☆Chương 23☆ Cực Lạc Cư.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 23 Cực Lạc Cư.

Ba ngày sau, Thính Vũ Các!

Sáng sớm tinh không vạn dặm, các đám mây trắng bay lơ lững trên nền trời xanh biếc thật êm ả yên bình, chim chóc dạo chơi vòng quanh trên không, ánh dương quang chiếu sáng toàn bộ đại địa, chiếu sáng toàn bộ rừng hoa Hải Đường và hồ Sen cách đó trong Thính Vũ Các, những tia nắng ấm xuyên qua khe cửa rọi vào trong phòng, ánh vào sa màn đang che khuất hai thân ảnh ôm nhau ấm áp, ngọt ngào trên giường.

Hồng Liên Tuyết đã tỉnh dậy từ rất sớm, nằm nghiêng thân mình, tay trái ôm chặt lấy vai nhỏ bé của người mà hắn yêu nhất, tay phải đưa lên vuốt ve nhẹ nhàng mái tóc mượt mà của nàng, tiếp theo là đến đóa Mạn Đà La trên trán, từ từ dời đến mày, mi, mắt, cánh mũi nhỏ nhắn khéo léo, dần dần xuống đến bờ môi mềm mại của nàng. Động tác thật ôn nhu, thật cẩn thận, tựa như đang vuốt ve một thứ trân bảo quý giá nhất trên đời này!

Hồng Liên Tuyết mỉm cười hạnh phúc nhìn dung nhan nàng, ôm nàng ngủ như thế này, hắn cảm thấy như mình đang ôm cả thế giới vào lòng, cảm giác trống không trong mấy ngày nàng đi vắng giờ đây đã được lấp đầy. Nghĩ đến mỗi một nụ cười, mỗi một lời nói của nàng hắn đều cảm thấy trong lòng mềm mại như nước. Mỉm cười cúi đầu xuống hôn nhẹ từng chút từng chút một lên môi nàng, cảm thấy không đủ nên chuyển thành trằn trọc, mút vào, hôn sâu lắng hơn nữa, linh lưỡi nhẹ nhàng liếm theo cánh môi nàng.

"Ưm ~" Tư Đồ Tuyết Vũ cảm thấy môi hơi ngưa ngứa, nên từ trong giấc ngủ tỉnh lại, nàng run run phiến lông mi như cánh bướm đang chuẩn bị cất cánh, từ từ hé mở mắt ra. Ánh vào mắt nàng là khuôn mặt tuyệt mỹ phóng gần của Hồng Liên Tuyết, nàng liền mỉm cười ngọt ngào với hắn. Vì nàng cười nên linh lưỡi của hắn lợi dụng lúc này liền lọt vào bên trong miệng, hắn lại thành công chiếm đất, bắt đầu hôn sâu sắc hơn. Nàng liền đưa tay để lên ngực hắn, muốn đẩy hắn ra.

"Tuyết...ưm...Tuyết..."

Thấy nàng như muốn nói gì nên hắn từ từ buông môi nàng ra, hai tay vòng qua eo nàng, ôm nàng sát vào lòng mình hơn, cười nhẹ hỏi, "Nàng muốn nói gì?"

"Ta chỉ muốn nói là ta chưa rửa mặt...sao...sao có thể hôn môi được." Nàng ngượng ngùng đỏ mặt nói.

"Ha ha ha, dù cho nàng chưa rửa mặt, nhưng hương vị trong miệng của nàng vẫn rất thơm!" Hắn dùng mũi mình nhẹ cọ vào mũi nàng, cười sủng nịch nói.

"Chàng...đáng ghét ~!" Nàng thẹn thùng vùi đầu vào ngực hắn, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất ngọt ngào.

"Ha ha ha, Tuyết nhi của ta thẹn thùng cũng rất đáng yêu." Thấy bộ dáng của nàng như vậy, hắn càng cười lớn hơn, nụ cười tuyệt mỹ mang theo vô vàn sủng ái.

"Tuyết, chúng ta mau ngồi dậy đi, hôm nay là ngày khai trương Cực Lạc Cư, chúng ta phải qua đó sớm để chuẩn bị. Chàng ngồi dậy nhanh lên!" Nàng ngồi dậy lôi kéo tay hắn nói.

