Chương 1: Thế giới này có quỷ rồi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Thế giới này có quỷ rồi!

Tác giả: Khuynh Thiên Huyết Vũ

"Ôi dm, cái quỷ gì vậy???"

Sở Yên hoảng sợ lăn qua một bên, tránh được một trận tiếp xúc thân mật với khối thịt đầm đìa máu me đang vồ tới mình. Nhanh chóng điều chỉnh lại hô hấp, lấy lại bình tĩnh, nhưng mẹ nó cái thứ này không cho cô thời gian a. Cục thịt hình người kia lại tiếp tục đứng lên chạy về phía Sở Yên. Trong nháy mắt, khi cả cơ thể nó sắp đè lên người mình, Sở Yên nằm ngửa ra, lấy thân trên làm điểm tựa, hai chân vận sức đạp ngay bụng của đồng chí quái vật, khiến nó văng ra đập vào vách tường cách đó năm mét rồi bật ngược lại, tiếng va chạm hết sức mát lòng mát dạ. Chưa kịp bất ngờ vì sức mạnh của mình, đồng chí quái vật với một sự kiên cường bất khuất, tiếp tục lê lết thân thể rách nát bò về phía cô, miệng phát ra âm thanh bén nhọn.

Đệch đệch, con mẹ nó thứ gì thế này?

Sở Yên nhìn vội xung quanh, thấy cái chảo trên đất không xa, cô không chút do dự cầm tới tay, liên hoàn đập vào người nó.

Mẹ kiếp cái thứ ghê tởm, tại sao còn chưa chết, không phải zombie chứ?

Ý nghĩ vừa nảy lên, tay Sở Yên chuyển hướng đập liên tục vào đầu quái vật. Máu thịt be bét, văng cả lên mặt, cô vẫn không dừng lại, cho đến khi cái đầu chỉ còn một đống nát vụn bầy nhầy mới ngừng tay. Cố nhịn lại cơn buồn nôn, Sở Yên nhanh chóng nhẹ nhàng đi tới cửa phòng. Bên ngoài là một phòng ăn rộng rãi xa hoa, nếu bỏ đi mấy khối thịt du đãng đang lung lay đi về phía mình, cô hẳn sẽ từ từ thưởng thức. Liếc nhanh tình huống xung quanh, Sở Yên lập tức đóng chặt cửa, khoá lại, để cho chắc chắn cô còn chèn thêm ghế rồi đi một vòng dò xét xung quanh. Khi chắc chắn tất cả cửa đều đóng kín, không gian cơ bản là an toàn, Sở Yên liền đứng dựa vào tường bên cạnh cửa chính, hai tay cầm chặt chảo, nín thở im lặng. Từng tiếng va đập của thân thể nện lên cửa, đi cùng với tiếng rít gào bén nhọn như dã thú khiến con tim cô giật lên từng hồi. Không biết qua bao lâu, không gian trở nên tĩnh lặng đến nỗi nghe rõ nhịp tim đập và tiếng hít thở nặng nề, Sở Yên mới nhẹ thở ra một hơi. Lúc này, mỗi thớ cơ trên người cô mới chầm chậm giãn ra, thần kinh căng như dây đàn dần buông lỏng, tấm lưng cứng đờ đang tựa vào tường trượt dần xuống, rồi ngồi bệt dưới đất như vũng nước. Cả người hoàn toàn tê dại.

Sở Yên nhìn hoàn cảnh lạ lẫm xung quanh. Đây là một gian bếp tập thể rất lớn, rất xa xỉ nhưng mọi thứ hỗn độn như vừa trải qua một trận ẩu đả. Từng vệt máu đen đen đỏ đỏ loang lổ trên khắp sàn nhà và tường, thậm chí cô còn nhìn thấy một đoạn tay cụt rất nham nhở như bị thứ gì gặm cắn.

Sở Yên lại nhìn đống thịt vụn trước mặt, nét mặt luân phiên biến chuyển. Từ căng cứng, hoảng sợ, rồi dần giãn ra, bình thản nhẹ nhàng. Khoé môi cô cong lên một độ cong quỷ dị, rồi lại bật cười, tiếng cười vì kìm nén mà trầm thấp, có chút ma mị.

Thật đủ kích thích a.

Tâm tình Sở Yên bây giờ có chút hưng phấn, thật lòng mà nói có một sự thoả mãn không hề nhẹ. Còn gì vui hơn khi có thể khiêu chiến giới hạn của bản thân và vượt qua nó. Một người từng phải che mắt khi xem phim kinh dị như cô, lại có thể biểu hiện ngầu lòi như vậy, quả nhiên tiềm năng con người là vô hạn.

