☆Chương 22☆ Bách Hoa Hội. (Hạ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 22 Bách Hoa Hội. (Hạ)

Tư Đồ Tuyết Vũ nghe được lời của Đông Phương Tình nói, lập tức quay qua nhìn thẳng vào nàng ta, thấy nàng ta dùng ánh mắt cực kỳ khinh bỉ nhìn mình nàng liền dùng ánh mắt cực kỳ hung ác nhìn lại nàng ta. Bốn mắt giao chiến, cuối cùng là Đông Phương Tình chịu thua thu hồi tầm mắt, sau đó lắc lắc tay áo của Sở Lan Hạo, nũng nịu gọi, "Bệ hạ ~!"

Sở Lan Hạo hơi nhíu mày, không dấu vết rút tay áo của mình ra khỏi tay nàng ta, xoay mặt nhìn xuống Tư Đồ Tuyết Vũ, trong ánh mắt nhìn không ra biểu tình.

Hừ! Ngươi đã muốn cho ta mất mặt trước đám đông, ta cũng nên lên đài để cho ngươi cơ hội bị thất vọng. Dù sao cũng phải quảng cáo cho việc khai trương.

Tư Đồ Tuyết Vũ chưa đợi Sở Lan Hạo mở miệng, đã trước tiên đứng lên nhìn Sở Lan Hạo nói, "Hoàng thượng, nếu Hoàng hậu đã có ý cầu ta, cũng nên đáp lại nguyện vọng của nàng." Nàng là cố ý dừng sai nhịp câu nói, ánh mắt mang theo thâm ý nhìn về nàng ta một cái, thích ý khi nhìn thấy vẻ mặt của nàng ta biến sắc.

Đang chuẩn bị bước đi, tay nàng đột nhiên bị nắm lại, nhìn lại thấy Tư Đồ Anh Tuấn đang nắm lấy tay mình, hắn hơi nhíu mày nói, "Ngươi không biết gì cả sao có thể lên đài biểu diễn? Mau ngồi xuống đi, ta sẽ xin Hoàng thượng miễn cho ngươi."

Tư Đồ Tuyết Vũ nghe hắn nói vậy liền nhếch miệng cười, ninh mi nhìn hắn, "Sao hả? Đột nhiên sao lại tốt với ta vậy, là sợ ta làm mất mặt Tư Đồ gia? Lòng tốt của ngươi không cần dùng cho ta, ta sẽ không cám ơn đâu. Ngươi cứ việc quan tâm tam muội yêu dấu của ngươi là được rồi." Nàng nói xong giãy tay ra, bước từng bước sinh Liên lên đài.

Nàng nói vào tai của tên thái giám đứng trên đài, hắn liền đi lấy đàn Tỳ Bà ra cho nàng. Tư Đồ Tuyết Vũ nhẹ nhàng, tiêu sái ôm Tỳ Bà ngồi xuống ghế ở giữa đài, Tỳ Bà là một trong những loại đàn nàng thường luyện ở hiện đại nên cầm kỹ cũng không thua gì với đàn tranh.

Mười ngón tay thon dài, trắng nõn đặt nhẹ lên dây đàn, trong đầu suy nghĩ về một bài hát nàng rất thích, nhưng đó là song ca, nàng cũng không có tài năng như Lý Ngọc Cương mà tự mình đảm nhiệm hai vai, xem ra nàng phải ca theo giọng điệu bình thường rồi! Đầu ngón tay bắt đầu run run gãy lên dây đàn, tiếng nhạc du dương, êm ái truyền vang vọng khắp buổi tiệc, đôi môi nhỏ nhắn khẽ mở hát:

Hoa Lê rơi trước song cửa nhà người.

Họa dáng người trong khuê phòng ai oán.

Ta đem nhớ nhung nhẹ nhàng tô điểm lại.

Thầm muốn lưu lại những thời khắc bên người.

Ta dừng bước dưới hiên nhà ngói xanh tường trắng.

Đợi chờ người che ô bước đến bên cạnh ta.

Khói bếp tỏa trên mái nhà ai nơi cổ trấn.

Vì hai ta cất nhưỡng ánh trăng năm nào.

Một bức uyên ương hí thủy dưới mưa.

