Chương 6: Lăng Tứ Âm.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Chuyến bay CH - 123 từ Hongkong, Trung Quốc đã hạ cánh. Xin nhắc lại, chuyến bay CH - 123 từ Hongkong, Trung Quốc đã hạ cánh. "

Tiếng phát thanh viên vang vọng khắp sân bay. Người người đổ ra từ cửa đến, nhanh chóng lấp đầy khoảng trống trong sảnh chờ. Trong số đó, có người đi thẳng ra những chiếc xe đã chờ sẵn, có người lại ngồi trên ghế để chờ đợi một điều gì đó không tên.

Một thiếu nữ có đôi mắt xám tro đứng tựa lưng vào cây cột trên sân bay, tay bấm điện thoại liên tục. Cô khẽ mỉm cười, xoay xoay chiếc điện thoại trên tay. Một giọng nói có phần già nua vang lên:

- Âm tiểu thư, xe đã đến rồi.

- Cháu ra ngay đây ạ!

Thiếu nữ đó đáp, giọng nói cao vút nhưng lại phảng phất khí chất mạnh mẽ của con trai. Cô xoay người, mái tóc vàng khẽ đung đưa trong gió. Chiếc điện thoại của cô được đóng lại, tuy nhiên, màn hình nền của nó lại là hình một cô gái khác.

Mái tóc trắng, đôi mắt tím dịu dàng, nụ cười tươi trong ánh nắng. Dưới tấm hình được đề những chữ cái mảnh khảnh, thon gọn:

' Xử Nữ, người bạn tôi yêu quý nhất. '

------

Xử Nữ vươn vai, ngáp dài một tiếng. Cô đưa tay lên dụi mắt, bước đi loạng choạng khiến người bên cạnh chú ý:

- Chị buồn ngủ sao, Xử Nữ?

Nhân Mã hỏi, ánh mắt vô cảm của cậu lướt một vòng từ trên xuống người Xử Nữ. Cô lắc đầu, tay tạo thành những ngôn ngữ kí hiệu để giao tiếp với cậu:

[ Chỉ hơi mệt thôi. Tối qua chị thức khuya học bài. ]

- Học bài? - Mã hỏi, cậu cảm thấy có chuyện gì đó chẳng lành.

[ Em không nhớ sao? Hôm nay là ngày kiểm tra môn Hán Văn của cô Yukimura mà. ]

Xử Nữ trả lời, và Nhân Mã đã hơi tái mặt sau đó. Cậu quên béng mất là hôm qua cô Yukimura đã dặn là hôm nay có bài kiểm tra mười lăm phút. Tuy tự tin là có thể vượt qua bài kiểm tra một cách dễ dàng, nhưng cô Yukimura có thể vẫn còn ghi hận cậu về vụ của Xử Nữ, không biết chừng lại trút giận lên hết cả lớp, cho ra đề khó. Tốt nhất là nên đi cảnh báo cho bọn kia, tiện thể nghĩ cách quay bài.

- Tôi đi ôn bài, chị cứ từ từ mà về lớp.

Nhân Mã nói, nhanh chân chạy đi. Xử Nữ ở đằng sau vẫy tay chào tạm biệt. Cô thong thả ngắm nhìn khung cảnh xung quanh mình, không để ý có người đang lặng lẽ nhìn cô. Khi cô vừa chuẩn bị bước lên cầu thang để đến lớp, một giọng nói vang lên:

- Xin thứ lỗi, cậu là học sinh lớp 2-F đúng không?

Xử Nữ quay đầu ra nhìn, sau đó không khỏi ngưỡng mộ. Thật là một mĩ nhân! Mái tóc vàng kim bồng bềnh được buộc đuôi ngựa bằng một sợi dây ruy băng màu hồng, đôi mắt xám bạc ánh lên sự tự tin, trong khi đó đôi môi lại kéo lên thành một nụ cười kiêu ngạo. Cả người cô ấy toát ra khí chất vương giả.

