Chương 52: Đau lòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Chiết quỳ gối trên bồ đoàn, nhìn bốn trang giấy mở ra, hít một hơi thật sâu, dùng tốc độ nhanh nhất cả đời mình bắt đầu cầu nguyện.

Cũng may đã sắp tới giữa trưa, chính điện không có bao nhiêu người, phía sau anh không có ai đang xếp hàng.

Ban đầu anh còn tưởng phần lớn những ước nguyện của Tiểu Điềm Điềm đều là những ảo tưởng to lớn không thực tế, ví dụ như phù hộ cho anh ta kiếm được một triệu vậy.

Hình tượng của đối phương trong lòng anh luôn lôi thôi lếch thếch, giữ thái độ bừa bãi với mọi việc, phong cách làm việc luôn lạc quan.

Để lại râu ria đầy mặt, dạy người khác cách bóp giọng, không quan tâm đến ánh mắt của ai, vì việc gì cũng có thể cúi đầu. Tô Chiết vốn cho rằng nguyện vọng của anh ta sẽ rất thoải mái tự do, linh tinh hỗn loạn.

Nhưng trên bốn tờ giấy đầy chữ là chữ của anh ta lại tràn ngập nhưng việc vụn vặt, chữ chữ đều liên quan đến cuộc sống hàng ngày: hi vọng khách tới tiệm đông đúc, chuột đừng dẫn bạn gái về nhà gặm bàn gỗ, cô đồng nát có thể trả thêm cho mình hai đồng... Tô Chiết nhìn từ đầu tới cuối, đều là những nguyện vọng cải thiện nho nhỏ về cuộc sống hàng ngày của Tiểu Điềm Điềm, nguyện vọng lớn nhất có lẽ là câu cuối cùng của anh chàng, hi vọng ngày nào cũng được ăn vịt.

Đối phương thực sự rất thích ăn thịt vịt.

Nguyện vọng tầm thường không có gì kỳ lạ, thậm chí còn chẳng ra nguyện vọng, mà giống mong đợi với cuộc sống của mình, hi vọng cuộc đời đối xử với anh ta tốt hơn một chút.

Cầu nguyện hộ người xong, Tô Chiết vẫn không nhịn được tự cầu cho mình một ước nguyện.

Hi vọng tương lai của anh có thể tốt hơn, tốt hơn nữa.

Cầu nguyện xong xuôi, Tô Chiết đứng lên đi tìm Diêm Quan Thương, người đàn ông đã sớm cầu nguyện xong đứng một bên chờ anh.

Tô Chiết đi đến bên người hắn: "Cậu chủ, ngài có thành tâm cầu nguyện không vậy?"

Diêm Quan Thương "Ừ" một tiếng, thật ra hắn cũng không cầu nguyện gì nhiều, chỉ một mực nhắc lại lời nhắn nhủ của mẹ hắn dặn dò qua điện thoại hôm trước, bà nói cái gì mà đại sư đã tính, nhất định hắn phải nghe theo.

Hắn cũng không thèm quan tâm, làm xong thì đứng lên chờ người quay lại.

Chỉ có điều nghe giọng nói của cậu hộ lý nhỏ hình như đã không thoải mái hơn cả ban sáng.

"Giọng nói của cậu bị sao vậy?"

Mũi của Tô Chiết ngạt nặng: "Có lẽ do hôm qua bị thấm lạnh, hôm nay đã bị cảm rồi".

Diêm Quan Thương nhớ tới đêm qua đối phương quấn lấy hắn ngủ, đúng là đã lẩm bẩm lạnh mấy hồi.

Tô Chiết dắt hắn ra ngoài: "Không sao đâu, chờ chút nữa trở về tôi hỏi thăm chủ quán trọ xem ông ấy có bán thuốc trị cảm không vậy".

Diêm Quan Thương chưa từng ở quán trọ kiểu này, "Nếu không có thì thế nào?"

Tô Chiết: "Không vấn đề gì, tôi vẫn có thể dựa vào thứ khác".

Diêm Quan Thương: "Dựa vào thứ gì?"

Tô Chiết: "Cơ thể đầy sức đề kháng của chính mình".

Diêm Quan Thương: ...

Chẳng biết tại sao khi nghe cậu hộ lý nhỏ nói vậy, Diêm Quan Thương lại cảm thấy đau đầu, không biết có phải do ảo giác của hắn hay là thời tiết hôm nay quá nóng, hắn cảm thấy bàn tay đối phương trong tay mình đã nóng hơn vừa rồi không ít.

Tô Chiết và Diêm Quan Thương đi ra khỏi chính điện, gặp được một vị tiểu sư phụ, tiểu sư phụ chắp tay chào hai người họ, Tô Chiết cũng lễ phép chào lại người ta.