Khiến tưởng niệm cay đắng hóa thành ngọt ngào.

Ba nghìn dòng nước chẳng cầu ai vì ta ai oán.

Trăm kiếp luân hồi chỉ mong cùng chàng tái tục tiền duyên.

Giữa phố cổ xưa ta tình cờ nghe thấy tỳ bà ai dạo một khúc Đoạn Huyền.

Ái tình như Đoản Kiều ta biết nói gì đây?

Kia ba nghìn dòng nước liệu cách nào đem kiếp này yên diệt.

Nợ chàng tiền kiếp ta nguyện lai sinh tái hoàn!

Mưa khói Giang Nam khắc ghi ly biệt.

Mỹ mạo của người ta không sao quên được.

Mục đồng thổi sáo, dung nhan đã hằn vết tháng năm.

Hồng trần cười nhạo ta chấp nhất vì nàng nhớ thương.

Năm ngón tay tựa mai hoa, xuân về trên nét mi.

Đời này thanh thuần, tuyệt không hối hận.

Trên miếu thờ còn lưu lại loang lỗ bút ký.

Là người vì ta khắc ghi lại ước thề.

Một bức uyên ương hí thủy dưới mưa.

Khiến tưởng niệm cay đắng hóa thành ngọt ngào.

Ba nghìn dòng nước chẳng cầu ai vì ta ai oán.

Trăm kiếp luân hồi chỉ mong cùng chàng tái tục tiền duyên.

Giữa phố cổ xưa ta tình cờ nghe thấy tỳ bà ai dạo một khúc Đoạn Huyền.

Ái tình như Đoản Kiều ta biết nói gì đây?

Kia ba nghìn dòng nước liệu cách nào đem kiếp này yên diệt.

Nợ chàng tiền kiếp ta nguyện lai sinh tái hoàn!

Kia ba nghìn dòng nước liệu cách nào đem kiếp này yên diệt.

Nợ chàng tiền kiếp ta nguyện lai sinh tái hoàn! (Bài hát: Nhược thủy tam thiên).

Nàng hát xong, nhìn xuống đài, thấy tất cả mọi người đều im lặng, thầm nghĩ chẳng lẽ mình hát không hay? Không có nha, nàng rất tự tin với giọng hát của mình!

Đảo mắt nhìn xung quanh, nàng lập tức ngạc nhiên mở to mắt, vì nàng thấy các nữ nhân đều cầm khăn tay lau nước mắt. Nàng run rẩy khóe miệng, những người này cũng dễ cảm động quá đi!

"Bộp bộp bộp..." Không biết ai là người khởi xướng trước, ngay sau đó mọi người đều vỗ tay, tiếng vỗ tay như sấm rền vang, còn lớn hơn tiếng vỗ tay cho các nữ nhân biểu diễn trước nàng.

"Không phải nói nàng ta là bao cỏ, mọi thứ đều không thông sao? Tại sao lại biết đàn biết hát?!"

"Ô...ô...Nàng ta hát nghe rất cảm động, ta cũng muốn mình có được một mối tình khắc cốt ghi tâm như vậy! Những kẻ lúc trước đồn bậy về nàng, đều là kẻ đáng ghét hết!"

"Ta cũng vậy, hic...hic...ta cũng mong mình sẽ gặp được một người nam nhân yêu mình suốt kiếp! Phải rồi! Ta nghe nói là nha hoàn bên cạnh của Tư Đồ Mị Nhi, cũng tức là Ngạo vương phi bây giờ là người đã phao tin đồn không tốt về Tư Đồ Tuyết Vũ đó."

"Vậy...vậy có nghĩa là do Ngạo vương phi ganh ghét, đố kỵ nên mới nói xấu Tư Đồ Tuyết Vũ rồi?!"

"Ừm, vậy mà lâu nay chúng ta cứ tưởng nàng ta là tốt đẹp lắm, nhưng thật không ngờ cũng là lòng dạ xấu xa thôi! Chứ ngươi nghĩ thử xem, nàng ta không cho phép nói, nha hoàn của nàng ta làm sao có thể dám ra ngoài đồn bậy bạ như vậy, không sợ bị phạt sao?"