Zombie ấy à, Sở Yên vô cùng chán ghét cái thứ xấu xí kinh tởm có khả năng gây hiệu ứng jump scare (*) này, nhưng lại không hề sợ nó, cô chỉ sợ không thể đập chết nó. Sở Yên tự nhận tâm lý của mình không vững vàng lắm, nếu bắt cô nhìn cái thứ ghê tởm gây chấn động thị giác này mà không được động thủ thì cô sẽ bị sang chấn tâm lý mất. Cho nên giống như gián vậy, càng ghét càng sợ, thì nhất định càng phải đập chết, phải giết cho bằng sạch, ra bao nhiêu liền giết bấy nhiêu.

(*) jump scare: một loại kỹ thuật dùng trong các thể loại phim kinh dị, ma quái, khiến khán giả sợ hãi bằng cách gây bất ngờ bởi sự thay đổi đột ngột của hình ảnh và âm thanh. Đơn giản là các bé zombie sẽ bất ngờ xuất hiện hù hoạ Sở Yên.

Tự kỷ một hồi, Sở Yên mới nhớ tới tình trạng của mình.

Chỉ mới đây thôi, cô còn đang trên taxi từ sân bay về nhà, sau đó một chiếc container vượt đèn đỏ đâm ngay mạn sườn xe chỗ cô đang ngồi. Cảm giác đau đớn tê liệt toàn thân lúc đó rõ ràng đến mức không thể quên được. Chỉ cần nghĩ lại thôi cô đã muốn lạnh xương sống rồi. Nếu đã không chết thì khi tỉnh lại cô nên xuất hiện ở bệnh viện chứ không phải mở mắt ra là cảnh tượng kích thích thần kinh như vậy.

Có vẻ như... cô xuyên không rồi?

Khẽ véo vào tay mình, Sở Yên đau đến nhíu mày. Nhắm mắt mở mắt, vẫn là khung cảnh máu me đó.

Toàn bộ các giác quan trên người đều khẳng định với cô đây không phải mơ, cũng không phải trong trò chơi thực tế ảo, cô thật sự xuyên rồi.

Xung quanh đất trời tựa như sụp đổ. Xuyên không đồng nghĩa với việc cô phải sử dụng thân thể của người khác, và nó chẳng khác gì mặc lại áo quần của người ta. Mẹ nó, ai biết có bệnh gì không, ghê tởm chết cô mất.

Cô đứng lên, tìm một chỗ còn sạch sẽ trên chiếc bàn inox sáng bóng láng, cúi đầu soi mặt mình xem một chút.

Ô... nguyên thân này thế mà cùng diện mạo với cô, cũng mày kiếm mắt phượng, mũi cao thon gọn, môi trái tim cân xứng và cằm V-line tinh xảo. Vẫn là ngũ quan hoàn mỹ như phẫu thuật đó, thế nhưng Sở Yên nhìn một lúc mà vẫn không thể nào liên hệ với bản thân được. Quả nhiên thần thái quyết định hết thảy. Khí sắc nguyên thân quá kém, làn da trắng bệch chứ không hồng hào khỏe mạnh như của cô. Hai mắt lờ đờ, lại thêm quầng thâm nhàn nhạt dưới mí mắt, còn cái đầu tóc ngắn củn cùng mái ngố này nữa, rồi cặp kính tròn không độ, quần bò áo hoodie? Ôi, cô nhóc này làm sao lại đem tiền vốn của bản thân chơi hỏng như vậy chứ. Sở Yên có chút hoảng sợ. Hai tay vô thức sờ ngực mình, thầm than. May quá, vẫn là cup C. Ừm, mông vẫn còn, eo vẫn là eo con kiến. Có điều cho dù chiều cao này cũng phải hơn 1m7, cho dù bản thân Sở Yên cô lúc trước tập luyện ăn uống đủ các thể loại mà cũng chỉ vớt vát được 1m65, cô cũng không cảm thấy được an ủi, thật là lỗ a.

Sở Yên có chút bức bối, có chút trầm cảm. Chết thì chết mẹ luôn đi, đầu thai kiếp khác là được, còn không chết thì ở yên đó, xuyên không làm cái quỷ gì vậy. Tay cô nắm chặt, chưa kịp suy nghĩ liền đấm lên bàn, tiếng vang có chút lớn khiến Sở Yên ức muốn khóc. Hệ quả của việc buông thả cảm xúc là sau đó ngoài cửa liền bắt đầu một trận kịch liệt. Nhìn cánh cửa rung lắc dữ dội, Sở Yên nuốt một ngụm nước bọt, cả người căng cứng lùi từng bước, tay quơ lấy hai con dao trong cái hộp đựng dao gần đó dự định xài tuyệt kỹ "tiểu lý phi dao" bách phát bách trúng của mình. Đến khi không còn một tiếng động, Sở Yên vẫn trơ trơ nhìn cánh cửa, cả người cương lên đầy cảnh giác. Theo thuyết kinh dị, lúc bạn tưởng chừng mọi thứ đã kết thúc và bắt đầu thả lỏng, thì màn biểu diễn phụ mới bất ngờ xuất hiện phục vụ trái tim bạn hết mình, đem đến vô tận kích thích.

