Bài thơ: XÓT XA (Nguyễn Lâm Anh Kiệt)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ôi xót xa mà thôi,

Tình tôi đã hết rồi!

Mỗi khi buồn nhớ lại,

Mà giọng cười tan ra.


Ôi xót xa nàng ta,

Nàng cho tôi nghiệt ngã!

Trong những đêm dài quá,

Tôi gọi thầm bông hoa!


Ôi xót xa thôi mà,

Có gì làm lâu quên;

Nhưng tôi vẫn buồn lắm,

Vẫn buồn và vẫn yêu.


Tôi giữ hoài chữ yêu,

Vì sao thành như vậy?

Chắc là do thơ thẩn,

Tự nhận mình điên điên.


Song cũng là điểm riêng,

Của những người vô vọng

Tình cảm không được tốt,

Đày đọa mình đêm đêm.


Buồn chán càng lớn thêm,

Không nghỉ dù van vỉ

Tôi vẫn thường ngẫm nghĩ:

"Nàng dịu dàng bên ai?"


Ngẫm nghĩ, càng ngẫm nghĩ,

Rồi tưởng tượng đau thương

Tiêu tan niềm mơ tưởng,

Gục lặng nhìn vết thương.


Đó chính là vết thương,

Mà tôi tự mình vướng

Đó chính là ảo tưởng,

Trong nỗi nhớ thiên đường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net