Chương 15. Muốn Cho Vương Gia Đội Nón Xanh! ( 2 ).

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 15 Muốn cho vương gia đội nón xanh! (Hạ): Kế hoạch. (Bản chỉnh sửa)

Trong đêm tối vắng lặng, trên bầu trời không trăng, không sao, có hai bóng người cùng nhau xuất hiện trên đường phố Lan Thành, sau đó hai người chia nhau ra, mỗi người biến mất ở hai hướng khác nhau...

Ngạo vương phủ

"Mị Nhi, nàng đang nghĩ gì vậy? Sao vẫn chưa đi nghỉ?" Sở Lan Ngạo bước vào phòng của Tư Đồ Mị Nhi, thấy nàng ta ngồi ngẩn ngơ ở bên bàn trà nên đi qua quan tâm hỏi.

Tư Đồ Mị Nhi nghe tiếng mới giật mình nhìn lại, sau đó vẻ mặt liền trở lại như thường, yểu điệu tươi cười nói, "Vương gia, ngài tới rồi sao?! Thiếp không có nghĩ gì, thiếp chỉ đang ngồi đợi chàng ~!" Nàng đang suy nghĩ về chuyện hai xác chết sáng nay, nghe nói là Ám Dạ Các Các chủ Phong Nham và tên kia nữa, tại sao bọn họ lại bị giết? Còn những dòng chữ kia nữa...chuyện nàng vẫn dấu chẳng lẽ đã bị phát hiện rồi sao? Là ai đã làm? Chẳng lẽ như lời đồn là Huyết La Sát? Nhưng mình và nàng ta không thù không oán thì sao nàng ta lại làm vậy?

"Sau này đừng ngồi như vậy đợi nữa, ta nếu tới trễ thì nàng cứ việc đi nghỉ trước." Sở Lan Ngạo không mặn không nhạt nói.

Tư Đồ Mị Nhi hơi thất thần nhìn vào bóng lưng Sơ Lan Ngạo đang đứng trước bình phong. Từ khi thành thân tới nay, không bao giờ hắn qua đêm tại chỗ nàng đến sáng. Sau khi xong việc, khi nàng đã ngủ thiếp đi hắn liền trở về phòng, tới sáng nàng mới nghe nha hoàn bẩm báo lại.

"Vương gia, tối nay...có thể không tắt đèn được không?" Tư Đồ Mị Nhi ngập ngừng lên tiếng hỏi, nhìn thấy bóng lưng hơi cứng ngắc của Sở Lan Ngạo nàng ta liền đứng lên, hơi lo lắng sợ hãi nói, "Không sao, tắt đèn cũng được." Tuy ngoài miệng nói không sao nhưng trong lòng đang đau nhói. Hai năm qua, mỗi khi thị tẩm nàng Vương gia luôn thổi tắt nến, nàng không hiểu vì lý do gì. Chẳng lẽ thân thể nàng không đủ mê hoặc được Ngạo hay sao?

Tư Đồ Mị Nhi nhìn thấy Sở Lan Ngạo đi sang lư hương được để trên bàn bên cửa sổ, nàng ta liền dời bước đi đến bên giường, không hiểu sao mỗi khi thị tẩm Vương gia đều thích đốt trầm hương như vậy.

Sở Lan Ngạo vừa đốt xong trầm hương thì bỗng nhiên vang lên một tiếng 'Cộp'. Theo phản xạ, hắn quay sang hỏi, "Ai?" Nhưng lại không thấy một bóng người, chỉ nhìn thấy trên bàn có một cái hộp màu đen.

Tư Đồ Mị Nhi thấy vậy liền xanh mặt, trong lòng lo sợ nghĩ đây là hộp gì? Tại sao lại có người ném vào phòng mình? Chẳng lẽ...nàng ta nhanh chóng đi sang bàn trà, đang định đưa tay lấy thì đã bị Sở Lan Ngạo lấy trước. Nhìn thấy hắn từ từ mở hộp ra, trong lòng nhịn không được run run lên.

Sở Lan Ngạo vừa mở hộp ra, thấy vật để trong hộp liền khiếp sợ quăng xuống đất, trầm giọng quát lớn, "Khốn kiếp! Là ai cả gan dám mang thứ này vào vương phủ?"

