☆Chương 19☆ Tiếp Thánh Chỉ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 19 Tiếp Thánh Chỉ.

Tướng Quân Phủ – Thính Vũ Các

Tư Đồ Tuyết Vũ một mạch dùng khinh công bay về đến sân của Thính Vũ Các. Nàng nhìn quanh không thấy Anh Nhi, nghĩ chắc là Anh Nhi đang trong bếp nên cẩn thận từng bước đi vào phòng. Tối qua không về, không biết Tuyết có đợi nàng hay không, mong là hắn không có đến, như vậy nàng sẽ không cần phải tìm cớ nói dối về việc lý do tại sao tối qua không về nhà ngủ.

Nàng nhẹ nhàng mở cửa phòng, nhìn trái nhìn phải, thấy không có ai liền nhấc chân đi vào, nhè nhẹ đi vào phòng trong.

Haizz! Có người nào như nàng đây không? Vào phòng mình còn phải sợ bóng sợ gió, sợ bị phát hiện như là đi ăn trộm vậy!

Vào tới phòng trong liền nhẹ nhàng thở một hơi, thật may là Tuyết không có ở đây!

Ây da, thật là khát!

Tối qua không biết uống bao nhiêu rượu nữa, đến nỗi thần trí không tỉnh táo, để cho chuyện lớn như vậy xảy ra. Nàng cũng không biết là mình đem bọn họ cường bạo hay là bọn họ cường bạo nàng. Xem ra, xác suất nàng cường họ nhiều hơn, vì chẳng phải họ nói không có phản ứng với nữ nhân hay sao? Chắc chắn là do nàng say quá nên nổi lên 'thú tính' chịu không nổi sự dụ hoặc bởi nhan sắc của họ, nên đè người ta ra cường bạo!

Tư Đồ Tuyết Vũ ngồi vào bên bàn trà, tự rót cho mình một chung, vừa uống vừa nhập tâm suy nghĩ, cố nhớ lại chuyện tối qua. Nhưng nàng không nhớ được gì, chỉ là nhìn thấy những đoạn hình ảnh chập chờn không rõ ràng. Lát sau, nàng đột nhiên nhớ tới điều gì liền đưa tay phải vạch tay áo bên trái lên.

Thủ cung sa, nếu như thủ cung sa còn thì ta vẫn là hoàn bích thân!

Trong truyền thuyết Trung Quốc, thủ cung sa là dấu vết chứng tỏ nữ nhân còn trinh tiết. Thủ cung vốn là một giống Tắc Kè (thạch sùng, còn có tên là Yển đình, Tích dịch) được nuôi bằng bảy cân chu sa khiến thân thể có màu đỏ. Giã nát thủ cung bằng chày, được một chất nước đỏ như son, chấm vết son vào cánh tay trái con gái, cách vai khoảng một tấc, nếu chưa thất thân thì vết này còn mãi không phai.

"Thủ cung sa vẫn còn, vậy..." Nàng vẫn còn là xử nữ! Tức là tối qua không có xảy ra chuyện gì, vậy tại sao...?

"Tối qua nàng đi đâu, tại sao không về?"

Tư Đồ Tuyết Vũ mãi lo suy nghĩ, không chú ý trong phòng còn có một tia hơi thở khác. Bỗng nhiên có một tiếng nói trầm ấm, nhẹ nhàng mang theo kiềm chế lửa giận vang lên. Nàng lập tức chấn động thân mình, nhanh chóng xoay người lại nhìn về phía giường.

Xuyên qua rèm châu, nàng nhìn thấy sa màn bên giường đều buông xuống, che khuất đi thân ảnh đang nằm trên giường, nhưng nàng biết chủ nhân của giọng nói này là ai!

Xong rồi xong rồi, nàng xong rồi!

Nuốt một ngụm nước miếng, nàng cố lấy dũng khí mở miệng, "Ta...ta...tối qua ta...Cái Bang có việc, ta phải quay lại xử lý, nên mới không về nhà ngủ." Lý do này chắc là ổn chứ, không biết Tuyết có tin không đây?