"Phải rồi phải rồi. Đúng là bề ngoài tốt đẹp nhưng bên trong lại thật đen tối!"

"Nhưng dù sao nàng ta cũng là vương phi, lại là đệ nhất tài nữ là sự thật, cho nên có làm chuyện gì thì cũng được vương gia che chở thôi!"

"Hai tỷ muội này nếu cùng nhau thi đấu, các ngươi nghỉ xem ai sẽ thắng?"

"Làm sao chúng ta biết được, hai nàng phải có thi đấu thì chúng ta mới có dịp coi và bình phẩm được chứ!"

"........"

Tư Đồ Tuyết Vũ nhìn xem phản ứng của mọi người liền rất hài lòng, đây chính là kết quả nàng muốn, quả thật không uổng công nàng sai người của Cái Bang phao tin xấu của hai chủ tớ Tư Đồ Mị Nhi ra. Tuy nhiên đây chỉ là bước đầu tiên, chuyện hay...còn ở phía sau!

Nàng nhìn qua xem nét mặt của Tư Đồ Mị Nhi và Đông Phương Tình, hai nàng ta một người là căm tức, ghen ghét, hận không thể lột da nàng, một người thì ghen tị và tức giận tới hai mắt mạo lửa. Nhìn xem biểu hiện của hai người họ, nàng liền thích ý cười nhếch môi.

Không phải các ngươi rất muốn ta biểu diễn sao? Sao hả, làm các ngươi thất vọng rồi sao?

Tư Đồ Tuyết Vũ dùng khẩu hình nói 'Ngu ngốc' Ngay lập tức, mặt của hai người kia kia liền tức giận đến mức tái mét, nàng không thèm để ý, quay sang nhìn mọi người, tiếp theo đứng lên sửa san lại vạt áo, sau đó thanh thanh giọng, nói lớn:

"Hưm...hưm! Xin chào các vị thúc bá huynh đệ, các vị tỷ tỷ muội muội! Ta là Tư Đồ Tuyết Vũ, vài ngày nữa ta sẽ khai trương một trà lâu ở thành Tây tên là Cực Lạc Cư, nằm gần Bích Hồ, mong được các vị quang lâm. Các vị đến nơi đó sẽ được thưởng thức các loại trà ngon quý hiếm, thức ăn ngon ngọt bổ dưỡng, còn được nghe biểu diễn đàn, hát, múa. Còn có thể tham gia các dịp tổ chức thi đấu cầm kỳ thi họa, thậm chí là múa nữa." Nàng vừa nói vừa cười thật xinh đẹp, thật ngọt ngào với mọi người.

"Cực Lạc Cư không phân biệt già trẻ lớn bé, bất luận là nam là nữ, chỉ cần các vị muốn đến, Cực Lạc Cư sẽ luôn luôn hoan nghênh, sẽ bảo đảm để cho các vị vui chơi thoải mái và trao dồi kiến thức rộng rãi hơn nữa. Cho nên, ngày khai trương Cực Lạc Cư các vị nhớ đến nha! Ngày đầu tiên mở cửa, các vị sẽ được miễn phí toàn bộ!" Tư Đồ Tuyết Vũ vừa dứt lời, bên dưới đã nổ tung với những tiếng reo lên.

"Woa! Thật sao!? Nếu vậy hôm đó chúng ta nhất định đến mới được!"

"Còn được thi đấu thơ văn và nghe biểu diễn nữa sao!"

"Ha ha ha, đã lâu lắm chúng ta chưa được tham dự các cuộc thi đấu như thế rồi, xem ra chúng ta phải đến để xem thử ra sao!"

"Đúng đúng, thật không ngờ tứ tiểu thư lại biết làm cả việc buôn bán nữa!"

"Ừ, nàng ta thiệt không giống với những tiểu thư khuê các khác!"

"Nữ trung hào kiệt, đúng là nữ trung hào kiệt! Chúng ta nhất định phải đến ủng hộ nàng!"

"........."

Tư Đồ lão cha nhìn Tư Đồ Tuyết Vũ trên đài, mắt lập tức lão lệ tung hoành. Xảo Nhi, con gái chúng ta đã lớn rồi, nó đã biết tự lập rồi!