Xử Nữ gật đầu, cô gái ấy nói tiếp:

- Phiền cậu đem cái này lên cho cô Yukimura. Tiết đầu của các cậu là tiết Hán Văn đúng không?

Xử tiếp tục gật đầu, cô đón lấy chiếc cặp màu đen từ tay cô gái, đang định tìm điện thoại để viết gì đó thì cô ấy đã mỉm cười, xua tay:

- Tớ biết cậu bị câm, không cần nói gì hết. Tớ về đây.

Trước khi đi, cô ấy còn vẫy tay chào tạm biệt. Xử Nữ vô thức vẫy tay lại.

Cô ngẩn ngơ nhìn theo bóng dáng đang khuất dần sau hành lang. Đây là lần đầu tiên cô gặp được một người tốt như vậy, không khinh cô bị câm mà còn nói với cô những lời dịu dàng. Thật sự là một người quá tốt rồi! Cô cứ đứng đó, cho đến khi tiếng trống báo hiệu giờ vào học vang lên, Xử Nữ mới ba chân bốn cẳng chạy về lớp.

------

- Ê, tụi mày, có bài kiểm tra Hán Văn rồi nè!

Lớp trưởng chạy vào lớp, hô to, nhanh chóng thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Cả lớp nhao nhao đòi bài, lớp trưởng mỉm cười, ra hiệu cho cả lớp im lặng rồi mới đến từng bàn phát. Những tiếng than ngắn thở dài cùng hoan hô bắt đầu vang lên.

- A, sao tao lại sai câu này chứ?

- Mày còn hên, được bảy điểm, tao có năm điểm nè!

- Năm điểm thì im đi, bố bốn rưỡi nè!

- Hahaha, tao được chín điểm!

Tất nhiên, trong số đó, than nhiều hơn hoan hô. Nhân Mã cầm bài kiểm tra, khuôn mặt vẫn vô cảm, nhưng có thể thấy đuôi mắt cậu đang co giật. Lí do thì....

- Nhân Mã, mày được mấy điểm?

Bạch Dương hồn nhiên hỏi, tiện tay giật luôn bài của Mã trước khi cậu cho phép. Cậu ta nhìn một hồi, sau đó cười phá lên:

- Muahaha, mày cũng chép phao như tụi tao mà được có năm điểm, tao sáu điểm nè!

- Mày im ngay cho tao!

Nhân Mã gắt lên, giật lại bài kiểm tra. Cậu rõ ràng thông minh hơn, học giỏi hơn Dương, nhưng tại sao bây giờ lại thấp điểm hơn cậu ta? Càng tức hơn nữa là Thiên Bình cũng chép mà được bảy điểm kìa!

- Khoan đã, còn Kim Ngưu thì sao?

Mã đột nhiên nhớ ra, hỏi Thiên Bình. Bình nhún vai, thò tay vào hộc bàn Kim Ngưu lôi bài kiểm tra ra. Cả ba cùng nhìn vào, và sau đó....

- Kim Ngưu, mày là đồ phản bội!

Trên bài của Kim Ngưu, con điểm ' 10 ' được viết cẩn thận, còn có câu nhận xét ' Em làm rất tốt ' của cô Yukimura. Phải nói rằng, bà ấy rất ít khi khen người khác, mà đã khen thì chính là công nhận thật sự. Tên Kim Ngưu lười biếng này, không những nham hiểm mà còn thông minh nữa!

- Xử Nữ, chị bao nhiêu?

Nhân Mã đau khổ, qua bàn Xử Nữ hỏi thăm. Cậu không tin cô có thể cao điểm như Kim Ngưu. Vì cậu biết, cô không quá giỏi Hán Văn, thậm chí có khi điểm còn bằng cậu ấy chứ!