"Tuân lệnh, nương tử!" Hắn mỉm cười liền ngồi dậy.

"A! Ai là nương tử của chàng?" Hắn gọi nàng là nương tử làm cho mặt nàng nóng lên, nhưng trong lòng lại ngọt như được ăn mật. Giận liếc mắt hắn một cái, ánh mắt mị hoặc hàm sân mang theo nhiều điểm xinh đẹp mị nhân làm cho trong lòng hắn tô ngứa vô cùng.

"Ừm, nàng nói đúng, bây giờ nàng chưa phải là nương tử của ta, nhưng đợi đến khi..." Hắn đang nói thì đột nhiên ngừng lại, vẻ mặt ái muội kề sát vào tai nàng nói nhỏ, "Ta giải xong độc, ta sẽ 'ăn' nàng, đến lúc đó...nàng sẽ là nương tử của Hồng Liên Tuyết ta." Nói xong liền cắn nhẹ vành tai của nàng một cái.

"A! Chàng..." Nàng bị lời nói và hành động của hắn làm cho thân mình run lên một chút, mặt và tai lập tức đỏ bừng. Đây vẫn là Lãnh Diện Thần Y với bộ dáng trích tiên sao? Hoàn toàn là một tên không đứng đắn lại phúc hắc vô cùng!

"Ha ha ha...!" Hắn vừa cười lớn ra tiếng vừa đứng lên chặn ngang ôm lấy nàng đi đến bên nhuyễn tháp, đặt nàng ngồi xuống, ôn nhu nói, "Nàng ngồi đây đợi, ta ra ngoài kêu Anh Nhi lấy nước cho chúng ta rửa mặt." Nói xong mở cửa bước ra phòng ngoài.

Một lúc sau Hồng Liên Tuyết đi trở vào, phía sau là Anh Nhi đang bưng chậu nước theo vào.

"Tiểu thư, ngài qua rửa mặt đi." Anh Nhi để thao nước lên giá đỡ, quay sang cười nói với nàng.

Nàng đứng lên đi qua, Hồng Liên Tuyết cũng theo sau nàng, rửa mặt xong, hắn lấy khăn nhẹ nhàng lau khô mặt cho nàng, nàng cũng lau lại cho hắn. Hai người nhìn cứ như một đôi phu thê mới cưới!

Tư Đồ Tuyết Vũ đi đến phía tủ để y phục, vừa mới mở cửa ra, đập vào mắt nàng ngoài những trang phục thường ngày, quần áo nàng giả nam trang của nàng ra còn xuất hiện thêm nhiều quần áo nam trang màu trắng, có kích cỡ lớn hơn kích cỡ của nàng rất nhiều. Khoan đã, kiểu dáng, màu sắc, kích cỡ này...Tuyết!

Nàng lập tức quay qua nhìn vào nguời nào đó đang đứng ớ bên kia, mỉm cười ngọt ngào nhìn nàng.

"Tuyết, đây là quần áo của chàng." Không phải hỏi mà là khẳng định.

"Ừm." Người nào đó gật đầu nói.

"Chàng muốn ngoài ngủ ở đây ra, còn tắm rửa, sinh hoạt." Lần này cũng là khẳng định.

"Ừm." Người nào đó cười càng ngọt ngào hơn với nàng.

Tư Đồ Tuyết Vũ dở khóc dở cười nhìn hắn, nàng nhìn về phía những đôi giầy mà hắn sắp xếp thật chỉnh tề ở chiếc tủ nhỏ bên cạnh thì biết hắn chẳng những dọn nhà, mà còn tự sắp xếp hành lí ngăn nắp! Tuyết của nàng mặc dù đã hai mươi tám tuổi, nhưng đôi khi lại hành động đáng yêu như trẻ con!

Nàng không nói gì cười khẽ, sau đó lấy quần áo ra phía sau bình phong thay. Hắn đến đây cũng tốt, đỡ phải mỗi buổi tối chạy đến, sáng thì lại chạy đi. Cũng may Thính Vũ Các của nàng được Tư Đồ lão cha ban lệnh không cho phép bất cứ ai đến quấy rầy, cho nên nàng cũng không sợ bị phát hiện là mình "chứa chấp nam nhân làm chuyện mờ ám"! (〜 ̄▽ ̄)〜

Sau khi thay xong quần áo, ăn xong bữa sang, Hồng Liên Tuyết ôm eo Tư Đồ Tuyết Vũ, dùng khinh công bay ra khỏi Thính Vũ Các đến Bích Hồ.

