Chương 83: Thích người biết quan tâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những âm thanh vang lên xung quanh anh đều liên quan đến công việc, giấy tờ tài liệu lật qua lật lại, tiếng bàn phím quanh quẩn bên tai. Tô Chiết đeo cặp mắt kính viền bạc, mi mắt rũ xuống, lo lắng trong mắt tan thành khói mây, lạnh nhạt bình tĩnh một lần nữa xuất hiện. Ngón tay thon dài chậm rãi cài lại cúc cổ tay áo bị bung ra, sửa sang lại cho gọn gàng.

Chỗ nào vào chỗ đó, giống như chính anh lúc bình thường.

Sửa soạn ăn mặc xong xuôi, Tô Chiết không vội tiếp tục làm việc, mà đem bản báo cáo của nhân viên đặt lên bên bàn sửa chữa phê duyệt.

Diêm Quan Thương phát hiện thân phận của anh, nhưng không định xé rách lớp giấy mỏng dán giữa hai bên. Nếu đối phương muốn làm gì thì ngay từ đầu hắn đã không thăm dò anh, nhìn anh bối rối, nhìn anh luống cuống tay chân như vậy.

Hiện tại hai người họ đang có một cuộc chiến tranh tâm lý, Diêm Quan Thương có quyền chủ động đi trước, nếu anh muốn hòa lại một ván này, thì anh phải tiếp tục tỉnh táo giả vờ, không được bối rối trước mặt hắn như ban nãy.

Đối phương biết anh là hộ lý, anh cắn chết không chịu nhận là chuyện rất bình thường, nhưng trước đó anh lừa gạt hắn trong lòng lo lắng nên không biết nắm chắc lợi thế này.

Trận chiến của hai người bọn họ, ai không nhịn được mở miệng trước, người đó sẽ thua.

Nếu như anh không ý thức được, anh chột dạ để lộ dấu vết như chiếc cúc áo ngày hôm nay, Diêm Quan Thương không những có thể chọc thủng thân phận anh đang giấu mà còn có thể phản lại anh một đòn.

Anh giẫm lên ranh giới cuối cùng của hắn, hiện giờ đã không còn đường lui, nhưng ít ra anh không phải đang ở trong thế bị động.

Dù sao ngoại trừ quyền thế và năng lực, Diêm Quan Thương có rất nhiều khuyết điểm anh có thể tóm chân.

Diêm Quan Thương không định vạch trần anh, anh vẫn còn chỗ trống để xoay mình.

"Trợ lý Tô, lát nữa cùng đi ăn cơm nhé?"

Một cô nhân viên bộ phận thư ký hoàn thành xong công việc lại gần vị trí của anh, Tô Chiết ngước mắt lên, đôi con ngươi yên tĩnh phẳng lặng nhìn cô, cười nói: "Hôm nay tôi có chút việc, phải làm xong trước, không thể đi ăn trưa cùng mọi người được".

Tô Chiết nói năng uyển chuyển, ý tứ hết sức rõ ràng, không khiến người ta cảm thấy khó chịu.

Cô nhân viên không nản lòng: "Vậy lần sau anh nhất định phải đi ăn với chúng tôi đấy".

Tô Chiết mỉm cười: "Ăn cơm vui vẻ".

Cô nhân viên hơi thất vọng, rời đi, quay trở lại vị trí làm việc, nói với hai cô đồng nghiệp thân thiết của mình: "Trợ lý Tô không đi cùng được".

"Từ khi trợ lý Tô quay về, anh ấy luôn rất bận rộn".

"Tiếc quá đi".

Trước kia nếu như rảnh rỗi, Tô Chiết sẽ đi ăn cơm cùng người của bộ phận thư ký, mặc dù số lần không nhiều, nhưng lần nào cũng khiến người người vui mừng sung sướng.

Ngoại hình của Tô Chiết luôn khiến người khác cảm thấy anh cao không thể với tới, mọi hành động đều lộ ra phong độ lịch sự, mà con người anh cũng phong độ lịch sự y như vậy. Loại người thanh cao lạnh nhạt như anh đáng lẽ ra phải khiến cho người ta sinh ra xa cách e dè, nhưng cảm giác này ở trên người Tô Chiết lại biến thành làm cho người ta vô thức muốn thân cận.

Ấn tượng của anh dành cho người khác là lạnh lùng nho nhã, cho dù mặc một món đồ xanh đỏ lòe loẹt trên người cũng có thể lộ ra một loại khí chất không nhiễm bụi trần, không chút thô tục, nhưng chính cái người dường như không thể với tới ấy lại là một quý ông biết quan tâm biết suy nghĩ cho người khác.