Xử Nữ đương nhiên biết điểm của Nhân Mã, cô ái ngại nhìn cậu, rồi mới đưa bài của mình ra. Trên đó, cũng là con điểm mười như Kim Ngưu, nhưng câu nhận xét dài hơn: ' Em làm rất tốt. Mong em có thể phát huy. '

Nhân Mã hoá đá, ngồi xuống ghế, ngẩn ngơ nhìn lên trần nhà. Xử Nữ áy náy, cô khẽ lay cậu, đến khi cậu chú ý đến thì dùng ngôn ngữ kí hiệu để nói.

[ Hay là chị đi mượn thư viện bài tập để em làm nhé? ]

- Khỏi đi, cảm ơn. - Nhân Mã gục đầu xuống bàn, trả lời.

[ Như thế sao được? Em có năm điểm à! Để chị đi mượn. Dù sao giờ cũng là giờ ra chơi. ]

Xử Nữ dùng ngôn ngữ kí hiệu nói, chưa để Nhân Mã từ chối đã chạy vọt đi. Có vẻ cô đang sợ cậu từ chối. Cậu ngẩng mặt lên khỏi bàn, đôi mắt xẹt qua vài tia khó hiểu, nhưng sau cũng úp mặt xuống bàn ngủ một giấc cho quên nỗi đau ngày hôm nay.

Về phần Xử Nữ, sau khi ra khỏi lớp, cô chạy vội đến thư viện. Khi cô vừa đặt chân đến cánh cửa thư viện thì trống đánh. Giờ ra chơi kết thúc. Tuy nhiên, cô không bận tâm cho lắm, vì tiết sau là tiết tự học. Học sinh có thể đến thư viện để học trong tiết này.

Mở cánh cửa thư viện ra, quả nhiên trong đó vẫn còn rất nhiều người học.  Xử đi đến tủ sách Hán Văn, chọn ra một vài quyển sách dễ học cho Nhân Mã. Xong xuôi, cô đem chúng ra quầy thư viện để hoàn thành thủ tục mượn sách.

- Cậu mượn những cuốn này sao?

Giọng nói quen thuộc vang lên khiến cô giật mình, phải ngẩng đầu để nhìn. Người ở trước mặt Xử Nữ là cô gái cô gặp vào đầu giờ vào lớp. Cô ấy dường như cũng nhớ ra cô, nên liền mỉm cười:

- Hoá ra là cậu sao? Thật tốt quá, tớ đang tính tìm cậu đây!

[ Tìm tớ? ] Xử dùng ngôn ngữ kí hiệu để nói, nhưng rồi lại nhớ ra, cô ấy không hiểu được. Đang định lấy điện thoại để truyền đạt lời nói, thì giọng nói cao vút ấy đã chặn lại:

- Đúng vậy, là tìm cậu! - Thấy cô tròn mắt ngạc nhiên, cô ấy cười giải thích. - Tớ có học qua về ngôn ngữ kí hiệu nên có thể hiểu được cậu đang nói gì.

Xử Nữ gật đầu, gõ gõ vào quyển sách. Cô gái ấy vẫn mỉm cười, đem số liệu sách ghi vào sổ rồi trả lại cho cô. Xong xuôi, cô ấy giao ca cho một người khác rồi đưa cô đến bàn đọc.

Xử Nữ để ý rằng, chỗ ngồi mà cô gái ấy chọn là một chỗ ngồi tốt, khi nó vừa có thể nhìn ra được cảnh vật xung quanh, vừa có điều hoà mát lạnh thổi thẳng xuống. Cô ấy kéo ghế ra ngồi, cô cũng ngồi vào ghế đối diện.

[ Tên cậu là gì? ] Xử Nữ dùng ngôn ngữ kí hiệu để hỏi cô ấy.

- Tớ tên là Lăng Tứ Âm, là học sinh chuyển trường. Tớ mới đến đây vào tuần trước, hiện đang học lớp 2-A.

