Chap 31=>40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
hiện giờ còn thiếu một trợ lý giúp tôi hoàn thành những phần cuối cùng của Thục Tiên truyện." Tần Thiên Yết nhìn Tô Xử Nữ đang giãy dụa, lại thản nhiên ném ra một câu trọng điểm.

Ngọt ngào kia trực tiếp len lỏi vào trong lòng cô, loại tình cảm vui sướng không nói thành lời này khiến cô rất mãn nguyện, cô không ngốc, cô có thể nghe được ý tứ trong lời nói của anh.

Tuy rằng cô và Tần Thiên Yết tiếp xúc vẫn chưa lâu nhưng cũng có thể nhìn ra được, anh chưa bao giờ làm chuyện vô dụng này, không nói lời vô nghĩa, ngày hôm nay gặp mặt, cơ hội này cho cô, khẳng định anh đã quyết định từ rất lâu.

Tô Xử Nữ ngay lập tức cảm thấy Tần Thiên Yết cũng không có gì không tốt, cùng lắm chỉ là đôi khi cầm thú một chút.

Chính vì tính tình hai người đều quật cường nên mới dẫn đến tình trạng không thể cứu vãn lúc đó. Cô và Tận Thiên Yết cũng chẳng hận thù gì to tát, cô lúc đó còn hối hận vì đã phát hỏa với anh, Tần Thiên Yết đã như thế, cô nếu còn rụt rè thì thật không hay.

Cơ hội này rất tốt, xem ra nếu cô không tích cực nhận lấy, cuộc sống sau nãy sẽ chẳng vui vẻ gì, nghĩ như thế, Tô Xử Nữ lại tiếp tục xoa bóp bả vai Tần Thiên Yết, khuôn mặt nhỏ nhắn như bừng sức sống.

"Thiên Yết đại thần, Tần tiên sinh, Tần lão gia, về sau tôi sẽ phụ trách một ngày ba bữa nấu cơm cho anh, hàng ngày đều dắt Như Hoa đi dạo, nhất định sẽ rất chăm chỉ và cẩn thận. Anh nói xem, chức vị này, có vẻ khá thích hợp với tôi?"

Chap 33

Bàn tay Tô Xử Nữ đang xoa bóp đều trở nên bủn rủn, Tần Thiên Yết vẫn không hé răng nói lời nào, cô trong lòng có chút nổi giận, cô đã phải chịu đựng thế này, tên tiểu cầm thú này còn có vẻ mặt như vậy?

Thật sự là khinh người quá đáng! Cô tuy là đem cái tôi của mình vứt đi, nhưng dù sao cũng chỉ là tạm thời thôi! Tô Xử Nữ vừa muốn thu hồi tay, chợt nghe từ trong mũi Tần Thiên Yết phát ra một từ: "Ừ."

Vốn là cô chuẩn bị từ bỏ, bỗng nhiên nghe anh trả lời liền kích động, tay dùng chút lực, mạnh mẽ nhéo Tần Thiên Yết một cái.

Tuy rằng không đau, nhưng Tần Thiên Yết vẫn khẽ nhíu mày, hôm nay hàng loạt phản ứng nhanh nhẹn của Tô Xử Nữ Thiên Yết dù anh cảm thấy rất đáng yêu, nhưng có chút gì đó khiến anh không thích ứng được.

Tô Xử Nữ lập tức tiến đến từng bước, mong chờ nhìn bàn tay của anh đang đặt trên bản thảo, cười vui vẻ, ánh mắt cũng lóe sáng lên, cả người đều phát ra một phần sáng chói, hoàn toàn hấp dẫn người khác.

Lúc này Tần Thiên Yết hơi ngửa đầu nhìn cô, thấy ý cười trên môi cô, anh liền trở về bộ dáng như lúc trước, trong lòng đang buồn bực bây giờ giảm không ít.

Tô Xử Nữ đang cười vui vẻ, bỗng ở đâu phát ra câu nói: "Lảm nhảm nói nhiều!" như tiếng sấm sét chấn động bầu trời, ở trong văn phòng vắng vẻ trở nên thật chói tai, gương mặt tràn đầy ý cười của cô bỗng chốc trở nên cứng ngắc.

