Chương 15. Nửa Đêm 'Lang' Mò Tới Phòng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 15. Nửa Đêm 'Lang' Mò Tới Phòng.

Sau khi dùng cơm xong, Châu Sĩ Nguyên sắp xếp cho đoàn người của Tư Đồ Tuyết Vũ tới hậu viện, nghỉ ngơi trong Bích Vân Các. Thứ tự phòng ở bắt đầu từ Sở Lan Ngạo, Sở Lan Kỳ, Tư Đồ Anh Tuấn, Tây Môn Thanh Đình, Tư Đồ Tuyết Vũ, Bắc Cung Khuynh Thành, Quân Tử Mị, Quân Tử Mai, Nam Cung Mộc Lan và cuối cùng là Lãng Thiên Nhai.

Lúc đầu khi đi tới Bích Vân Các, Tư Đồ Tuyết Vũ vì rất buồn ngủ nên không đợi nha hoàn trong phủ nói phòng nàng nằm ở đâu, nàng đã lập tức đá cửa một phòng trước mặt và đi vào, sau đó đóng cửa lại, mặc cho mọi người đều kinh ngạc và trợn mắt nhìn nàng.

Vừa nằm lên giường nàng liền nhắm mắt đã ngủ, không hay biết bên ngoài các mỹ nam vì muốn phòng ở gần phòng của nàng mà cùng nhau tranh giành chen vào cửa, làm cho cánh cửa của hai bên phòng sát vách phòng nàng xém chút nữa đã sập.

Sở Lan Ngạo, Sở Lan Kỳ cùng với Tư Đồ Anh Tuấn, Nam Cung Mộc Lan và Lãng Thiên Nhai mắt nhắm mắt mở làm như không quen biết bốn người kia, bọn họ đều đi vào mấy căn phòng nằm phía bên ngoài. Cuối cùng, Tây Môn Thanh Đình và Bắc Cung Khuynh Thành thành công đoạt được hai phòng sát vách với phòng của Tư Đồ Tuyết Vũ, Quân Tử Mị và Quân Tử Mai đành phải xám xịt đi vào 2 phòng kế bên đó.

Thật ra thì không phải Quân Tử Mị và Quân Tử Mai đánh không lại Tây Môn Thanh Đình và Bắc Cung Khuynh Thành, mà là vì hai người kia bị thương cho nên hai người họ không thể ra tay quá nặng. Như vậy sẽ làm cho Tuyết không vui, bởi vì bọn họ nhìn thấy được Tuyết đối với hai người này có chút khác biệt. Nếu không phải như vậy, Tuyết cũng sẽ không xen vào chuyện bọn họ bị người tập kích, vì Tuyết là rất lười, rất không thích phiền phức cho nên không bao giờ thích xen vào việc của người khác.

---------------- phân cách tuyến ---------------

Đến nữa đêm, cửa phòng của Tư Đồ Tuyết Vũ bị người mở ra, một bóng người bước vào phòng và từ từ đi thẳng vào bên trong, khi đi đến gần giường, người đó dừng bước lại.

Nhìn vào người nào đó đang ngủ với hình tượng 'đẹp' tới không thể nào 'đẹp' hơn nữa, người đó bỗng nhiên cười khẽ.

Tư Đồ Tuyết Vũ giờ đây đang dang hai tay hai chân thành hình chữ đại, ngủ say như chết, không hay biết đang có người nhìn nàng chầm chầm, nếu như y là kẻ thù lẻn vào phòng thì chắc chắn nàng đã sớm bị thương.

Cũng không thể trách nàng, thật ra dạo gần đây nàng có chút khác thường, ăn rất nhiều, nhiều tới nỗi không biết no. Lại hay thích ngủ, mỗi khi ngủ đặc biệt ngủ rất trầm, một ngày ngủ hai ba giấc mà vẫn không thấy đủ. Chính vì vậy giờ đây nàng mới mất đi cảnh giác, người khác đã vào phòng gần một khắc rồi mà nàng vẫn không hay biết.