Với mối quan hệ cùng cấp dưới, anh luôn chú ý tới cảm xúc của họ, làm như vô tình an ủi. Anh thường hay dùng khuôn mặt nho nhã của mình kể ra mấy câu chuyện cười nhạt nhẽo, mặc dù những câu chuyện ấy thực sự không hề buồn cười.

"Tiếc thật đấy, mà chiều nay trợ lý Tô phải đi thị sát cùng với ông chủ, chắc hẳn ở nhà ăn ngày hôm nay cũng không có bao nhiêu người".

"Cũng đúng, lần này không xem là quá đáng tiếc. Dù sao có dẫn anh ấy đi cùng cũng không có nhiều người được chiêm ngưỡng trợ lý Tô mặt đẹp dáng chuẩn của chúng mình."

Đây là lần kiểm tra tình hình nội bộ công ty đầu tiên sau khi Diêm Quan Thương quay trở về. Không cần nghĩ cũng biết các bộ phận hiện giờ đang bận điên đầu, đừng nói ăn cơm trưa, làm ăn không tốt có khi cơm tối cũng đừng mơ mà ăn nữa.

Nhưng đây cũng là chỗ tốt của bộ phận thư ký, họ không cần phải hốt hoảng vội vàng đến như vậy.

Quá nửa giờ nghỉ trưa trôi qua Tô Chiết mới đi ăn cơm, chờ khi trở về, anh bắt đầu cùng Ngụy Mẫn chuẩn bị cho công việc kiểm tra tình hình nội bộ công ty chiều nay.

Ngụy Mẫn mặc váy công sở, đi giày cao gót, trong tay ôm các báo cáo tổng hợp của các phòng ban.

Đợi đến thời gian, Tô Chiết gõ cửa phòng làm việc: "Sếp Diêm, đến giờ rồi".

Ánh mắt Diêm Quan Thương rời khỏi tài liệu trong tay, đứng lên, dáng người cao lớn thẳng tắp, cất bước ra ngoài.

Tô Chiết và Ngụy Mẫn ngoan ngoãn đi theo phía sau lưng, tiếp nữa là ba bốn nhân viên khác.

Đi vào trong thang máy, cửa thang máy đóng lại, bầu không khí càng thêm yên tĩnh.

Bộ phận được kiểm tra đầu tiên là bộ phận quảng cáo, bộ phận bên này bận rộn cả một buổi trưa, sau khi kiểm tra mặc dù không tìm ra sơ hở, nhưng thấy ông chủ lớn sắp tới nơi vẫn không khỏi lo lắng không yên.

"Tiểu Lý, sếp Diêm sắp tới rồi, chúng ta đem mấy món đồ không dùng này chuyển đến căn phòng trống ở dưới tầng một đi".

Bộ phận quảng cáo là một trong ba bộ phận lớn của công ty, thiết bị quay chụp và sản phẩm ở trong này không ít, trước đó cứ chất một đống đồ linh tinh vụn vặt ở trong góc không ai thu dọn.

Cậu nhân viên được gọi là Tiểu Lý đứng dậy, tướng mạo anh tuấn, thân cao đi giày vào cũng khoảng chừng một mét tám, được xem là người có ngoại hình cực kỳ nổi bật ở bộ phận quảng cáo. Mà bởi vì tướng mạo đẹp trai thế nên bình thường cậu luôn được các anh trai chị gái trong bộ phận quý mến thương yêu.

Cậu dọn đồ đạc ở trong góc ra, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy trong phòng có không ít nhân viên cả nam lẫn nữ đang trang điểm lại. Công ty của họ nhận nhân viên vào làm không hề kỳ thị bất cứ ai, chỉ cần có năng lực, tuổi tác giới tính hôn nhân sinh con đẻ cái linh tinh đều không thành vấn đề.

Mà trong bộ phận quảng cáo người có cá tính riêng vô cùng nhiều, cậu được xem như một thành viên của hội thẳng nam chiếm một phần hai tỉ lệ nam giới của bộ phận quảng cáo này.

Nhìn những anh trai chị gái đang trang điểm lại, cậu đột nhiên nhớ tới ngày mình mới gia nhập công ty, cậu cũng đã lo lắng chuẩn bị và có cảm giác nghi thức như thế này.

