Chương 8: Một ngày cùng Song Tử.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xử Nữ đang ngồi giải bài tập Toán thì trước mắt bỗng tối sầm đi. Cô ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện Song Tử đang đứng ngay trước bàn học mình. Vì cậu là ân nhân cứu mạng cô lúc trước nên cô không hề bài xích cậu. Xử nhấn điện thoại, sau đó giơ lên cho Song xem:

[ Cậu có việc gì sao? ]

- Có thể đi cùng tôi một ngày không?

Song Tử đột nhiên hỏi, thành công khiến Xử Nữ cứng đờ cả người. Đi cùng một ngày? Cô không nghe lầm đúng không? Dù chỉ mới đến đây được hơn hai tuần, nhưng cô vẫn có thể hiểu được về những người bạn cùng lớp. Cậu là kẻ ít nói, lúc nào cũng lầm lì, hành động khó hiểu, độ lạnh lùng nếu so với Nhân Mã là ' kẻ tám lạng, người nửa cân '. Vậy nên, cô có biết ơn cậu đến mấy cũng không dám lại gần kết bạn.

Thấy Xử Nữ cứ ngu ngơ khó hiểu, Song Tử hơi nhíu mày. Cậu tự hỏi tại sao cô lại có phản ứng như vậy. Bình thường, nếu nghe cậu nói thế, một là chạy nhanh nhất có thể, hai là đồng ý ngay lập tức. Trường hợp của cô là duy nhất, vô cùng hiếm gặp. Điều đó khiến cậu càng thêm vui vẻ.

- Cậu có thể đi cùng tôi một ngày được không? - Song Tử quyết định sẽ nhắc lại một lần nữa. Và lần này, Xử Nữ đã có phản ứng.

Cô bỗng đứng bật dậy khiến cậu giật mình, loạng choạng suýt ngã xuống đất! Sự vui vẻ hiện rõ trên gương mặt cô! Lần này nhất định không nghe lầm! Song Tử thật sự muốn cô đi cùng! Nếu như vậy, cô có thể kết bạn với cậu ấy! Đó là điều duy nhất Xử Nữ suy nghĩ ngay lúc này. Cô muốn kết bạn với tất cả mọi người, và Song Tử chính là một người tốt, là bước đệm hoàn hảo để tiến tới ước mơ có thật nhiều bạn.

Tuy nhiên, cô không ngờ rằng, ngay sau đó đã có người phá đám.

- Song Tử, cậu nói vậy là có ý gì với chị họ của tôi?

Giọng nói không cảm xúc quen thuộc vang lên khiến Xử Nữ giật mình, Song Tử nhíu mày. Nhân Mã đang đứng đó, với vẻ mặt băng lãnh ngàn năm không đổi. Tuy nhiên, cô có thể cảm nhận được, cậu hôm nay khác hẳn thường ngày, có vẻ...lạnh hơn. Song Tử trả lời, cũng bằng giọng lạnh như băng:

- Cậu nói thế là có ý gì?

- Ý nằm trên chữ. Cậu muốn đưa chị tôi đi đâu?

Lúc này, Xử Nữ chắc chắn Nhân Mã không hề bình thường qua câu trả lời của cậu. Đồng ý là cậu quan tâm khiến cô rất vui mừng, nhưng mà cái kiểu quan tâm ngày hôm nay, nó khiến cô hơi ngại. Cứ như thể cậu đang sợ Song Tử sẽ cướp mất cô từ tay cậu vậy.

Nhưng ngay sau đó, Xử Nữ đã loại bỏ ngay ý nghĩ ấy. Vì đối với cô, Nhân Mã chỉ là một cậu em trai bướng bỉnh, có chút ngỗ nghịch nhưng vẫn biết quan tâm đến người thân. Cô cũng tin rằng cậu coi cô là một người chị không hơn không kém. Tình cảm của cả hai người họ nhất định luôn luôn là tình chị em, không thể là tình yêu được.

- Tôi muốn cô ấy đi mua đồ cùng tôi. " Song Tử trả lời khiến Xử Nữ thoát khỏi dòng suy nghĩ.