"Là giả ngủ hay là thật sự đã ngủ?" Ngươi tới thì thào tự hỏi, sau đó y liền ngồi lên trên giường và từ từ ngã lưng, xoay người nằm nghiêng, một tay chống đầu gắt gao nhìn nàng.

Lát sau, y đưa ngón trỏ thon dài bên tay phải của mình lên, đẩy đẩy nhẹ mũi nàng. Thấy nàng không phản ứng, y lại dùng thêm một chút lực, đẩy chóp mũi nàng cao lên.

Lúc này đây, Tư Đồ Tuyết Vũ mới bắt đầu có phản ứng. Nàng giật giật mũi, hơi nhíu mày, miệng lầm bầm nói "Lũ muỗi đáng ghét!" Nói xong nàng liền giơ tay lên, muốn đi đuổi muỗi.

Thấy nàng như vậy, người nào đó liền cười khẽ, đưa tay nắm lấy tay nàng. Nàng phản xạ muốn dùng sức giãy tay ra, y lại nắm chặt bàn tay nàng hơn nữa.

Nàng giằng co cùng y cũng đã trở nên tỉnh ngủ, nàng bực bội mở to mắt ra, nhìn thấy người trước mắt nàng liền kinh ngạc không thôi.

"Là huynh! Sao huynh lại ở trong phòng ta? Sao huynh lại nằm trên giường cùng ta? Còn nữa, tại sao huynh lại phá ta vậy hả?" Tư Đồ Tuyết Vũ vì bị quấy rầy giấc ngủ ngon nên liền bực tức, trừng mắt hỏi người nào đó.

Nghe ra ngữ khí của nàng có chút tức giận, có chút bực bội, người nào đó gợi lên khóe miệng cười nhạt. Sau đó y từ từ thấu đầu lại gần nàng, đem mặt mình kề sát mặt nàng, mở miệng nói "Chẳng phải chiều nay ta từng nói, buổi tối sẽ đến tìm ngươi sao? Bây giờ ta đến đúng hẹn đây."

"Lãng__Thiên__Nhai!" Tư Đồ Tuyết Vũ nghiếng răng nghiếng lợi kêu tên y. Đúng hẹn đúng cái đầu ngươi á! Nửa đêm canh ba lẻn vô phòng người khác mà còn nói tới đúng hẹn.

"Ngươi mau ra khỏi phòng cho ta!" Tư Đồ Tuyết Vũ đẩy y ra xa mình, hơi lớn tiếng nói với Lãng Thiên Nhai.

Đúng vậy, người tới chính là Lãng Thiên Nhai. Y đến đây nửa đêm ngoài chuyện muốn trêu chọc nàng ra, y còn muốn xác định một chuyện, chuyện mà mấy ngày nay y luôn nghi hoặc trong lòng.

"Trước khi chưa làm rõ một chuyện, ta sẽ không đi!" Lãng Thiên Nhai kề mặt thêm sát vào mặt nàng, tà khí nói.

Bởi vì Lãng Thiên Nhai chỉ cách nàng có một gang tay, cho nên khi y nói chuyện, hơi thở của y phất vào mặt nàng, vừa nong nóng, vừa ngứa ngứa, còn có hương bạc hà thanh mát nữa, làm cho nàng có chút say mê.

Ngay sau đó, nàng liền giật mình, hồi thần lại, lại đưa tay đẩy y ra "Tránh ra! Ngươi không thấy nóng hay sao mà sáp lại gần như vậy? Còn nữa, ta không có điếc, nói chuyện cách xa ta vẫn nghe được!" Đáng ghét, nếu như định lực của mình không lớn, thì đã bị hắn mê hoặc rồi!

Lãng Thiên Nhai nghe nàng nói vậy, khóe miệng gợi lên, ánh mắt mang ý cười nhìn nàng. Đột nhiên, y lật người nằm đè lên người nàng, chóp mũi đối chóp mũi nàng. Lát sau, y mở miệng nói "Lãnh Tuyết, ta nên gọi ngươi là Lãnh bang chủ? Lãnh công tử? Hay là...Lãnh cô nương đây?" Ngữ khí mang theo một chút đùa cợt và hứng thú.