Tiểu sư phụ: "Hai vị thí chủ đã cầu phúc xong rồi sao?"

Tô Chiết gật đầu: "Đã quỳ lạy cầu xin xong, hiện giờ định xuống núi".

Tiểu sư phụ nhìn hai người họ: "Tôi dẫn đường cho hai vị".

Tô Chiết: "Làm phiền".

Tiểu sư phụ lắc đầu, Diêm Quan Thương không nói lời nào, dọc theo đường đi, tiểu sư phụ nói chuyện cùng với Tô Chiết.

"Lúc cầu phúc thí chủ có thành tâm cầu nguyện không?"

Tô Chiết gật đầu.

"Thành tâm thì tốt". Tiểu sư phụ cười nói: "Chùa của chúng tôi linh lắm đấy".

Câu nói này Tô Chiết đã nghe rất nhiều lần từ sau khi tới thành phố Ninh.

Khi sắp đi tới lối ra, Tô Chiết phát hiện trên bậc cửa sơn đỏ bắt buộc phải bước ra ngoài của ngôi chùa có một chỗ đã bị tróc sơn không ít, thậm chí còn bị mài dốc hẳn đi.

Tô Chiết khó hiểu mở miệng: "Nơi đó..."

Lời còn chưa nói xong, một vị khách du lịch cứ vậy vấp thẳng vào vị trí bị mài dốc đi đó.

Tiểu sư phụ: "Chùa của chúng tôi linh lắm đấy".

Tô Chiết: ...

Vị khách du lịch kia đi một mình, Tô Chiết nhìn thấy vội vàng dắt theo Diêm Quan Thương tới bên đỡ người, ai ngờ mới nâng người dậy anh lại bắt gặp một gương mặt trẻ trung quen thuộc.

Cảnh Dục Thành ngã xuống đất đã định ngoạc mồm ra chửi bậy, nhưng nhớ tới nơi này là chốn chùa miếu linh thiêng không thể nói những lời thô bỉ, đành cắn răng nuốt nó vào bụng.

Đệt mợ, lời cầu nguyện trong chùa ban nãy chẳng linh tẹo nào.

"Cậu có bị làm sao không?"

Một bàn tay vươn tới trước mắt, Cảnh Dục Thành ngẩng đầu lên, liền gặp được tình yêu chớm nở trên máy bay của mình.

Ôi đờ mờ, linh quá đi ấy chứ.

Cảnh Dục Thành mượn sức người đứng dậy: "Cảm ơn anh".

Diêm Quan Thương nghe được giọng nói của cậu chàng có chút quen tai.

Cảnh Dục Thành: "Không ngờ sau khi xuống máy bay hai ta có thể gặp lại nhau nhanh như vậy".

Người đàn ông nghe được lời của cậu chàng, sắc mặt đen kịt, kéo thẳng Tô Chiết ra phía sau.

Cảnh Dục Thành không khỏi đánh giá lại người đàn ông trước mắt mình, kết quả vừa ngước lên trong lòng đã thầm sợ hãi, không nói đến gương mặt, chỉ cần nhìn dáng người thôi cậu ta đã muốn lùi bước rồi.

Cậu ta còn nghĩ hình thể của mình đã là xuất sắc giữa một đám đàn ông trưởng thành, huống hồ cậu ta là sinh viên khoa thể dục, lên đại học ngày nào cũng phải tập luyện, nhưng người đàn ông trước mặt đây còn cao lớn hơn cậu ta một chút.

Tỉ lệ dáng người trời sinh đã có, gặp nhưng không thể cầu, trước đó trên máy bay có người ở giữa cản trở, cậu ta không quan tâm quá nhiều đến đối phương, hiện tại nhìn sang chẳng hiểu thế nào lại cảm thấy bản thân mình đã rơi vào thế yếu.

Cảnh Dục Thành là một người rất yêu bản thân, nhưng khí chất của người ta không phải muốn bỏ qua là bỏ qua được. Khác hẳn với đám sinh viên trong trường, người này chỉ cần đứng đó đã tạo cho người khác cảm giác áp lực.

Kinh nghiệm vốn sống và sự giàu có thể hiện rõ trên người đàn ông.

Cảnh Dục Thành nhìn bàn tay hai bên đang nắm chặt: "Hai người là người yêu hả?"

Tô Chiết sợ sự hiểu lầm của chủ quán trọ ngày hôm qua xuất hiện, anh không nói đối phương là cậu nhà mình như hôm trước nữa, phủ nhận thẳng: "Không phải".

Một câu không phải, Cảnh Dục Thành lập tức thở phào.