Hồng Liên Tuyết im lặng không lên tiếng, hắn từ từ ngồi dậy, nhấc chân xuống giường, đi đến chỗ nàng. Mỗi bước đi của hắn làm cho tim của nàng hồi hộp đập theo liên hồi, một bước chân một nhịp tim, thình thịch thình thịch cho đến khi hắn tới nơi, ưu nhã vén vạt áo ngồi xuống ghế bên cạnh thì toàn thân nàng đã bị mồ hôi ướt đẫm sau lưng.

Hắn nhàn nhã cầm lên chén trà nàng uống còn dư, đưa lên môi nhấp một ngụm, sau đó buông lại trên bàn, tiếp theo xoay mặt qua nhìn thẳng mắt nàng hỏi, đôi mắt màu lam nhạt giờ đây ẩn chứa lốc xoáy, "Tối qua nàng thật sự ngủ lại Cái Bang?" Giọng nói của hắn lúc này không nghe ra được hỷ giận.

Nàng bị hắn nhìn như vậy cảm thấy có điểm chột dạ nên quay mặt sang hướng khác, nàng sợ nhất là ánh mắt hiện giờ của Tuyết.

Thấy nàng không nhìn mình, hắn đưa tay ôm lấy hai má nàng bắt nàng quay mặt lại, đối diện nhìn thẳng mình, "Nhìn vào mắt ta mà nói! Tối qua nàng ở Cái Bang thật sao?" Hai mắt hơi híp lại như là đang cảnh cáo: Nếu nàng dám nói dối một câu, ta sẽ cho nàng biết tay!

Tư Đồ Tuyết Vũ lúc này thật sự cầu mong mình có được thuật độn thổ, để nàng lập tức độn đi, tránh thoát tên mỹ nam trích tiên nhưng lại mang theo bộ mặt nạ ác ma này!

"Ta...ta thật sự...ta...Ô...ô...ô......!" Nàng bị hắn nhìn như vậy, không có cách nào xuất chiêu nói dối được. Lại nhớ đến chuyện tối qua, nàng vốn không làm gì hết nhưng lại bị họ nói là cường bạo họ, cảm thấy mình thật sự oan uổng, thật sự rất ủy khuất, liền nhào vào lòng Hồng Liên Tuyết, đưa hai tay ôm chặt lấy hông hắn, lớn tiếng khóc lên.

Hồng Liên Tuyết thấy nàng đột nhiên ôm mình khóc lớn, kinh ngạc hơi mở to mắt, nghĩ đến nàng đã gặp phải chuyện gì, thân mình hắn hơi run lên, nhẹ nhàng đem mặt nàng từ trong ngực mình nâng lên, tay phải ôm lấy eo nàng, tay trái nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt nàng, ánh mắt mang theo đau lòng và lo lắng hỏi, "Đã xảy ra chuyện gì sao, tại sao nàng lại khóc?" Ngữ khí ôn nhu còn mang theo đau lòng, đã không còn mang theo truy hỏi, cố nén giận như vừa rồi.

Tư Đồ Tuyết Vũ dừng khóc, nghe hắn ôn nhu hỏi mình, trong lòng liền cảm thấy có lỗi vì vừa rồi có ý định muốn nói dối, nên nàng quyết định nói hết sự thật cho hắn biết. Dù sao hai người ở bên nhau thì không nên che dấu những bí mật hay là lừa gạt lẫn nhau, nhưng sợ hắn nghe được sẽ tức giận nên nàng nhỏ giọng lên tiếng, "Ta nói ra, nhưng chàng hứa tuyệt đối không được tức giận?!"

Nhìn thấy nàng nín khóc, cảm thấy lòng hơi thả lỏng một chút. Hắn nhẹ nhàng thở ra, cơ thể cũng không còn buộc chặt nữa. Vừa rồi khi nàng khóc lớn tiếng như vậy làm cho trái tim của hắn thắt chặt lại, vô cùng khó thở, "Ta sẽ không tức giận, nàng nói đi." Hắn cười ôn nhu, ánh mắt nhu tình nhìn nàng.

Nghe được hắn cam đoan, Tư Đồ Tuyết Vũ liền đem chuyện hôm qua từ lúc nàng đi đến Cái Bang, cho đến sáng nay tỉnh lại trong kỹ viện kể hết toàn bộ cho hắn nghe. Khi nàng kể xong, len lén nhìn biểu tình trên mặt hắn, thấy hắn không có phản ứng gì, chỉ im lặng, nhíu nhẹ mày nhìn nàng. Trong lòng nàng thấp thỏm lo nghĩ, Tuyết tại sao có thể im lặng không nói lời nào? Như vậy càng làm cho nàng hồi hộp hơn!