"Ngươi nói gì? Sao ta nghe không hiểu gì hết vậy? Lãng Thiên Nhai, đừng nói với ta ngay cả việc phân biệt giữa nam và nữ ngươi cũng không biết nữa nha? Ngươi không nhìn thấy sao? Cũng không cảm giác được giữa mềm mại hay cứng rắn sao?" Nói xong nàng còn liếc mắt nhìn xuống ngực mình, ý nói là ngực nàng là bằng phẳng chứ không nhấp nhô, là cứng rắn chứ không mềm mại.

"Đương nhiên ta phân biệt được rồi! Ta còn phân biệt được giữa ngực thật và ngực giả, cái nào là rắn chắc của cơ ngực, cái nào là rắn chắc của__da trâu!" Lãng Thiên Nhai vừa nói dứt câu, nhìn thấy biểu tình của Tư Đồ Tuyết Vũ hơi giật mình, thân hình cũng hơi cương lại, y liền cười khẽ nhìn nàng.

"Da trâu gì chứ? Ngươi mới là da trâu đó! Nói năng lung tung! Ngươi mau cút xéo về phòng ngươi đi!" Bị người vạch trần, Tư Đồ Tuyết Vũ có chút chột dạ giật mình, ngay sau đó nàng liền lấy lại bình tĩnh, muốn vùng vẫy ra khỏi người y.

Bị nàng cọ cọ nên có chút không thoải mái, trong người hơi nong nóng, Lãng Thiên Nhai khàn khàn lên tiếng "Nằm yên đi, nếu ngươi còn nhúc nhích, ta sẽ không bảo đảm được mình sẽ xúc động mà hóa thân thành sói đó!"

Ngươi không hóa thân thì bây giờ ngươi cũng là sói rồi, nửa đêm mò tới phòng người ta, còn nói lời ái muội nữa!

Tư Đồ Tuyết Vũ nói thầm trong lòng, liếc trắng mắt Lãng Thiên Nhai một cái nói "Mau xuống đi, nặng gần chết!"

"Trả lời ta, ta sẽ xuống!" Lãng Thiên Nhai dùng hai chân chặn lấy hai chân đang loay hoay của nàng, ám ách nói.

"Trả lời cái gì chứ?" Người nào đó giả vờ như không biết, quát nhẹ hỏi.

"Câu hỏi lúc nãy. Ta nên gọi ngươi là Lãnh công tử, hay là Lãnh cô nương?" Lãng Thiên Nhai rất kiên nhẫn nhắc lại cho nàng nhớ, y vừa nói cánh tay y vừa hạnh kiểm xấu, vuốt ve eo nàng.

Bị y vuốt ve, nàng lập tức chấn động, thân mình rung bắn lên. Nàng đưa tay chụp lấy móng vuốt của y, đem nó đẩy ra, trừng mắt nhìn y nói "Ta là nam nhi! Là chân chân thực thực bảy thước nam nhi!" Tên này sao lại không chịu buông nha mình nha, hắn cứ nằm như vậy trên người mình, nói không chừng hắn chưa hóa thân thành sói thì nàng cũng thành sói bà ngoại trước hắn mất.

Tư Đồ Tuyết Vũ không dám tiếp tục nhìn Lãng Thiên Nhai, nàng hơi liếc ánh mắt sang hướng khác, hơi thở có chút dồn dập. Giờ đây nàng đã cảm thấy cơ thể mình nóng nóng, miệng đắng lưỡi khô rồi, nếu như y còn tiếp tục đốt lửa nữa, nàng nhất định sẽ 'ăn' y.

"Vậy sao! Nhưng ta thấy ngươi không được bảy thước đâu nha?" Nha đầu này còn cứng rắn không chịu nhận nha, chắc là vì mình chỉ nói thôi nên không đủ sức thuyết phục. Xem ra phải dùng hành động để ép nàng nói ra rồi.

Vừa nghĩ xong, Lãng Thiên Nhai lập tức cúi đầu xuống, dùng môi bao trùm lấy đôi môi đỏ mọng đang vì bất mãn mà chu lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net