Lần trước ông có nghe Tuấn Nhi nói Vũ Nhi là bà chủ phía sau màn của Thần Tiên Lâu, khi đó ông nghe được trong lòng rất là vui mừng! Ông là một võ tướng múa đao lộng thương, hàng năm chinh chiến trên sa trường nên dù cho nữ nhi của mình không thục nữ dịu dàng, thích ra ngoài kinh doanh buôn bán ông cũng cảm thấy không sao cả, miễn sao nữ nhi của ông cảm thấy vui vẻ là được.

Đám người Sở Lan Ngạo, bốn người đều là bộ dạng trợn mắt, há miệng nhìn trân trân Tư Đồ Tuyết Vũ. Đây là nàng sao, là người ngu ngốc không biết gì sao? Là người nhu nhược yếu đuối sao? Đây là một Tư Đồ Tuyết Vũ hoàn toàn khác xa với hiểu biết của bọn họ về nàng, nàng bây giờ thật sôi động, thật tự tin và bản lĩnh!

Sở Lan Ngạo nghe nàng hát, cảm thấy trong lòng không hiểu sao có một chút ghen tị, vì nàng giống như đang hát và nghĩ về một ai đó. Hai năm trước, hắn hoàn toàn không có cảm giác gì với nàng, nhưng hai năm sau...mọi thứ dường như đang dần dần thay đổi, bao gồm cảm xúc của hắn về nàng.

Bắc Cung Khuynh Thành và Tây Môn Thanh Đình trước là ngạc nhiên sau là khiếp sợ, vì giọng hát của nàng rất tương tự với giọng hát của Lãnh Tuyết, mặc dù một người là êm nhu còn một người là trầm lặng. Chẳng lẽ là vì hai người thích nhau, nên có nhiều điểm cũng sẽ trở nên giống nhau?

Sở Lan Hạo say mê nghe nàng hát nãy giờ, cảm thấy tim đập mạnh và nhanh bởi vì nàng, nhưng khi nghe nàng nói những lời đó liền khóe miệng run rẩy. Có ai như nàng không, lợi dụng biểu diễn ở Bách Hoa Hội để tuyên truyền cho việc khai trương trà lâu! Thật không biết nói nàng như thế nào đây, là ngây thơ, đáng yêu hay là lém lĩnh, khôn khéo? Nghĩ đến đây đột nhiên y nhoẻn miệng cười khẽ nhưng đồng thời trong lòng lại hâm mộ, hâm mộ tam đệ của mình có thể lấy một kỳ nữ như nàng về làm thê tử. Hắn...có thể có diễm phúc như vậy hay không?

Lý công công đứng kế bên thấy hắn cười thì nghĩ thầm: Bệ hạ lại vì tứ tiểu thư mà cười nữa rồi, nhưng mà đáng tiếc...haizz! Ông ta lại chỉ có thể thở dài và thở dài thôi.

Tư Đồ Tuyết Vũ nói xong thì từng bước đi xuống đài, trở về chỗ ngồi. Nàng vừa ngồi xuống, tay liền bị nhị phu nhân cầm lấy, nàng quay sang thấy bà đang mỉm cười từ ái mà nhìn mình, "Vũ Nhi! Con đàn và hát nghe rất hay! Tại sao lúc trước con lại nói mình không biết gì hết?"

"Con không thích phô trương thanh thế, không ham mê hư danh, cũng không thích tự cho mình là tài nữ, cho nên mới không cho mọi người biết thôi. Con học giống nhị nương đây, làm người phải luôn biết khiêm tốn nha!" Nàng nói với Lam Uyển Hương nhưng ánh mắt lại mang thâm ý quét về phía Đông Phương Tầm, Tư Đồ Mị Nhi và Đông Phương Tình. Ba người kia liền hận không thể tiến lên xé nát miệng nàng ra cho hả giận, bởi vì họ biết được nàng là đang nói bọn họ.

"Ha ha ha, đứa nhỏ này thật là!" Nhị phu nhân nhìn nàng cười thật sủng nịch.

Lý công công bước lên phía trước một chút, cao giọng nói, "Nếu bây giờ các vị thiên kim tiểu thư không đăng ký biểu diễn nữa, vậy chúng ta hãy nghe bệ hạ sẽ chấm cho ai được hạng nhất." Nói xong lui về sau, đứng lại chỗ cũ.

