặng đến đâu.

Sau đó anh vươn tay dùng ít sức, chỉ thấy vali hành lý màu đỏ kia... không nhúc nhích chút nào.

Tô Chiết: ...

Ngay giây phút ấy, trong đầu anh bỗng hiện lên một câu.

Bạn vĩnh viễn không thể nào biết được trong vali của một người phụ nữ có những thứ gì.

Diêm Tình Anh đối mặt với cảnh tượng này, chỉ đành nở nụ cười che đi xấu hổ: "Có phải hơi nặng một chút rồi không?"

Tô Chiết vẫn giữ nguyên nụ cười: "Đúng là hơi nặng".

Cũng may vừa rồi ra tay vẫn còn giữ lại chút sức lực, lần này Tô Chiết dùng nhiều sức hơn nâng chiếc vali lên, giúp Diêm Tình Anh chuyển đồ tới phòng dành cho khách ở tầng hai.

Anh không tiện ở lại thêm, "Cô Diêm, nếu cô cần người giúp đỡ thì cứ gọi tôi nhé, tôi xuống nhà trước".

Diêm Tình Anh: "Được, cảm ơn cậu".

Tô Chiết xua tay quay người bước ra cửa, chờ khi tới tầng một liền trông thấy một bầu không khí lúng túng trong phòng khách.

Trên ghế sofa, Diêm Quan Thương và Quý Vân Đoan mỗi người ngồi một bên, một lớn một nhỏ không ai nói câu nào.

Tô Chiết: ...

Cái nhà này thực chất là mới được chắp ghép khâu lại với nhau đúng không.

Tô Chiết nhìn tình trạng trong phòng khách một lát: "Cậu chủ".

Diêm Quan Thương: "Hả?"

"Em Trai đâu?"

"Ra ngoài chơi rồi".

Ra ngoài chơi trong lời này ý chỉ ra ngoài sân chơi, dù sao nhà họ Diêm cũng không phải một ngôi nhà lớn bình thường, một cái sân cũng đủ cho con trai cún chơi vui vẻ.

Tô Chiết đã biết, anh đến bên bàn lấy đĩa trái cây, nhìn Quý Vân Đoan đang nóng nảy sốt ruột ngồi bên cạnh.

Cậu nhóc con năm nay mới bốn tuổi, ngồi trên ghế sofa hai chân không chạm đất lắc lư, bàn tay nhỏ sợ sệt đặt trên đầu gối, đôi mắt như trái nho đen chớp chớp hốt hoảng.

Tô Chiết nhìn cậu bé, ngạc nhiên, anh không ngờ quan hệ của hai cậu cháu này lại căng thẳng đến vậy.

Anh đến bên cạnh Quý Vân Đoan, hạ thấp cơ thể, nhìn thẳng vào mắt cậu bé: "Xin chào".

Quý Vân Đoan biết chú này là người lúc nãy đã mở cửa cho mẹ và mình, ngoan ngoãn đáp: "Cháu chào chú, cháu là Quý Vân Đoan ạ".

Diêm Quan Thương ngồi bên dựng thẳng hai tai nghe cuộc đối thoại.

Tô Chiết gần như chỉ sử dụng hai ba câu đã kéo gần khoảng cách với cậu nhóc con, lo sợ của Quý Vân Đoan cũng giảm đi đôi chút, gương mặt nhỏ nhắn bắt đầu hiện lên nét tinh nghịch: "Chú ơi, trước giờ chú vẫn luôn ở trong nhà cậu cháu ạ?"

Tô Chiết: "Gần đây mới ở".

Anh xoa xoa đầu Quý Vân Đoan: "Vân Đoan có muốn ăn kem không?"

Quý Vân Đoan nghe xong, hai mắt bừng sáng, vui vẻ theo Tô Chiết rời đi.

Diêm Quan Thương ngồi trên ghế sofa không nói một lời, nội tâm lại hết sức khó chịu.

Đi ăn kem tại sao không gọi hắn!!!

Tô Chiết ôm Quý Vân Đoan ngồi lên ghế trong nhà ăn, sau đó mang kem tới cho cậu bé. Anh sợ trẻ con ăn nhiều không tốt cho dạ dày, thế nên chỉ mang cho cậu bé một viên kem tròn nho nhỏ.