Nhưng hôm nay lãnh đạo xuống thị sát, cậu không có cảm giác gì, chỉ tò mò: "Ông chủ rất quan tâm đến bề ngoài của nhân viên ạ?"

Hai nhân viên nam nữ cùng tới bê đồ liếc nhau một cái, nhân viên nữ mở miệng trước: "Sếp Diêm không để ý đâu."

"Thế tại sao mọi người lại trang điểm thế ạ?"

Lần này đến lượt nhân viên nam không nhịn được, mở miệng: "Vì có trợ lý Tô đó".

Vì trợ lý Tô sắp đến đây, anh ta còn cố ý vuốt tóc đến hai lần rồi đấy.

Tiểu Lý: "Trợ lý Tô ấy ạ? Anh ấy nghiêm khắc lắm sao? Ông chủ không để ý thì anh ấy để ý làm gì ạ?"

Cậu trai này mới vào bộ phận quảng cáo được ba tháng, chưa từng gặp Tô Chiết nên không hiểu.

Nhân viên nam: "Trợ lý Tô cũng không để ý đâu".

Tiểu Lý: "Thế tại sao mọi người lại trang điểm ạ?"

Nhân viên nữ: "Bởi vì mọi người để ý trợ lý Tô".

Tiểu Lý: ...

Sau khi nghe xong, Tiểu Lý vốn đã có ấn tượng không tốt gì với trợ lý Tô trong lòng càng thêm khó chịu, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Trợ lý thì có gì hay mà để ý chứ".

Nhân viên nữ: "Em cứ gặp đi rồi sẽ biết, trợ lý Tô là người mà ai thấy rồi cũng phải hô lên một tiếng ôi chao đấy".

Nét mặt Tiểu Lý hiện ra chút khinh thường, vừa nghe họ nói chuyện vừa xách theo thiết bị cồng kềnh đi vào thang máy.

Ngay lúc cậu đang định nghiêng đầu nói mấy câu với người bên cạnh, cửa thang máy mở ra, cậu không nhìn về phía trước, đụng trúng người đi ra.

Trong chớp mắt ấy, nhân viên nam đứng bên bị dọa đến trợn to mắt, nhân viên nữ hoảng hốt mở miệng: "Tiểu Lý!"

Không biết xui xẻo đến thế nào, cửa thang máy vừa mở ra, bên trong không phải người khác, mà chính là đội kiểm tra xuống từ tầng hai mươi hai.

Tiểu Lý tỉnh táo lại thì đã không kịp tránh đi nữa, trong tay cậu đang xách theo vật nặng, bước chân lảo đảo ngã nhào về phía sau.

Ngay lúc tưởng rằng đã ngã xuống, bên hông đột ngột có một cánh tay vòng qua, người đến mặc âu phục màu xám, dáng người cao thẳng mạnh mẽ, cánh tay dùng sức, mu bàn tay với xương cốt đẹp đẽ nổi đầy gân xanh.

Tiểu Lý bối rối nhìn về phía đối phương, chỉ thấy người đàn ông đó đeo kính mắt viền bạc, đôi mắt bình tĩnh lạnh nhạt, mặt như ngọc, tiếng nói như gió mát dịu dàng.

Tô Chiết: "Không sao chứ?"

Tiểu Lý: "Ôi chao".

Tô Chiết: ?

Thấy người không bị ngã, nhân viên nam tiến lên đỡ thiết bị trong tay Tiểu Lý xuống, Tô Chiết đỡ người đứng vững lại, mà đối phương nghĩ vẫn sợ nên bàn tay vô thức tóm lấy cổ tay anh.

Diêm Quan Thương rũ mắt nhìn bàn tay đang nắm cổ tay Tô Chiết, đôi mắt tối sầm, tựa như vô cùng chướng mắt cái bàn tay đang đặt lên cổ tay áo gọn gàng của Tô Chiết.

Lúc trông rõ Diêm Quan Thương, cả người Tiểu Lý khẽ run rẩy, cậu không phát hiện ra ánh mắt của đối phương, nhưng sắc mặt người đàn ông lạnh lùng nghiêm khắc, áp lực từ trên người hắn khiến cậu khó chịu và sợ hãi.

Nhân viên nữ vội vàng kéo Tiểu Lý sang bên: "Sếp Diêm, Tiểu Lý mới vào làm chưa lâu, vẫn còn hơi hấp tấp".

Người được kéo ra rồi, Diêm Quan Thương không tiếp tục để ý đến nữa, vượt thẳng qua. Những người còn lại theo sát phía sau.