Nhân Mã nhíu mày trước câu trả lời đó. Bạn cùng lớp với nhau thì đi mua đồ cũng không có gì là không thể, nhưng cái tình cảm mà cậu không xác nhận được ấy lại không muốn điều đó xảy ra. Nó thôi thúc khiến cậu phải đi ngăn cản ngay lập tức.

Hai người cứ nhìn nhau, ánh mắt đều lạnh như băng. Cuộc nói chuyện nhanh chóng thu hút sự chú ý của các bạn cùng lớp. Xử Nữ cười gượng, quyết định tiến lên giảng hoà, nếu không ngày mai cô sẽ lên trang nhất báo trường với nội dung ' Cô gái câm và chuyện tình tay ba với soái ca Nhân Mã và nam thần Song Tử ' mất!

[ Song Tử, ngày mai tớ sẽ đi cùng cậu. Còn Nhân Mã, chúng ta sẽ nói chuyện sau nhé! ]

Tin nhắn của Xử Nữ khiến trái tim Nhân Mã tan vỡ, cậu quay mặt đi để tránh vẻ bi thương vừa xẹt qua trong mắt. Song Tử nhìn qua cậu, khẽ nhếch môi cười. Cậu ấy đáp:

- Vậy sau khi tan học trưa ngày mai đi. Tôi sẽ chờ cậu trước cổng trường. Chúng ta sẽ cùng đi ăn trưa.

Song Tử nói rồi trở về chỗ, Xử Nữ gật đầu. Những người trong lớp không xem được kịch hay thì cũng thở dài bỏ đi. Chỉ còn lại Nhân Mã và cô đứng đó. Cậu thấy tay áo bị giật thì nhìn qua, thấy cô làm ngôn ngữ kí hiệu.

[ Ra ngoài nói chuyện nhé! ]

Nhân Mã vẫn còn dỗi, nhưng cũng đi ra ngoài theo lời cô. Xử Nữ mỉm cười đi theo. Ra đến hành lang, cô là người mở đầu cuộc nói chuyện trước:

[ Em vì sao lại gây khó dễ cho Song Tử? Chẳng lẽ em không muốn chị đi với cậu ấy? ]

Nhân Mã len lén đảo mắt qua chỗ khác, trong lòng bội phục Xử Nữ quá tinh tường. Cậu nghĩ như thế nào đều bị cô đoán ra hết. Tuy nhiên, còn lâu cậu mới thừa nhận. Cậu suy nghĩ một chút rồi đáp:

- Hôm trước chị hứa là tối mai sẽ chỉ tôi học Hán Văn. - Cậu thừa sức qua được môn đó, nhưng lại cố tình học dở để tận dụng thời gian bên cạnh cô. Đây cũng coi là một triệu chứng đi.

Xử Nữ đập tay, nhớ ra lời mình đã nói. Hoá ra đó là lí do cậu không muốn cô đi sao? Thật là một người hiếu học! Hơn nữa, cái bộ dáng khi trả lời, quá dễ thương rồi! Trong lòng vui vẻ thêm vài phần, cô tạo một chuỗi ngôn ngữ kí hiệu...

[ Mai chị sẽ cố gắng về sớm. Yên tâm đi, chị nhất định sẽ giữ lời hứa. ]

...và đặt lên má Nhân Mã một nụ hôn thay cho lời hứa.

Tất nhiên, đối với cô, đây chỉ đại diện cho tình chị em. Cậu biết điều đó, nhưng mọi bực bội trong lòng đều theo đó tan biến hết. Với cậu, nó chính là lời khẳng định cho vị trí quan trọng của cậu trong trái tim cô, một vị trí mà không ai có thể lấy hay đánh đổ được cả.

Nhân Mã rất hiếm khi mỉm cười, nhưng lần này cậu lại cười rất tươi vì hạnh phúc. Xử Nữ cũng vui vẻ, phần vì cậu không còn giận cô vì chuyện của Song Tử, phần còn lại chính là cậu đã chịu mở lòng mình mà cười với cô.