Cô chột dạ vươn tay ôm bụng của mình, trong lòng ảo não, xem ra tên tiểu cầm thú này đang cười nhạo cô rồi.

Tần Thiên Yết như cũ vẫn không lên tiếng, mà ngay cả nhìn cũng chưa hề liếc cô lấy một cái, anh đứng lên, một thân Âu phục màu đen vừa vặn, thời điểm anh mím môi càng lô ra vẻ lạnh lùng hà khắc, cái đứng lên mạnh mẽ trong chớp mắt này khiến cảm giác ngột ngạt bỗng nhiên kéo tới.

Tô Xử Nữ nhìn Tần Thiên Yết như vậy liền giả vờ cẩn thận, không thể chậm chạp được, Tần Thiên Yết là tổng giám đốc! Đại tổng giám đốc! Là nhân vật cấp cao trực tiếp lãnh đạo cô!

Tuy rằng cô rất muốn kính cẩn lễ phép với anh, nhưng từ trước đến nay người ở phía trước kia luôn cùng cô đấu trí cũng như đấu lực, luôn cãi nhau ầm ĩ, cô không có cách nào cùng anh nghiêm túc ở cùng một nơi như thế này.

Nhưng thời điểm này, Tô Xử Nữ có chút do dự, tuy rằng Tần Thiên Yết là Boss, nhưng thân phận đó đối với cô... thật sự không có chút ảnh hưởng nào cả.

Ngặt nỗi giờ phút này lại đối diện với anh nói chuyện, cô cảm thấy có chút không được tự nhiên, dù sao thân phận bọn họ cách xa như vậy, cô bình thường nhanh nhẹn là vậy, nhưng cũng biết phải có chừng Thiên Yết.

Tần Thiên Yết đối nhân xử thế ;uôn luôn bá đạo, anh luôn dùng cách ngắn gọn nhất để xử lý những người đắc tội với mình, cũng có thể nói anh ta không hề hiểu cách đổi xử với người khác.

Chính thân phận của anh đã tạo ra anh, không cần biết ai đúng ai sai, cố ý lấy lòng, cho nên nhiều năm qua đã hình thành nên một con người cương quyết, tính tình bá đạo như vậy.

Tần Thiên Yết đứng dậy nhìn Tô Xử Nữ, tâm tư của cô căn bản đều đang đặt ở bên ngoài, nên đương nhiên không thể lừa dối được đôi mắt lợi hại của anh.

Anh nhìn ra trong lòng cô đang có tính toán.

"Ăn cơm, cô mời." Tần Thiên Yết nói xong, tay gõ lên bản thảo trên bàn, giọng điệu lộ ra một chút uy hiếp, nhưng dường như Tô Xử Nữ đã quen với giọng điệu này của tiểu cầm thú rồi.

Cô vừa thấy Tần Thiên Yết không lấy thân phận ra để áp đặt mình, liền cảm thấy thanh thản, cười gật gật đầu.

Trước giờ Tần Thiên Yết đều thích cây ô liu, có qua có lại, cô không ngại báo đáp anh một viên ô liu!

Đương nhiên cô không quên được tên tiểu cầm thú kia kiêu ngạo, tính tình ác độc, nhưng bây giờ cô phải cố gắng hết sức bày ra dáng vẻ thấp kém, trước mặt anh ta lại ân cần làm ra tư thế xin mời.

Trong lòng cô thầm nói: Chỉ cần nhẫn nhịn cho gió êm sóng lặng, để anh ta kiêu ngạo một lát đi! Nhịn để lát nữa khỏi đắc tội với anh ta. Nghĩ đến đó làm tinh thần ăn uống của cô có chút giảm xuống.

Thật ra thì đúng như Tô Xử Nữ đã nói, cái cô thích là tác phẩm của Tần Thiên Yết, khi biết Tần Thiên Yết chính là thần tượng của mình thì không khỏi kinh ngạc, hận không thể bay ra khỏi Trái Đất.

Nhưng lúc này khi tỉnh táo lại, trong lòng cô thoải mái cười, ai là tác giả cũng không liên quan đến cô, dù sao cũng sẽ không ngăn cản niềm đam mê của cô, như vậy là đủ rồi.

