Chương 47: Người kỳ diệu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diêm Quan Thương lại lặp lại thêm lần nữa: "Xe của ông mất rồi!"

Ông cụ chỉ vào bàn cờ: "Ở chỗ này này! Cậu nhìn kỹ đi!"

Diêm Quan Thương: ...

Hắn lấy gì để nhìn?

Ông cụ tai nghễng ngãng, giọng nói lại lớn vô cùng, mặc dù tuổi đã cao nhưng âm thanh vẫn vang vọng, giống như trong cổ họng tự có lắp loa phóng thanh, có tác dụng khuếch đại âm thanh vậy.

Sau khi ngẩng đầu lên nhìn rõ Diêm Quan Thương, gương mặt già nua bị dọa đến sững sờ.

Óa, không ngờ thằng nhóc này lại có khổ người to như vậy.

Diêm Quan Thương người cao chân dài, khung xương lớn, trên mặt đeo kính đen, bả vai rộng rãi thoạt nhìn càng cao chót vót, đứng ở nơi đó che kín ánh mặt trời phía sau, phủ bóng râm lên người ông cụ, người không biết còn tưởng rằng hắn là xã hội đen.

Chẳng qua trong tay có dắt theo một con Golden làm trung hòa đi khí chất dọa người của hắn.

Chỉ thấy Golden lè lưỡi phì phò phì phò nhìn ông cụ, nét mặt ngây ngô.

Ông cụ và Golden nhìn nhau, không biết vì sao ông lại cảm thấy ở con cún này tản ra hương vị người cùng chung chí hướng hiểu thấu lòng nhau.

Kiểu tóc Địa Trung Hải x2.

Thấy rõ con cún người đàn ông dắt theo, ông cụ thở phào nhẹ nhõm, con cún này nhìn qua có vẻ rất đần.

Trên đầu không còn mấy cọng lông.

Dáng vẻ xấu vậy mà thằng nhóc này còn nuôi dưỡng, chứng tỏ không phải người có khiếu thẩm mỹ độc đáo thì cũng là người đặc biệt có tình yêu.

Nghĩ tới lời nhắc nhở vừa rồi của đối phương, chắc chắn thằng nhóc là người có tình yêu rồi.

Ông nhìn Diêm Quan Thương, bắt đầu giảng giải cho thế hệ đi sau biết được thế cờ, lý do tại sao nước đi ban nãy của ông tạm thời không thể bị đối phương ăn xe được.

Mí mắt Diêm Quan Thương giật giật, sắc mặt đen lại, "Không phải cái xe này".

Nửa gương mặt của ông cụ nhăn lại, nghe không rõ: "Cái gì?!"

Diêm Quan Thương hít sâu một hơi, "Cháu không nói đến cái xe này!"

Lời vừa nói ra, gương mặt ông cụ bỗng nhiên sáng tỏ, bừng tỉnh "A" một tiếng.

Giống như có người gõ trúng đỉnh đầu, làm cho ông thông suốt.

Nghe thấy ông cụ đã giác ngộ, lúc này Diêm Quan Thương mới thuận lòng.

Ai ngờ một giây sau, chỉ nghe thấy âm thanh hạ cờ mạnh mẽ, ông cụ dời vị trí một con xe khác ở bên trái đi, "Không thể hạ ở chỗ này, không thì xe thật sự không còn nữa, cám ơn cháu nha, cậu nhóc!"

Diêm Quan Thương: ...

Lúc này ông cụ đang đánh cờ cùng cũng liếc nhìn Diêm Quan Thương một cái: "Thằng nhóc, mắt nhìn không tệ".

Diêm Quan Thương: ...

Người đàn ông bất đắc dĩ liếm môi dưới, lại nói thêm lần nữa: "Là xe đạp!"

Ông cụ nghe xong ngơ ngẩn một hồi, sau đó vội vàng nhìn về nơi mình để xe đạp, quả nhiên chiếc xe vốn yên ổn ở chỗ kia hiện giờ đã biến mất không còn bóng dáng.

Ông cụ cuống quýt đứng lên, tiếng nói già nua tràn đầy sốt ruột và luống cuống: "Xe... xe của tôi, bị trộm rồi!"

Ông cụ đi tới chỗ dừng xe, quanh đi quẩn lại hai vòng, tiếng bước chân lảo đảo lại bất lực.

Diêm Quan Thương dắt chó đứng ở bên, trên mặt không có sự biến hóa cảm xúc, giống như hắn hoàn toàn không cảm nhận được nỗi bất lực của ông lão.

Trong mắt hắn, đó chẳng qua chỉ là một chiếc xe đạp mà thôi.

Ông cụ sốt ruột giẫm chân: "Xe của tôi".

Giọng điệu Diêm Quan Thương bình thản: "Quanh đây có chỗ nào bán xe đạp không ạ?"