Song Tử đứng ở một góc hành lang, đôi mắt lạnh lùng nhìn khung cảnh trước mặt, đôi bàn tay đã nắm chặt đến mức gân xanh nổi đầy. Cậu khẽ tặc lưỡi, xoay người rời đi, trong lòng không ngừng tính toán xem ngày mai nên tận dụng thời gian ở bên Xử Nữ như thế nào.

------

Ngày hôm sau.

Thời gian trôi qua rất nhanh, thoắt cái đã đến buổi trưa. Tiếng trống vang lên báo hiệu ngày học mệt mỏi đã kết thúc, các học sinh hoan hô rồi nhanh chóng thu dọn đồ đạc ra về.

Buổi chiều hôm nay có giờ họp hội đồng giáo viên thường niên nên học sinh được nghỉ. Đa phần đều đi chơi cho đã một buổi trưa, đến chiều thì trở lại trường để sinh hoạt câu lạc bộ. Một số khác không tham gia bất cứ hoạt động gì thì về thẳng nhà hoặc đi đâu đó.

Trong những người thuộc nhóm ' một số khác ' có Song Tử và Xử Nữ.

Xử Nữ hiện tại đang đứng ở cổng trường, trên người vẫn là bộ đồng phục học sinh. Cô nhìn ngó xung quanh, cố gắng tìm kiếm thân ảnh quen thuộc trong dòng người đổ ra từ cổng. Nhân Mã đã đi chơi với tụi bạn của mình nên chỉ còn một mình cô đứng chờ ở nơi này.

- Xin lỗi, cậu chờ có lâu không?

Đang tính lôi điện thoại ra để giết thời gian, Xử giật nảy mình trước giọng nói trầm ấm ngay trên đỉnh đầu. Ngẩng đầu lên, cô trông thấy Song Tử đang đứng ngay đằng sau mình. Bộ đồng phục trên người đã được thay bằng áo thun cộc tay và quần bò. Chẳng lẽ cậu đến muộn là vì bận thay quần áo sao?

Nhưng, quan trọng hơn hết, khoảng cách của hai người hiện tại đang rất gần nhau. Đầu cô chạm hẳn vào ngực cậu, trong khi đó, chỉ cần cô ngẩng đầu lên thì vùng trán sẽ chạm phải bờ môi kia ngay lập tức.

Xử Nữ sau vài giây não bộ đình trệ đã nhận ra được sự gần gũi quá mức này, ngượng ngùng đứng tách ra. Song Tử nhìn cô đang đứng cách mình vài bước chân, trong lòng thở dài, có chút tiếc nuối vì không thể giữ khoảng cách lâu hơn. Nhìn trang phục trên người cô, cậu nhíu mày hỏi:

- Cậu chưa có thay đồng phục ra sao?

[ Tớ sợ cậu chờ lâu nên không có về nhà thay đồ ] Cô đưa chiếc điện thoại chứa dòng lời nhắn cho cậu xem.

Song Tử ' À ' lên một tiếng, khóe môi khẽ nhếch lên. Cô thật sự là một cô gái tốt, sẵn sàng chờ đợi người khác chứ không để người khác chờ mình. Nếu vậy, cậu cũng nên đáp lại sự chờ đợi đó chứ nhỉ?

- Đi thôi.

Chưa để Xử Nữ kịp phản ứng, Song Tử đã nắm tay cô đưa đi. Cô nhiều lần muốn giật tay ra vì hai người chưa thể thân thiết đến mức này, nhưng cậu luôn nắm chặt lấy, không để cô có thể gỡ ra được. Dù có chặt đến đâu, thế nhưng cậu vẫn duy trì lực vừa đủ để không khiến cô đau đớn.

Xử Nữ ngẩng đầu lên nhìn, đập vào mắt cô là gương mặt đẹp trai đầy lạnh lùng của Song Tử. Mọi người đều nói cậu là vô tâm vô tình, tuy nhiên, cô lại thấy cậu ấm áp đến lạ. Không hề khinh bỉ cô khuyết tật, ngược lại luôn ân cần, dịu dàng, quan tâm đến cô. Cậu cũng chính là người đầu tiên trong trường học này chịu ra mặt bảo vệ cô.