Sở Lan Hạo nhìn quét một vòng, khóe miệng hơi cong lên, cuối cùng hắn nhìn sang Tư Đồ Tuyết Vũ, "Tướng quân phủ tứ tiểu thư cầm nghệ điêu luyện, giọng hát lại như thiên âm, lời bài hát cũng rất cảm động lòng người. Trẫm tuyên bố...Tư Đồ Tuyết Vũ là người đoạt giải nhất!"

Lời vừa nói ra, có người nét mặt vui vẻ, thán phục, hâm mộ, cũng có những người ghen tị, ganh ghét và oán hận. Điển hình như Tư Đồ Mị Nhi, Đông Phương Tình, Đông Phương Tầm, Thẩm Tâm Như và Sầm Doanh Doanh đây, năm người ánh mắt đều ghen ghét nhìn về phía nàng.

Sầm Doanh Doanh và Thẩm Tâm Như thì nghĩ, nàng ta có gì hơn mình chứ, bắt quá chỉ là một nữ nhân xấu xí thôi, hừ!

Tư Đồ Mị Nhi thì nghĩ, lúc nãy nàng đến chỗ biểu tỷ là muốn nhờ biểu tỷ làm cho ả ta xấu mặt, nhưng thật không ngờ để cho ả ta được tiện nghi trở mình. Thật là tức chết nàng!

Đông Phương Tầm nghĩ, tiện nhân này lại cướp quang huy của Mị Nhi!

Còn Đông Phương Tình thì ghen tuông vì Sở Lan Hạo khen Tư Đồ Tuyết Vũ, bởi vì từ trước tới nay, hắn chưa bao giờ khen ai nhiều như vậy, ngay cả nàng cũng không!

Sau đó lại có những lời bàn tán chói tai.

"Tại sao lại là ả ta được hạng nhất chứ? Ta hát làm sao kém hơn ả?"

"Nhất định là vì ả là con gái của Đại tướng quân, nên mới được bệ hạ thiên vị như vậy!"

"Hừ, ta không phục! Ả không xứng đạt được hạng nhất!"

"Đúng vậy, ta cũng không phục! Ta đàn còn hay hơn ả!"

Tư Đồ Tuyết Vũ nhìn và nghe thấy đều cảm thấy không sao cả, trong lòng thầm nói, các ngươi cũng nên lên đài biểu diễn rồi nha, một người vui chi bằng mọi người cùng vui!

Một, hai, ba!

"A! Thẩm tiểu thư, ngươi làm sao vậy? Sao có thể cởi quần áo vậy hả?!"

"Trời ơi! Thương tiểu thư, tại sao ngươi cũng cởi quần áo vậy nha?"

"Doanh nhi! Con làm gì, sao lại cởi quần áo? Mau mặc vào nhanh lên!"

"A! Tại sao lại có nhiều người cởi quần áo vậy?! Những nữ nhân này điên hết rồi sao hả trời!"

Đang lúc Tư Đồ Anh Tuấn định mở miệng ngăn chặn những lời bàn tán đáng ghét kia, thì đột nhiên những nữ nhân trước đó và vừa mới nói xấu Tư Đồ Tuyết Vũ, tất cả đều giống như phát điên, cởi hết quần áo của chính mình, chỉ còn lại yếm và tiết khố, đang chuẩn bị cởi tiếp thì đã bị người nhà và bạn bè bọn họ ngăn lại. Nhưng mà bọn họ giống như không chịu cởi hết sẽ không chịu dừng lại vậy, cứ liều mạng vùng vẫy thoát ra để tiếp tục cởi đồ. Ngay cả Hoàng hậu Đông Phương Tình, tam phu nhân Đông Phương Tầm và Tư Đồ Mị Nhi cũng không ngoại lệ.

"Hoàng hậu, nàng làm gì? Mau mặc đồ vào! Người đâu, mau giữ tay Hoàng hậu lại!" Sở Lan Hạo tức giận nhìn Đông Phương Tình, nhưng không có ra tay cản nàng ta lại mà là kêu tỳ nữ của nàng ta giữ ôm nàng ta lại.