Cực Lạc Cư nằm ở gần Bích Hồ khoảng mười thước, mặt trước đối diện với Bích Hồ, mặt sau là một rừng hoa Lan bao quanh, khung cảnh cực mỹ, tựa như chốn tiên cảnh. Cực Lạc Cư có hai tòa nhà, một chính một phụ, tòa nhà chính có ba tầng lầu rộng lớn vô cùng, tòa nhà phụ có hai tầng lầu, nằm ở phía sau tòa nhà chính chỉ cách nhau một khoảng sân rộng, nơi đây xung quanh toàn là hoa Đào, ở trong sân còn có một vũ đài rất lớn, phía dưới đài có rất nhiều bàn và ghế được sắp xếp theo từng hàng với nhau, xung quanh còn có thác nước đổ xuống mặt hồ vang lên tiếng nước chảy róc rách hòa với những chiếc chuông gió được treo trên những nhánh cây hoa Đào tựa như đang tấu nên một khúc tiên nhạc, đủ loại màu sắc bướm không ngừng phi vũ, đẹp không sao tả xiết. Phong cảnh nơi đây quả nhiên là xứng với hai chữ "Cực Lạc"!

Vừa đến Cưc Lạc Cư, Tư Đồ Tuyết Vũ đã nhìn thấy trước cửa đứng chật ních người, nàng kêu Hồng Liên Tuyết ôm nàng đi vào bằng cửa sau. Những người làm nhìn thấy hai người từ trên không đáp thân xuống, cả hai đều mặt quần áo màu trắng, nam thì tuyệt mỹ bất phàm, nữ thì thanh lệ thoát tục, hai người họ như là một đôi thần tiên quyến lữ làm cho bọn người làm nhìn đến si ngốc quên cả chào hỏi.

"Gần đến giờ rồi, mọi người chuẩn bị xong hết chưa, chúng ta ra phía trước mở cửa khai trương thôi." Tư Đồ Tuyết Vũ thấy bọn họ cứ im lặng đứng ở nơi đó nhìn nàng và Hồng Liên Tuyết, nên lên tiếng nói. Eo nàng vẫn bị cánh tay của Hồng Liên Tuyết ôm, ánh mắt của hắn vẫn luôn dừng ở trên mặt nàng, nên không có nhìn thấy phản ứng của những người làm.

"Xin...xin chào tiểu thư và công tử!" Bọn họ nghe thấy tiếng nàng, mới giật mình phản ứng lại, lập tức đồng loạt cúi đầu chào hai người.

Họ đều biết tiểu thư của bọn họ là tứ tiểu thư của Tướng quân phủ, nhưng vị công tử tuyệt mỹ này thì họ không biết rõ danh tính. Họ chỉ biết là, hắn thường xuyên cùng tiểu thư đến đây xem tiến độ công việc, tiểu thư thường gọi hắn là Tuyết, nhìn thấy tiểu thư dường như rất coi trọng hắn nên họ cũng tự giác tôn kính gọi hắn là Tuyết công tử. Lúc trước hai người đến đây, vẫn là cử chỉ bình thường, nhưng sao bây giờ lại thân mật như vậy? Chẳng lẽ tiểu thư và Tuyết công tử đang yêu nhau?!

"Tiểu thư, tất cả đều đã xong hết, chỉ chờ ngài đến chủ trì lễ khai trương." Một người trung niên khoảng chừng gần năm mươi tuổi, đi đến cung kính nói với nàng. Ông là chủ quản sự ở nơi đây, quản lý tất cả các việc lớn nhỏ và những người làm trong cư, giống như là thư ký riêng của Đổng sự trưởng ở hiện đại vậy.

"Chúng ta ra ngoài cửa chính đi, Phúc bá!" Phúc bá là người cùng quê với gia gia của Anh Nhi. Ông cũng là dân tị nạn đến kinh thành để tìm việc làm, không có người thân thích nên đến nhờ Lưu quản gia tìm việc giúp, nàng nghe Anh Nhi nói tới nên mới kêu ông làm việc cho mình. Phúc bá là người hiền lành, phúc hậu, làm việc lại cẩn thận tỉ mỉ, vì vậy nàng rất yên tâm giao hết việc ở đây cho ông ấy quản lý.