Hai người đi ra ngoài, người nam thư ký vẻ mặt mỉm cười như cũ, nhẹ nhàng đứng ở sau cửa, thấy Tần Thiên Yết đi ra liền hơi ngẩng đầu nhìn anh, chờ đợi được giao việc.

Tần Thiên Yết nhìn anh ta không chớp mắt rồi phun ra hai chữ lạnh lùng: "Như thường." Nam thư ký hình như đối với thái độ lạnh nhạt như vậy đã quen nên cung kính gật đầu, tiễn Tần Thiên Yết rời đi.

Nhưng Tô Xử Nữ đối với thái độ và dáng vẻ kiêu ngạo này của Tần Thiên Yết nhìn không được.

Chỉ là cô hiểu rõ tính cách của tên tiểu cầm thú này, cô không dám nghĩ về sau sẽ trôi qua mỗi ngày đều "tràn ngập niềm vui", nên chỉ có thể trong lòng bất bình thay cho người thư ký kia thôi.

Tô Xử Nữ theo bản năng đi về phía thang máy chuyên dụng cho Tần Thiên Yết, cô vừa đi tới cửa thì cánh tay đã bị Tần Thiên Yết giữ chặt lấy, còn chưa kịp phản ứng đã bị anh lôi đi, nửa kéo nửa đi vào bên cạnh chiếc thang máy cao cấp.

Cô chớp mắt mấy cái nhất thời không hiểu, theo như tính cách xấu xa của tên Tần Thiên Yết này, sao có thể không đi thang máy chuyên dụng? Mà đi thang máy dành cho nhân viên bình thường?

Tiến đến thang máy, anh buông lỏng bàn tay đang giữ Tô Xử Nữ ra, thờ ơ đứng trước cô.

Tô Xử Nữ cũng muốn hỏi anh nguyên nhân, nhưng cảm thấy theo như tính cách của Tần Thiên Yết, nếu anh ta muốn nói đã sớm nói rồi, lúc này đến liếc mắt anh ta cũng không thèm , cô dự đoán người kia sẽ không mở miệng, nên cô đương nhiên sẽ không mất mặt mà đi hỏi.

Nhưng bất quá, trong lòng cô không có cách nào giấu đi nỗi tò mò. Ánh mắt quỷ dị không khống chế được dõi theo sau lưng anh.

Thang máy xuống tầng hầm đỗ xe, Tần Thiên Yết đột nhiên quay đầu, động tác này khiến Tô Xử Nữ đang nhìn phía sau lưng anh, sợ tới mức xém chút nữa là nhảy dựng lên.

Thang máy mở rồi lại đóng, sau đó lại mở, bên ngoài bãi đỗ xe có vẻ u ám, Tô Xử Nữ cảm thấy tình hình hiện giờ có vẻ thật kinh hãi.

Cô bày ra một tia cười gượng, cẩn thận di chuyển ra khỏi thang máy, nhưng khi đi đến bên cạnh Tần Thiên Yết, anh đột nhiên giữ chặt tay cô, cũng không có ý muốn bước ra ngoài thang máy. Bên ngoài bỗng có ánh sáng chợt xuất hiện, giống như ánh sáng chớp qua của chiếc đèn nào đó.

Tô Sóng Song ngửa đầu nhìn gương mặt nghiêm túc của Tần Thiên Yết, vừa mở miệng đã không cẩn thận lại nói lắp: "Như thế nào...?"

Giờ khắc này lòng của cô đều chạy lên tới cổ rồi, ngay sau đó phía bên kia lặp lại câu: "Lảm nhảm nói nhiều!". Vừa xong thì bụng cô lại kêu lên, làm cho cô vừa lo lắng vừa ngượng.

Tần Thiên Yết nhìn ra bên ngoài, không nói câu nào đi ra khỏi thang máy, để lại Tô Xử Nữ đang mờ mịt ngây ngốc, cô vội vàng chạy theo sau anh.

Lúc ngồi vào trong xe, gương mặt nghiêm túc của Tần Thiên Yết mới giãn ra một tí.