Hơn nữa, bàn tay cậu, nó thật sự rất to lớn và ấm áp. Điều đó càng khẳng định về tính cách của cậu, nhưng có lẽ do gương mặt kia mà cậu bị hiểu lầm là lạnh lùng và vô cảm. Cô bỗng nhiên thấy thương cảm cho cậu.

- Đến rồi.

Giọng nói của Song đột nhiên vang lên, đánh gãy dòng suy nghĩ của Xử. Cô quay đầu nhìn, chính thức đứng như trời trồng, đôi mắt mở to đầy ngạc nhiên. Trước mặt cô là một cửa hàng thời trang cao cấp của một nhãn hiệu nổi tiếng với chất vải mềm mại, thiết kế sang trọng và giá cả đắt đỏ. Dù rất muốn được mặc thử trên mình một bộ váy của nhãn hiệu này, nhưng cô chưa từng dám đòi hỏi mẹ vì nhà không đủ tiền.

Thấy Xử Nữ cứ đứng đó mà không vào, Song Tử hơi nhíu mày, tự hỏi vì sao. Cậu đột nhiên nhớ ra gia cảnh của cô. Hiểu ra được vấn đề cô đang vướng phải, cậu nắm chặt lấy tay cô, kéo cô đi vào, vừa đi vừa giải thích:

- Tôi không thể nào đi chơi vui vẻ được nếu như cậu không thay đồng phục ra. Yên tâm đi, tôi sẽ thanh toán tất cả. Còn nữa, chủ của nhãn hiệu này cũng là người khuyết tật nên nhân viên đều không khinh bỉ những người như cậu.

Nghe Song nói, Xử thấy an tâm hẳn. Ngoài ra, còn có chút ghen tị. Nhà giàu thật sự rất sung sướng ~ Nếu như nhà cô cũng giàu bằng một nửa cậu thì tốt biết mấy, bố mẹ cô cũng sẽ không cần phải cãi nhau vì thiếu tiền nữa. Nhưng mà, điều đó bây giờ đâu còn quan trọng nữa đâu.

Xử Nữ hơi rũ mắt xuống, cố gắng che đi nỗi buồn vừa xẹt qua đôi mắt. Cô hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên, tiếp tục mỉm cười. Cười là cách tốt nhất để cuộc sống không còn tăm tối nữa. Cô đã được dạy như vậy từ khi còn rất nhỏ, và mỉm cười là thói quen đã ăn sâu vào tiềm thức.

Chỉ là, những người cô quen biết, như Song Tử và Nhân Mã, tại sao lại không thích cười nhỉ?

Song Tử từ nãy đến giờ vẫn luôn quan sát Xử Nữ, cũng nhìn thấy sự buồn bã trong ánh mắt cô. Cậu vừa tính cất lời an ủi thì cô lại mỉm cười, một nụ cười rạng rỡ như thường lệ. Nó giống như một cách trốn tránh, không để người khác nhìn thấy góc khuất trong tim mình, nhưng không hiểu sao, mỗi lần nhìn thấy nó, cậu đều thấy trái tim giá băng của mình được an ủi ít nhiều.

Một đứa trẻ ngay từ khi sinh ra đã chịu bất hạnh như cậu, căn bản chưa từng thích cười.

- Kính chào quý khách.

Nhân viên của cửa hàng niềm nở đón chào, thành công đem Song và Xử đang ngẩn ngơ trở lại bình thường. Cô nhân viên nở nụ cười thiện chí, âm thầm đánh giá ngoại hình của hai vị khách mới đến. Cậu trai có một ngoại hình bắt mắt, đẹp đến nao lòng nhưng lại quá lạnh lùng. Cô gái thì sở hữu nét dễ thương, dù gương mặt không quá đẹp nhưng nụ cười thì lại rất tươi tắn.

- Cậu đây là đưa em gái đi mua đồ sao?

Nghe nhân viên hỏi vậy, cả hai ngớ người ra, sau đó Song Tử khẽ bật cười còn Xử Nữ thì ngượng ngùng cúi đầu xuống đất. Chiều cao chênh lệch quả thật là một vấn đề. Nếu là người khác, nhìn thấy một cô gái cao một mét năm mươi đi cùng với chàng trai mét chín, chắc chắn sẽ suy nghĩ rằng hai người là anh em. Vậy nên, cô không trách cô gái đó.