[ Tên tớ là Xử Nữ, đang học lớp 2-F. ]

- Cái này tớ biết. - Tứ Âm mỉm cười, nói tiếp. - Tớ biết cậu từ lúc mới chuyển đến, vì cậu rất nổi tiếng.

Xử Nữ giật giật khoé mắt, cố gắng nở nụ cười cam chịu. Thật ra, trong nội tâm, cô đang rất phiền não. Cô biết bản thân nổi tiếng, nhưng nổi tiếng vì rất nhiều lí do. Không biết Âm nghe được là lí do nào?

- Tớ nghe nói rằng, cậu với Nhân Mã lớp 2-F là một cặp. Hai người còn là chị em họ nữa cơ. Khẩu vị cậu cũng thật mặn. - Âm giải thích, khẽ tặc lưỡi.

[ Đó chỉ là hiểu lầm, xin cậu đừng nhớ đến. ]

Xử Nữ dùng ngôn ngữ kí hiệu nói, đồng thời ôm đầu. Tại sao ai cô quen biết cũng đều vì lí do này mà nhớ đến cô? Cô nàng lớp phó, Phong, rồi bây giờ đến cả Âm nữa. Cũng chính vì nó mà cô nàng lớp phó kia mới căm ghét cô đến như vậy. May mắn thay, Phong có vẻ không để ý đến điều đó, còn Âm thì cô không biết.

- Tớ biết mà, cậu chỉ coi Nhân Mã như em trai thôi. Tớ không suy nghĩ nhiều đâu. - Âm giải thích khiến cho tảng đá trong lòng Xử được bỏ xuống. - Tớ có chuyện muốn nói với cậu.

Âm dùng giọng nghiêm túc, gương mặt cũng nghiêm lại. Điều đó khiến Xử Nữ cũng ngồi thẳng lưng theo, hít thật sâu lắng nghe chuyện cô ấy nói. Cô tự hỏi cô ấy muốn nói điều gì?

- Tớ muốn kết bạn với cậu.

Âm nở nụ cười, nói ra câu Xử vẫn hằng ao ước. Cô đơ người, lặng nhìn cô ấy. Cô không nghe lầm đúng không? Âm thật sự muốn làm bạn với cô đúng không? Xử bỗng đứng bật dậy khiến Âm giật mình, suýt nữa ngã khỏi ghế.

[ Cậu thật sự muốn kết bạn với tớ sao? ] Xử Nữ ngờ vực hỏi lại.

- Đương nhiên là thật rồi. Tớ thấy cậu không có nhiều bạn, tớ cũng thế. Nên tớ nghĩ chúng ta có thể làm bạn với nhau.

Âm vẫn mỉm cười, giải thích. Đó là nụ cười thật từ tận trái tim. Xử cảm nhận được điều đó, cô cũng mỉm cười thật tươi. Xử để ý hình như gương mặt cô ấy có vệt đỏ. Đồng thời, vào lúc đó, cô cũng tự hỏi, một người tuyệt vời như Tứ Âm, tại sao lại không có bạn?

Tuy nhiên, Xử không hỏi. Cô sẽ đợi đến khi Âm thật sự tin tưởng và kể cho cô nghe về điều đó.

[ Vậy tớ về lớp đây. Cảm ơn cậu! ]

Xử Nữ mỉm cười, dùng ngôn ngữ kí hiệu để truyền đạt lời nói, đồng thời đứng lên. Âm cũng mỉm cười, giơ tay chào cô. Cô giơ tay chào lại, vui vẻ trở về lớp.

- Em dường như rất vui nhỉ?

Khi trở về quầy trực, Âm đột nhiên bị hỏi như thế bởi cô thủ thư. Có lẽ cô ấy đã để ý đến biểu hiện của cô. Âm mỉm cười, đưa tay lên xoắn lọn tóc vàng kim của mình:

- Vâng, em đang rất vui! Vì em đã gặp được người em muốn tìm.