Tô Xử Nữ vuốt nhẹ chiếc bụng đang đói của mình, quay đầu nhìn anh, nhịn không được liền hỏi một câu: "Chẳng lẽ anh có kẻ thù ở đây à? Hay thật ra anh lẻn vào tập đoàn Tần thị để thực hiện nhiệm vụ?"

Không nên trách đầu của cô có những ý nghĩ kì lạ, thế giới truyện tranh của cô khác với thể giới của văn chương, nên sức tưởng tượng hay hạn chế, bây giờ sự ngu ngốc đã giảm bớt nên não được khai thông, cô liền bắt đầu tự mình tưởng tượng.

Tần Thiên Yết nhớ tới sự tưởng trượng kì lạ của Tô Xử Nữ hôm nay khi ở trong văn phòng, vốn nghĩ không cần giải thích gì nhưng lần này anh lại mở miệng nói: "Vừa nãy bên ngoài có người lạ, hình như là đội bảo vệ, thật phiền toái."

Lời ít nhưng ý nhiều, Tô Xử Nữ chớp chớp mắt, nhìn lại chiếc thang máy chuyên dụng đang đóng chặt, lại nhịn không được hỏi tiếp: "Vậy tại sao lại không đi thang máy màu vàng rực rỡ kia?"

Tần Thiên Yết đột nhiên đưa tay chỉ vào dây an toàn của cô vẫn chưa được cài, cô vội vàng cúi xuống cài lại, còn chưa ngẩng đầu thì bên cạnh đã truyền tới giọng nói trầm ấm: "Thang máy kia chỉ để người khác nhìn thôi, tôi chưa bao giờ đi cả."

Tô Xử Nữ không ngu ngốc, cô suy nghĩ một chút liền hiểu ra, đột nhiên cảm thấy Tiểu cầm thú này tính ra đúng là phúc hắc thật!

Trách không được cho đến bây giờ ngoại trừ trong công ty cao lớn này, ở ngoài không ai biết bộ dạng của anh, mà ngay cả họ tên cũng chỉ là được truyền lại, có thể thấy năng lực chống lại sự điều tra của anh ta rất mạnh nha!

Cô cảm thấy mình cùng Tần Thiên Yết mỗi lúc so về dũng khí, cô đều thua thảm hại. Xem ra không phải chỉ số thông minh của cô có vấn đề, mà vì tên tiểu cầm thú này quá mạnh!

Cô cúi đầu cân nhắc, trong lòng suy nghĩ nếu về sau muốn cùng anh ta làm việc, bây giờ phải cải thiên mối quan hệ này, nên chủ động làm vài việc tích cực mới được.

Suy nghĩ đã thấu, Tô Xử Nữ trong lòng hừ lạnh một tiếng, cô phải lập tức rời xa tiểu cầm thú, không khéo lại bị hắn bắt làm nô lệ!

"Tần tổng! Chúng ta đi ăn cái gì vậy? Hay tôi mời anh đi ăn Bánh bao thịt Quách Ký nhé!" Tô Xử Nữ cười tủm tỉm kề mặt tới gần, rõ ràng muốn chủ động nêu lên ý tốt.

Tần Thiên Yết vừa nghe đến ba chữ "Bánh bao thịt", tay nắm vô-lăng bỗng run lên khiến chiếc xe cũng run lên theo.

"Không ăn."

Cô nhíu mày, nghĩ mãi mà không rõ, nãy giờ lúc hai người hòa thuận với nhau, thái độ của cô rất tốt mà! Cô đã không tính đến xích mích lúc trước, tiểu cầm thú còn ra vẻ kiêu ngạo như vậy là thế nào?

Tính cách đặc trưng của Tô Xử Nữ là ăn mềm không ăn cứng, nên đối với thái độ như vậy của Tần Thiên Yết đã khiến thần kinh của cô trở nên nhạy cảm. Cô bắt chước khuôn mặt lạnh lùng của anh, im lặng không nói tiếng nào.

Tần Thiên Yết nhìn Tô Xử Nữ ngồi đằng sau thông qua chiếc kính ở giữa, cũng nhíu mày theo, anh biết cô chủ động hòa giải, nhưng vừa nghe đến bánh bao thịt Quách Ký, trong lòng anh rất không thoải mái.

