Ngoại truyện.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bối Ngọc trên tay cầm bình tưới, tưới cho những cây hoa lan thơm ngát, từng hạt nước như cơn mưa nhỏ tí tách không yên vị trên những tán lá mà nghịch nghợm lăn xuống. Thoáng chốc đã hơn 3 năm kể từ khi cô trở về, cuộc sống đã trở nên thật tuyệt diệu khi anh đến.

Hai cánh tay rắn chắc ôm lấy cô từ đằng sau, nghịch ngợm xoa cái bụng chật vật 9 tháng của Bối Ngọc.

-"Sắp được gặp con trai yêu rồi!". Dạ Lâm tựa đầu vào vai cô thủ thỉ. Anh yêu cô lắm, cái ngày gặp được cô cứ như là sự tình cờ nhưng lại giống như đã gặp được thứ mình đánh mất suốt hàng vạn năm. Cô đúng là thần hộ mệnh của đời anh.

-"Đúng vậy! Em cũng mong lắm, anh này, mình đặt tên con là gì nhỉ?".

-"Bảo Lân đi! Anh thấy tên đó  đẹp!".

-"Nhưng em thích là Thiên Lân hơn!". Thiên Lân, đứa con xấu số của cô năm đó, chắc hẳn cho dù sinh đứa con này ra, cô cũng không thể nào quên được nó, con đã không có duyên với mẹ ở kiếp trước vậy hãy đến với ba mẹ ở kiếp này nhé.


-"Thiên Lân....cái tên này....nghe rất hay! Hay hơn Bảo Lân nhiều... vợ muốn đặt tên gì anh cũng chiều!".


-"Gớm chưa! Chắc chắn là khi con ra đời còn chiều em không đấy? Thấy người ta khi nghe em có thai còn vui suốt mấy tuần ăn không yên ngủ không ngon cơ mà nhỉ?". Bối Ngọc bỏ bình hoa xuống, một tay chống lưng, một tay đặt lên bụng, nói tiếp.-"Con trai nghe ba con nói gì chưa, sau này ba nói ba chiều mẹ con lắm đấy! Con may mắn khi có một ông bố yêu vợ như thế lắm đấy nhé!".


Anh hôn nhẹ lên trán cô rồi đỡ cô vào nhà nghỉ ngơi. Chỉ còn vài ngày ngắn ngủi để chuẩn bị, ai biết cô lâm bồn vào lúc nào.


-------------------------------------------------------------


Dạ Lâm cùng ba Bối Ngọc, ông bà bên nội rồi ông bà bên ngoại từ Trung Quốc bay sang đang có những phút dây căng thẳng cực độ, mỗi tiếng hét là một sự tra tấn đối với họ và đối với Dạ Lâm là đau đớn hơn bao giờ hết.


-"Vợ ơi...cho anh vào thay em chịu đau đi mà! Nghe em hét anh không chịu nổi!".

Lâm Bối Lạc vỗ vỗ vào vai Dạ Lâm, ra hiệu bất lực. Bối Ngọc đi vào hơn 2 tiếng rồi mà cũng chưa ra, chỉ thấy y tá thay phiên nhau ra vào.


Tới khi vắt hết sức lực, cuối cùng đã nghe thấy tiếng trẻ khóc oa, cả họ hàng như vỡ òa hạnh phúc, họ đã chờ đợi để được đón sinh linh đầu lòng, cháu nội tiểu bảo bối ra đời.

Vị bác sĩ nữ trông khá già dặn tháo khẩu trang đi ra, vẻ mặt bà ta vui mừng, bên cạnh đó chính là y tá đang bế đứa trẻ đã được tắm sạch sẽ.

-"Cô chủ sẽ được chuyển đến phòng hồi sức! Cả hai đều mẹ tròn con vuông, không có gì đáng ngại!".

-"Cảm ơn bác sĩ!".


------------------------------------------------------------


Dạ Lâm để con lên xe nôi, hai tay bận rộn nấu ăn cho Bối Ngọc. Thiên Lân rất ngoan ngoãn, rất ít khóc, chỉ khi đói và đi bậy hay thấy chỗ nào không khỏe là khóc toáng lên. Bối Ngọc được anh đưa về nhà, cả họ ngoại vui mừng và đặt luôn cái biệt danh cho Thiên Lân là Lucky, nhưng mà họ nội thì thấy dài dòng, thế nên gọi Kỳ cho nó nhanh gọn.

-"Lâm...Em đói!".

-"Vợ đợi anh một chút.".


Vào một thời gian nào đó.

-"Lâm... trông con giúp em một chút em đi mua đồ ăn!".

-"Vợ đi nhanh nhé!".


Vào một thời điểm nào đó.


-"Lâm...em ốm rồi, anh tạm chăm con một thời gian nhé! Em sợ lây cho con!".

-"Để anh đưa con sang cho ông nội chăm! Ở đây anh chăm vợ!".


-"Nhưng con rất nhỏ!".

-"Cho nó uống sữa bột". Dạ Lâm đáp thẳng thừng.

-"Sữa mẹ tốt cho sức khỏe của bé con!".

-"Không sao! Sau này lớn lên anh nuôi mẹ con em! Anh giàu mà!".


-"Gớm chưa a nị!".

Vào một thời điểm khi Thiên Lân 10 tuổi.


-"Ba ba ơi!". Cậu nhóc tinh anh nhà họ Tiêu chạy nhanh vào nhà, hậm hực nhìn ba mình.

-"Hửm! Sao vậy con trai?".


-"Con bé hàng xóm nói con nữ tính!".

-"Con trai ba đâu có nữ tính đâu! Rất nam tính mà!".


-"Đúng vậy đó! Cho nên con nói, nếu muốn thử xem thì sau này con rước nó về cho nó chừa mặt...Ha ha ha ha ha ha ha ha...".



-"Vậy là có người tương lai rồi! Cấm lại gần vợ của ba!".

-"Mẹ là của con mà!". Cậu nhóc khoanh tay.

-"Là mẹ của cậu nhưng là vợ của tôi!".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net