Rầm!!! Rầm!!! Rầm!!!

Huhu cô biết ngay mà.

Tiếng thân thể bất ngờ nện lên cửa liên tục rồi cuối cùng cũng dừng hẳn.

Sở yên nhắm mắt, vẻ mặt như cuộc sống không còn gì luyến tiếc.

Mẹ nó. Bà đây thật sự, thật sự không muốn xuyên không a!!!

Thôi vậy, than thở nữa cũng vô dụng, phải sống trước rồi mới tính tiếp.

Thử hồi tưởng một chút, nhưng trong đầu trống rỗng, cô không có chút kí ức nào về cơ thể này cả. Tiểu thuyết quả nhiên là lừa người.

May mắn tìm được balo của nguyên thân, có ví, điện thoại, laptop và một ít giấy tờ, cùng sổ tay.

Nhìn chứng minh thư, Sở Yên có chút ngạc nhiên. Nguyên thân vậy mà có cùng tên, cùng ngày sinh với cô. Nhưng cô nhóc này kém cô 6 tuổi, là gen Z 2005 a. Lại nhìn thời gian trên điện thoại, 22.08.2022, mốc thời gian cũng tương tự nốt, mà hôm nay vừa hay chính là sinh nhật của cô.

Là trùng hợp à?

Sở Yên nhíu mày.

Cô cảm giác có mùi âm mưu.

Sở Yên chộp lấy điện thoại. Cô muốn xác nhận một lần nữa tình hình của mình. May mắn còn khóa vân tay, nếu không cô cũng mệt với cái password này rồi. Sở Yên thử gọi vào số điện thoại của mình lúc trước, lại thêm một vài liên hệ mà cô còn nhớ rõ, nhưng tất cả đều là số không có thực. Cô lại tìm tên ông bà già nhà mình và tập đoàn Thịnh Thế, vẫn là những con người đó, sự vật đó, chỉ là họ chưa từng cưới nhau, chưa từng sinh ra một Sở Yên xinh đẹp, kiệt ngạo bất tuân kia. Và cô... cùng tiểu Sở Yên này là một, quả khứ kia, ký ức kia tựa như chỉ là một hồi mộng ảo.

Sở Yên có chút hoảng hốt. Mẹ nó, thế giới này có quỷ á!!!

Quả nhiên là có trá. Muốn thao túng tâm lý cô? Đùa cái gì thế. Những người này có thể là giả, thế giới này có thể là giả, mà Sở Yên cô, tuyệt đối không thể là giả. Thật còn hơn cả chữ thật. Vàng 24k cũng không thể bằng.

Haizzz, bỏ đi vậy, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.

Bây giờ có vẻ cô đang ở canteen trường đại học quốc tế Crustavia ở ngoại ô Thượng Thiên - một trong những trường nổi danh top 50 của thế giới. Thật là phong thủy luân chuyển. Còn nhớ thời trẻ trâu năm đó, vì chống đối gia đình nên cô bỏ suất tuyển thẳng của Crustavia, đi nước ngoài du học. Bây giờ xuyên qua thân phận mới, cũng là được tuyển thẳng vào Crustavia. Sở Yên cợt nhả nghĩ: Tuyển thẳng đại học top dễ vậy à, sao đi đâu cũng thấy?! Có điều trong khi cô tốt nghiệp chuyên ngành quản trị, cô nhóc này lại là năm nhất khoa công nghệ thông tin. Nhìn bộ hồ sơ trên tay, thời gian này hẳn là đang đăng ký nhập học đi. Chậc, năm nay mới 17 tuổi, tích cực nhảy lớp nhỉ?! Nhân tài a, sóng sau xô sóng trước.

Lại một hồi lần mò trên mạng, Sở Yên càng ngày càng muốn khóc thương cho số phận hẩm hiu của mình. Tuổi thơ bất hạnh cha không thương, mẹ không yêu thì thôi đi, niên thiếu trưởng thành thì bị sắp đặt cũng không vấn đề gì, đến cuối cùng ngay lúc tu thành chính quả thì bị quăng tới cái nơi đang biến thành luyện ngục này.

Không thể để ta làm một mỹ nhân yên lặng sao, không thể sao?

Ôi, nhân sinh!

Ôm-ngực-phun-máu.gif


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net