Chương 1. Dĩnh Hi Tiểu Công Chúa.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Loạn Thế Tiên Tử

Thể loại: xuyên việt, huyễn huyền, NP, 4s.

Mời các bạn sang Web Đế Giang - degiang.net để xem bản mới và full của Loạn Thế Tiên Tử! ♥

Tác giả: Tuyết Mị Duy Ảnh

+ Hiện tại ta vẫn bán sách Loạn Thế Tiên Tử ở page FB Tuyết Ảnh Cung, và up full tại web Đế Giang - http://degiang.net/

Nàng nào muốn mua thì nhanh sang page order hoặc đọc onl thì sang web nhé!

P/S: Ta sửa lại toàn bộ nên tình tiết trong sách sẽ khác xa với bản up trên web nha! ^_<

Văn án

Nàng là một tiên tử trên trời và cũng là kết tinh của một tình yêu huyền thoại. Cha nàng là một phàm nhân tên là Đổng Dĩnh, mẹ nàng là Thất công chúa - con gái thứ bảy của Ngọc Đế, Trương Thất Nữ. Do cha mẹ bị phạt nhốt ở Thiên Sơn, nơi đất phong của Bát công chúa nên nàng vừa chào đời đã được mang về Thiên Đình - nuôi dưỡng. Sợ nàng sẽ giống như mẫu thân phạm sai lầm giống nhau, Ngọc Đế đã phong ấn trí tuệ của nàng từ nhỏ, vì vậy trí tuệ của nàng chỉ mãi như một đứa trẻ mười tuổi không hiểu yêu là gì!

Trong một lần vì muốn giúp đỡ tình duyên cho người bạn từ nhỏ của nàng là Phi Bồng Thần Tướng, nàng đã làm vỡ Nhân duyên kính. Ngọc Đế biết được đã phạt nàng phải chuyển kiếp lai sinh xuống phàm gian. Nhưng vì do sự phá phách của Phong, Vân, Lôi, Vũ bốn người bạn của nàng, nàng đã bị chuyển kiếp đến hiện đại. Sau đó Diêm Vương đã đưa nguyên thần của nàng trở lại cổ đại, từ đó, nàng bắt đầu bước trên con đường hoàn thành nhân duyên túc thế của mình...

Thể xác là tứ tiểu thư của Tướng Quân phủ Tư Đồ Tuyết Vũ, hồn là một điệp viên của Chính Phủ Anh đến từ một ngàn năm sau Lãnh Tuyết Vũ...

Trên giang hồ đồn rằng Đả Cẩu Bổng mất tích hai mươi năm nay lại tái xuất trên giang hồ, thấy gậy như thấy Bang chủ, nay nó lại trong tay của một thiếu niên mười lăm tuổi tên là Lãnh Tuyết. Cùng lúc đó, La Sát Cung yên lặng hai mươi năm qua nay lại vực dậy do sự xuất hiện của tân nữ Cung chủ Huyết La Sát...

Có người nói tân Bang chủ của Cái Bang là một tuyệt mỹ nam tử, võ công cao cường, luôn trừ gian diệt ác. Có người nói Huyết La Sát giết người như ma nhưng lại xinh đẹp như tiên nữ hạ phàm, cũng có người nói nàng yêu mị như yêu nghiệt, chuyên quyến rũ mỹ nam. Nhưng, không ai nhìn được mặt thật của nàng bao giờ.

Nào có ai hay biết thật ra đó đều là nàng Lãnh Tuyết Vũ và cũng là Tư Đồ Tuyết Vũ.

Từ đó, phong vân biến sắc, tinh phong huyết vũ trong giang hồ, loạn thế câu diệt đều vì nàng mà sinh.

Note: Đây là một tác phẩm hoàn toàn hư cấu, không có liên quan gì đến hiện thực. Bất cứ sự trùng hợp nào về tên riêng, địa điểm, tên tổ chức đoàn thể...đều là tình cờ và không phải là chủ ý hay muốn lên án hoặc kêu gọi vấn đề gì của tác giả, tác giả hoàn toàn không chịu trách nhiệm!

Mời mọi người sang web Đế Giang - http://degiang.net/ xem bản mới và full trọn bộ. Truyện sẽ được đăng vào 8h tối thứ bảy, chủ nhật hàng tuần.

Nàng nào muốn rinh cả bộ truyện về thì sang page Fb Tuyết Ảnh Cung order nhé!

Quyển một. Túc thế nhân duyên.

Chương 1Dĩnh Hi tiểu công chúa. (Bản chỉnh sửa)

Chín tầng trời, Nam Thiên Môn!

Một bóng trắng thướt tha, đang nghênh ngang chấp tay sau lưng mà đi. Mặt tựa như họa, mày như viễn sơn, mi dài và cong như cánh quạt, kiều mũi cao thẳng, nhỏ nhắn, đôi môi nàng đỏ mọng và xinh xắn, nàng có một đôi mắt to, sáng trong veo như thủy đàm, rõ ràng là một tiểu mỹ nhân, nhưng bây giờ đôi mắt của tiểu mỹ nhân đó đang lém la lém lĩnh như đang chuẩn bị làm việc xấu.

"Chào các vị Thiên binh ca ca!"

"Tham kiến Dĩnh Hi tiểu công chúa!" Các Thiên binh thấy nàng liền xoay qua, cùng nhau cúi đầu chào nàng, nhìn thấy nàng gật đầu chào hỏi lại họ sau đó vẫn tiến thẳng về trước thì bọn họ đều đồng thanh lên tiếng ngăn nàng lại, "Tiểu công chúa xin dừng bước!"

Nghe thế, nàng liền dừng bước và quay đầu lại, chớp chớp mắt hỏi, "Chuyện gì vậy, các thiên binh ca ca?"

Một vị Thiên binh liền tiến lên cung kính nói với nàng, "Bẩm tiểu công chúa, nơi này là Nam Thiên Môn, công chúa có thể chơi đùa ở đây nhưng không thể ra khỏi Nam Thiên Môn!"

"Tại sao nha?" Nàng giả vờ không biết hỏi lại hắn, nàng chính là biết nơi đây chính là Nam Thiên Môn nên mới đi đường này, hắc hắc.

"Bẩm tiểu công chúa, vì ra khỏi Nam Thiên Môn sẽ rời khỏi cửa của Thiên giới. Đó là đường xuống phàm gian." Thiên binh thành thật bẩm báo cho nàng biết, hắn nghĩ rằng chắc là tiểu công chúa chỉ nhất thời ham chơi mà đi nhầm đường chứ thực ra nàng không có ý đồ gì.

"Ta chính là muốn xuống phàm gian, ta phải thay Nam Cực gia gia hạ phàm làm việc, cho nên các người không được ngăn ta lại nha!" Dĩnh Hi còn vẻ mặt thật sự nói.

Các Thiên binh nhìn nhau, sau đó một người trong số họ lại nói với nàng, "Vậy xin hỏi tiểu công chúa có lệnh bài hay không? Muốn hạ phàm phải có lệnh bài của Ngọc Đế ban."

"Lệnh bài sao, tức nhiên ta có rồi! Đây!" Nàng từ trong tay áo lấy lệnh bài ra đưa cho thiên binh xem. Sau khi nhìn xong lệnh bài, Thiên binh đem trả lại cho nàng, nàng cười nói, "Có lệnh bài thì ta có thể hạ phàm rồi đúng không? Vậy ta đi à, các Thiên binh ca ca không được cản ta nữa nha!" Nàng nói xong liền xoay người lại và lập tức chạy ra khỏi Nam Thiên Môn và còn cúi đầu cười trộm, ha ha ha! Cũng may lúc nãy ta biết trước nên...hắc hắc!

"Tiểu công chúa, xin dừng bước!"

Đang lúc nàng vui vẻ cười trộm đột nhiên, một tên Thiên binh đuổi theo và gọi nàng lại, nàng nghe xong trong lòng liền "lộp bộp" một tiếng, nhưng vẻ mặt vẫn cố gắng giả vờ bình tĩnh, quay đầu lại hỏi, "Vị Thiên binh ca ca này, còn chuyện gì nữa sao? Hì hì!"