Quý Vân Đoan rất lễ phép nói lời cảm ơn: "Cảm ơn chú".

Tô Chiết cười nhìn cậu bé: "Đừng khách khí".

Chờ tới lúc cậu bé con ăn xong, Tô Chiết lấy khăn giấy lau miệng cho cậu bé, mở miệng hỏi: "Vân Đoan có muốn cùng chơi với cậu không?"

Thân thể nhỏ bé của Quý Vân Đoan cứng đờ, thành thật lắc đầu.

Tô Chiết: "Sao lại không muốn?"

Quý Vân Đoan: "Cháu cảm thấy cậu Quan Thương không thích cháu".

Trẻ con luôn rất mẫn cảm, mà trùng hợp Diêm Quan Thương lại là một người có tính tình rất chó, đối mặt với ai cũng lạnh lùng, đừng nói đến bạn nhỏ, nhiều vị tổng giám đốc gặp hắn nói chuyện hợp tác cũng phải nhíu mày.

Quý Vân Đoan thấy hắn không thích mình là chuyện rất bình thường.

Huống hồ, xét ở một khía cạnh nào đó thì Diêm Quan Thương được coi như là một người cuồng công việc, nghỉ phép năm cũng chưa từng thấy hắn nghỉ quá năm ngày, đoán chừng là không có thời gian gặp qua cháu trai nhỏ, không gặp mặt tự nhiên trở nên xa lạ.

Chỉ cần không sợ là được.

Tô Chiết cười hỏi: "Thế Vân Đoan có sợ cậu Quan Thương không?"

Quý Vân Đoan: "Sợ ạ".

Tô Chiết: ...

Tô Chiết hít sâu một hơi, hi vọng có thể xua tan đi nỗi sợ trong lòng Quý Vân Đoan: "Thật ra không phải cậu Quan Thương không thích Vân Đoan đâu".

Quý Vân Đoan: "Thật ạ?"

Tô Chiết cười nói: "Đương nhiên rồi".

Cậu Quan Thương của cháu đối xử bình đẳng với tất cả mọi người :).

Mặt lạnh với tất cả.

Quý Vân Đoan nghe xong vẫn có chút không tin, bởi vì trong ấn tượng của cậu bé, cậu Quan Thương luôn rất hung dữ.

Tô Chiết cố nhẫn nại hỏi thăm: "Vân Đoan có thích cậu không?"

Cậu bé con lắc đầu, bày tỏ cháu không biết, sau đó nghĩ tới cái gì, cậu bé hỏi lại: "Chú có thích cậu không ạ?"

Tô Chiết sững sờ, nhưng bởi vì đang dẫn đường cho đứa nhỏ nên anh trả lời: "Có chứ, chú thích cậu Quan Thương nhất đấy".

Diêm Quan Thương mới thò một chân vào định kiếm miếng kem, nghe được câu nói đó, bước chân lập tức tạm dừng không tiến thêm về phía trước, mi mày sắc bén nhíu chặt.

Lúc này hắn vẫn còn cách phòng ăn một khoảng khá xa, bước chân chuyển hướng tiến đến đầu cầu thang, cơ thể cao lớn lập tức bị che khuất.

Quý Vân Đoan khó tin nổi nhìn đối phương: "Thật ạ?"

Tô Chiết ôm cậu nhóc vào lòng, nắm bàn tay nhỏ không cầm khoai tây: "Đương nhiên rồi, sở dĩ chú ở nơi này làm việc là vì chú thích cậu Quan Thương đấy".

"Vậy... vậy tại sao chú lại thích cậu Quan Thương ạ?"

Tô Chiết không che giấu sự thán phục của mình đối với Diêm Quan Thương: "Bởi vì cậu Quan Thương rất giỏi, rất nhiều người khâm phục cậu của cháu, chú cũng là một người trong đó".

Lúc anh còn học đại học, danh tiếng của Diêm Quan Thương đã rất vang dội, là nhân vật làm mưa làm gió giữa giới kinh doanh.