Anh suy nghĩ một chút, trực tiếp quẹo một đường cong, phun ra hai chữ: "Cơm Tây."

Tô Xử Nữ trong lòng vẫn có chút không thoải mái, nhưng vừa nghe Tần Thiên Yết mở miệng, chú ý lập tức bị di chuyển.

Hôm nay là cô mời đó! Cơm Tây á? Cô không khỏi đau lòng khi nghĩ đến ví tiền không giàu có gì.

Đợi Tô Xử Nữ bước xuống xe, nhìn nhà hàng Cơm Tây rộng lớn trước mặt khiến chân cô lập tức bủn rủn, suýt nữa là đứng không nổi, nơi này cô đã nhìn thấy ở quảng cáo trên TV, một bữa cơm ở đây thôi, đã đủ cho cô ăn cả tháng rồi!

Tô Xử Nữ quay đầu nhìn Tần Thiên Yết, ánh mắt hiện lên sự cầu xin tha thứ, cô vẫn là học trò có được hay không? Cô không làm việc có được hay không? Tiền nhuận bút ít ỏi như vậy xem thử có sống được không cơ chứ?

Đáng tiếc Tần Thiên Yết căn bản không thèm nhìn cô, trực tiếp đi về hướng nhà hàng Cơm Tây to lớn.

Tô Xử Nữ trong lòng nhanh chóng nghĩ đến túi tiền cùng với số ngân phiếu còn lại của mình, vội vàng tiến lên giữ chặt tay áo anh.

Tần Thiên Yết khó hiểu quay đầu nhìn cô, chỉ thấy gương mặt nhăn nhó của Tô Xử Nữ, giống như có điều khó nói, rồi anh tựa hồ đoán ra được, chân mày giãn ra, chờ đợi cô mở miệng.

"Việc kia... Tần tổng à! Tôi mời nhưng anh có thể trả tiền hay không?" Tô Xử Nữ nói xong cảm thấy thật mất thể diện, nghiêng đầu đỏ mặt không dám nhìn anh.

Nhưng hiện nay tiền cô đã gửi hết trong ngân hàng, giờ có đánh cô đến xưng mặt thì cũng không đủ! Bây giờ lật ván bài cuối cùng, lúc tính tiền mà lấy không ra tiền thì phải cưỡng ép thôi!

Chap 34

Tần Thiên Yết nhìn Tô Xử Nữ, đôi mắt lạnh như băng vòng vo di chuyển, khóe miệng gợi lên một đường cong quyến rũ, anh chậm rãi mở miệng: "Cô nói phải mời tôi ăn cơm."

Tô Xử Nữ vô thức kêu gào trong nội tâm: cô là nói phải mời anh, nhưng cũng chưa bao giờ nói sẽ tới những nơi thế này để ăn cơm, ăn một bữa cơm ở đây sẽ khiến cô táng gia bại sản mất.

Nhưng Tô Xử Nữ cũng ý thức được thân phận của Tần Thiên Yết, cô có thể lý giải được, dù sao Tần Thiên Yết cũng là boss cao cấp, sao có thể đi cùng cô đến một nhà hàng nhỏ nhoi để ăn bánh bao thịt chứ.

Cô nhất thời có chút ủ rũ, cô và Tần Thiên Yết quan hệ từ trước đến nay cũng không thể nói là đặc biệt hòa hợp, thế nào mà cô vẫn rất cảm ơn anh đã cho cô cơ hội ngàn năm có một để mời ăn ăn cơm.

Nghĩ là thế nhưng nội tâm của cô vẫn không nhịn được rít gào: nhà hàng này to lớn nhất thành phố như thế này, đừng nói ví tiền của cô dùng không đủ, cho dù có bức bách ép buộc, cô cũng không có cách nào.