- Không phải em gái, cô ấy là bạn của tôi.

Song sau một hồi thấy Xử cứ ngượng ngùng thì lên tiếng giải vây cho cô. Cô nhân viên cười xòa, nói lời xin lỗi nhưng đôi mắt lại có ý thăm dò. Bạn bè cùng giới đưa nhau đi mua đồ thì không sao, nhưng đây là bạn khác giới, địa điểm đến lại là thời trang cao cấp, nên nhất định là mối quan hệ đã vượt qua ' bạn bè ' thông thường rồi. Chỉ là người ta ngại nên mới nói như vậy thôi.

Chị nhân viên à, trí tưởng tượng của chị cũng quá mức phong phú rồi đó ~ Họ thật sự là ' bạn ' mà ~

- Được rồi, chị có thể đưa cô ấy đi thử một bộ đồ được không? Cô ấy bị câm nên xin hãy nhẹ nhàng. - Song Tử lên tiếng, cậu không muốn phí quá nhiều thời gian vì chuyện mua đồ này.

- Người khuyết tật luôn được chào đón tại đây, mời cô đi lối này.

Cô nhân viên mỉm cười, đưa tay ra tỏ ý mời. Xử Nữ vẫn còn chưa dám vào, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt trấn an của Song Tử, cô mới ngại ngùng đi theo. Thấy thái độ của cô như thế, cô nhân viên khẽ cười. Xem ra là một cô nhóc lần đầu được trải nghiệm cảm giác đi mua đồ đắt tiền đây ~ Phải rèn luyện mới được ~

Bước vào bên trong, Xử chính thức bị choáng ngợp bởi những món đồ trong này. Toàn là đồ hàng hiệu, hơn nữa còn đẹp đến thế kia ~! Cô mải mê ngắm nhìn mà không để ý thấy cô nhân viên đã đem đến một đống váy để trước mặt. Chất giọng ngọt ngào của cô ấy vang lên, lại khiến cho cô thấy có chút sợ:

- Được rồi, mau thử đi nào ~

Hai mươi phút sau.

Song Tử hết đứng lại ngồi, chốc chốc lại nhìn lên đồng hồ treo tường. Sao mà lâu vậy nhỉ? Cậu mỗi lần đi mua đồ cũng chỉ tốn có vài phút để thử, nhưng cô đây lại tốn đến tận hai mươi phút. Thật không ngờ con gái đi thử đồ lại kén chọn đến mức lâu la lâu lắc thế này. Lần sau cậu nhất định sẽ bắt cô phải thay đồ trước khi cả hai đi đâu đó.

- Xong rồi đây!

Cô nhân viên đột nhiên xuất hiện đằng sau khiến Song giật bắn mình. Cậu khẽ nhíu mày trước nụ cười thân thiện của cô ấy. Cô ấy lách người sang một bên, khóe môi nhếch lên thành nụ cười ẩn ý. Mà cậu thì đang đứng như trời trồng vì quá ngạc nhiên.

Xử Nữ xuất hiện, trên người là bộ váy liền màu xanh da trời cộc tay. Đôi bốt thường có trong đồng phục được thay bằng một đôi giày búp bê cùng màu với váy, mà trên cổ và tai cô là đồ trang sức hình bông tuyết. Mái tóc trắng được tết đuôi sam, cố định bằng một chiếc nơ màu xanh da trời. Cô lúc này đẹp hơn bình thường rất nhiều, phải nói là khiến cho người khác bất ngờ.

Song Tử đảo mắt qua chỗ khác, cố gắng đem tâm tình bình tĩnh lại. Cậu không được đỏ mặt, cũng không được lộ ra tình ý! Tuy nhiên, cậu tự hỏi, Nhân Mã mà thấy cảnh này thì sao nhỉ? Có lẽ sẽ đỏ mặt mà ngất đi chăng?

[ Trông kì lắm sao? ]

Xử Nữ trông thấy Song Tử làm biểu cảm đó thì sợ hãi, vội kéo tay áo cậu, đưa cho cậu xem dòng tin nhắn vừa viết trong điện thoại. Cậu lắc đầu, khẽ xoa đầu cô:

- Không có, cậu trông đẹp lắm.