Âm trả lời, ngồi vào bàn trực tiếp. Cô nhìn về phía cánh cửa - nơi Xử Nữ vừa đi qua lúc nãy. Ánh mắt cô trở nên trìu mến, khác hẳn vẻ lạnh lùng mọi người hay nhìn thấy. ' Cuối cùng cũng gặp được A Xử rồi! ' Đó là ý nghĩ duy nhất của cô lúc này. Cô đã để ý cô ấy từ rất lâu rồi, nay được gặp mặt, thật sự sung sướng biết bao!

" Yên tâm đi A Xử. Có tớ ở đây rồi, tớ nhất định sẽ bảo vệ cậu! "

---------

Xử Nữ đem đồ ăn đến trước cửa thư viện. Bây giờ đang là giờ ăn trưa. Hôm nay Phong bị ốm nên không đi học, Mã bận đi ăn với tụi cùng nhóm nên cô đến thư viện tìm Âm. Cô ấy trực ở đây, nên có lẽ sẽ ghé qua thư viện trước khi đi ăn.

- Cậu tìm tớ à?

Âm đột nhiên xuất hiện đằng sau lưng khiến Xử Nữ giật mình. Cô quay đầu lại nhìn, gương mặt có đôi phần sợ hãi khiến cô ấy phá lên cười. Cô ngượng ngùng cúi đầu xuống, sau đó giận dỗi bỏ đi. Âm gọi í ới đằng sau, cố gắng đuổi kịp cô.

- Giận tớ rồi sao?

Âm bắt lấy vai Xử - người đang đi thật nhanh về phía trước, hỏi. Xử Nữ quay đầu lại, hơi bĩu môi, lắc đầu. Âm nói tiếp:

- Thật là biết nói dối! Cậu rõ ràng đang giận tớ! Cái môi bĩu lại kia kìa!

Nói rồi, cô đưa tay lên di di môi Xử. Thấy cô ấy giật thót người, cố gắng đẩy tay cô ra mà lòng cô thấy hạnh phúc. A Xử thật sự rất đáng yêu!

- Bây giờ hết giận rồi chứ?

Xử gật đầu, cười tươi một cái để trấn an Âm. Âm cũng cười lại để đáp lại cô. Hai người đi song song với nhau, chốc lát đã tới khuôn viên phía sau trường. Đối với Xử Nữ, đây là địa điểm ăn bí mật của cô. Tại nơi này, cô sẽ không bị ai bắt nạt nữa.

- Cậu thật biết chọn chỗ nha! Đẹp thật đấy!

Âm cảm thán, dang tay ra đón gió. Cô hít một hơi thật sâu để không khí tràn ngập trong phổi, tự do cảm nhận thiên nhiên. Tiếng cỏ cây xào xạc, tiếng đập cánh của chim, tất cả tạo ra một bản giao hưởng êm tai. Âm thích điều đó, và càng tuyệt vời hơn nữa khi A Xử đã ở bên cô.

[ Cậu thích không? ] Xử Nữ hỏi.

- Thích , thích lắm! Cảm ơn cậu nhé, A Xử!

Âm mỉm cười, đột nhiên ôm chần lấy Xử Nữ khiến cô suýt nữa mất đà mà ngã xuống. Biệt danh ' A Xử ' cô ấy đặt, dù có hơi lạ lẫm nhưng cô rất thích nó, vì đó là biệt danh đầu tiên cô nhận được từ bạn bè. Xử gỡ Âm đang dính như bạch tuộc trên người mình ra, cười với cô rồi chỉ tay về phía bàn đá. Lúc này Âm mới nhớ ra họ còn chưa có ăn trưa, nên cười hì hì xin lỗi và kéo Xử lại bàn đá.

Con gái đương nhiên có nhiều chuyện để nói với nhau, nhưng do Xử mỗi lần giao tiếp bằng ngôn ngữ kí hiệu đều phải đặt đũa xuống, nên Âm quyết định sẽ không hỏi cô bất kì điều gì cho đến khi ăn xong, tránh làm gián đoạn bữa trưa của Xử. Cô biết được điều đó, trong lòng thầm cảm ơn cô ấy.