"Bữa cơm này tôi mời, cô chỉ cần giúp tôi chuẩn bị ba bữa cơm và chăm sóc Như Hoa trong một tháng là được." Tần Thiên Yết nói lời này khi đang cúi đầu nhìn chằm chằm cô, ý ý đến từng biểu tình nhỏ nhặt nhất trong mắt cô

Tô Xử Nữ vừa kéo khóe miệng, chớp chớp ánh mắt, trong lòng khẽ lay động, cho dù hiện tại cô không đồng ý, nhưng nhìn Tần Thiên Yết thế này mà chấp nhận cô làm trợ lý của anh, vận mệnh của cô cũng trốn không thoát được những việc kia, thà rằng cứ nhận ân tình này của Tần Thiên Yết.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, cô liền ngẩng đầu lên, đưa ánh mắt chống lại Tần Thiên Yết, sau đó dùng lực gật mạnh đầu một cái: "Đi! Hôm nay anh mời tôi, tôi sẽ nấu cơm cho anh, còn chăm sóc Như Hoa nữa!"

Tần Thiên Yết gật gật đầu, thu hồi tầm mắt, một bàn tay bắt lấy cánh tay của Tô Xử Nữ, đem nó khoác vào trong khuỷu tay của mình, sau đó lại đem chìa khóa phòng mình để vào trong lòng bàn tay của cô.

Tô Xử Nữ kinh ngạc quay đầu nhìn chiếc chìa khóa đang nằm trong tay mình, tuy rằng vẫn là nó nhưng lại cảm giác được có một xúc cảm là lạ ve vẩy ở đáy lòng, cô lại bị tiểu cầm thú tính kế vậy mà lại chẳng cảm thấy tức giận.

Cơm no rượu say sau đó trở lại khu nhà trọ thì cũng đã xế chiều, Tô Xử Nữ đang ở bên phòng Tần Thiên Yết để tắm rửa cho Như Hoa.

Cô xoa xoa bộ lông mềm mại của Như Hoa, vừa nghĩ tới thứ hai là có thể chính thức tham dự vào đội ngũ chế tác của Thục tiên truyện là lại kích động đến mức muốn rơi nước mắt.

Sau đó lại vừa hay nghĩ đến bộ dáng kiêu ngạo của Tần Thiên Yết lúc trưa, cơn tức trong lòng lại bắt đầu nhen nhóm, anh thật là khinh người quá đáng!

"Cốc cốc cốc!" Ba tiếng đập cửa có tiết tấu vang lên khiến Tô Xử Nữ sửng sốt một chút.

Tần Thiên Yết có chìa khóa nên chắc sẽ không gõ cửa, hơn nữa mục đích của anh dọn đến khu nhà này là để tìm sự yên tĩnh, cho nên ngoài việc thỉnh thoảng Bạch Bảo Bình ghé qua thì còn lại chẳng lúc nào có người tìm anh cả.

Tô Xử Nữ tỏ vẻ vô cùng cảnh giác, đang muốn đứng lên xem thế nào thì đột nhiên cửa bị đẩy ra, thấy người tiến vào là một cô gái có dáng người vô cùng yểu điệu, đôi mắt ngay lập tức trợn tròn, lúc này cô mới nhớ ra, vừa rồi chạy về phòng mình lấy đồ nên đã quên mất khóa cửa.

Cô ngẩng đầu, chớp chớp đôi mắt, Tần Thiên Yết hiển nhiên là luôn có dây dưa với các đại mỹ nữ.

Vừa mới tiến vào, Thẩm Nhân Mã còn nghĩ rằng người đang ở trong toilet chính là Tần Thiên Yết nên mới bước chân đi qua.

Cô không ngờ người ngồi trong toilet lại là một cô gái, ý cười trên khuôn mặt xinh đẹp lập tức đông cứng lại, bàn tay đang tùy ý vuốt lại mái tóc cũng trở nên cứng ngắc.

Theo ấn tượng của Thẩm Nhân Mã, từ trước đến giờ bên cạnh Tần Thiên Yết đều không có người con gái nào, không hiểu sao hiện tại trong phòng anh lại có?

Đây đối với cô mà nói quả thật là không thể tin được, vừa mở miệng, thanh âm đã mang theo sự khó tin đầy bén nhọn: "Cô là ai?"

Tô Xử Nữ nhìn lại Thẩm Nhân Mã, đột nhiên chớp mắt, đôi mắt thoáng hiện một chút lanh lợi, mang theo ý cười nói: "Tôi là em họ của chủ căn nhà này, cô gái, tôi mới là người nên hỏi cô là ai?"