Xử sau khi nghe được thì ngẩn người, nhưng gương mặt đã sớm đỏ ửng lên. Cậu là người đầu tiên khen cô đẹp, cô thật sự rất rất vui. Hảo cảm trong lòng cô đối với Song đã tăng thêm một bậc nữa.

- Tổng hết bao nhiêu tiền vậy? - Song Tử hỏi cô nhân viên đang đứng đó mỉm cười.

- Sáu nghìn yên tổng cộng. Nhưng vì cô ấy là người khuyết tật nên chỉ còn năm nghìn thôi!

Cô nhân viên trả lời, Xử Nữ cảm kích nhìn cô ấy. Thật không ngờ còn có một hãng thời trang chịu quan tâm đến người khuyết tật như này. Song Tử lấy thẻ ra quẹt, vì đơn giản, cậu là dân nhà giàu. Điều đó khiến cô có chút ghen tị, nhưng rồi cũng bỏ qua sau đầu hết.

[ Cảm ơn cậu vì đã tặng cho tớ bộ đồ này! ]

Sau khi ra khỏi cửa hàng, Xử Nữ đưa điện thoại có chứa lời cảm ơn cho Song Tử. Cậu lắc đầu, tỏ ý không có gì. Nhìn xung quanh một lúc, cô mới nhận ra cửa hàng này lại ngay cạnh một nhà hàng đắt tiền. Và một ý nghĩ vô tình xẹt qua đầu cô.

- Chúng ta đi vào thôi.

Đúng như Xử đã nghĩ, Song Tử quả thật đưa cô vào nhà hàng. Việc cảm nhận được sự giàu có trong một chốc này khiến cô có chút không quen, nhưng vì sợ cậu giận nên không nói ra, cố gắng thích nghi từng chút một. Dù sao cô cũng không nói được, đỡ phải bị người ta bàn ra tán vào.

- Xin chào quý khách. Qúy khách đã đặt trước chỗ chưa ạ?

Nhân viên xuất hiện tại cửa ra vào, niềm nở chào đón. Song Tử đưa ra một tấm thẻ, Xử Nữ không nhìn rõ được nó viết gì nhưng cô để ý thấy, nhân viên kia há hốc mồm kinh ngạc. Vội cười lấy lòng, anh ta nói:

- Thật thất lễ quá, mời cô cậu đi lối này.

Anh ta dẫn hai người lên đến tầng ba của nhà hàng. Cánh cửa thang máy vừa mở ra, Xử đã muốn ngạc nhiên đến ngất xỉu. Thật không ngờ lại là bàn ăn ngoài trời! Đã thế còn toàn là nội thất đắt tiền nữa! Một đứa với gia sản bình thường như cô thật sự không thể chịu nổi đả kích này!

- Cậu sao vậy Xử Nữ?

Thấy Xử Nữ có biểu cảm lạ, Song Tử hỏi. Cô vội lắc đầu, cố gắng cười dù trong lòng thì thật muốn khóc. Nhà giàu thật sự quá sung sướng rồi! Đồng thời, trong đầu cô lại hiện lên một câu hỏi: Tại sao một người giàu có như cậu lại muốn một đứa bình thường như cô đi mua đồ cùng?

Và, quan trọng hơn hết, nói là đi mua đồ, cơ mà sao nãy giờ toàn thấy đi hưởng thụ vậy?

Xử Nữ cứ vừa đi vừa suy nghĩ, cô không nhận ra là mình đã tới được bàn ăn. Thấy nhân viên kia quay đầu ngó sang phía khác, Song Tử liền vỗ vai cô ra hiệu. Cô giật nảy mình, nhanh chóng ngồi xuống bàn. Cậu ngồi ở phía đối diện.

- Cô cậu chọn món gì ạ?

Nhân viên đưa một menu với rất nhiều món ăn đến. Nhìn vào giá tiền, Xử đã bị sốc nặng. Những món này, cả đời cô cũng chưa từng muốn mơ đến! Vậy mà Song lại có thể tỉnh bơ chọn món, nghĩa là cậu đã quen với những thứ này. Tự dưng muốn đi về quá ~ Ở đây hồi lâu có khi cô ngất vì sự đắt đỏ mất!