Trong lúc Tư Đồ Tuyết Vũ nghĩ Hồng Liên Tuyết sẽ cứ im lặng nhìn nàng như vậy cho đến khi trời tối, thì hắn đột nhiên lên tiếng, "Nàng nói khi nàng tỉnh dậy, nàng nhìn thấy hai người kia trần trụi nằm bên cạnh nàng? Vậy có nghĩa...nàng đã nhìn thấy hết cơ thể của họ?" Nói xong, khóe miệng hơi cong lên, tuy rằng hắn đang cười nhưng nàng cảm thấy được cơ thể mình bắt đầu nhẹ run, trán xuất hiện mồ hôi, sống lưng cũng trở nên lạnh lẽo.

Tuyết giờ đây thật đáng sợ!

"Ta...ta chỉ là nhìn phớt ngang thôi, ta không làm gì họ. Không chạm vào cũng không nhìn chăm chú, ta nói thật, chàng phải tin ta. Chàng xem, thủ cung sa của ta vẫn còn đây." Nàng khẩn trương giải thích liên tục, còn vén tay áo lên cho hắn xem thủ cung sa của mình, nàng chỉ còn thiếu đưa ba ngón tay lên để thề thôi.

Hồng Liên Tuyết híp mắt phượng lại, đưa mặt kề sát mặt nàng một chút, trong mắt chứa đầy nguy hiểm nhìn nàng, "Thật sao?" Tay phải của hắn bắt đầu có hạnh kiểm xấu để lên ngực nàng, rồi từ từ sờ vào vạt áo bên trong.

"Thật mà! Ta không có...Tuyết! Chàng làm gì vậy? Chẳng phải chàng nói, trước khi chàng chưa giải hết độc, chúng ta...chúng ta không thể..." Tư Đồ Tuyết Vũ đang nói, đột nhiên cảm thấy trước ngực hơi ngưa ngứa, nàng cúi đầu xuống thì nhìn thấy Hồng Liên Tuyết đang đặt tay lên ngực nàng, sau đó đem vạt áo trước ngực nàng kéo xuống từ từ, rồi đến tấm da giả nàng để trước ngực cũng bị hắn tháo ra quăng ngay xuống đất, giờ đây làm vai và xương quai xanh của nàng lập tức lõa lồ trước mắt hắn, nàng lập tức vừa khẩn trương, vừa ngượng ngùng nhìn hắn.

Hồng Liên Tuyết bình tĩnh nhìn xem trước ngực nàng một lúc, mặc dù hiện giờ trước mắt hắn là làn da trắng mịn bóng loáng và chiếc yếm màu tím nhạt đang bao lấy bộ ngực tròn trịa của nàng bởi vì hồi hộp mà phập phồng lên xuống, nhưng ánh mắt của hắn lại không có chút dục vọng. Một lúc sau, hắn đem vạt áo nàng kéo lại ngay ngắn, sau đó nhìn vào nàng.

Hắn tin nàng không có cùng hai người kia xảy ra quan hệ, hắn chỉ muốn biết hai tên kia có hôn qua thân thể nàng hay không. May là không có, nếu không...tương lai của hai tên kia nhất định sẽ gặp được rất nhiều chuyện 'thú vị'. Hắn...rất thích dày vò người khác trong vô hình.

Xem ra, Hồng Liên Tuyết cũng không giống với vẻ bề ngoài trích tiên của mình!

Hắn giương mắt lên nhìn mặt Tư Đồ Tuyết Vũ đang ửng đỏ vì thẹn thùng, ánh mắt hắn liền mang theo ý cười, kề sát mặt nàng, mờ ám nói, "Ta chỉ muốn kiểm tra xem trên người nàng có dấu hôn hay không. Nàng khẩn trương như vậy làm gì? Còn đỏ mặt nữa, có phải...nàng đang nghĩ đến ta sẽ làm chuyện..."