Ông cụ nâng đôi mắt đầy nếp nhăn, khó hiểu nhìn về phía hắn.

"Cháu..." mua cho ông một chiếc khác.

"Cậu chủ! Tôi về rồi!"

Lời của người đàn ông còn chưa nói hết đã bị tiếng gọi phía sau cắt ngang, Tô Chiết cùng một anh cảnh sát giao thông đi về hướng này, trong tay anh cảnh sát chính là chiếc xe đạp ban nãy ông cụ bị trộm.

Trái tim treo lên của ông cụ đột nhiên hạ xuống, vội vã bước nhanh về phía trước: "Xe... xe của tôi".

Anh cảnh sát giao thông khuyên bảo: "Ông ơi, sau này ông dừng xe ở chỗ nào thì nhớ phải khóa xe lại, không thì sẽ bị một số phần tử không tuân thủ pháp luật để mắt tới, chuyện phạm pháp nào chúng cũng dám làm đấy ông ạ".

Ông cụ nhận xe về: "Được, được, cảm ơn cháu nha, đồng chí cảnh sát".

Sau đó ông đi tới trước mặt Tô Chiết diễn tả một chặp lòng cảm ơn của mình, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Diêm Quan Thương, tiến lên vài bước vỗ vỗ bả vai của hắn: "Nhóc con, cháu đúng là người có tấm lòng".

Diêm Quan Thương: ...

Tô Chiết đứng ở bên cạnh gọi hắn, "Cậu chủ, chúng ta đi nào."

Nghe thấy tiếng gọi của anh, sắc mặt Diêm Quan Thương nghiêm lại, lạnh lùng ừ một tiếng, xoay người bước đi.

Không biết vì sao vừa nghe thấy tiếng nói của cậu hộ lý nhỏ, cơn tức đột ngột dâng lên một cách khó hiểu.

Trước đó lúc còn ở trong nhà lớn của gia tộc, vì muốn bảo vệ mà cậu hộ lý đã nhào vào người hắn, hắn chạm tới cánh tay người ta, mặc dù đã quên cảm giác, nhưng hắn vẫn còn thoang thoáng nhớ ra ý nghĩ của mình khi ấy, hắn chỉ cần dùng sức một chút đã có thể bóp gãy cánh tay của đối phương.

Bình thường không nũng nịu thì cũng là đi làm phiền người khác, phơi nắng một hồi đã rát cả da, hắn chưa từng gặp qua ai yếu ớt hơn cậu hộ lý nhỏ.

Nói chuyện thì nhỏ nhẹ dịu dàng, chưa từng lên tiếng trách móc hắn.

Chuyện bắt trộm là việc tốt nên hăng hái làm, Diêm Quan Thương không thể nói gì được, dù sao đó cũng là cống hiến cho xã hội, là việc làm đáng giá khen ngợi.

Nhưng một người không hiểu được rõ điều kiện của bản thân, tùy tiện xông lên không tự lượng sức, thì đó là một kẻ ngu xuẩn.

Lần này may mắn có cảnh sát giao thông đứng ở ngã tư đường, lần sau có người nào không thì không ai đảm bảo được.

Cảm giác bất lực từ trong lồng ngực đánh tới, bệnh mắt của hắn chưa khỏi, chứng minh rất nhiều chuyện hắn không thể hoàn thành, khiến cả cơ thể của hắn chìm trong trống rỗng.

Nếu hắn có thể nhìn thấy, thì cho dù cậu hộ lý nhỏ có không biết tự lượng sức mình thấy việc nghĩa hăng hái làm đến đâu, hắn cũng có thể che chở.

Nhưng ngay cả sự tình đơn giản như thế hắn cũng không làm được, có làm thì cũng chỉ thành gánh nặng cho người ta.

Tuy nhiên lần này hắn nhất định phải dạy cho đối phương một bài học.

Làm việc tốt và biết tự lượng sức mình, theo một ý nghĩa nào đó thì đều cùng là một vấn đề.

"Cậu chủ".

Sau người vang lên âm thanh mềm nhũn.

Diêm Quan Thương lạnh mặt, bước chân không ngừng.

"Cậu chủ!!!"

Giọng nói đối phương sốt ruột.

Diêm Quan Thương mắt điếc tai ngơ.

"Ngài đi nhầm đường rồi!"

Diêm Quan Thương: ...

Người đàn ông dừng chân, quay người trở lại.

Tô Chiết thuận đường đi tới bên cạnh người, nhìn sắc mặt lạnh lùng của hắn, không hiểu sao người lại mất vui.

Mà hình như phần lớn thời gian người đàn ông này nào có vui vẻ gì.

Tô Chiết nhìn hắn, đột nhiên nhớ tới Diêm Đông Lâm.