"Tầm Nhi, nàng mau dừng lại, còn thể thống gì nữa!" Tư Đồ Thanh Vân cũng hoảng sợ giữ lại Đông Phương Tầm.

"Mị Nhi, mau mặc quần áo vào cho ta! Nàng không biết xấu hổ sao?" Sở Lan Ngạo gầm lên, không thương tiếc giữ chặt tay của Tư Đồ Mị Nhi lại.

Ngoài những người đó ra, những nữ nhân không nói xấu Tư Đồ Tuyết Vũ đều bình an vô sự. Tư Đồ Tuyết Vũ khóe miệng ngày càng cười tà ác, yến tiệc bậy giờ mới chính thức bắt đầu nha! Các ngươi muốn ta dự Hồng Môn Yến sao? Đây mới chính là Hồng Môn Yến ta mở cho các ngươi! Xem đi, thật là náo nhiệt, ha ha ha!

"Bệ hạ, thiếp nóng quá! Thiếp muốn hôn ngài, ngài mau hôn thiếp đi, Bệ hạ ~!" Đông Phương Tình đột nhiên nhào vào Sở Lan Hạo, muốn hôn y liền bị y dùng sức đẩy ra.

"Hoàng hậu, nàng làm gì? Các ngươi mau lôi Hoàng hậu ra!" Sở Lan Hạo xanh mặt, ánh mắt mang theo chán ghét nhìn Đông Phương Tình và gầm lên kêu bọn thái giám, cung nữ lôi nàng ta ra.

"Lão gia, mau...mau ôm ta...ta rất nóng ~!" Đông Phương Tầm cũng ôm Tư Đồ lạo cha gắt gao.

"Tầm Nhi, nàng làm sao vậy, mau buông ta ra!" Tư Đồ lão cha nét mặt già nua đỏ ửng, đẩy bà ta ra.

"Vương gia, thiếp muốn chàng, mau...mau cho thiếp đi, nhanh lên ~!" Tư Đồ Mị Nhi còn dâm đãng hơn, nàng ta đưa tay muốn cởi áo Sở Lan Ngạo ra, miệng thì đòi yêu liên tục.

"Mị Nhi, nàng điên rồi, buông ra!" Sở Lan Ngạo tức giận đẩy tay nàng ta ra, sửa lại áo của mình, mặt của hắn hôm nay bị nàng ta làm mất hết.

"Công tử ~! Mau đến ôm ta đi ~!"

"Công tử, ta muốn ngươi ~!"

"Công tử, đến đây nha ~!"

"........."

"Bọn họ điên hết rồi, sao có thể làm ra việc như kỹ nữ như vậy!?"

"Đây là xảy ra chuyện gì? Loạn hết rồi!!!"

Mọi người đều vẻ mặt khiếp sợ nhìn màn thoát y tập thể này, đều cho bọn nữ nhân này là bị điên. Nhưng, bọn họ không có điên, mà là bị Tư Đồ 'Hồ Ly' của chúng ta hạ Dâm Phụ Phấn! Đây là một loại mị dược rất lợi hại và bá đạo nhất trong các loại mị dược, nằm trong bí kíp độc môn của Âu Dương Phong đưa cho nàng. Tuy rất bá đạo nhưng không chết người, nếu để cho bọn họ chết dễ dàng như vậy, thì nàng làm sao có cơ hội tiếp tục 'chơi đùa' cùng bọn họ được chứ!

Người trúng loại mị dược này, dù cho thường ngày có hiền thục, đoan trang đến đâu thì đều sẽ bị biến thành dâm đãng nhất dâm phụ, còn hơn cả Phan Kim Liên nữa, trừ khi giao hợp nếu không phải chịu dâm độc hành hạ, đến một tháng mới có thể giải. Ai có thể chịu được cơ thể dục hỏa đốt người đến một tháng? Haizz, nhưng mà cũng chỉ có thể trách bọn họ thôi, chọc ai không chọc lại đi chọc Tư Đồ 'Hồ Ly' luôn có thù phải trả, mà còn phải trả gấp trăm lần nữa!

"Tất cả mau dừng lại hết cho Trẫm!" Sở Lan Hạo long nhan nổi giận quát lớn lên.