"A! Chàng không được nói nữa! Ta chỉ là muốn nói...nói..." Tư Đồ Tuyết Vũ nhanh chóng lấy tay che miệng hắn lại, không cho hắn tiếp tục nói. Nàng đỏ mặt gục đầu xuống, ấp a ấp úng nói không nên lời.

"Nàng chỉ là muốn nói gì? Hử?!" Hồng Liên Tuyết cũng cúi đầu xuống, lại kề sát mặt nàng hỏi. Nàng càng làm cử chỉ đáng yêu như vậy, hắn lại càng muốn trêu chọc nàng.

"Chàng...đáng ghét ~!" Tư Đồ Tuyết Vũ làm nũng, giận dỗi đưa miệng kề sát vào, cắn vào môi hắn một cái.

"Ha ha ha, Tuyết Nhi của ta thật đáng yêu! Được rồi, ta tin nàng thật sự không có gì với bọn họ. Nhưng nếu sau này nàng còn dám qua đêm bên ngoài, ta sẽ đánh mông nàng!" Hắn nhéo mũi nàng một cái xem như trừng phạt nàng dám không về nhà ngủ, còn không quên híp mắt phượng lại cảnh cáo nàng.

Thấy nàng ngoan ngoãn gật đầu, hắn cười nhẹ đem nàng ôm lên, cho nàng ngồi trên đùi mình, hai tay ôm chặt lấy eo nàng, cằm đặt trên đỉnh đầu nàng, vẻ mặt lúc này của hắn không thể che dấu được vui mừng, "Tuyết Nhi, hôm qua sư phụ gửi thư đến cho ta, trong thư ngài nói đã tìm được cách giải độc. Ngài nói, đợi ngài xử lý hết việc trong Cốc sẽ đến tìm ta, chắc vài ngày nữa sẽ đến." Cuối cùng hắn cũng có thể được cùng nàng tiến thêm một bước, được cùng nàng thành thân. Như vậy, mỗi khi thân nàng, y sẽ không cần cực lực ẩn nhẫn nữa!

Tư Đồ Tuyết Vũ nghe xong kích động ngồi thẳng lên, hai tay nắm lấy hai cánh tay y, vui vẻ hỏi: "Thật sao!? Nếu vậy chúng ta có thể cùng nhau..." Nói tới đây nàng cảm thấy lời nói của mình có vấn đề, lập tức mặt đỏ như cà chua, thậm chí hai tai và cổ đều đỏ, nàng lại định muốn nhào vào lòng y trốn.

Không ngờ, Hồng Liên Tuyết đã đưa tay giữ vai nàng lại, đưa tay đem mặt nàng nâng lên, lập tức cúi đầu xuống hôn lên môi nàng, hai môi chạm nhau liền hôn triền miên, sâu sắc.

Tư Đồ Tuyết Vũ từ từ khép lại hai mắt, hôn đáp lại hắn. Nụ hôn của hắn dần dần trở nên cuồng dã mà cuốn lấy, càn quét hương thơm trong cái miệng nhỏ nhắn của nàng. Hai người dây dưa biến thành thật sâu hấp duẫn.

"Ưm...!" Cơ thể dần dần trở nên nóng, Tư Đồ Tuyết Vũ chịu không được khẽ ngâm một tiếng.

Nghe được tiếng ngâm khẽ phát ra từ miệng của nàng, làm cho bộ vị kia lập tức trướng đau, Hồng Liên Tuyết cảm thấy toàn thân nóng lên, hôn cuồng dã hơn nữa, đến khi sắp nhịn không được, hắn mới buông ra môi nàng, đôi mắt nồng đậm tình dục và ám trầm cho thấy lúc này hắn đang rất khổ sở vì phải ẩn nhẩn, "Nàng đúng là một tiểu yêu tinh!" Ngay cả tiếng ngâm khẽ như thế cũng đã mê người, nếu hắn thực sự có được nàng, không biết nàng sẽ có bộ dáng mê người đến cỡ nào đây!

Hồng Liên Tuyết nhớ lại hình ảnh mình thấy được khi cởi vạt áo nàng ra, làn da non mịn, trong suốt oánh nhuận, mềm mại như muốn xuất thủy, xương quai xanh gợi cảm...nghĩ đến đây hắn lại lập tức dục hỏa đốt người, bụng dưới lại đau đớn, "Ta trở về La Sát Cung đây. Tối ta sẽ đến thăm nàng!" Hồng Liên Tuyết nói xong liền đứng dậy rời đi, nếu như còn tiếp tục ở lại đây, hắn sẽ không nhịn được mất!

"Tuyết, chàng..." Tư Đồ Tuyết Vũ chưa kịp gọi thì hắn đã biến mất ở cửa sổ, nàng chỉ có thể mờ mịt nhìn theo hướng hắn biến mất.

Haizz! Tại sao Tuyết lại đi nhanh như vậy, người ta muốn cùng chàng ôm nhau ngủ trưa một chút mà!

"Tiểu thư! Ngài đã về chưa?" Lúc này, tiếng nói của Anh Nhi vang lên ở phòng ngoài.

Tư Đồ Tuyết Vũ đứng lên đi ra phòng ngoài, thấy Anh Nhi đang có bộ dáng gấp rút muốn vào nhưng lại do dự không dám vào, cứ đi qua đi lại. Thấy vậy, nàng chịu không được lắc đầu cười, "Anh Nhi, muội làm gì như con lật đật vậy?"

"Tiểu thư! Ngài đã về rồi sao, tối qua ngài đi đâu vậy? Tuyết công tử đợi ngài về mãi mà không thấy ngài về, nên rất tức giận và lo lắng. Công tử liền đi ra ngoài tìm ngài liên tục mấy canh giờ, đến khi trời gần sáng mới trở về." Tiểu thư thật là hư, đi chơi không những không dẫn nàng theo lại còn qua đêm bên ngoài nữa!

Tại sao chàng không nói ta biết là đã ra ngoài tìm ta! Thật là khờ mà! Tuyết, chàng có biết chàng càng ngày càng làm cho ta thêm yêu chàng không?

"Ta có việc ở Cái Bang nên quay lại thôi! Anh Nhi, sao vào phòng rồi mà không vào phòng trong tìm ta, chỉ đứng lấp ló ở đây gọi ta vậy?" Nàng nếu nói việc tối qua cho Anh Nhi biết, chắc chắn sau này muội ấy sẽ luôn theo sát nàng không rời nữa bước, không cho nàng nhìn đến mỹ nam cho mà xem, xem ra có người quan tâm cũng hơi phiền một chút!

"A! Chút nữa muội đã quên rồi, tiểu thư nhắc đến muội mới nhớ! Tiểu thư! Ngài mau qua đây, muội giúp ngài thay quần áo, Lý công công đang ở đại sảnh chờ ngài để tuyên chỉ. Mọi người đều ở hết ngoài đó, chỉ còn đợi ngài thôi. Vừa rồi muội không dám vào phòng trong là sợ ngài đã về rồi, sợ ngài với Tuyết công tử sẽ...cho nên muội mới ở ngoài gọi ngài." Anh nhi một bên nhanh chóng giúp nàng thay quần áo, một bên giải thích. Nàng sợ nếu nàng lại vô tình xông vào, sẽ bắt gặp hai người ngọt ngào nên nàng ngại mới không dám vào trong.

"Tuyên chỉ? Tại sao chờ ta để tuyên chỉ? Anh Nhi! Muội có nghe được Lý công công muốn tuyên chỉ gì không?" Tư Đồ Tuyết Vũ nghe được hai chữ 'tuyên chỉ' liền rất ngạc nhiên. Vô duyên vô cớ tại sao tên cẩu Hoàng Đế đó muốn tuyên chỉ cho nàng, hắn rảnh không có việc gì làm sao?

Không phải tự nhiên vô duyên vô cớ nàng lại mắng hắn là cẩu Hoàng Đế, mà là hắn xứng đáng bị mắng như vậy. Hắn chẳng những bao che cho Quốc cữu gia luôn làm xằng làm bậy, còn chiều chuộng Hoàng hậu thối đàn bà kia muốn gì được đó, dù cho nàng ta tự tiện cướp đi sinh mệnh của người khác, hắn cũng làm như mắt mù tai điếc.

Dân chúng thường xuyên chịu uất ức từ Thừa Tướng Phủ, hắn cũng không thèm quan tâm. Các dân tị nạn tràn vào kinh thành, hắn cũng không thèm quản lí, chỉ giao cho tên xú lão già 'Tây Môn Khánh' kia sai các tên quan lại dưới cấp đuổi họ ra khỏi Lan Thành. Thử hỏi tên Hoàng Đế như vậy không đủ lý do để cho nàng kêu hắn là cẩu Hoàng Đế hay sao? Hôm nay, hắn muốn tuyên chỉ không biết là muốn gây cho nàng chuyện phiền gì đây?

Tư Đồ Tuyết Vũ vừa nhấc chân vào đại sảnh, đã thấy mọi người quỳ đầy dưới đất. Trước mặt nàng đứng một nguời mặc trang phục như trong cung, ông ấy chắc là Lý công công gì đó đi? Nhìn phía sau lưng ông ta, nàng đoán ông ta cũng khoảng gần năm mươi rồi.

"Vũ nhi, con đến rồi! Mau qua đây quỳ xuống tiếp chỉ!" Tư Đồ Thanh Vân ngước mắt nhìn thấy nàng đứng trước cửa đại sảnh nên ấm thanh gọi nàng đi vào.

"Dạ, cha!" Tư Đồ Tuyết Vũ giả vờ làm 'thục nữ' lễ phép đi vào.

"Lý công công đợi con lâu rồi. Con mau quỳ xuống đi, để ngài ấy mau chóng đọc xong thánh chỉ còn về cung phục mệnh." Tư Đồ lão cha nhắc nhở nàng.

Tại sao phải quỳ xuống?

Nàng là người ở thế giới bình đẳng không phân tôn ti, nay lại bắt nàng phải quỳ trước người khác sao? Không bao giờ có chuyện đó xảy ra đâu! "Ngài là Lý công công sao, ta là..."

"Tiểu thư!"

"Vũ nhi! Con làm sao vậy?"

"Vũ nhi!"

Tư Đồ Tuyết Vũ đang nói chuyện thì đột nhiên lảo đảo muốn ngã xuống, Anh Nhi cùng với Tư Đồ lão cha và nhị phu nhân lo lắng kêu lên. Thật ra là nàng không bị gì hết, chẳng qua vì không muốn quỳ xuống nên mới giả vờ chóng mặt thôi.

Tư Đồ Tuyết Vũ cứ tưởng Anh Nhi là người sẽ đỡ lấy nàng, nhưng khi ngã vào một lồng ngực cứng rắn, ấm áp nàng mới phát hiện không đúng. Nàng giả vờ bộ dáng suy yếu từ từ ngẩng đầu lên nhìn, không nhìn thì thôi, nhìn xong liền làm cho nàng há miệng ngạc nhiên, người ôm nàng là Tư Đồ Anh Tuấn!

Hôm nay trời sẽ có giông bão sao? Hay là hồng vũ? Nếu không tại sao hắn lại có lòng tốt đi đỡ nàng?!

"Tư Đồ tướng quân, lệnh thiên kim là bị...?" Lý công công thấy nàng như vậy nên tò mò hỏi, tại sao đang nói chuyện nàng ta lại ngã ra như muốn ngất vậy?!

"Lý công công thứ lỗi! Tiểu nữ của ta từ nhỏ yếu ớt, thường xuyên bị bệnh, nên thân thể của nó rất suy nhược. Hôm nay chắc là bệnh cũ muốn tái phát." Tư Đồ lão cha giải thích với vẻ mặt đau lòng, nữ nhi này của ông thật là khiến cho ông lo lắng!

Bên kia Tư Đồ Tuyết Vũ được Tư Đồ Anh Tuấn đặt ngồi lên ghế, nhị phu nhân thì nóng lòng bấm các huyệt trên trán cho nàng. Còn tam phu nhân thì không cần phải nói, bà ta vẫn nhoẻn miệng lén lút cười châm chọc. Nghe được những lời nói của Tư Đồ lão cha, Tư Đồ Tuyết Vũ thầm khen cha nàng quả nhiên là số một!

"Lý công công, tiểu nữ đột nhiên cảm thấy chóng mặt...không thể quỳ tiếp chỉ...mong ngài thứ lỗi!" Nàng giả vờ nói chuyện suy yếu, thở hơi lên như người sắp hấp hối. Anh Nhi nhìn vậy liền trợn mắt lên, tiểu thư có cần giả vờ đến nỗi như vậy hay không?

"Nếu đã vậy thì tứ tiểu thư có thể ngồi nghe chỉ, để Tướng quân thay ngươi tiếp chỉ cũng được." Lý công công thấy bộ dáng nàng yếu ớt như vậy, nên tốt bụng cho nàng ngồi nghe chỉ. Haizz! Hồng nhan bạc mệnh, nàng không phải hồng nhân nhưng cũng mệnh bạc. Thật đáng thương!

"Đa tạ Lý công công!" Tư Đồ Tuyết Vũ làm bộ ra vẻ yếu ớt, cười cảm ơn ông ta.

Tư Đồ Anh Tuấn đứng bên cạnh, thấy nàng mềm yếu ngồi tựa vào ghế hắn nhíu mày suy nghĩ. Nàng ta hôm nay sao lại như vậy? Mấy ngày trước không phải rất khỏe mạnh hay sao? Còn đầy sức sống cùng bọn hắn cãi nhau ở Thần Tiên Lâu, sao hôm nay nàng ta như là người bị bệnh sắp chết rồi? Hắn cũng không biết vừa rồi hắn làm sao nữa, bình thường nàng chết sống thế nào hắn cũng không thèm quan tâm, nhưng không hiểu sao, vừa rồi lại lập tức đứng lên đưa tay ra đỡ nàng!

Không riêng gì hắn nghi hoặc, ngay cả Đông Phương Tầm đứng kế bên hắn cũng nghi ngờ không kém, không biết con của mình trúng tà gì mà lại đi đỡ tiểu tiện nhân kia?!

"Phụng Thiên thừa vận, Hoàng Đế chiếu viết: Tư Đồ Tuyết Vũ, tứ tiểu thư của Tướng quân phủ, lệnh ái của Tư Đồ Thanh Vân sắp phải trở thành Ngạo vương phi. Tuy nàng từ nhỏ sức khỏe không tốt, rất ít xuất môn. Nhưng, thân sắp là người trong Hoàng tộc, nên phải ra ngoài giao thiệp. Nay, Trẫm đặc biệt truyền triệu Tư Đồ Tuyết Vũ ngày mai vào cung, dự Bách Hoa Hội. Khâm thử!" Lý công công đọc xong, xếp lại Thánh chỉ, nhìn xuống Tư Đồ Thanh Vân nói, "Tư Đồ Tướng quân thay Tư Đồ Tuyết Vũ tiếp chỉ!"

"Thần, thay tiểu nữ tiếp chỉ. Hoàng Thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"

"Được rồi Tướng quân, ngài đúng lên đi! Đây là trang phục Hoàng Thượng ban cho lệnh thiên kim mặc vào ngày mai. Nếu đã giao phó xong, ta cũng nên quay về phục mệnh. Tướng quân, xin cáo từ!" Lý công công đưa tay đỡ Tư Đồ lão cha đứng lên, giao trang phục xong liền tạm biệt ra về. Ông ta cũng không cần nhận gì từ Tư Đồ tướng quân, vì ông ta ghét nhất những chuyện hối lộ. Tư Đồ tướng quân hiểu rõ tính khí ông ta nên cũng không đưa nguyên bảo để lấy lòng.

"Nhờ công công chuyển lời cảm tạ của nhà chúng ta với Bệ hạ. Công công đi thong thả!" Tư Đồ lão cha đưa ông ta ra khỏi cửa đại sảnh. Sau đó nhanh chóng xoay người đi vào xem Tư Đồ Tuyết Vũ, "Vũ Nhi, con thế nào rồi?"

"Tướng công, ngài mau kêu đại phu đến xem mạch cho Vũ Nhi đi! Ta nghĩ bệnh cũ của nó lại muốn tái phát rồi." Nhị phu nhân Lam Uyển Hương một bên bấm huyệt cho nàng, một bên vẻ mặt lo lắng nói với Tư Đồ lão cha.

"Tuấn Nhi! Con mau đi mời Trịnh Thái y đến xem mạch cho Vũ Nhi." Xem ra phải kêu Trịnh Thái y xem bệnh cho Vũ Nhi thôi, nếu không bệnh tình của nha đầu sẽ không thuyên giảm được.

Thái y chỉ có thể xem bệnh trong cung hoặc các triều thần quan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net