"Bẩm tiểu công chúa, thần chỉ muốn hỏi, xưa nay không phải đều là Phong - Vân - Lôi - Vũ hạ phàm làm nhiệm vụ cho Nam Cực Tiên Ông hay sao, tại sao bây giờ là Ngài đi?" Tên Thiên binh kia nghi hoặc nhìn nàng hỏi, thường thì bốn bị tiểu thần tiên, đệ tử của Nam Cực Tiên Ông vẫn hay thay phiên hạ phàm giúp ngài ấy làm việc, nhưng nay tiểu công chúa lại giúp ngài ấy đi làm, chẳng lẽ chuyện này cũng không quan trọng cho lắm?

Người nào đó bị Thiên binh khách sáo! 囧

"Phong - Vân - Lôi - Vũ sao? Bọn họ...bọn họ...hôm nay bận làm việc khác nên ta đi thay!" Dĩnh Hi có chút lắp bắp nói, trong lòng nàng nói thầm: Tại sao thiên binh ca ca lại hỏi nhiều như vậy, hãy cho ta đi đi mà!

"Bốn vị đều bận hết?" Thiên binh vẫn còn nghi hoặc hỏi lại nàng.

"Đúng đúng! Bốn người họ đều bận hết, ha ha!" Dĩnh Hi cười gượng, gãi gãi đầu nói, nếu như Thiên binh ca ca còn không cho nàng đi, đợi Nam Cực gia gia phát hiện ra thì nàng chết chắc nha!

"Nếu vậy thì tiểu..."

"Ai nói là bọn họ đều bận hết?" Đang lúc Thiên binh định cho nàng đi thì bỗng có một tiếng nói thương lão vang lên.

"Tham kiến Nam Cực Tiên Ông!" Nhìn thấy trước mắt xuất hiện một lão giả mặc đồ trắng, râu tóc bạc phơ, các thiên binh lập tức cúi đầu chào. (Chú ý: Thiên binh Thiên tướng không cần quỳ trước các vị tiên gia lớn hơn mình, chỉ cần cung kính cúi đầu chào là được).

Nam Cực Tiên Ông gật đầu với bọn họ xong liền xoay qua trừng mắt thổi râu với người nào đó đang có ý định bỏ trốn, "Đứng lại mau, nha đầu kia!"

Đang chuẩn bị chuồn êm ai ngờ bị phát giác, người nào đó liền khựng người lại, giữ nguyên tư thế đang khom lưng cúi đầu của mình, sau đó giả vờ thẹn thùng quay đầu lại, ngẩng đầu lên nhìn Nam Cực Tiên Ông, nàng nhe răng cười nói, "Nam Cực gia gia ~! Ngài làm sao mà lớn tiếng gọi con vậy nha, không phải là con đang đi làm việc cho ngài hay sao?" Nói xong còn không ngừng nháy nháy mắt với ông.

"Hừ! Con đừng có nháy mắt với ta, ta không bao giờ giúp con làm chuyện xấu nữa. Nha đầu này, con biết mình đang làm gì hay không? Trộm Mộng Huyền Đan của Thái Thượng Lão Quân lừa cho bốn tên tiểu tử kia ăn vào để chúng mê man nửa mộng nửa tỉnh, sau đó lại lấy trộm lệnh bài của ta, giờ còn cả gan lén hạ phàm nữa. Nếu như Ngọc Đế biết được thì con chờ chịu phạt đi. Hừ! Đến lúc đó đừng mong bọn ta sẽ xin tha cho con!" Nam Cực Tiên Ông phất tay áo một cái thì lệnh báo vốn đang nằm trong tay áo của nàng, giờ đã xuất hiện trên bàn tay của ông.

Nghe Nam Cực Tiên Ông nói vậy nàng liền nhanh chóng chạy sang, sau đó cầm tay của ông lay qua lay lại nũng nịu nói, "Nam Cực gia gia ~! Ngài không thương Dĩnh Hi nữa sao? Chẳng qua Dĩnh Hi nghe Phong - Vân - Lôi - Vũ bọn họ nói phàm gian rất vui, cho nên người ta muốn hạ phàm xem thử thôi mà ~ ." Nói xong còn tỏ ra đáng thương, chu chu môi, củng củng chiếc mũi nhỏ nhắn của mình lên.

"Lại là bốn tên tiểu tử đó ăn nói bậy bạ!" Nam Cực Tiên Ông nghe nàng nói vậy liền tức giận mắng một tiếng, sau đó từ ái nhìn nàng, "Dĩnh Hi à! Con hãy nghe Nam Cực gia gia nói, phàm gian không tốt đẹp như bốn tên tiểu tử đó nói đâu, dưới đó có rất nhiều cạm bẫy, một khi con vướng vào liền vạn kiếp bất phục!" Nha đầu này tính tình đơn thuần, nếu như hạ phàm mà bị người xấu dụ dỗ thì sẽ học thói xấu, dùng tiên thuật làm ra nhiều chuyện trái với Thiên định, tới lúc đó không chừng nhân gian sẽ xuất hiện một tiểu quái vật!

"Thiệt sao, Nam Cực gia gia?" Nàng nghi hoặc, mở to mắt nhìn vào Nam Cực Tiên Ông và hỏi lại, nhân gian thật sự đáng sợ như vậy sao? Nhưng sao Phong bọn họ nói dưới đó muôn màu muôn vẻ, còn có rất nhiều rất nhiều thức ăn ngon, rất nhiều rất nhiều thứ để chơi nữa? Chẳng lẽ họ nói dối mình?

Nam Cực Tiên Ông thấy nàng đã muốn tin nên vẻ mặt ông kiên định nói, "Thiệt! Nam Cực gia gia có khi nào gạt con? Mau vào thôi, nếu không lát nữa Ngọc Đế biết được con hôm nay lại quậy phá sẽ phạt con thả tuyết nữa, con lại muốn thả tuyết đúng không? Cũng tốt thôi, Trực Nhật Tinh Quân mấy ngày nay vẫn luôn nhắc tới con." Ông giả vờ hù dọa nàng chứ thực ra ông đã dấu nhẹm chuyện này đi và không dám bẩm báo lại, bốn tên tiểu tử ngu ngốc kia vẫn còn bị ông trói lại ở Nam Cực Phủ, ông sợ lỡ như họ chưa uống thuốc giải rồi đi lung tung rồi gây ra họa, sau đó Ngọc Đế biết được thì chuyện lớn hơn sẽ xảy ra!

"Không không không, Trực Nhật thúc thúc không có nhắc tới con đâu! Ưh ~! Nam Cực gia gia, Dĩnh Hi không muốn thả tuyết nữa đâu, mỏi tay gần chết luôn!" Nghe đến hai chữ "thả tuyết" nàng liền lắc đầu liên tục, vẻ mặt đáng thương nói. Mỗi lần thả tuyết đều mất hai hoặc bốn canh giờ, ông ngoại Ngọc Đế lại bắt nàng thả một mình không cho các tiên nữ tỷ tỷ khác giúp nàng, cho nên mỗi khi thả tuyết xong tay nàng đều mõi nhừ, phải mất hai ngày mới khỏi.

Nhìn thấy nàng xem việc thả tuyết như đại khốc hình, còn tỏ ra đáng thương như vậy, Nam Cực Tiên Ông và các Thiên binh nhịn không được muốn cười nhưng lại không thể cười lớn mà chỉ có thể mím môi cười.

"Nha đầu này! Cũng có thứ có thể làm cho con sợ nữa à?"

Dĩnh Hi vừa dứt lời thì có một giọng nói nữ nhân dịu dàng và thật đầm ấm vang lên, nghe tiếng nói Dĩnh Hi và Nam Cực Tiên Ông đều xoay đầu lại nhìn. Thấy được một vị mỹ phụ nhân mặc váy dài lụa màu vàng, bên ngoài khoác áo the mỏng có viền kim tuyến màu vàng nhạt, dáng người thướt tha, mặt mày hiền lành, tinh xảo xinh đẹp đang nhẹ nhàng bước đến.