Trách không được tại sao nhìn hai anh em này anh lại có một cảm giác như đã từng gặp gỡ, hiện tại anh nhớ ra rồi.

Không đầu óc và Không vui lòng!

(*) Một bộ phim hoạt hình của Trung năm 1962, kể về hai đứa trẻ. Một cậu bé tên "Không đầu óc" luôn làm việc sai lầm, đứa trẻ còn lại tên là "Không vui lòng" bắt nó đi đông nhất định nó sẽ đi tây.

Tô Chiết biết tính tình chó của hắn, "Ngài có thể đi chậm một chút được không?"

Diêm Quan Thương tiếp tục cất bước.

Tô Chiết vận dụng bài học tự xưng hô Tiểu Điềm Điềm đã dạy, "Cậu chủ, người ta theo không kịp nữa rồi".

Giọng nói nũng nịu tựa như đã chịu thua, bước chân của đối phương quả nhiên chậm hơn không ít.

"Cậu chủ giận rồi sao?"

"Không giận".

"Tại sao ngài lại giận vậy?"

Diêm Quan Thương: ...

Diêm Quan Thương lạnh mặt không đáp lời, nhưng Tô Chiết có thể đoán được, vừa rồi anh đuổi theo tên trộm, rõ ràng đối phương lo lắng cho sự an toàn của anh, muốn kéo anh quay lại.

Đi theo đối phương nhiều năm như vậy, Tô Chiết có thể nhìn ra, lúc đó Diêm Quan Thương đã kéo thân phận hộ lý này của anh vào trong ranh giới của hắn.

Hành động chứng minh rõ ràng nhất đó là bảo vệ cho người của mình.

Tô Chiết: "Ngài lo lắng cho tôi hả?"

Diêm Quan Thương nghe anh nói, sắc mặt càng lạnh càng cứng hơn: "Do chính cậu không tự lượng sức mình".

Cách nói chuyện như thế này của hắn, Tô Chiết đã sớm quen.

Anh đi bên cạnh đối phương, bắt đầu nói cho hắn nghe lý do của mình, anh cũng biết trong lòng đối phương hình tượng của anh yếu đuối đến cỡ nào, "Lần này không giống như ngài nghĩ, tôi thấy ở ngã tư có cảnh sát nên mới không băn khoăn nhiều".

Lý do khiến Diêm Quan Thương tức giận không phải vì anh thấy việc nghĩa hăng hái làm, mặc dù tính tình của hắn ngang ngược, nhưng hắn phân biệt được tốt xấu, thứ khiến hắn tức giận là lúc nãy làm việc tốt, anh đã không quan tâm đến sự an toàn của chính mình.

"Nhưng được cậu chủ lo lắng, tôi rất vui vẻ".

"Ai lo lắng cho cậu!"

Người đàn ông mất kiên nhẫn, dáng vẻ thoạt nhìn rất hung dữ, nhưng hai tai lại lặng lẽ đỏ lên.

"Sau này ít nói những lời kỳ quái đó lại".

Nói xong, hắn nghiêm mặt tiến về phía trước.

Cậu hộ lý nhỏ này có lòng với hắn, hắn giả vờ không biết tùy ý cậu ta. Bởi vì phần công việc này rất quan trọng với cậu ta nên hắn mới không làm rõ ra rồi tống cổ cậu ta đi được.

Ai ngờ cậu ta ỷ được cưng chiều sinh ra kiêu ngạo.

Là do hắn đã quá mức dung túng cho cậu hộ lý nhỏ này.

Diêm Quan Thương ngầm hạ quyết tâm, sau khi về nhà nhất định phải dạy dỗ lại cậu hộ lý này cho ra nhẽ.

Hai người họ lấy bánh sinh nhật trở về nhà, Tô Chiết bỏ bánh vào trong tủ lạnh, định tối đến mới lấy nó ra ăn.

Đúng lúc này điện thoại vang lên tiếng chuông, là bà Diêm gọi Wechat tới.

Bà Diêm: "Em trai à!"

Tô Chiết: "Sao thế chị?"

Bà Diêm: "Có phải mấy ngày hôm nay mắt của Quan Thương đã khá hơn rồi không?"

Tô Chiết: "Vâng, hôm qua bác sĩ gia đình mới tới khám".

Bà Diêm: "Mấy ngày trước chị đã tìm một vị đại sư tính quẻ cho Quan Thương, ông ấy bảo mắt thằng bé muốn khá hơn thì nên đi chùa cầu phúc".

Tô Chiết cảm thấy không có gì bất ngờ, trong giới kinh doanh có không ít người xem đây là tín ngưỡng cần cung phụng.

Bà Diêm: "Tốt nhất là nên tới chùa Huy Đức ở núi Minh Đức".

Tô Chiết: "Nơi đó linh nghiệm lắm ạ?"