"A...!" Tư Đồ Mị Nhi nhìn thấy vật trong hộp rơi trên nền nhà cũng hoảng sợ la lên, hoa dung thất sắc, kinh hách tới vẻ mặt trắng bệch.

Sở Lan Ngạo đang định xoay người đi gọi thị vệ thì đột nhiên dừng lại, hắn nhìn xuống dưới đất, thấy có một tờ giấy liền cúi người xuống nhặt lên xem, trên giấy viết: "Ngạo vương gia, vương phi! Hai người các ngươi thích món quà mà ta tặng không? Ha ha, đường đường là một Vương gia của Sở Lan Quốc nhưng lại bị vương phi của mình cho đội nón xanh mà không hay biết, chậc chậc, thật là tội nghiệp, thật là tội nghiệp đó ~! Tư Đồ Mị Nhi trước khi gả cho ngươi, đã sớm không còn là xử nữ rồi, ngươi không biết hay sao? Ha ha ha! Đáng thương quá, cưới nhầm 'mặt hàng' không chất lượng! Nhưng không sao, vì ngươi cũng không phải 'mặt hàng' tốt gì, vì vậy hai người các người rất hợp nhau, làm một đôi...phế phẩm!"

Sở Lan Ngạo càng đọc càng xanh mặt, sau khi đọc xong, mặt cũng đã tái đến tím đi, hắn không thèm liếc mắt nhìn Tư Đồ Mị Nhi một cái liền bước đi ra khỏi phòng. Hắn nghĩ hắn phải đích thân đi điều tra xem là ai đã làm việc này và việc trên tờ giấy viết có phải là sự thật hay không? Phế phẩm? Người này thật là đáng chết, dám nói hắn là phế phẩm! Hắn mà là phế phẩm sao?

Còn về chuyện Tư Đồ Mị Nhi có còn là xử nữ hay không thì đến giờ hắn vẫn chưa kiểm chứng, vì hắn chưa từng...

Tuy rằng mọi người đều nói Ngạo vương gia có nhiều thiếp thất, nhưng thật ra, nào có ai hay biết việc mà hắn che dấu? Nhưng dù sao đi nữa hắn cũng hoàn toàn không tin tưởng chuyện này, Mị Nhi là tiểu thư của Tướng quân phủ, lại là đệ nhất tài nữ thì sao có thể làm chuyện đồi phong bại tục đó được? Nhưng tờ giấy này và thứ trong hộp đó nữa, mắt, mũi, lưỡi...?

Là xác chết trên cửa thành!

Các chủ Ám Dạ Các Phong Nham? Hắn...?

Không được! Hắn phải lập tức đi điều tra!

*

Hoàng cung Sở Lan quốc!

Lan Dĩ Cung

"Hoàng thượng, hôm nay có lật thẻ bài hay không?" Một giọng nói cao vút nhưng lại nhỏ nhẹ và kính cẩn vang lên trong Lan Dĩ Cung, tẩm cung của hoàng đế Sở Lan quốc.

"Tối nay không lật thẻ bài! Lý công công, khanh lui ra ngoài đi, Trẫm muốn nghĩ ngơi!" Một vị nam tử khoảng hai mươi hai tuổi, thân mặc Hoàng bào, tóc đen được thúc cao lên hết, đầu đội kim quan, tuấn mỹ vô trù đang ngồi trên ghế sau ngự án lên tiếng. Ngữ khí trầm ấm đầy từ tính làm cho người nghe cảm thấy vô cùng có sức hút. Làn da hắn màu mạch sắc đầy mị lực, gương mặt góc cạnh rõ ràng như được phác họa. Mày rậm dài, mắt đen thâm thúy, mang theo một chút mị hoặc, lông mi vừa dày vừa nồng đậm, toàn thân toát ra khí chất vương giả của một đế vương. Khuôn mặt tuấn mỹ tà mị lúc này của hắn như mang một chút phiền muộn.

"Dạ, Hoàng thượng! Lão thần xin cáo lui!" Lý công công cung kính cúi người lui ra ngoài.

Trong phòng lúc này chỉ còn lại một mình Hoàng đế của Sở Lan Quốc, Sở Lan Hạo. Bỗng nhiên, hắn nghe được một tiếng động bên ngoài, tiếp theo 'Xoạt' Một tiếng. Một chiếc phi tiêu từ ngoài cửa sổ bay vào cắm ở trên bàn, dưới mũi phi tiêu có mang theo một tờ giấy. Vừa nghe có động tĩnh, Ám vệ lập tức xuất hiện, hắn quỳ xuống trước ngự án bẩm báo, "Hoàng thượng, người lúc nãy khinh công xuất quỷ nhập thần. Chúng thần chỉ kịp nhìn thấy một bóng đen, sau đó hắn đã nhanh chóng biến mất không còn bóng dáng!" Bọn họ là ám vệ được huấn luyện riêng để bảo vệ Hoàng thượng, võ công đương nhiên là không tầm thường, nhưng thật không ngờ lại đuổi không kịp tên kia. Nếu như vừa rồi hắn có ý đồ muốn ám sát Bệ hạ thì hậu họa vô cùng!

"Hắn không có ý làm hại Trẫm, chỉ để lại tờ giấy này rồi biến mất. Các ngươi trước lui ra đi!" Sau khi Ám vệ biến mất, Sở Lan Hạo đưa tay tháo lấy phi tiêu, đem giấy mở ra, thấy được bên trong có viết: "Sở Lan Hạo, hai xác chết sáng nay trên cửa thành là một trong ba hung thủ đồng mưu hãm hại Tư Đồ Tuyết Vũ, chuyện hai năm trước xảy ra vào đêm tân hôn ở Ngạo vương phủ chỉ là một kế hoạch được người khác sắp xếp. Ngươi nếu là một Hoàng đế thông minh thì nên biết phải làm thế nào, không cần ta phải nhắc nhở!"

"Người này võ công thật cao! Hắn một mình xông vào Hoàng Cung mà không ai phát hiện, hắn thật ra là ai?" Sở Lan Hạo đọc xong liền nghi hoặc. Tại sao người này lại xen vào việc của Tư Đồ Tuyết Vũ? Còn biết ai là hung thủ.

Chẳng lẽ hai năm trước, Tư Đồ Tuyết Vũ thật sự là bị oan? Nhưng là ai đã bày ra kế hoạch đó để hãm hại Tư Đồ Tuyết Vũ? Với mục đích gì? Ba người sao? Vậy người còn lại là ai, sao hắn không nói ra luôn?

Người này cũng thật có khẩu khí lớn, dám gọi thẳng tên ta!

Hắn luôn có rất nhiều nghi vấn về vụ việc của Tư Đồ Tuyết Vũ vào hai năm trước, cũng từng cho người đi điều tra nhưng không có kết quả. Xem ra lần này hắn phải lật lại sự việc này một lần nữa, giao cho Tư Đồ Thanh Vân một câu công bằng.

"Người đâu! Truyền Hình Bộ Thị Lang lập tức vào Cung cho Trẫm!"

*

Tướng Quân Phủ

"Nữ nhi thỉnh an cha!"

"Vũ nhi! Con đến rồi sao, mau ngồi xuống đi." Tư Đồ Thanh Vân nhìn thấy Tư Đồ Tuyết bước vào thư phòng liền từ ái mỉm cười nhìn nàng.

"Cha gọi Vũ nhi đến có việc gì sao?" Tư Đồ Tuyết Vũ ngồi xuống, giương mắt nhìn Tư Đồ lão cha đang ngồi bên thư bàn hỏi.

"Vũ nhi, sáng nay khi cha vào cung, Hoàng thượng đã nói cho văn võ bá quan biết chuyện hai năm trước con bị người hãm hại, con là trong sạch. Hoàng thượng còn hỏi cha về chuyện hôn ước của con và Ngạo vương gia, cha nói muốn hỏi lại ý của con, con nghĩ sao?" Tư Đồ lão cha nghiêm túc nhìn nàng, ông nhớ lúc trước đứa nhỏ này vì thích Ngạo vương gia, lần đầu tiên đem hết dũng khí đến cầu xin ông để được gả cho Ngạo vương gia, nhưng thật không ngờ...

"Nữ nhi đồng ý tiếp tục hoàn thành lại hôn ước đó!" Tuy rằng vẻ mặt vẫn bình thản nhưng sâu trong đôi mắt hơi mị lên đó của Tư Đồ Tuyết Vũ lại ẩn dấu tà ác. Đây chỉ mới là bước đầu tiên trong kế hoạch của nàng. Tư Đồ Mị Nhi, ngươi tưởng, ta sẽ dễ dàng buông tha ngươi như vậy sao? Ha ha ha, từ từ mà đợi xem đi!

"Được rồi, cha sẽ bẩm báo lại với Hoàng thượng. Sáng nay Hoàng thượng nói, con vẫn sẽ là bình vương phi." Đứa nhỏ này, gần đây dường như trưởng thành hơn, trầm ổn và trở nên tự tin rất nhiều.

"Nếu đã không còn việc gì nữa, nữ nhi xin cáo lui!" Nàng thấy Tư Đồ lão cha mỉm cười gật đầu mới đi ra ngoài, đóng cửa lại.

"Tiểu thư, tiếp theo ngài định làm gì?" Anh Nhi đang nóng lòng chờ đợi bên ngoài, nhìn thấy Tư Đồ Tuyết Vũ từ thư phòng bước ra liền tiến lên nhỏ giọng hỏi. Nàng thật không ngờ người hãm hại tiểu thư chính là tam tiểu thư!

"Tức nhiên là đợi đến ngày thành thân." Tư Đồ Tuyết Vũ như cười như không nói.

"Tiểu thư, ngài muốn thành thân thật sao?"

"Muội nghĩ thử xem?" Tư Đồ Tuyết Vũ nghiêng đầu nhìn Anh Nhi cười, khóe miệng mang theo một chút tà tứ.

"Đừng nói là tiểu thư muốn..." Ha ha, Anh Nhi biết ngay là tiểu thư sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy đâu!

"Ta sẽ cho Sở Lan Ngạo đội nón xanh!" Sở Lan Ngạo, ta rất nóng lòng muốn xem ngươi sẽ mang vẻ mặt thế nào khi bị người mình yêu cho đội nón xanh đây? Nàng sẽ làm cho hắn yêu thương nàng, sau đó sẽ 'đá' hắn!

Thính Vũ Các

Tư Đồ Tuyết Vũ như thường ngày luyện công trước khi đi ngủ, nàng luyện công xong, đi tắm sạch sẽ, sau đó leo lên giường chuẩn bị ngủ. Vừa nằm xuống giường liền nghe được có tiếng mở cửa sổ, nàng định quay người xuống giường nhưng không ngờ trên giường đã có thêm một người nằm, nàng lại bị người đó gắt gao ôm vào trong ngực. Đang định đẩy ra, nhưng ngửi được mùi Tuyết Liên quen thuộc nàng liền để yên cho hắn ôm, "Sao chàng lại đến đây?" Nàng cọ cọ vào lòng hắn, điều chỉnh lại thân mình để càng gần sát vào người hắn hơn.

"Ta nhớ nàng." Chỉ ba từ đã nói rõ lý do hắn đột ngột tới đây, Hồng Liên Tuyết cảm giác được nàng cọ cọ vào ngực mình thì càng thêm ôm chặt nàng vào lòng. Chỉ mới không gặp nàng một ngày hắn đã nhịn không được muốn đến tìm nàng, nên liền nhanh chóng đến đây.

"Ta định ngày mai đi tìm chàng, nhưng không ngờ chàng đã đến đây." Tư Đồ Tuyết Vũ ngẩng mặt lên nhìn hắn, "Sao chàng không đợi ngày mai ta đi tìm chàng?"

"Nàng không muốn ta đến đây?" Hồng Liên Tuyết đưa tay phải lên vuốt ve từng nét trên mặt nàng, chân mày, mắt, mi, mũi rồi đến môi nàng liền dừng lại. Dùng ngón trỏ vuốt ve qua lại ở đó, trong mắt mang theo tưởng niệm và nồng đậm nhu tình. Hai mươi tám năm qua, đây là người đầu tiên làm cho hắn động tâm và cũng là người duy nhất!

"Không phải vậy! Giờ đã tối rồi, ta sợ chàng lát nữa về sẽ nghỉ ngơi không đủ. Ta sợ bệnh của chàng sẽ lại tái phát." Hai mươi năm trước, hắn bị kẻ thù của Hồng gia gia bắt đi dùng để uy hiếp Hồng gia gia, làm cho hắn bị trúng Liệt Hỏa Độc Chưởng, một võ công của ngoại bang. Vân Lai Tử là thần y cũng không thể trị hết cho hắn, chỉ có thể kiềm chế không cho độc phát tán. Một khi hắn dùng nội lực quá mức thì bệnh tình sẽ phát tác, toàn thân nóng như có lửa thiêu cháy cơ thể và trở nên mê mang. Nàng đã từng nhìn thấy hắn phát bệnh một lần ở Vân Lai Cốc, lúc đó trông hắn rất đau khổ, vặn vẹo và đau đớn rên rỉ như đang bị dày vò ở địa ngục. Nàng không muốn nhìn thấy hắn chịu nỗi khổ đó nữa!

"Ta không sao, nàng yên tâm đi! Vả lại..." Hồng Liên Tuyết ngừng một chút, rồi đưa miệng sát vào tai nàng, nỉ non nói, "Đêm nay, ta cũng không muốn trở về." Cảm giác được cơ thể nàng hơi cương một chút, hắn lại nói tiếp, "Yên tâm, ta sẽ không làm gì nàng." Sau đó cười khẽ cắn nhẹ vào tai nàng làm cho thân mình nàng run khẽ lên.

Tư Đồ Tuyết Vũ nghe hắn nói xong liền khóc thầm trong lòng. Nàng không phải là sợ, mà nàng chỉ mừng đến không biết phản ứng như thế nào thôi. Chẳng lẽ thân hình nàng không được quyến rũ? Nàng cảm thấy trước đột sau kiều mà!

Thấy vẻ mặt nàng như vậy, Hồng Liên Tuyết liền "Xuy" Cười một tiếng, "Ta không phải nói nàng không được quyến rũ. Chỉ là, trước khi chưa giải được độc trong cơ thể, ta không thể chạm vào nàng. Nếu không, độc trong người ta sẽ chuyển qua cho nàng." Hắn dùng ngón tay vuốt nhẹ mũi nàng một cái.

"Tại sao chàng biết được ta đang nghĩ gì?"

"Ha ha ha, ở trước mặt ta, khi nàng nghĩ gì thì sẽ luôn hiện ra trên trán." Đây chứng tỏ là nàng vô cùng tin tưởng hắn, không phòng bị với hắn nên mới bộc lộ cảm xúc thật. Điều này làm cho hắn rất vui!

"Tuy là ta không thể làm việc kia, nhưng mà việc này thì có thể!"

Tư Đồ Tuyết Vũ chưa kịp phản ứng, đã thấy hắn thấu đầu qua, dùng môi hôn lên môi nàng, trằn trọc, hấp duẫn, như muốn tham luyến hết hương vị của nàng. Hai tay càng ôm chặt vòng eo nàng, làm cho cơ thể hai người càng thêm dựa sát vào nhau. Hắn hôn rất sâu sắc, không cho nàng có cơ hội thở dốc, nàng chỉ có thể thông qua hơi thở của hắn để hô hấp...

Chương 16 Tuyệt Sắc Trưởng Lão.

Thính Vũ Các

"Ưm!" Tư Đồ Tuyết Vũ run run đôi mi như cánh quạt, từ từ mở mắt ra, thấy được ánh sáng bên ngoài sa màn, biết được trời đã sáng. Nàng quay qua nhìn sang người ôm nàng ở phía sau, thấy hắn vẫn còn ngủ, gương mặt ngủ giống như một thiên sứ, làn da mịn màng như trẻ sơ sinh, đôi mắt màu lam nhạt luôn tỏ ra ôn nhu thâm tình khi nhìn nàng giờ đang nhắm chặt, lông mi dày đậm hơi cong lên để lại bóng ma dưới mi mắt. Chiếc mũi ngọc cao thẳng, đôi môi đang mân chặt hơi kiều lên, còn mang theo một nụ cười hạnh phúc.

Mái tóc ngân bạch sáng lấp lánh xõa tung phủ khắp đệm giường, cùng với mái tóc đen tuyền của nàng quyện vào nhau tựa như nàng với hắn, thời thời khắc khắc không muốn xa rời.

Nhìn hắn ngủ yên tĩnh như vậy, nàng có cảm giác như bọn nàng là một đôi phu thê mới cưới, mỗi buổi sáng khi mở mắt ra sẽ thấy được người mình yêu, đó là một việc thật hạnh phúc!

"Mặt ta rất tuấn tú sao?" Hồng Liên Tuyết đã tỉnh lại từ khi nàng chuyển động thân mình, nhưng cảm giác được nàng đang ngắm nhìn mình nên vẫn giả vờ ngủ. Hắn mở mắt ra nhìn nàng, vọng vào đôi mắt sâu thẳm thật cuốn hút kia hắn cảm thấy lòng mình vô cùng an tĩnh và ấm áp. Nàng...là nhà của hắn.

"Chàng giả vờ ngủ sao?" Nhìn thấy khóe miệng hắn mang theo trêu chọc, nàng giơ tay đánh vào ngực hắn.

"Ha ha, ôm Tuyết nhi ngủ thật thoải mái, ta không muốn dậy sớm chút nào." Hắn kéo nàng vào lòng, làm cho nàng gối đầu lên ngực mình, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, ôn nhu nỉ non, "Chào buổi sáng, Tuyết nhi của ta!"

Nàng cười khẽ ngọt ngào, ngẩng đầu cũng hôn lên trán hắn, "Chào buổi sáng, Tuyết của ta!"

"Tiểu thư, ngài mau thức dậy đi tiểu thư! Không phải hôm qua ngài căn dặn muội gọi ngài thức sớm, có chuyện phải làm hay sao?"

Tư Đồ Tuyết Vũ và Hồng Liên Tuyết đang ôm nhau nồng tình mật ý thì nghe được tiếng gọi của Anh Nhi, chưa kịp phản ứng nàng ta đã mở cửa bước vào. Nhìn thấy hai người ôm nhau trên giường liền chấn động trố mắt nhìn, sau đó đỏ mặt, lập tức xoay người đi, ngượng ngùng, lắp bắp nói, "Tiểu...tiểu thư, Tuyết công tử, muội không cố ý...muội không biết là..." Nói tới đây mặt nàng lại ửng đỏ hơn, không dám nói tiếp nữa.

"Anh Nhi, chúng ta không làm gì hết." Tư Đồ Tuyết Vũ thấy bộ dáng của nàng như vậy, biết ngay là nàng đang nghĩ gì. Nhìn sang thấy Hồng Liên Tuyết cười tà mị nhìn mình, nàng liền hé miệng ra cắn nhẹ môi hắn một cái xem như trừng phạt sau đó quay sang nhìn Anh Nhi tiếp tục nói, "Anh Nhi, muội chuẩn bị thêm điểm tâm sáng, Tuyết sẽ cùng ăn với chúng ta."

"Dạ, tiểu thư!" Anh Nhi nói xong nhanh chóng đi ra ngoài, khép cửa lại. Mặt của nàng giờ đã trở lại bình thường, nhưng nhớ lại tình cảnh lúc nãy, trong long thầm nghĩ: Tiểu thư và Tuyết công tử đã chuyển biến nhanh như vậy sao ngài không nói với mình chứ, tiểu thư thật là xấu nha, làm hại mình làm kẻ phá đám chuyện tốt của hai người!

Nha đầu này hoàn toàn không đem lời giải thích của Tư Đồ Tuyết Vũ để vào tai, vẫn vô cùng khẳng định Tư Đồ Tuyết Vũ và Hồng Liên Tuyết đã có gì gì với nhau. Không cứu rồi!

Chỉ một lúc sau, điểm tâm sáng được dọn lên bàn ăn ở phòng ngoài.

Tư Đồ Tuyết Vũ và Hồng Liên Tuyết sau khi rửa mặt xong, cùng nắm tay nhau bước ra ngoài. Nàng chuẩn bị ngồi xuống ghế thì Hồng Liên Tuyết đã chặn ngang, ôm lấy nàng, hắn ngồi xuống ghế rồi để nàng ngồi lên đùi mình. Nàng ngạc nhiên ngước mắt nhìn hắn, hắn mỉm cười sủng nịch nhìn nàng nói, "Để ta đút cho nàng."

"Ân!" Nàng nhẹ nhàng trả lời, khóe miệng gợi lên nụ cười thỏa mãn mang theo hạnh phúc.

Nàng ở bất kỳ người nào trước mặt cũng là một bộ dáng tiêu sái, tự tin, khó nắm bắt và đôi khi còn hung dữ như một con mèo hoang dã, nhưng chỉ khi trước mặt hắn, nàng mới tự động thu lại móng vuốt của mình, biến thành một con mèo ngoan ngoãn đáng yêu.

Lần đầu tiên gặp hắn ở Vân Lai Cốc, nàng đã bị bộ dáng như trích tiên của hắn mê hoặc, hắn tựa như một người ở nơi cao xa tận trời nhìn xuống chúng sinh, không màn nhân gian khói lửa, bất nhiễm bụi trần. Dáng vẻ lạnh nhạt giống như không gì có thể nhập vào mắt và không gì có thể làm cho hắn dao động cảm xúc. Hắn như vậy càng làm cho nàng nổi lên hứng thú muốn trêu chọc hắn, nàng muốn xem thử một vị trích tiên khi nổi giận thì sẽ có bộ dáng như thế nào!

Mỗi tháng nàng sẽ lén đến Vân Lai Cốc bốn ngày. Nàng nhớ có một lần, khi nàng đến tìm hắn, sư phụ hắn nói hắn đã đến sau núi để hái dược, nàng liền chạy đến sau núi tìm, đến nơi nàng không nhìn thấy hắn chỉ thấy quần áo của hắn ở trên tảng đá gần một bờ suối.

Khi nàng đang nghi hoặc nhìn xung quanh để tìm thì đột nhiên, dưới suối vang lên tiếng nước động, tiếp theo đó là từ trong nước thoát ra một người, như thuần trắng Tuyết Liên hoa nở rộ trong nháy mắt, thanh nhã thánh khiết. Mái tóc dài màu ngân bạch súy về phía sau, tát ra một đường màu trắng trong suốt ở không trung. Hắn dần dần đứng thẳng người dậy, lộ ra một than thể hoàn mỹ được một tầng thủy quang trong suốt bao vây lấy, da oánh nhuận, vô cùng mịn màng.

Thon dài dáng người dần dần hiện ra trước mắt nàng, mái tóc ngân bạch thẩm thấu nước xõa dài hai bên, che khuất đi hai điểm trước ngực, đuôi tóc không ngừng phiêu đãng trong nước như đang bơi lội nghịch nước. Những giọt nước từ trên người hắn chảy xuống, gương mặt tuyệt mỹ mang theo một chút lấp lánh ánh sáng do bọt nước tạo nên tăng thêm cho hắn một vẻ đẹp mông lung, mờ ảo như mỹ nhân ngư dục đồ, làm cho nàng nhìn đến si ngốc, mỹ đến nỗi làm cho nàng hít thơ không thong, ngơ ngác đứng nhìn, đã quên là mình đang nhìn lén mỹ nam tắm một cách công khai.

Lúc hắn nhìn thấy nàng đang nhìn, chẳng những không ngại ngùng, mà còn hỏi nàng: 'thân mình của ta hoàn mỹ lắm sao?' Sau đó còn nói nàng đã xem hết thân thể của hắn thì nên phụ trách nuôi hắn cả đời. Nàng nghe vậy, liền trêu ghẹo rằng cứ việc đi theo nàng, nàng sẽ nuôi hắn đến trắng trẻo, mập mạp, nhưng hắn phải làm đại phu riêng cho nàng. Nàng cứ nghĩ hắn sẽ từ chối nhưng thật không ngờ hắn liền đồng ý ngay, làm cho nàng giật mình và có chút mờ mịt trong chốc lát.

"Đang nghĩ gì?" Hồng Liên Tuyết thấy Tư Đồ Tuyết Vũ cứ ăn thức ăn hắn đút, nhưng lại không nói lời nào nên nhẹ giọng hỏi.

Nghe được tiếng hắn, nàng mới từ trong hồi tưởng hoàn thần lại, "Ta chỉ là đang nghĩ đến chuyện ở Vân Lai Cốc." Nàng đưa hai tay vòng qua ôm lấy cổ hắn hỏi, "Tuyết, chàng thích ta từ khi nào?"

Nghe vậy, hắn ôn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net