Phía sau mỹ phụ nhân là bốn thiếu niên tuấn mỹ vô khuyết đi theo, bốn người họ mặc phân biệt bốn cẩm bào màu trắng, xanh, tím, vàng, bên canh họ còn có một vị lão giả cũng có râu tóc bạc phơ y như Nam Cực Tiên Ông.

Nhìn thấy mỹ phụ nhân đến gần nàng liền buông tay của Nam Cực Tiên Ông ra và chạy qua nhào vào lòng của mỹ phụ nhân reo lên, "Bà ngoại!" Sau đó dụi dụi đầu vào lòng của mỹ phụ nhân kia, miệng cười thật ngọt ngào và vui vẻ.

"Nha đầu này! Ha ha ha, vừa rồi không phải con muốn bỏ lại ta trốn xuống phàm gian chơi hay sao, sao bây giờ lại quấn quít ôm lấy ta rồi?" Mỹ phụ nhân cười sủng nịch vuốt tóc nàng, lời nói ôn nhu mang theo chọc ghẹo nói.

"Ai nói con muốn bỏ lại bà ngoại để trốn xuống phàm gian chứ?!" Dĩnh Hi ngẩng mặt lên hỏi bà ấy, trong lòng nàng nghĩ thầm chẳng lẽ nàng bị người mật báo, là ai phản bội nàng vậy? Dương Tiễn nhị cữu hay là Na Tra ca ca? Hay là các vị Bát tiên?

"Tham kiến Vương Mẫu Nương Nương!"

"Tham kiến Vương Mẫu Nương Nương, Thái Thượng Lão Quân! Xin chào các vị Tứ tiểu thần!"

Nhìn thấy người đến là ai, Nam Cực Tiên Ông và các thiên binh liền quay sang cung kính cúi chào.

Dĩnh Hi không nghe được Vương Mẫu Nương Nương trả lời, nàng liền quay sang giận dỗi hỏi bốn thiếu niên được gọi là tứ tiểu thần kia, "Là các ca ca bán đứng Dĩnh Hi sao?" Nếu là họ bán đứng nàng thì nàng nhất định sẽ không trộm Tiên đan của Thái Thượng gia gia cho họ ăn nữa đâu, hừ hừ!

Nghe nàng hỏi vậy, bốn người thiếu niên lập tức đều lắc đầu liên tục, người mặc cẩm bào màu trắng là Phong lên tiếng nói, "Không phải là bọn ta đâu mà Dĩnh Hi!" Họ làm sao dám bán đứng nàng chứ, họ bao che cho nàng còn không kịp nữa.

"Đúng vậy!" Ba người kia cũng liền đồng thanh nói, bọn họ rất sợ bị vị tiểu công chúa này "nhớ thương"! Nàng mà "nhớ thương" ai thì người đó chết chắc, không những bị nàng giận không thèm nói chuyện mà còn bị nàng thường xuyên phá phách đủ điều nữa.

Nhớ Lần trước, Bách Thảo tiên tử bẩm báo với Ngọc Đế rằng tiểu công chúa hay đến chỗ nàng ấy trộm thảo dược cho Ngọc Thố của Hằng Nga tiên tử ăn, Ngọc Đế sau khi biết được liền phạt nàng một mình thả tuyết suốt hai canh giờ. Sau đó liên tục suốt một tháng, trong phòng ngủ và thức ăn của Bách Thảo tiên tử thường xuyên xuất hiện rất nhiều cỏ dại và sâu bướm, làm cho nàng ấy ăn ngủ không yên. Cho nên nói, thà đắc tội bất cứ một ai trên Thiên Đình cũng đừng đắc tội Dĩnh Hi tiểu công chúa, nếu như bị nàng "nhớ thương" thì sẽ rất thảm!

"Dĩnh Hi, con đừng chất vấn bọn họ nữa, nếu không phải ta và Thái Thượng Lão Quân có chuyện đến tìm Nam Cực Tiên Ông, vừa vào Nam Cực phủ liền nhìn thấy tứ tiểu thần bọn họ nửa tỉnh nửa mê, cười nói là ăn tiệc Bàn Đào cùng với việc được thăng lên làm thượng tiên, ta còn không biết được "chuyện tốt" của con làm nữa. Haizz! Con thật là...!" Vương Mẫu Nương Nương thấy tứ tiểu thần lo lắng Dĩnh Hi sẽ giận họ, nên mở miệng nói giúp. Lời nói thì mang theo trách cứ nàng nhưng miệng vẫn cười ôn nhu, ánh mắt nuông chiều nhìn nàng.