Bà Diêm: "Đúng vậy, cứ người nào tới người đó sẽ gặp chuyện không may".

Tô Chiết: ...

Quả nhiên người nhà họ Diêm, ai cũng kỳ diệu danh bất hư truyền.

Tô Chiết: "Đại sư nói như thế thật sao?"

Bà Diêm: "Đúng thế, đại sư nói trên người Quan Thương có xui rủi quấn thân, phải đi lấy độc trị độc".

Tô Chiết: ...

Thực ra đúng là có cách nói như thế này, đem tất cả xui xẻo trong tương lai của bạn gộp lại một chỗ, xui xẻo trải qua hết rồi, may mắn chắc chắn sẽ tới.

Nhận được tin tức tốt xong xuôi, Tô Chiết tới tìm Diêm Quan Thương, ai ngờ vừa ngồi xuống liền nghe thấy đối phương mở miệng: "Sau này nếu ngồi cùng nhau, cậu hãy ngồi cách xa chỗ tôi hai vị trí".

Tô Chiết khó hiểu chớp chớp mắt: "Cậu chủ..."

Anh đang định chuyển chỗ sang bên thì thấy Diêm Quan Thương tự mình đứng dậy, dời vị trí sang bên cạnh.

Tô Chiết: ...

Ngài thực sự đang yêu cầu tôi đấy hả?

Hôm nay Diêm Quan Thương định dạy bảo lại quy củ cho cậu hộ lý, không tránh khỏi chuyện khiến cho cậu ấy cảm thấy mất mát, thế nên lần này hắn tự chuyển chỗ trước. Dù sao thì cũng chỉ có một lần này, hắn đã nói rõ như vậy, sau này cậu hộ lý sẽ không ngồi sát vào bên người hắn nữa.

Chờ sau khi chuyển vị trí xong xuôi, người đàn ông mở miệng: "Có chuyện gì?"

Tô Chiết: "Cậu chủ, hai ngày nữa chúng ta lên núi Minh Đức nhé".

"Lên đó làm gì?"

"Vừa rồi bà chủ có nhắn cho tôi, bà chủ nói chùa Huy Đức trên đó rất linh".

Diêm Quan Thương: "Mẹ tôi lại đổi sang tin Phật rồi sao?"

Tô Chiết không hiểu: "Lại?"

Diêm Quan Thương: "Hồi trước bà ấy tin vào Chúa".

Tô Chiết: ...

Tin thì tin, nhưng bà Diêm biết tín ngưỡng của mình nói đổi sẽ đổi ngay, thế nên bà không tùy tiện gia nhập, không thì bà đã vô trách nhiệm với cả hai bên.

Nhưng vì mắt của Diêm Quan Thương, Tô Chiết vẫn bắt đầu khuyên nhủ: "Cậu chủ, chúng ta đi thử một lần".

Một là vì mắt của hắn tốt lên, anh có thể nghỉ hưu nghề nghiệp hộ lý này.

Hai, sau khi bác sĩ gia đình tới nhà, tâm tư Diêm Quan Thương rối loạn, mắt chưa lành tạo ra áp lực cho hắn, một bên khác lại còn ông cụ Diêm gây áp lực lên.

Diêm Quan Thương ngồi nghe giọng nói mềm nhũn của người bên cạnh: "Tùy cậu".

Sau đó cũng không quên dạy bảo: "Sau này cậu nói chuyện cũng chú ý một chút".

Tô Chiết: ?

Diêm Quan Thương không nói thêm lời nào, đứng dậy đi lên tầng.

Vừa bước vào phòng, điện thoại của Chu Trạch Tường đã gọi đến: "Lão Diêm, chúc mừng sinh nhật!"

Diêm Quan Thương lãnh đạm đáp một tiếng, giống như chẳng mừng là bao.

Chu Trạch Tường bên kia nói chuyện: "Hôm nay tao ở tỉnh khác không kịp quay về, hai ngày nữa sẽ sang tổ chức sinh nhật cho mày nhé, chúng ta cùng nhau ăn mừng một trận".

Nói xong lại cười hề hề: "Dù sao thì đàn ông ba mươi cũng vẫn là một đóa hoa".

Hoàng hoa đại khuê nam mở miệng: "Không cần".

Chu Trạch Tường bất ngờ: "Tại sao? Tao đã chuẩn bị sẵn sàng hết rồi".

Diêm Quan Thương: "Mấy hôm nữa có việc".

"Việc gì?"

"Đi thắp hương bái Phật."

Lời vừa nói ra, bên kia yên tĩnh hẳn.

Hơn nửa ngày sau, Chu Trạch Tường mới mở miệng, "Mày cũng biết mày nghiệp chướng nặng nề cơ đấy".

Diêm Quan Thương: ...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net