Nếu đổi thành một người nào khác, bên cạnh đối phương có một nhân vật như thế này, cậu ta sẽ nhanh chóng rút lui. Thế nhưng người trước mắt thực sự hợp khẩu vị của cậu ta quá thể, làm cho cậu ta không cách nào bỏ qua.

Nếu không phải người yêu thì dễ rồi.

Mặc dù Diêm Quan Thương chưa từng bắt chuyện với người kia, nhưng hắn không phải kẻ ngu, hắn biết người này định bắt chuyện làm quen với cậu hộ lý nhỏ.

Trong tư tưởng của hắn, đồ đã là của hắn thì đừng nói đến có lòng riêng, cho dù liếc mắt nhìn cũng không được phép.

Lúc này hắn đã đem Tô Chiết với bàn tay đang nắm trong tay mình hoàn toàn kéo vào phạm vi 'của hắn'.

Một thằng nhóc con miệng còn hôi sữa đã có ý với đồ của hắn.

Thấy sắc mặt người kia nặng nề, Cảnh Dục Thành hơi sợ hãi, vốn định tiếp tục nói chuyện với Tô Chiết, cuối cùng đành nuốt vội lời vào trong miệng.

Diêm Quan Thương không nhìn thấy, lạnh mặt không chịu cho đối phương một cơ hội, ngay lúc hắn nghĩ đối phương đã biết khó mà lui rồi thì lại nghe thấy giọng nói bình thường hắn quen thuộc mở lời: "Chúng ta cùng xuống núi nhé".

Hai người đàn ông đứng bên thân Tô Chiết đồng thời sững sờ.

Sắc mặt cả hai biến đổi, tráo ngược lại cho nhau.

Cảnh Dục Thành: "Được, được, cùng nhau xuống núi".

Bàn tay Diêm Quan Thương đang nắm tay người ta cứng đờ, trong lúc nhất thời khó có thể tin được mình mới nghe thấy điều gì.

Cậu hộ lý nhỏ mời thằng nhóc con kia cùng nhau xuống núi.

Ở ngay trước mặt hắn!

Bởi vì lúc nãy nhìn thấy cậu trai này đi ra ngoài bị vấp ngã, sợ đối phương gặp chuyện trên đường xuống núi nên Tô Chiết mới mở miệng mời, căn bản không hề hay màn kịch phong phú trong đầu hai người đàn ông bên cạnh.

Cảnh Dục Thành một đường bắt chuyện cùng Tô Chiết, một khắc không ngừng. Diêm Quan Thương đi ở một bên sắc mặt đen đặc, tựa như hờn dỗi không thèm nói chuyện với Tô Chiết nữa.

Ba người cùng nhau vào quán trọ.

Cảnh Dục Thành ngạc nhiên: "Hai người cũng ở chỗ này?"

Tô Chiết gật gật đầu, thấy nét mặt người kia thì chắc chắn cậu ta cũng ở trong quán trọ.

Cảnh Dục Thành: "Trùng hợp quá đi mất."

Diêm Quan Thương: ...

Trùng hợp cái mẹ nhà mày.

Ba người cùng nhau đi vào trong quán trọ, đi đến trước Lậu Thất Minh, Tô Chiết đẩy cửa ra.

Cảnh Dục Thành nhìn một vòng gian phòng, nói với Tô Chiết: "Phòng của hai người không tệ cho lắm".

Tô Chiết: !

Anh không nghe nhầm chứ.

Phòng quê mùa, cũng không tệ lắm....

Chỉ thấy Cảnh Dục Thành đưa tay chỉ hướng căn phòng 'Bà Mãn Khô Đằng" (dây leo khô bò khắp phòng) cách đó không xa, "Tôi còn được sống giữa thiên nhiên nữa đấy".

Tô Chiết: ...

Quả thật, phòng đúng như tên.

Leo núi xong cả người đầy mồ hôi, Tô Chiết không nói chuyện thêm, dắt theo Diêm Quan Thương về phòng.

Vào tới trong phòng, người đàn ông tự động buông tay.

Tô Chiết rót chén nước cho đối phương, "Cậu chủ..."

Ai ngờ người đàn ông không thèm để ý đến anh, một mình tự tìm quần áo đi vào trong phòng tắm.

Tô Chiết không biết đối phương làm sao lại giở tính chó ra rồi, dọc theo quãng đường quay lại hình như anh có nói gì với hắn đâu.

Thấy người đi vào nhà tắm, Tô Chiết đứng dậy đi đến quầy bên ngoài tìm chủ quán định hỏi mua thuốc cảm.

Sau khi từ ngôi chùa trên núi xuống, anh cảm thấy bệnh cảm của mình ngày càng nặng, không chỉ mũi bị ngạt, họng cũng bắt đầu đau.

