Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngài như này là muốn thiếp phải làm sao? Thiếp còn phải về cung với tiểu hoàng tử nữa" Nhìn con người trước mắt này quả thực tôi chịu không nổi. Nó khiến tôi sợ, tim tôi cũng sợ mà đập như trống.

Tiêu cự của An Khải Huân vẫn cứ dán lên người tôi, hắn nhìn tôi như nhìn một vật thể lạ, nhìn đến ngẩn người. Mái tóc hắn đen láy loạn xạ buông xõa một cách tùy tiện nhưng lại khiến hắn trở nên đẹp đến lạ, long bào từ tối qua còn chưa kịp thay đã không còn chỉnh tề, lỏng lẻo làm hở cả khoảng ngực săn chắc. Mỹ cảnh trước mắt là muốn con người sa đoạ mà. Tôi không dám nhìn tiếp nữa liền cố gắng gỡ tay An Khải Huân ra, nếu nhìn tiếp thì tôi sẽ sa đoạ thật mất. Thấy tôi bắt đầu phản kháng, hắn lại giữ chặt tôi rồi nói:

"Nàng như này là đang cự tuyệt sủng hạnh sao?"

Tôi câm nín không biết đáp lại như nào nhưng vẫn to gan cố gắng thoát khỏi vòng tay rắn chắc của hắn, tôi càng cố gắng trốn chạy hắn càng thích thú giữa lại. Cả hai mèo vờn chuột cả buổi, đến cuối cùng tôi mệt không thể phản kháng nữa thì tôi đã nằm dưới thân hắn thở hổn hển. Lúc này tôi bị An Khải Huân dùng một tay khoá chặt cả hai tay trên đầu, tóc hắn sà xuống, có cái chạm đến mặt tôi làm tôi hơi nhột.

Y phục của tôi sau màn đùa giỡn càng khó coi hơn, phần lớn cổ đến vai tôi đã bị lộ ra, thiếu chút nữa là xuống tới ngực, bên đùi thì bị vén cao lên, hắn lướt nhìn bộ dáng không đứng đắn của tôi làm tôi ngượng đến hai má phiếm hồng. Hắn vậy mà càng thích thú, một tay đưa xuống vuốt ve cái đùi trắng nõn của tôi, tôi sợ hãi né tay hắn đang làm bậy nhưng như biết trước được ý định của tôi hắn đã nhanh chóng giữ đùi tôi lại. Ý cười lưu manh hiện rõ trên mặt An Khải Huân, thế nào hắn lại cúi xuống cắn mạnh vào vai tôi một cái làm tôi khẽ rùng mình nổi gai ốc.

Cái gì vậy? An Khải Huân là cún sao?

Tiểu nữ vừa mới đến đây nhậm chức làm bà mẹ một con đã bị thằng cha nó đè ra gặm rồi sao? Thật không thể chấp nhận được, tiểu nữ chỉ muốn một mình nuôi con là đủ rồi nha.

Nhịp tim tôi tăng vọt, cố gắng dãy dụa để có thể thoát ra thì càng bị An Khải Huân ghì chặt xuống, hắn gặm gặm vai tôi một hồi, ngước nhìn chiến lợi phẩm của mình rồi mới miễn cưỡng hài lòng mà buông tôi ra. Thấy có đường thoát, tôi lùi thật nhanh đến mép giường, còn suýt chút nữa hụt tay ngã lộn cổ xuống sàn. Nhìn cả màn đầy đặc sắc biểu cảm của tôi, hắn phì cười.

Cái gì! Buồn cười lắm sao? Hả? Hả? Hả?

"Nhược phi hôm nay khiến trẫm mở mang tầm mắt, loại biểu cảm thiếu nữ e thẹn này mà nàng cũng có thể có được! Ha ha ha!" Hắn cười cười vuốt mấy lọn tóc trước mặt ra đằng sau rồi ngồi khoanh chân, tay chống cằm ngắm nhìn dáng vẻ khẩn trương luộm thuộm của tôi.

Tôi vừa khen hắn có khí chất hoàng đế sao? Cho tôi rút lại được không? Hoàng đế phải cao cao tại thượng, phải băng lãnh cho chị em phụ nữ chết cóng chứ. Còn...còn sau khi bắt tôi làm con hát cho y thì phải liền đá tôi về cung vì hát quá dở chứ. Sao lại là tên mưu manh được. Không, không, không, sai, sai, quá sai.

Trong khi đang đấu tranh tư tưởng về hình tượng hoàng đế thì có người báo An Tử Minh đến, tôi giật mình nhìn dáng vẻ thiếu đứng đắn vô cùng của mình thì càng luống cuống chỉnh lại y phục còn hướng An Khải Huân khẩn trương

"Ngài, ngài khoan gặp tiểu hoàng tử, để...để ta chỉnh lại..."

"Cho vào!"

Thái giám nghe lệnh cúi đầu đi báo cho An Tử Minh. Tôi nghe mà sững sờ, khốn khiếp thật, để con nhìn bộ dáng mình như này thì tôi biết chui đi đâu cho đỡ nhục đây. Không màng hắn là đế quân, tôi tức giận nhìn hắn, hắn nhướng mày nhìn tôi rồi từ từ xỏ giày xuống giường. Đây là muốn xem tôi tự xử như nào sao. Tên đáng ghét, cái này ta ghim.

"Bẩm hoàng thượng, nhị hoàng tử đến rồi ạ!"

Thái giám vừa dứt lời, An Tử Minh liền nhanh chóng đi vào, tôi vội vã núp sau lưng An Khải Huân, hắn liếc nhìn tôi ý cười thoáng hiện nhưng khi đối mặt với An Tử Minh liền nghiêm lại.

"Nhi thần bái kiến phụ hoàng, mẫu thân. Phụ hoàng, mẫu thân vạn phúc kim an"

Tôi nhìn thằng bé cẩn thận hành lễ, từng cử chỉ, lời nói đều rất chuẩn chỉ, dứt khoát, không thừa không thiếu. An Khải Huân hài lòng gật đầu, buông lời khen ngợi.

"Tốt, rất ra dáng của một hoàng tử...Con năm nay bao nhiêu tuổi?"

Con mình còn không biết bao tuổi thì có đáng làm cha không, đáng đánh không. Có! Ta liền đánh chết ngài, đồ vô trách nhiệm!

"Bẩm phụ hoàng, nhi thần năm nay tám tuổi ạ" An Tử Minh vẫn rất cẩn thận thưa với An Khải Huân, hắn gật đầu như rất là hài lòng "Con đến đây là có việc gì?"

An Tử Minh bị hỏi, đó dự một hồi mới dám rụt rè nói "Thưa phụ hoàng, mẫu...mẫu thân vừa khỏi bệnh...nhi thần lo lắng cho người nên mới mạo phạm"

Thằng bé có vẻ rất sợ hãi cha nó nên cúi đầu càng thấp, cũng phải thôi, vì Nhược phi thất sủng nên vị tiểu hoàng tử này cũng chẳng hề được để ý đến, đối mặt với cha mình chắc cũng chỉ được lần một lần hai. An Khải Huân khẽ gật thêm một cái hài lòng rồi đi tới xoa đầu thằng bé, cũng không nói gì nữa mà dung ung rời đi. Tôi thì hậu đậu hành lễ, nhìn bóng lưng hắn khuất đi mới dám thở phào.

Sau khi y phục được chỉnh lại tôi chẳng ngần ngại gì nữa mà bế tiểu hoàng tử trở về cung của mình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC