Chương 21. Hội Nghị Võ Lâm ( Thượng ).

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 21. Hội Nghị Võ Lâm ( Thượng ).

Sáng sớm, khi mặt Trời chỉ vừa ló dạng, nắng sớm vẫn chưa chiếu rọi khắp đại địa, Tư Đồ Tuyết Vũ vẫn còn đang say sưa đánh cờ với Chu Công thì Lãng Thiên Nhai đã tông cửa vào phòng và lôi nàng thức dậy. Nàng chưa kịp phát hỏa y đã đẩy nàng đi rửa mặt, rồi bắt nàng mặc quần áo. Trong khi đang mặc vào áo khoác ngoài, nàng bỗng dưng giật bắn người, hai mắt trừng lớn và tỉnh táo lại. Lãng Thiên Nhai đang hai tay ôm ngực đứng đợi nàng, nhận thấy nàng khác thường y liền bước tới gần bên nàng hỏi "Làm sao vậy?"

Nàng không lên tiếng trả lời mà chỉ quay sang ngơ ngẫn nhìn y sau đó nàng đưa tay xô y ra, Lãng Thiên Nhai không hiểu gì bất ngờ bị nàng đẩy liền lảo đảo thân mình một chút, khi ổn định lại thì nhìn thấy nàng đã chạy tới bên bàn trang điểm, nhìn chằm chằm vào trong gương.

Nhìn thấy trên trán mình có che dải lụa Tư Đồ Tuyết Vũ thở dài nhẹ nhõm, cũng may là chưa bị phát hiện! Mà khoan đã, chẳng phải tối qua nàng không có mang dải lụa sao, sao bây giờ lại có? Là ai giúp nàng mang? Hay là...nàng bị mộng du rồi tự mang?

Sao dạo này mình ngủ như người chết vậy ta? 囧

Thôi kệ, dù sao không bị phát hiện là được! Cũng may không bị y nhìn thấy đóa hoa Mạn Đà La trên trán, nếu không y nhất định biết mình là Huyết La Sát, như vậy sẽ có rắc rối xảy ra; Cũng may là mình xõa tóc dài che khuất hai bên ngực nên mới không bị y nhìn thấy 'màn thầu', nếu không nhất định vừa mất mặt vừa bị chịu thiệt. Mình đúng là vừa có đào hoa đóa đóa khai mà cũng vừa có phúc tinh cao chiếu nha! (~˘з˘)~

Tên nhóc này bị sao vậy? ⊙▂⊙

Lãng Thiên Nhai nhìn thấy Tư Đồ Tuyết Vũ kinh hoảng nhìn chằm chằm vào gương xong liền thở dài nhẹ nhõm, sau đó xoa vuốt tóc liên tục, tiếp theo vuốt ve khuôn mặt, còn cười tủm tỉm một mình, cười thật là ngu ngốc nữa, thấy nàng như vậy Lãng Thiên Nhai lắc đầu thở dài, đúng là người tài giỏi luôn luôn không ai bình thường hết!

Khi nàng sửa soạn xong và bước ra khỏi cửa phòng, nhìn thấy Lãng Thiên Nhai không biết từ lúc nào đã ra đứng đợi cùng mọi người ở trước sân của Bích Vân Các chờ nàng, thấy nàng đi ra tất cả mọi người đều dùng ánh mắt quái lạ nhìn nàng làm cho nàng cảm thấy khó hiểu và ngứa ngấy trong lòng. Cuối cùng, nàng nhịn không được nên mở miệng hỏi "Nè, mọi người sao vậy? Sao lại nhìn ta giống như ta là quái vật không bằng vậy?"

"À không, chúng ta chỉ là muốn hỏi ngươi, ngươi định dùng thân phận bang chủ Cái Bang đi Ngọc Kiếm sơn trang hay vẫn muốn tiếp tục che dấu?" Lãng Thiên Nhai lãng tránh ánh mắt nghi ngờ của nàng mà tìm cớ nói xạo, có chết y cũng không nhận mình vừa cùng Tử Mị bọn họ nói về những cử chỉ lạ lùng, không bình thường của nàng ở trong phòng khi nãy. Nếu nàng biết nàng nhất định sẽ cắn chết y, đây chính là Tử Mai đã cảnh báo nói với y như vậy, y cũng không có ý định đi chứng thực lời cảnh báo này, bởi vì theo tính cách của nàng chắc cũng có thể sẽ làm ra hành động dã man như vậy.

Nếu Tư Đồ Tuyết Vũ biết được Lãng Thiên Nhai đang nghĩ gì lúc này, chắc chắn nàng không chỉ đơn giản cắn y mà còn đè y xuống mà "xử" y "tàn nhẫn" hơn nữa. Không bình thường có nghĩa là có vấn đề, mà người có vấn đề thì chính là người điên. Nha nha, Lãng Thiên Nhai này xem ra cũng thông minh đúng lúc, không có nói ra ý nghĩ của mình trước mặt nàng, bởi vì người nói nàng bị điên giờ đây vẫn còn có chứng sợ con gái tới gần, hơn 28 tuổi rồi mà vẫn chưa có bạn gái. Người đó là một tên bạn học hồi sơ trung của nàng ở hiện đại.

"Tạm thời ta sẽ không để lộ thân phận, huynh và Tử Nhi bọn họ nói ra thân phận của mình là được rồi." Tối qua mặt nàng đã bị Ngọc Kiếm Hàn nhìn thấy, nếu có thể tránh mặt y nàng có thể tận lực tránh đi, còn một lý do nữa là nàng muốn biết nếu như Phùng Chính Nghĩa gởi thiệp mời cho nàng mà nàng lại không đi để cho phó bang chủ đi thì ông ta sẽ phản ứng như thế nào đây.

Tư Đồ Tuyết nói xong liền bước lại gần Sở Lan Kỳ, đưa tay nắm lấy tay phải của y. Sở Lan Kỳ đang đứng đột nhiên bị nàng nắm lấy tay, y không hiểu gì, không biết phản ứng ra sao nên mờ mịt nhìn nàng, thấy nàng đặt ngửa tay mình lên tay nàng sau đó dùng ngón trỏ và ngón giữa đặt lên cổ tay y, lúc này y mới biết được là nàng đang bắt mạch cho mình.

Cảm nhận được mạch đập của Sở Lan Kỳ đã ổn định và mạnh mẽ, nhìn lên thấy được sắc mặt của y đã hồng hào như mọi khi Tư Đồ Tuyết Vũ vừa lòng gật đầu, trong lòng cảm thán quả nhiên thuốc của thần y có khác, vết thương chỉ dùng một ngày thời gian mà đã mau khỏi như vậy. Xem ra, lần này nàng cướp đoạt số thuốc này của Vân gia gia mang theo là đúng!

Sau khi bắt mạch cho Sở Lan Kỳ xong, mặc cho Sở Lan Ngạo dùng ánh mắt khó hiểu nhìn nàng, nàng bước sang bên y, cũng nắm lấy tay y và bắt mạch. Nội thương của y cũng đã đỡ được bảy tám phần như Sở Lan Kỳ, thương thế của y tuy rằng nặng hơn Sở Lan Kỳ nhưng vì y có nội lực mạnh hơn Sở Lan Kỳ cho nên thương thế của y cũng khỏi bằng Sở Lan Kỳ.

Mọi người đứng nhìn nàng bắt mạch cho từ người này tới người khác cũng không lên tiếng nhắc nhở nàng tới giờ phải đi Ngọc Kiếm sơn trang, bởi vì hội nghị võ lâm vô nghĩa gì đó cũng không quan trọng bằng thương thế của bằng hữu của bọn họ, vì vậy có tới trễ cũng chả sao.

Tây Môn Thanh Đình ngoan ngoãn để cho nàng bắt mạch cho mình, miệng thì cười như tên ngốc, nếu như nàng dùng đao đâm y một nhát nói không chừng y cũng không phản khán mà còn cười tươi đón nhận nữa chứ. Đúng là tên si tình ngốc nghếch!

Giờ đây Tư Đồ Tuyết Vũ đang bắt mạch cho Bắc Cung Khuynh Thành, nàng lựa chọn bắt mạch cho y sau cùng bởi vì thương thế của y nhẹ hơn ba người kia. Nàng tuy bắt mạch cho y nhưng hai mắt lại nhìn y chằm chằm rất nhu tình, y cũng nhìn nàng lại bằng ánh mắt thâm tình. Lúc này đây, nơi đây giống như chỉ tồn tại có hai người mà không có những người khác.

"Khụ...khụ!" Hai tiếng ho khan nhắc nhở hai người rời xa thế giới của riêng mình, xoay qua nhìn thấy kẻ đầu xỏ của tiếng ho là Lãng Thiên Nhai nàng vừa ngượng ngùng vừa tức giận trừng mắt y một cái.

Lãng Thiên Nhai bị nàng trừng có chút khó hiểu, chẳng lẽ cổ họng có vấn đề cũng là có tội hay sao? Giống như y phá hư chuyện tốt gì của nàng không bằng, mặc dù trong lòng y nghĩ muốn phá hư hai người thật.

"Tới giờ rồi, chúng ta đi thôi!" Quân Tử Mị bước lại gần nàng, ánh mắt sâu xa, vi ám và có chút khó hiểu nhìn nàng một cái rồi nhẹ nói một câu, sau đó đưa tay nắm lấy tay nàng, dẫn đầu bước ra khỏi Bích Vân Các. Mọi người cũng liếc mắt nhìn nhau một cái rồi bước đi theo sau, trong lòng họ đều mang theo tâm sự khác thường nhưng lý do làm cho họ sinh ra tâm sự thì giống nhau, đó chính là kẻ dở hơi bị người dắt tay đi ở phía trước.

Ngọc Kiếm Sơn Trang!

Đoàn người Tư Đồ Tuyết Vũ đi tới của Ngọc Kiếm sơn trang, nhìn thấy trước cửa lớn của sơn trang đang đứng đầy người, hình như là các môn phái đang đưa thiếp mời để vào bên trong. Vì sợ có người La Sát Cung của nàng trà trộn vào, nên Phùng Chính Nghĩa kêu người kiểm tra số người của các bang các phái dẫn theo. Hừ! Cho dù ông ta có kiểm tra sát sao như thế nào thì cũng vô ích, không có chỗ nào là người của La Sát Cung không tới được, trừ khi đó là Diêm La Điện. Giỡn chơi hoài, có ai muốn đi tới Diêm La Điện chứ, bộ điên sao!

"Cái Bang? Ngài là?" Nhìn thấy thiếp mời để tên của Cái Bang, người kiểm tra thiếp liền hai mắt tỏa sáng, trong mắt mang theo tìm tòi và e dè nhìn vào Lãng Thiên Nhai.

"Phó bang chủ Cái Bang, Lãng Thiên Nhai." Lãng Thiên Nhai không mặn không nhạt mở miệng nói, y chấp hai tay sau lưng, dáng người thẳng thắn, toàn thân toát ra khí chất lạnh nhạt mang theo ngông cuồng của mình.

"Là phó bang chủ sao? Tiểu nhân gặp được ngài thực là hân hạnh, hân hạnh!" Tên kiểm tra thiếp mời lập tức khom lưng, thật cung kính cười nói "Tiểu nhân là Long, tổng quản của Long đường, phó bang chủ, mời ngài và các huynh đệ vào!" Nói xong liền làm thế mời, những tên đệ tử gác cổng lập tức tránh ra hai bên để lộ ra con đường để vào cửa.

Đoàn người vừa định đi vào thì bị một tiếng la ngăn lại "Khoan đã! Nè tên kia, tại sao chúng ta tới trước mà ngươi lại cho bọn họ vào trước vậy?" Câu sau là nói với tên tổng quản của Long đường.

Đoàn người của Tư Đồ Tuyết Vũ và tên tổng quản xoay người lại, đưa mắt nhìn về hướng phát ra tiếng nói, đó chính là một cô gái khoảng mười tám mười chín tuổi, mặt mày xinh đẹp, dáng người nhỏ nhắn, cô ta đứng chung với một nhóm khoảng gần một trăm người. Nhìn thanh thế như vậy chắc cũng là bang phái nào nổi tiếng trên giang hồ, cho nên mới vẻ mặt hống hách như vậy.

Nhận rõ người nói chuyện chỉ là một tiểu cô nương vừa trưởng thành, tên tổng quản lập tức nhíu mày lại, mặt có chút không vui nhưng vẫn lịch sự nói "Vị tiểu thư này, đây là người của Cái Bang cho nên chúng ta phải ưu tiên bọn họ vào trước."

Cái Bang là Thiên Hạ đệ nhất bang trên giang hồ, không ai không biết, không ai không kính trọng, không ai không dè dặt. Cho nên mỗi khi có sự kiện gì, mọi người đều lấy Cái Bang xem xét, lấy ý kiến hoặc bước chân theo, người của Cái Bang đi tới đâu luôn được ưu tiên trên hết. Bởi vì có được phúc lợi tốt như vậy nên có một số người vẫn không biết sống chết, có gan giả danh Cái Bang đi làm chuyện xấu, chính vì vậy Chấp Pháp trưởng lão của Cái Bang mới có việc để làm.

"Cái Bang thì sao? Là Cái Bang thì giỏi lắm sao? Ngươi biết chúng ta là ai không? Chúng ta chính là người của Vô Danh Phái, một trong thập đại môn phái lớn nhất trên giang hồ, đắc tội với chúng ta các ngươi đừng hòng yên thân!" Cô gái đó nghe tên tổng quản nói vậy chẳng những không biết khép nép mà còn tức giận hơn và ưỡn ngực, ngẩng cao đầu mà hư trương thanh thế. Người đàn ông trung niên đứng gần bên ả ta vẫn nín thinh để cho ả nói chuyện, dùng ánh mắt mang ý cười nhìn ả, xem bộ dáng của ông ta chắc là trưởng môn của Vô Danh Phái.

Đúng là ngây thơ quá mức nha! Vô Danh Phái sao? Cũng phải thôi, có đệ tử "cực phẩm" như ả này thì chắc chắn môn phái của ả rất nhanh sẽ trở thành vô danh vô phái. Chậc chậc, nhìn cái mặt hống hách kìa, còn phô trương và kiêu ngạo hơn mình nữa!

Tư Đồ Tuyết Vũ nhìn cô gái của Vô Danh Phái đang ngẩng cao đầu như con Công kiêu kỳ nàng liền lắc đầu cảm thán, khi nàng đang định mở miệng nhắc Lãng Thiên Nhai không cần cùng người râu ria đôi co thì đã có người mở miệng trước nàng, nhưng mà không phải là giải đi phiền phức mà là làm cho chuyện thêm phiền hơn.

"Ta cứ tưởng là ai, hóa ra là đại tiểu thư của Vô Danh Phái ~! Trình Lâm Lam, lâu ngày không gặp nhưng cô vẫn kiêu căng như xưa nha!" Kẻ làm cho chuyện thêm rắc rối chính là đồ rảnh rỗi Châu Cẩm Nhi.

Kẻ phiền phức này mặt dày cùng cha ả vác mặt đi theo chung với đoàn người của nàng tới Ngọc Kiếm sơn trang không nói, giờ đây còn tìm chuyện không đâu làm chậm bước chân của bọn nàng, đúng là đáng ghét mà!

Châu Cẩm Nhi ỷ vào mình đi chung người của Cái Bang, nghĩ rằng sau này mình chính là phó bang chủ phu nhân ả ta càng lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo hơn thường ngày, bộ dáng cũng như một con Công kiêu kỳ mà châm chọc nhìn về phía Trình Lâm Lam.

"Châu Cẩm Nhi!?" Trình Lâm Lam mang theo kinh ngạc, giận dữ và tìm tòi nhìn về phía Châu Cẩm Nhi, ả ta cũng rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Châu Cẩm Nhi đi chung với người của Cái Bang.

Nhìn thấy Trình Lâm Lam dùng ánh mắt kinh ngạc và nghi hoặc nhìn mình, Châu Cẩm Nhi liền bước tới gần Lãng Thiên Nhai, cố gắng làm cho người khác nghĩ rằng quan hệ của hai người mập mờ, sau đó dùng ánh mắt châm chọc và khiêu khích nhìn Trình Lâm Lam nói "Cái Bang là Thiên Hạ đệ nhất bang trên giang hồ, Vô Danh Phái của cô chỉ là một môn phái trong thập đại môn phái, sao có thể cùng Cái Bang so sánh chứ? Tốt nhất cô và môn phái của cô nên lui ra mà nhường đường cho Cái Bang đi!"

Mặc dù không thích Châu Cẩm Nhi nhưng Tư Đồ Tuyết Vũ rất vừa lòng với câu nói này của ả ta, nàng nhếch môi cười sau đó đi tới bên Lãng Thiên Nhai, không biết là vô tình hay cố ý nàng chen vào khoảng cách giữa Châu Cẩm Nhi và Lãng Thiên Nhai, ngăn cách hai người ra. Nàng dùng khuỷa tay đụng đụng vào người của Lãng Thiên Nhai, ánh mắt chỉ về hướng cửa của Ngọc Kiếm sơn trang.

"Chúng ta đi thôi!" Lãng Thiên Nhai hiểu ý nàng liền dẫn đầu đi vào bên trong, trực tiếp xem nhẹ những người râu ria khác. Đoàn người cũng đi vào bên trong, các đệ tử của Cái Bang khi đi ngang qua còn dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hai con Công dở hơi kia.

Châu Sĩ Nguyên nhìn thấy Lãng Thiên Nhai không vì Châu Cẩm Nhi lên tiếng bênh vực Cái Bang mà vui mừng, còn biểu hiện thái độ lạnh nhạt như vậy, bỏ mặc cha con ông ta mà vào bên trong, sắc mặt của ông ta trầm xuống, trong mắt hiện rõ tức giận. Trong lòng nghĩ thầm, xem ra ông ta phải dạy bảo lại người con rể tương lai này mới được, nếu không sau này con gái của ông ta sẽ chịu thiệt!

Nếu như Tư Đồ Tuyết Vũ biết được ông ta bây giờ đang nghĩ gì nàng nhất định sẽ cười thật to, sau đó dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn ông ta và mở miệng nói ông ta ngây thơ!

Còn Lãng Thiên Nhai sẽ ngắn gọn và dứt khoát hơn, dùng tuyệt kỹ Lãng Thiên kiếm pháp của y giải quyết ông ta. Nghe nói kiếm của y là một trong hai mươi loại binh khí tốt nhất thiên hạ tên là Phi Thiên Kiếm, khi kiếm vừa ra khỏi vỏ nhất định sẽ không thấy máu sẽ không ngừng và không chịu trở về vỏ, vì vậy trên giang hồ rất hiếm có ai nhìn thấy y rút kiếm ra, trừ khi người đó không muốn sống.

"Ta cứ tưởng là cô rất thân với Cái Bang, hóa ra chỉ là dựa hơi mà thôi. Người ta đã vào bên trong hết không thèm quan tâm tới cô, vậy mà cô còn bênh vực người ta, đúng là đồ ngu ngốc!" Trương Lâm Lam nói xong liền cười châm chọc nhìn Châu Cẩm Nhi một cái sau đó cùng cha của mình đi vào bên trong, Châu Cẩm Nhi bị ả ta chọc tức tới mặt mày vừa giận vừa thẹn đỏ lên như cà chua, cứng họng trừng mắt nhìn theo ả ta.

"Đi thôi!" Châu Sĩ Nguyên cũng bị mất mặt trước mọi người, mặt hầm hầm nhìn Châu Cẩm Nhi rồi đi vào trong, Châu Cẩm Nhi biết ông ta bị tức giận cũng không phát tát tính tình mà ngoan ngoãn theo sau ông ta.

Hội nghị võ lâm được tổ chức ở hoa viên của Ngọc Kiếm sơn trang, nơi đây trồng đầy những loại hoa quý hiếm, thậm chí có một loài hoa ở Ngự hoa viên của hoàng cung không có nhưng nơi đây lại có, đó chính là Tử La Lan, tím ngắt cả khắp hoa viên, mang theo mùi thơm kỳ lạ và vẻ đẹp mị hoặc của mình. Tử La Lan có hình dáng tựa như loài bướm, cánh phẳng xòe rộng, mượt mà như nhung, nhà văn Shakespeare của Anh từng gọi loài hoa này là "Tình yêu vu vơ". Người đời cũng đã từng đặt cho loài hoa này với nhiều tên khác nhau, mà nổi bật nhất chính là Heartsease ( Thanh thản ), bởi vì người ta tin rằng nếu như ta luôn giữ bên mình những cánh hoa này thì chắc chắn ta sẽ nhận được tình yêu của người mà ta yêu.