Tuổi còn trẻ đã trở thành người đứng đầu doanh nghiệp nổi tiếng, năng lực đương nhiên không thể nghi ngờ, không biết bao nhiêu sinh viên xem hắn là tấm gương, muốn trở thành người như hắn.

Cũng có không ít sinh viên đặt mục tiêu trở thành nhân viên của công ty nhà họ Diêm, một bởi vì đãi ngộ, chế độ lương thưởng và ngày nghỉ của công ty vô cùng hấp dẫn người khác. Công ty nhà họ Diêm không giống những doanh nghiệp luôn tìm cách sử dụng lao động miễn phí, thay vào đó họ lại áp dụng chế độ tự nguyện tăng ca, trả thêm tiền tăng ca cho người lao động.

Thứ hai, công ty nhà họ Diêm là công ty nổi tiếng trong nước, mối quan hệ hợp tác rộng rãi, có rất nhiều chi nhánh và mối quan hệ làm ăn ở nước ngoài. Nếu sinh viên trúng tuyển vào công ty, họ sẽ có cơ hội ra nước ngoài học tập, hơn nữa còn được công ty thanh toán tất cả chi phí, tương đương với một phần lý lịch không cần trả tiền.

Lúc ấy Tô Chiết cũng mười phần sùng bái Diêm Quan Thương, là sự kính nể xuất phát từ nội tâm của anh.

Hai người họ tuổi tác tương đương nhau, đối phương lại đã làm ra một sự nghiệp khiến người khác ngưỡng mộ.

Anh kính nể đối phương trẻ tuổi, ngưỡng mộ thân phận cậu con trai cưng của trời.

Nhưng sau khi trải qua cuộc sống làm trâu làm ngựa, thời gian kính nể người ta đã không còn, bởi vì anh thật sự mệt mỏi, mà tính tình của đối phương quả thực rất xấu.

Diêm Quan Thương nghe anh nói đến đây, lập tức quay người rời đi, không định nghe tiếp nữa.

Lời nói của cậu hộ lý cứ quanh quẩn trong đầu.

Mấy lời vừa rồi cùng với lời xin xỏ được ở lại ban đầu của đối phương không khác biệt mấy, nhưng lại giống như khác nhau rất nhiều.

Nếu đối phương có tâm tư khác, hắn tuyệt đối không thể giữ người lại thêm nữa.

Hắn chối bỏ tất cả những kẻ có ý định tiến vào lãnh địa của mình, bắt hắn chia sẻ chuyện riêng tư, bắt hắn chia sẻ bí mật.

Hai mắt Quý Vân Đoan trợn tròn: "Cậu Quan Thương giỏi lắm hả chú?"

Tô Chiết gật đầu, nói tới hai khu vui chơi nổi tiếng: "Vân Đoan có biết không?"

Quý Vân Đoan khẽ gật đầu: "Biết ạ".

"Đó chính là nơi mà cậu Quan Thương của con đầu tư xây dựng đấy".

Cậu bé con không biết đầu tư là gì, khuôn mặt nhỏ đầy khó hiểu.

Tô Chiết đổi cách diễn tả: "Chúng đều là của cậu Quan Thương".

Quý Vân Đoan kinh ngạc há hốc miệng, cậu bé không ngờ cậu Quan Thương lại lợi hại đến vậy.

Tô Chiết thấy cậu bé không còn căng thẳng và sợ hãi như lúc nãy: "Hay là chúng ta đi tìm cậu Quan Thương nói chuyện một lát nha?"

Quý Vân Đoan nghe xong vẫn muốn lùi bước: "Cậu Quan Thương sẽ thích Vân Đoan chứ ạ?"

Tô Chiết ôm Quý Vân Đoan đứng dậy: "Có chứ, thực ra cậu Quan Thương rất thích Vân Đoan đấy".

Cậu bé con nghe lời này hai mắt bừng sáng, chú nói giống với mẹ.

Sau đó Tô Chiết ôm Quý Vân Đoan đến phòng khách, chỉ thấy Diêm Quan Thương ngồi ở đó, vẫn giữ nguyên tư thế như khi hai người họ rời đi, chưa từng thay đổi.