Chuyện lần trước Tô Xử Nữ gây sự lại giúp Tần Thiên Yết tránh được phiền toái đã làm cô hối hận không thôi, lần này cô sẽ không ngu ngốc như vậy nữa.

Hơn nữa, trong lòng cô bây giờ vẫn đang muốn tính toán trả đũa Tần Thiên Yết đây, vừa nghĩ tới cô đột nhiên lại có một kế hoạch, tâm tình lại trở nên kích động, bước chân đi ra ngoài.

"Em họ?" Thẩm Nhân Mã vừa nghe đến Tô Xử Nữ là em gái, tâm tình liền thả lỏng không ít, nhưng trên khuôn mặt vẫn lộ ra vài tia nghi ngờ.

Mỗi một cái chớp mắt của cô, tuy là không cố ý nhưng đều mang theo hấp dẫn mê hoặc, khiến Tô Xử Nữ không ngừng cảm thán ở trong lòng: Qủa nhiên là một đại mỹ nữ!

"Đúng vậy! Cô đến tìm anh họ tôi sao?" Tô Xử Nữ vén vài sợi tóc rơi rụng lòa xòa trước trán, Thẩm Nhân Mã đến khi nhìn rõ khuôn mặt của Tô Xử Nữ thì kinh ngạc hét lên một tiếng: "Cô chính là người đó! Là người phụ nữ mang thai kia!"

"Không đúng! Cô làm sao có thể mang thai!" Thẩm Nhân Mã trước khi đến đây là cho người đi điều tra, tuy chỉ điều tra được những mẩu tin vụn vặt nhưng cũng có thể xác định được Tần Thiên Yết tuyệt đối không có bạn gái!

"Cô rốt cuộc là ai?" Thẩm Nhân Mã lại mở miệng, âm thanh chợt nâng cao lên, càng thêm chói tai, ý hận thù với Tô Xử Nữ chẳng thể kiềm chế được nữa.

Tô Xử Nữ khẽ nhíu mày, không nghĩ tới mỹ nữ này vẫn còn nhớ rõ khuôn mặt mình, cô vội vàng làm vẻ mặt nghiêm túc khẳng định với cô ta: "Tôi chính là em họ của Tần Thiên Yết, không thì còn có thể là ai?"

Ngay sau đó, Tô Xử Nữ giống như nghĩ đến điều gì, liền hô lên một tiếng: "A! Cô không phải là cô gái ngày đó ở cùng một chỗ với anh họ tôi sao?"

Lúc Tô Xử Nữ mở miệng, Thẩm Nhân Mã vẫn cẩn thận quan sát cảm xúc trên mặt cô. Thẩm Nhân Mã bắt được vẻ chân thành của cô, lại cảm thấy nếu Tô Xử Nữ thật sự là bạn gái của Tần Thiên Yết, vậy thì phải ra oai với cô mới đúng, chắc chắn là không có khả năng này. Vì vậy, Thẩm Nhân Mã điều chỉnh lại tâm tình, làm cho bản thân tỉnh táo lại, đối với chữ em họ kia đã tin tưởng đến bảy tám phần.

Thẩm Nhân Mã sợ Tô Xử Nữ thật sự là thân thích của Tần Thiên Yết nên không muốn đắc tội cô, liền đè xuống phiền toái trong lòng, không biết suy nghĩ thì mới đọc truyện ăn cắp khuôn mặt đông cứng nãy giờ cũng thoải mái giãn ra, làm bộ vô cùng thân mật hỏi thăm cô.

"Em gái, sao em lại ở chỗ này? Nếu như em là em họ của Tần Thiên Yết, ngày đó sao mọi chuyện lại thành ra như vậy?"

"A, em đến phòng của anh họ ở nhờ vài hôm, hiện tại đang giúp anh ấy dọn dẹp nhà cửa."

Tô Xử Nữ cố ý làm ra vẻ khó xử, cắn cắn môi, cuối cùng thật vất vả mới có thể đem hết chân tướng ra nói tiếp

"Việc hôm đó, quả thật em cũng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net