"Bệ hạ! Thần thấy bọn họ hình như trúng độc thì phải!" Thừa tướng Đông Phương Khánh đứng ra nói, vẻ mặt lo lắng nhìn về phía Đông Phương Tình. Tình Nhi nếu mất đi ngôi vị Hoàng hậu thì ông sẽ mất đi một phần thế lực, cho nên tuyệt đối không thể để chuyện đó xảy ra!

"Lý Toàn, mau truyền các Thái y ở Thái Y Viện đến đây bắt mạch cho họ." Sở Lan Hạo nghe ông ta nói, cũng cảm thấy rất có thể là vậy, lại nhìn qua bộ dáng nổi điên của mấy người kia, mặt càng ngày càng xanh, lập tức sai Lý công công đi gọi Thái y.

"Dạ!" Lý công công lĩnh mệnh, sai người đi truyền triệu Thái y.

.........

"Bẩm Bệ hạ, những vị này đều không có trúng độc!" Các Thái y đến bắt mạch cho bọn họ một lúc, không phát hiện tình trạng trúng độc nên bẩm báo cho Sở Lan Hạo.

Bọn họ làm sao có thể phát hiện ra hiện tượng trúng độc được, bởi vì loại độc này không mùi, không màu, không vị, ngay cả Thần y như Vân Lai Tử còn nhận biết không được, nói chi là những Thái y bình thường như bọn họ!

"Không trúng độc? Các khanh đã bắt mạch kỹ chưa, nếu bọn họ không trúng độc, thì tại sao lại làm ra hành động đồi phong bại tục như vậy?" Sở Lan Hạo trầm giọng hỏi lại Thái y.

"Hồi Bệ hạ, chúng thần đã bắt mạch kỹ, bọn họ không có người nào trúng độc. Sở dĩ bọn họ làm như vậy là vì..."

"Là vì sao?" Sở Lan Hạo không kiên nhẫn hỏi.

"Hồi Bệ hạ, là vì...bọn họ dục hỏa trong cơ thể quá nhiều, không thể phát tiết, cho nên mới làm cho kinh mạch rối loạn, vì thế mới làm ra chuyện như vậy." Thái y ngượng ngùng và lo sợ bẩm báo, vì trong số những người đó có Hoàng hậu, Ngạo vương phi và phu nhân của Tư Đồ Tướng quân!

"Thiệt là tức cười! Không ra thể thống gì! Người đâu! Mau đưa Hoàng hậu về tẩm cung, trong vòng một tháng không cho ra khỏi tẩm cung nửa bước. Còn lại tất cả mọi người đều về hết đi, yến tiệc hôm nay chấm dứt!" Sở Lan Hạo nghe vậy liền tức giận đến xanh mặt, lãnh mặt nhìn về Đông Phương Tình, sai người đưa nàng ta trở về, còn ra lệnh cấm cửa, thật trùng hợp là thời hạn một tháng bằng với thời hạn Dâm Phụ Phấn hết tác dụng. Xem ra, Đông Phương Tình gặp 'may' rồi!

Sở Lan Hạo đang định rời khỏi, đột nhiên như nhớ đến điều gì, dừng lại, quay sang nhìn Tư Đồ Tuyết Vũ, "Tư Đồ Tuyết Vũ, hôm nay ngươi đạt được hạng nhất, sẽ có được một nguyện vọng nhưng bây giờ tình cảnh như thế này, cho nên nguyện vọng ngươi cứ việc giữ lại, khi nào muốn xin Trẫm điều gì thì có thể vào cung tìm Trẫm. Lý Toàn, đưa cho nàng lệnh bài xuất nhập cung."

"Dạ!" Lý công công bước xuống chỗ của Tư Đồ Tuyết Vũ, đưa lệnh bài cho nàng, "Tứ tiểu thư! Đây là lệnh bài xuất nhập cung, có lệnh bài này ngươi có thể tự tiện ra vào hoàng cung mà không bị ai ngăn cản." Đây là lần đầu tiên Bệ hạ ban cho người khác lệnh bài của mình, hình như Bệ hạ bắt đầu đối xử với nàng rất khác biệt!

Tư Đồ Tuyết Vũ mỉm cười nhìn ông ta, nhận lấy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net