Nhân viên nam nhấn đầu Tiểu Lý xuống: "Lần này coi như thằng nhóc cậu gặp may, lần sau nhớ cẩn thận đấy, nghe chưa?"

Tiểu Lý nhìn theo bóng lưng Tô Chiết, "Đó là trợ lý Tô ạ?"

"Không thì còn là ai nữa".

Thấy Tiểu Lý cúi đầu lẩm bẩm gì đó, nhân viên nam: "Cậu nói thầm gì đấy".

Tiểu Lý nuốt nước bọt: "Đầu tiên, em không thích đàn ông".

"..."

Kiểm tra tình hình nội bộ công ty xem như một cuộc kiểm tra ngẫu nhiên với một vài bộ phận, họ một mực làm việc đến tận ba giờ chiều, đội quân hùng hậu của Diêm Quan Thương mới quay về tầng hai mươi hai.

Ngụy Mẫn: "Tôi nhớ hôm nay phải kiểm tra bộ phận bảo vệ, sao sếp Diêm lại không tới đó?"

Một nhân viên ở bên: "Sếp Diêm nói phiền nên đổi hướng ạ".

Tô Chiết nhớ tới Diêm Đông Lâm:...

Trở về văn phòng, Diêm Quan Thương ngồi lên ghế ông chủ, nhớ lại bàn tay nắm cổ tay Tô Chiết của cậu nhân viên trước đó, nghĩ thế nào cũng cảm thấy khó chịu.

Người đàn ông có ham muốn chiếm hữu rất mạnh hướng con ngươi đen như mực trông ra những kiến trúc cao ngất bên ngoài tòa nhà.

Tô Chiết mang bảng báo cáo đã được sửa soạn xong đi vào, trong lòng không còn lo lắng như những hôm trước, sắc mặt bình thản đứng bên cạnh Diêm Quan Thương.

Bàn tay to của Diêm Quan Thương lật xem báo cáo.

Giữa bầu không khí yên tĩnh đột nhiên vang lên giọng nói: "Hai ngày tới có những lịch trình gì?"

Tô Chiết: "Phải đi công tác ở thành phố Giang, còn có tiệc tối và vũ hội cần ngài tham gia".

Diêm Quan Thương nghe vào trong tai, Tô Chiết tưởng rằng hắn sẽ tiếp tục hỏi chuyện công việc, ai ngờ hắn đột ngột chuyển chủ đề.

"Cậu cảm thấy cậu ấy sẽ thích loại người như thế nào?"

"Ý ngài là ai ạ?"

"Cậu hộ lý".

Tô Chiết nhìn hắn, nét mặt khó xử: "Tôi không thể đưa ra câu trả lời chính xác được".

"Cậu cứ thử nói đi".

Tô Chiết ra vẻ bối rối, sau đó ánh mắt anh dừng trên người Diêm Quan Thương, trong mắt xuất hiện sự gian xảo, giọng điệu làm như đang suy đoán: "Có lẽ thích người biết quan tâm".

Diêm Quan Thương sững sờ, "Biết quan tâm?"

Ngay lúc đối phương nâng mắt nhìn anh, Tô Chiết cố gắng không đối mắt cùng hắn, giọng nói mang theo do dự: "Tôi cảm thấy cậu ấy hẳn sẽ thích một người biết quan tâm".

Tô Chiết nói xong, không hề tiếp tục bổ sung thêm gì nữa.

Buổi chiều Chu Trạch Tường tới câu lạc bộ, nghe thấy quản lý bảo Diêm Quan Thương đến đây, cậu ta cất bước đi vào phòng riêng: "Sao thế, hôm nay không về nhà chăm lo cho cún con bảo bối của mày nữa hả?"

Diêm Quan Thương làm như không nhìn ra trêu ghẹo của cậu ta, Chu Trạch Tường không đoán được cảm xúc của hắn, cũng lười chọc tiếp, gọi người mang rượu lên rồi kể mấy chuyện lý thú gần đây cho hắn nghe.

Chu Trạch Tường kể mãi kể mãi, chính mình không nhịn được, cười ra tiếng: "Mày biết Khoảnh Dao kể về thằng oắt kia thế nào không, ha ha ha..."

Thấy người không có biểu cảm gì, Chu Trạch Tường: "Mày có nghe tao nói gì không đó?"

Diêm Quan Thương nâng rượu uống vào, thấp giọng hỏi: "Tao có phải là người biết quan tâm không?"

Tiếng cười của Chu Trạch Tường im bặt: "Mày đang nói cái quái gì vậy?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net