- Ấy chết, ăn xong mà không có nước uống rồi. Cậu đợi tớ xíu nhé, tớ đi mua nước.

Âm đột nhiên la lên, cười hối lỗi và nói với cô như vậy. Xử gật đầu, cô ấy liền chạy ngay xuống căng-tin mua nước cho cả hai. Chỉ còn lại mình cô nơi đó. Nhưng cô chưa từng cảm thấy cô độc, vì trong trái tim cô chưa từng cô độc. Xử lôi điện thoại ra nhắn tin hỏi thăm Nhân Mã, thì đột nhiên một giọng nói chanh chua vang lên:

- Quả nhiên mày ở đây, con câm!

Xử Nữ ngẩng đầu lên nhìn, nhíu mày khi thấy một cô gái có mái tóc đen xoã dài, trên mặt có một vết sẹo khá lớn đang đứng ở trước mặt mình. Nụ cười của cô ta khiến cô cảm thấy lạnh sống lưng. Cô tính lùi lại thì con dao từ trên tay cô ta đã bay tới, găm thẳng xuống mặt bàn ngay trước mặt Xử. Gương mặt cô lộ rõ vẻ sợ hãi.

- A, đã sợ rồi sao! Tao chơi còn chưa đã mà!

Cô ta cười, một nụ cười quỷ dị. Xử Nữ cảm thấy sống lưng lạnh buốt, tay vô thức nắm chặt. Cô ta bị điên sao? Trường cấm mang đồ vật sắc nhọn đến trường, bộ cô ta không hiểu nội quy à? Ngang nhiên sử dụng dao, thật sự không sợ cô báo cho giám hiệu ư?

- Tao á, ghét nhất là mấy đứa có khuôn mặt dễ thương, như mày ấy! Vậy nên, tao sẽ hủy diệt khuôn mặt đó!

Xử Nữ trong lòng phiền não vô cùng. Hoá ra tìm cô chỉ vì lí do ấy sao? Thật sự quá ấu trĩ rồi! Đem dao vào trường, xúc phạm nhân phẩm của người khác, nếu nói cho cô Yukimura nghe thì sao nhỉ? Cô suy nghĩ, nhưng rồi lại bỏ qua, vì như thế nhất định sẽ liên lụy đến Nhân Mã. Cô không muốn cậu gặp phiền phức, nhất là khi hai người mới hoà giải được ít ngày.

- Nè, mày có nghe tao nói không đó?

Cô ta đột nhiên bước tới, áp sát khuôn mặt vào khuôn mặt cô. Xử Nữ gật đầu, nhưng đôi mắt tím lại phát ra tia khinh thường. Điều đó khiến cô ta tức điên lên. Cô ta bóp cằm Xử, gần giọng:

- Mày đang khinh thường tao?

" Phải đó! " Tuy nghĩ trong lòng là vậy nhưng ngoài mặt Xử Nữ vẫn kịch liệt lắc đầu.

Cô cực kì, cực kì khinh thường loại người như cô ta! Loại người vì mình gặp bất hạnh mà trút lên đầu người khác đúng là không thể ưa nổi! Cô là một người bất hạnh, nhưng cô chưa từng kể khổ với bất kì ai. Sự đối lập trong hành động đã tạo ra sự ghét bỏ trong suy nghĩ.

- Mày nói dối!! - Cô ta đột nhiên hét lên, cầm lấy con dao đặt ngang mặt Xử Nữ. - Tao biết mày đang nói dối, mày không lừa tao được đâu! Hay là bây giờ, tao dùng con dao này, rạch một đường trên mặt mày nhé!?

Dù có khinh thường đối phương đến đâu nhưng Xử Nữ vẫn sợ con dao của cô ta. Nếu như cô bị rạch mặt thật sự thì sẽ là rắc rối to. Nhất định không được để chuyện đó xảy ra!

- Tuy không biết là chuyện gì, nhưng bắt nạt một cô gái bằng con dao là không được!

Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên, cùng lúc đó, con dao trên tay cô ta bị đánh bay. Nó rơi xuống đất kêu ' leng keng ', còn cô ta nhăn mặt ôm lấy tay. Hoá ra con dao đó bị đánh bay bởi một viên đá, sự va chạm giữa hai vật thể khiến tay cô ta bị thương không nhẹ.

Xử Nữ quay đầu lại nhìn và vô cùng ngạc nhiên khi thấy Âm đứng đó. Tuy nhiên, đó không giống như Âm lúc nãy. Vào lúc này đây, cô ấy mang một khuôn mặt lạnh lùng, một đôi mắt vô cảm, quanh người lởn vởn sát khí. Nhưng Xử không sợ, vì cô biết, dù có thay đổi ra sao, Âm vẫn sẽ là Âm.

Quả nhiên, Âm một giây sau đó đã lao đến bên Xử Nữ, cẩn thận hỏi han cô.

- Cậu không sao đấy chứ?

[ Tớ không sao. ] Xử lắc đầu, Âm sau khi kiểm tra một vòng mới yên tâm.

- Cậu cứ ngồi đây, chờ tớ xử lí ả ta.

Âm nói, Xử gật đầu rồi ngồi im tại chỗ. Âm quay người, trở thành con người lạnh lùng như lúc nãy. Đôi mắt vô cảm của cô liếc về phía cô ta khiến cô ta run lên sợ hãi.

- Xem ra cô rất thích bắt nạt người khác nhỉ?

Âm cúi xuống, nhặt lấy con dao rồi tiến lại gần cô ta. Nữ sinh tóc đen sợ đến mức mặt không còn một giọt máu. Âm khẽ vuốt ve con dao, sau đó mỉm cười:

- Nếu tôi dùng nó rạch thêm một vết lên mặt cô nữa thì sao nhỉ?

Vừa nói, cô vừa đưa con dao sát mặt cô ta như cô ta đã làm với Xử Nữ. Cô ta sợ hãi, cả người run cầm cập, kêu to....

- Tôi xin lỗi, xin hãy tha cho tôi!

.... và bỏ chạy.

- Hừ, đồ nhát cáy!

Âm ném con dao xuống đất, cất giọng khinh bỉ. Sau đó, cô tiến về phía Xử Nữ, phát hiện ra một chuyện có phần không hợp lí:

- A Xử, sau mắt cậu lại sáng lấp lánh như vậy?

Xử Nữ không trả lời, vẫn giương ánh mắt ngưỡng mộ về phía Âm. Thật sự ngầu quá đi mất! Cùng một hành động, nhưng cô ta làm khiến cô thấy khinh bỉ, còn cô ấy thì thật sự quá ngầu! Đã không biết bao nhiêu lần cô mơ ước được như vậy, chỉ tiếc là làm không được. Tuy nhiên, nay đã có Âm, ước mơ ấy coi như cũng hoàn thành được một nửa rồi!

- Thật chẳng hiểu cậu đang nghĩ cái gì nữa. - Âm vuốt lại mái tóc của mình, nhún vai và nói tiếp. - Thôi bỏ đi. Chiều nay sau khi tan học, tớ chờ cậu ở cổng trường, sau đó chúng ta về nhà tớ chơi nhé!

Xử Nữ gật đầu thật mạnh đồng ý. Đây là lần đầu tiên cô được mời đến nhà người khác, là cơ hội không thể bỏ qua! Âm mỉm cười, trong lòng thầm vạch ra một kế hoạch để dụ thỏ con vào hang.

A Xử à, tối nay cậu sẽ là của tớ!

Writer: Aki ( Kaoru).

Beta - er: Mika.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net