Nhưng gương mặt hình như đã thối hơn.

"Cậu chủ",

Diêm Quan Thương cố gắng lạnh giọng, đáp cho có lệ: "Ừ?"

Hắn muốn cậu hộ lý nhỏ này bỏ đi ý nghĩ không thực tế trong lòng.

Mặc kệ lời lúc nãy của đối phương là thật hay giả, nhưng chỉ cần một chút manh mối xuất hiện, hắn phải nhanh chóng giết chết nó từ trong trứng nước.

Sau này nếu cậu hộ lý làm ra chuyện gì không đúng bổn phận, ghé vào bên tai hắn nói lời phiền nhiễu, hắn chắc chắn sẽ tống cổ người đi.

Tô Chiết đặt Quý Vân Đoan ngồi xuống ghế sofa.

Sau đó anh dùng âm thanh chỉ có hai người nghe thấy lặng lẽ nói với Diêm Quan Thương: "Cậu Vân Đoan muốn tâm sự với ngài".

Ý tứ xa gần muốn bảo hắn nói chuyện chú ý một tẹo, đừng dọa bạn nhỏ.

Hơi thở của anh phảng phất bên tai, Diêm Quan Thương vô thức nhíu mày, "Sau này nói chuyện không cần đứng gần như thế".

Tô Chiết khó hiểu liếc hắn một cái, nhưng không nói gì, Diêm Quan Thương ghét tiếp xúc tay chân, cũng không thích người lại gần mình quá.

Anh ngồi xuống bên cạnh Quý Vân Đoan: "Cậu Quan Thương muốn nói chuyện phiếm với Vân Đoan kìa".

Cậu nhóc con lập tức vui vẻ: "Thật sao cậu?"

Diêm Quan Thương hơi mất tự nhiên, khẽ gật đầu: "Ừm".

Quý Vân Đoan dũng cảm bước ra bước chân đầu tiên, mở lời: "Cậu Quan Thương ơi, mỗi ngày cậu thường làm gì thế ạ?"

Diêm Quan Thương cứng đờ kể lại cuộc sống một ngày của mình.

Cậu nhóc con tóm được chú cún trong câu trả lời của hắn: "Cậu Quan Thương cũng thích động vật nhỏ ạ?'

Diêm Quan Thương: "Không..."

Tô Chiết: "Khụ khụ".

Diêm Quan Thương: "...Thích".

Cái mông nhỏ của Quý Vân Đoan dịch dịch đến bên cạnh cậu của mình: "Vậy cậu ơi, cậu thích động vật nhỏ nào thế ạ?"

Diêm Quan Thương chưa biết trả lời thế nào, cũng may bạn nhỏ Quý Vân Đoan đã tiếp tục bi bô: "Vân Đoan thích gà nhỏ với vịt nhỏ nhất đó".

Thấy mãi mà Diêm Quan Thương vẫn chưa nói lời nào, Tô Chiết vòng qua sau lưng Quý Vân Đoan, nhẹ nhàng giật vạt áo Diêm Quan Thương,

Diêm Quan Thương: "Cậu cũng thế".

Quý Vân Đoan: "Cậu Quan Thương cũng thích gà nhỏ vịt nhỏ ạ?"

Gương mặt Diêm Quan Thương chết lặng: "Ừ".

Quý Vân Đoan: "Vậy... vậy cậu thích gà nhỏ vịt nhỏ ở chỗ nào hả cậu?"

Lời mới hỏi ra, người đàn ông nhất thời câm lặng.

Tô Chiết: Cậu nhóc con, con cho cậu của con một câu hỏi khó quá rồi.

Diêm Quan Thương không có tình yêu thương, căn bản không hề thích thú gì động vật nhỏ. Tô Chiết định nhỏ giọng nhắc nhở đối phương cứ tùy ý nói một lý do, dù sao chưa ăn thịt heo nhưng chắc chắn đã trông thấy heo chạy, khen chúng có bộ lông đẹp cũng ổn.

"Cậu chủ..."

Diêm Quan Thương: "Chúng nó nướng lên ăn không tệ".

Tô Chiết: ...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net