Ngôi chùa này quả nhiên có chút huyền học trên thân.

Vừa đi đến quầy tiếp khách đằng trước liền cảm nhận được nguồn khách dồi dào đến quán trọ, nhân viên phục vụ bận rộn chân không chạm đất, hận không thể bay lên.

Chủ quán trọ trông thấy Tô Chiết, cười nói: "Có chuyện gì vậy?"

Tô Chiết: "Xin hỏi trong quán có bán thuốc cảm không?"

Chủ quán trọ: "Đương nhiên là có".

Nói xong ông ta đưa hộp thuốc cảm ra, giá cả thế mà lại ngang với các tiệm thuốc thông thường, Tô Chiết hơi bất ngờ nhưng cũng chưa nói gì cả.

Chủ quán trọ: "Quỳ lạy cầu phúc trên chùa xong cảm thấy thế nào?"

Tô Chiết: "Nói chuyện gì đó vui vẻ đi".

Chủ quán trọ: ...

Nhìn người nóng mà sắc mặt phiếm hồng, "Vậy mới rồi cậu gặp chuyện gì vui vẻ hả?"

Tô Chiết gật gật đầu: "Có đó".

Chủ quán trọ: "Việc gì thế?"

Tô Chiết: "Giá cả thuốc bán trong tiệm là giá bình thường".

Chủ quán trọ: ...

Tô Chiết mua thuốc xong quay về phòng, lúc này Diêm Quan Thương cũng mới từ trong phòng tắm đi ra, vốn cho rằng tính tình chó của đối phương xuất hiện một hồi rồi sẽ ổn.

Ai ngờ cả một buổi chiều khuôn mặt vẫn lạnh lùng, tận tới đêm khuya khi chìm vào giấc ngủ cũng không dịu bớt.

"Ngủ quay lưng về phía tôi".

Tô Chiết nhớ lại tình hình ban sáng, khẽ gật đầu: "Đã biết".

Thấy người ngoan ngoãn đồng ý, Diêm Quan Thương lại càng tức giận hơn, hắn không biết lửa giận này bắt nguồn từ chỗ nào, dù sao đến tận giờ thằng oắt con kia cũng chưa từng xuất hiện thêm.

Cậu hộ lý nhỏ không có chừng mực mời người ta xuống núi cùng, lòng ham muốn chiếm hữu quấy phá hắn, trên đường đi Diêm Quan Thương tưởng mình không cho cậu ta sắc mặt tốt, trở về đến nơi cậu hộ lý nhỏ sẽ nói vài lời ngọt ngào như bình thường, ai ngờ đối phương căn bản không nhìn ra sự tức giận của hắn.

Trong lúc nhất thời, giận càng giận thêm.

Thằng oắt con kia tốt lành đến vậy?

Quy tắc đã dặn tối nay dù có lạnh thế nào hắn cũng không cho cậu hộ lý nhỏ lại gần chính mình.

Ai ngờ ngay lúc hắn còn đang ngẫm nghĩ, bên tai vang lên một trận ho mãnh liệt.

Diêm Quan Thương nghe xong nhíu mày, lúc này mới nhớ ra cậu hộ lý nhỏ đã bị cảm lạnh.

Hắn vốn định mặc kệ coi như không nghe thấy, ai ngờ tiếng ho cứ từng trận lại từng trận, làm cho hắn càng nghe càng phiền.

Giọng nói hắn cất lên, mất kiên nhẫn gọi: "Quay lại đây ngủ".

Đối phương không nói gì, chỉ cố ép tiếng ho nhỏ hơn một chút, hiển nhiên không dám nghe lời.

Trong lúc nhất thời, Diêm Quan Thương cảm thấy lòng mình khó chịu: "Tôi bảo cậu quay lại đây mà ngủ".

Hắn không hiểu thế nào là dịu dàng, cũng chưa từng dịu dàng với một ai, bây giờ gọi đối phương quay lại đã coi như cúi thấp đầu trước.

Âm thanh ho bên tai bị người kia cố gắng kiềm chế, nghe mà lòng khó chịu, nhưng cho dù hắn đã mở miệng người vẫn không chịu quay qua.

Đối phương nhát gan không dám vượt qua quy định, hắn đột nhiên ý thức được, phải chăng chiều nay hắn hung dữ quá, cậu hộ lý nhỏ sợ hãi không dám đi đến dỗ ngọt hắn rồi?

Diêm Quan Thương lập tức hối hận về quy định sáng nay mình mới nói với người ta, cả mấy cái quy định trước kia cũng thế, sau khi hạ quy định rồi người ngồi bên cạnh hắn còn phải hỏi hắn mình có thể hay không.

Hắn không nên nói như vậy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net