"Đúng vậy, bốn tên tiểu tử này nếu như không uống giải dược của ta thì chưa chắc giờ này đã tỉnh lại." Vẫn im lặng đứng bên nhìn nãy giờ, lúc này Thái Thượng Lão Quân mới vuốt râu dài bạc phơ, nhìn nàng cười nói, ''Dĩnh Hi à, nếu như con cứ tiếp tục trộm tiên đan, thì Đâu Suất Cung của ta sau này sẽ không còn Tiên đan nữa. Nha đầu à, tha cho Thái Thượng gia gia đi!" Vẻ mặt ông tỏ ra đáng thương và bất đắc dĩ nhìn nàng, nhưng lại không mang theo trách cứ. Nha đầu này mỗi ngày đều đến cung của ông trộm tiên đan, hôm qua ông mới luyện xong Mộng Huyền Đan, lỡ miệng khoe với nàng thì hôm nay đã bị nàng ăn cắp mất rồi. Haizz! Tiếc là mũi nha đầu này rất nhạy, cho nên dù cho ông có dấu tiên đan quý hiếm ở đâu thì nha đầu này cũng ngửi ra được, nếu không ông đã có thể dấu đi thuốc quý rồi.

"Hắc hắc! Thái Thượng gia gia, vậy sao này con sẽ ít đi trộm tiên đan của ngài lại, cách ba ngày con sẽ trộm một lần, như vậy được không?" Nàng cười lém lĩnh nhìn Thái Thượng Lão Quân, sau đó quay sang nháy nháy mắt với tứ tiểu thần.

Tứ tiểu thần thấy vậy đều sầu mi, mặt mày mếu máo nói thầm trong lòng, Dĩnh Hi à, đừng nháy mắt với chúng ta nữa mà, chúng ta chỉ là những người bị hại, chuyên để cho muội thử đan thôi!

"Bốn tiểu tử kia! Lát nữa về Phủ liền diện bích ba canh giờ cho ta, để sau này không còn ăn bậy bạ nữa!" Nam Cực Tiên Ông thấy vậy tức giận, trừng mắt với tứ tiểu thần.

"Dạ, sư phụ!" Bốn người kia đồng thanh ỉu xìu trả lời, đáng thương cho bọn họ, không những là người bị hại mà còn là người chịu phạt nữa. Ô...ô...ô...!

"Bọn họ không ăn bậy bạ, bọn họ chỉ ăn "Bàn Đào" của Dĩnh Hi đưa cho thôi." Vương Mẫu Nương Nương tươi cười nhìn bốn khuôn mặt ủy khuất của tứ tiểu thần nói, bốn tên tiểu tử này cũng thật đáng thương, suốt ngày bị Dĩnh Nhi của nàng vạ lây.

"Hắc hắc! Ngoại tổ mẫu đừng nhắc tới chuyện đó nữa mà, nghe nhắc đến Bàn đào Dĩnh nhi liền nhớ tới Phi Bồng ca ca rồi, Dĩnh nhi đi tìm huynh ấy đây, ha ha ha...!" Nói xong, nàng liền ba chân bốn cẳng bay đi mất, phút chốc không còn thấy bóng dáng.

Vương Mẫu nghe nàng nói, định hỏi nàng lại không ngờ nàng đã biến mất tăm, nàng ấy quay đầu sang nhìn mọi người, có hơi mờ mịt hỏi họ, "Tại sao nhắc đến Bàn Đào Dĩnh nhi lại nhớ đến Phi Bồng Thần Tướng, có liên quan sao?"