Tử La Lan sao? Mình cứ ngỡ ở thời đại này sẽ không có loài hoa này nhưng nay lại nhìn thấy ở nơi đây. Đã lâu rồi không nhìn thấy ngươi, Pensée! ( Tên tiếng Pháp của Tử La Lan )

Tư Đồ Tuyết Vũ cứ mãi mê ngắm nhìn hoa Tử La Lan mà không biết nàng đã dừng chân đứng lại, im lặng đứng giữa hoa viên.

Lãng Thiên Nhai và những người khác nhìn thấy nàng đang đi đột nhiên dừng lại, thờ thẫn đứng nhìn vườn hoa, cảm thấy vừa kinh ngạc vừa khó hiểu nên họ cũng dừng chân lại, nhìn về hướng nàng đang nhìn.

Sau một lúc, không thấy có gì khác lạ hết, mọi người đều khó hiểu nhìn nhau. Quân Tử Mai đứng kế bên Tư Đồ Tuyết Vũ nên mở miệng hỏi nàng "Tuyết ca, huynh đang nhìn gì vậy?"

"Nhìn Tử La Lan." Tư Đồ Tuyết Vũ không có suy nghĩ liền nói ra, nàng đã quên giờ nàng đang là nam tử, mà có người nam tử nào lại ngắm hoa tới ngẫn người cơ chứ?

Quả nhiên khi nghe nàng nói vậy, mọi người liền giật mình nhìn nàng, trong ánh mắt mang theo quái lạ và nghi hoặc. Họ cứ nghĩ nàng phát hiện ra điều gì khác thường nên mới đứng nhìn chăm chú như vậy, ai ngờ nàng chỉ đơn giản nói là mình đang ngắm hoa, điều này làm cho khóe miệng của họ run rẩy không ngừng.

Bắc Cung Khuynh Thành cảm thấy không khí lúc này không ổn, liền làm người đi đánh vỡ nó, y sờ sờ mũi, hơi ngượng ngùng đi sang nắm lấy tay nàng, nhỏ giọng nói "Đi vào trong thôi Tuyết." Tuy nói là nam tử ngắm hoa tới mất hồn rất khó chấp nhận, nhưng mà y vẫn cảm thấy không sao cả, y nghĩ nàng như vậy rất đáng yêu, nghĩ tới đây y liền cười sủng nịch nhìn nàng.

Nhìn thấy hai người tay trong tay đi về phía trước, trong lòng của Tây Môn Thanh Đình dâng lên tràn ngập dấm chua ghen tuông, oán thầm Bắc Cung Khuynh Thành là tên lợi dụng thời cơ, thừa lúc y không chú ý đã đi nắm tay của Tư Đồ Tuyết Vũ.

Không riêng gì Tây Môn Thanh Đình ăn dấm chua mà còn có bốn tên ngốc khác nữa, nhưng mà Nam Cung Mộc Lan không dám biểu hiện ra mặt, y nghĩ rằng những người ở đây ai cũng là người có thân phận hiển hách, không như y không là gì cả, y cảm thấy mình không xứng với nàng cho nên vẫn giữ kín trong lòng rằng mình đã thích nàng.

Mọi người mang theo vẻ mặt khác nhau vào tới nơi tổ chức hội nghị võ lâm, một khoảng trống của hoa viên, có những chiếc bàn và ghế được xếp thành hình chữ nhật, ghế đầu ở bên trên đã có hai người ngồi, hai người đó chính là Phùng Chính Nghĩa và Ngọc Kiếm Hưng. Xung quanh những chiếc ghế khác cũng có người ngồi, mỗi một chỗ của một bang một phái sẽ có năm chiếc ghế Thái Sư, trên ba chiếc, sau hai chiếc.