- Có vẻ cậu không quen với cuộc sống này nhỉ?

Song Tử hỏi, và Xử Nữ thành thực lắc đầu. Thấy câu trả lời của cô, cậu không nói gì. Đúng là cậu có hơi sai khi đột nhiên kéo cô vào hưởng thụ cuộc sống giàu sang, nhưng đây là bước đệm để cô có thể quen được với lối sống này. Có như vậy, sau này cậu cũng dễ dàng nói chuyện hoặc đưa cô đi đâu đó hơn.

Thấy Song không nói gì, Xử đột nhiên lo lắng. Cô sợ cậu giận vì câu trả lời của cô. Thấy vậy, cô liền nhanh tay nhập tin nhắn vào điện thoại, giơ ra cho cậu xem.

[ Cậu giận sao? ]

- Không có, chỉ là đang suy nghĩ vài chuyện thôi.

Cô thở dài nhẹ nhõm khi nghe cậu nói, liền mỉm cười và ngồi ngay ngắn lại. Hai người không nói chuyện với nhau, thứ nhất vì cô không nói được, thứ hai là cả hai đều không có chủ đề gì để nói. Qúa mức buồn chán, cô tính lấy điện thoại ra nghịch thì tiếng nhân viên vang lên bên cạnh:

- Mời cô cậu dùng bữa ạ.

Nhân viên đưa tới một xe đẩy đầy những món hảo hạng như tôm hùm, bào ngư, tổ yến,... những thứ mà Xử Nữ chỉ thấy qua hình ảnh. Xếp hết những món ăn lên bàn, nhân viên cúi đầu rời đi. Cậu đưa tay ra trước, khóe môi khẽ nhếch lên:

- Cậu chưa ăn trưa nhỉ? Cứ ăn thoải mái đi, không cần ngại ngần gì đâu.

Xử Nữ gật đầu trước lời mời của Song Tử, nhưng trong lòng thầm tính xem nên ăn những món gì để không bị xem là tham ăn hoặc ' thừa nước đục thả câu '. Cậu đẩy đĩa bò bít tết đã được cắt sẵn đến trước mặt cô, tỏ ý bảo cô mau ăn đi. Cô cũng miễn cưỡng cầm dĩa lên xiên vào miếng thịt bò, đưa vào miệng thưởng thức. Thật sự rất ngon! Bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên cô được ăn một miếng thịt bò ngon như vậy! 

Thấy gương mặt vui vẻ của Xử, lo lắng trong lòng Song đã tan đi. Cậu sợ cô không quen nên sẽ ngại, nhưng không ngờ cũng vẫn ăn bình thường. Có lẽ cái bụng đang lép kẹp vì đói kia không thể nào cưỡng lại được mùi vị thơm ngon của đồ ăn rồi.

Kết quả, dù thức ăn có ngon đến đâu, nhưng để giữ lịch sự, Xử Nữ vẫn ăn khá ít so với bình thường. Tuy nhiên, đối với giới thượng lưu ' uống nhiều hơn ăn ' mà nói, đó đã là nhiều. Tất nhiên, Song Tử không để bụng chuyện đó, vì cậu còn mong cô ăn nhiều hơn nữa kìa. Ăn nhiều mới có sức chứ, nhìn cô gầy đến vậy, cậu cũng cảm thấy đau lòng.

Khi hai người ra khỏi nhà hàng thì cũng đã gần ba giờ chiều. Xử không ngờ việc ăn trưa lại tốn nhiều thời gian đến vậy. Cơ mà, có vẻ mục đích chính của chuyến đi lần này đã bị lãng quên thì phải? Nhưng hình như Song chưa có ý định đi mua đồ nên cô cũng không nhắc tới việc đó. Hai người đi qua một cửa hàng bán kem, và mùi vị thơm ngon của thứ đồ ăn mát lạnh kia đã hấp dận Xử Nữ - người vẫn còn hơi đói do ăn ít.

- Cậu muốn ăn sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net