Thái Thượng Lão Quân nghe vậy liền cười, "Làm gì có liên quan chứ, Vương Mẫu Nương Nương! Nha đầu này chỉ muốn tìm cớ trốn mất thôi, ha ha ha." Nói xong ông lắc đầu, vuốt râu cười. Sau đó liếc mắt nhìn Nam Cực Tiên Ông, ánh mắt mang theo thâm ý. Nam Cực Tiên Ông nhìn thấy ánh mắt của ông liền gật nhẹ đầu, như đang trả lời ông điều gì.

Hai người họ là đang nói với nhau về chuyện đem chuyện này che dấu đi, không để cho Ngọc Đế biết được. Dĩnh Hi thường xuyên quậy phá, mười lần thì có hết tám lần là được bọn họ giúp nàng chùi mông, không để cho Ngọc Đế biết được và phạt nạt. Có lúc chuyện xấu nàng bị Ngọc Đế phát hiện là vì các Tiên gia có tính tình khẳng khái, nhất quyết phải đi bẩm báo trực tiếp với Ngọc Đế.

"Nha đầu này lại...ha ha ha!" Nghe Thái Thượng Lão Quân nói vậy, Vương Mẫu Nương Nương liền cười ra tiếng, còn lại mọi người cũng cười theo, Dĩnh Hi tiểu công chúa lúc nào cũng vậy, hễ muốn kiếm cớ "chuồn" liền nói chuyện đông tây.

*

Thần Thụ, là một cây thần trên Thiên giới, thân cây rất to và cao, lá cây có màu vàng đậm nhưng hoa lại là màu trắng thật thuần khiết, quả thì màu đỏ đậm như màu huyết đặc. Một ngàn năm Thần Thụ mới thay lá, năm ngàn năm mới ra hoa, một vạn năm mới kết quả. Người phàm nếu như ăn vào sẽ tiếp thu được linh khí của trời và đất, có được thần lực và dung nhan mãi mãi không lão, là thứ mà người phàm ai ai cũng mơ ước! Thần tiên khi ăn vào được gia tăng pháp lực và gia tăng tiên khí cho Tiên Cách.

Nghe nói, Thần Thụ này trước đây đã tự mọc lên nơi Thiên giới cách đây năm ngàn năm, có liên quan tới một câu chuyện vô cùng cảm động và đau thương giữa phàm nhân và Tiên giới. Còn nghe nói, Thần Thụ này được hình thành từ xương và máu, cứ cách 100 ngày trên Thiên giới (100 năm nhân gian) thì toàn thân đều đỏ tươi tựa như đang đổ máu, nhánh cây lúc nào cũng hướng về cùng một nơi, tựa như đang mong mỏi, đợi chờ và theo dõi điều gì đó.

Nhưng mà giờ đây lá của Thần Thụ đang bị một bàn tay thon dài trắng nõn tàn phá, quả thì bị một cái miệng nhỏ nhắn cắn nát, vừa ăn lại vừa mắng lẩm bẩm, "Đáng ghét đáng ghét! Người ta muốn lẻn xuống phàm gian xem thử ra sao thôi mà, tốn nhiều công sức như vậy nhưng vẫn bị phát hiện. A...!"

"Ai lại to gan, dám chọc tiểu Dĩnh nhi của ta tức giận vậy?" Một tiếng nói trầm ổn, từ tính nhưng không mất ôn nhu vang lên, sau đó là một thân nam tử mặc ngân giáp xuất hiện. Dáng người tuấn dật, thon dài, bên hông mang theo một thanh trường kiếm màu trắng nhìn rất uy phong.

Diện mạo tuấn mỹ bất phàm, mái tóc màu ngân bạch được thúc cao lên bằng một cây trâm ngọc màu lam, mày rậm nhập vào thái dương, mắt phượng dài hơi hướng lên với đôi con ngươi màu lam, sâu thẳm tựa biển làm cho người ta nhìn vào liền bị cuốn hút cả linh hồn, cánh mũi y cao thẳng, môi mỏng mân chặt trông có một chút lạnh lùng, toàn thân phát ra hơi thở sát phạt nhưng lại không có huyết tinh, thật là một mỹ nam tử tuyệt mỹ siêu phàm. Nếu nam tử này xuất hiện ở hạ giới, sẽ làm cho các nữ nhân phải điên cuồng la hét không ngừng vì dung

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net