Ngọc Kiếm sơn trang quả nhiên là đệ nhất sơn trang, dùng ghế Thái Sư để cho khách ngồi đúng là hào phóng. Nơi đây là tất cả ghế Thái Sư của họ hay trong sơn trang còn nữa vậy?

Lãng Thiên Nhai quay sang thấy Tư Đồ Tuyết Vũ một tay ôm ngực, một tay ôm sờ cằm, mắt hơi nheo lại nhìn vào các ghế Thái Sư xung quanh y liền nhướng mày nhìn nàng, thấy người của các môn phái khác đều đã ngồi xuống đúng chỗ có để tên của môn phái mình, chỉ có bọn họ vẫn còn đứng nên y mở miệng hỏi nàng "Ngồi ở đâu? Trên hay dưới?"

Hả? Y vừa mới nói gì? Trên hay dưới sao? Khụ...khụ! Câu hỏi này của y làm cho người ta có ý tưởng rất lệch lạc nha!

"Ta ngồi ngoài sau, huynh cùng với Tử Nhi và Mị Mị ngồi ở phía trước đi." Sau khi dẹp đi ý nghĩ không được trong sáng khi nghe Lãng Thiên Nhai hỏi mình, Tư Đồ Tuyết Vũ vừa trả lời Lãng Thiên Nhai vừa đem Quân Tử Mai đẩy nhẹ để cho y ngồi xuống trên ghế, sau đó cười nhẹ với Quân Tử Mị một cái nàng đi ra phía sau ngồi xuống.

Thật là trùng hợp, dãy ghế của Sở Lan Ngạo bọn họ nằm kế bên dãy ghế của các nàng, Sở Lan Ngạo cùng Tư Đồ Anh Tuấn và Bắc Cung Khuynh Thành ngồi ở phía trước, Tây Môn Thanh Đình và Sở Lan Kỳ ngồi ở phía sau.

"Ngồi xuống đi." Nhìn thấy Nam Cung Mộc Lan đứng kế bên mình mà không có ngồi xuống ghế, Tư Đồ Tuyết Vũ đưa tay nắm lấy tay y, kéo nhẹ y sang ghế ngồi.

"Ta đứng được rồi, đây là ghế dành cho người có thân phận trong Cái Bang ngồi." Tư Đồ Tuyết Vũ vừa để Nam Cung Mộc Lan ngồi trên ghế y đã đứng lên, bối rối và khó xử nhìn nàng.

"Ngồi xuống đi, hội nghĩ võ lâm chắc chắn sẽ rất lâu, sức khỏe huynh vẫn còn yếu, đứng lâu sẽ không ổn đâu!" Nàng kiên quyết lôi kéo y ngồi xuống sau đó nắm chặt tay y không cho y lại đứng lên, Nam Cung Mộc Lan từ chối kéo tay ra vài lần nhưng không có kết quả y đành chấp nhận ngồi yên.

"Các vị đồng đạo võ lâm, anh hùng hào kiệt! Còn có Ngạo vương gia, Phùng mổ xin cảm ơn các vị đã lặn lội đường xa tới đây để tham dự hội nghị võ lâm. Mọi người cũng biết, gần đây tà giáo ở Tây Vực đang lâm le xâm lấn vào Trung Nguyên chúng ta, mà lý do để bọn chúng làm vậy chính là La Sát Cung, bởi vì bọn chúng có qua lại với nhau, chúng âm mưu muốn lẻn vào Trung Nguyên với mục đích muốn xưng bá võ lâm. Cho nên các vị võ lâm đồng đạo, chúng ta phải cùng nhau nghĩ cách tiêu diệt La Sát Cung, trừ hại cho võ lâm!" Phùng Chính Nghĩa nhìn thấy tất cả mọi người đã ngồi xuống hết ông ta liền đứng lên nói một tràng rất hào hùng, rất nghĩa khí nhưng mà Tư Đồ Tuyết Vũ lại nghe như ông ta đang nói cho ăn phân, bò ăn ruồi vậy.

Khi Phùng Chính Nghĩa vừa nói xong, tất cả những người ở đây đều dùng ánh mắt khác lạ và nghi hoặc nhìn về hướng Sở Lan Ngạo, bởi vì khi ông ta nói đến Ngạo vương gia thì

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net