"Dạ, tiểu thư!" Mọi người đồng thanh nói.

Tư Đồ Tuyết Vũ vẫn bị người nào đó ôm lấy eo dẫn đầu đi trước, mọi người đều nhất tề đi theo. Đến cửa lớn của tòa nhà chính, hai người thanh niên đứng hai bên cửa liền cúi chào nàng, sau đó bước lên mở cửa ra.

"Tuyết, chàng buông ta ra đi, ta phải ra trước cắt dải lụa." Tư Đồ Tuyết Vũ nhìn Hồng Liên Tuyết nói.

Không tình nguyện buông ra eo nàng, nhưng sau đó hắn sửa lại nắm lấy tay nàng, mỉm cười nói, "Chúng ta cùng nhau cắt dải lụa."

"Đi thôi." Nàng gật đầu cười rồi cùng hắn đi ra ngoài.

"Tư Đồ tứ tiểu thư ra rồi kìa!" Mọi người bên ngoài nhìn thấy hai người đi ra liền reo lên, xôn xao nói.

"Ngươi nhìn xem, người nam tử đứng bên cạnh Tư Đồ tứ tiểu thư là ai vậy? Thiệt là một tuyệt thế mỹ nam tử!"

"Hắn so với tứ đại tài tử chỉ có hơn chứ không kém, tựa như tiên nhân trên trời vậy!"

"Ngươi xem, ngươi xem! Hắn và Tư Đồ tứ tiểu thư đang nắm tay kìa, bộ dáng của hai người họ nhìn thiệt thân thiết."

"Chẳng lẽ bọn họ đang yêu nhau? Vậy là Tư Đồ tứ tiểu thư không còn si tình cho Ngạo vương gia nữa?"

"Nếu là ta thì ta cũng sẽ chọn vị tuyệt mỹ nam tử này, Ngạo vương gia đã có rất nhiều thê thiếp rồi!"

"Đúng vậy! Không ngờ nàng ấy bị hủy dung nhưng vẫn có người yêu, lại là nam tử hoàn hảo như vậy!"

"Hủy dung thì sao? Khí chất của nàng ấy thanh lệ thoát tục như vậy, với lại nàng ta cũng rất hiền lành lại đa tài nữa. Ngươi nhìn nàng đi, đeo mặt nạ trông rất là thu hút và đặc biệt!"

"Ừm, chúng ta cũng đừng nên chỉ chú trọng bề ngoài như vậy!"

"........."

Đúng là thế sự xuây vần, phong vân lưu chuyển. Những người đồn đãi Tư Đồ Tuyết Vũ bao cỏ ra sao, xấu xí thế nào nay lại không ngừng ca tụng nàng kể từ sau khi nàng thi trổ tài năng ở Bách hoa hội.

Những người đến đây đều có đủ độ tuổi, nhưng đa số là các công tử và tiểu thư khuê các. Những lời họ nói vừa rồi, Tư Đồ Tuyết Vũ và Hồng Liên Tuyết đều nghe rất rõ, hai người cũng cảm thấy không sao cả, để bọn họ truyền tin cũng tốt, như vậy Sở Lan Ngạo sẽ sớm ngày được đội nón xanh thôi!

Hai người tiến lên phía trước một bước, Tư Đồ Tuyết Vũ cười thân thiết nhìn về phía mọi người, hơi lớn giọng nhưng lại nhẹ nhàng nói, "Cám ơn tất cả mọi người đã đến dự buổi khai trương của Cực Lạc Cư ngày hôm nay! Như ta đã từng nói, hôm nay mọi người đều được miễn phí toàn bộ, mong rằng sau này mọi người sẽ thường xuyên đến ủng hộ Cực Lạc Cư của chúng ta. Giờ phút này, Cực Lạc Cư chính thức mở cửa!" Nàng nói xong cùng với Hồng Liên Tuyết cầm lấy kéo, cắt đi dải lụa đỏ đang vắt ngang phía trước cửa.

Tư Đồ Tuyết Vũ vừa cắt xong dải lụa, những người làm trong cư đều ra mời mọi người vào bên trong, họ dùng ngữ khí và hành động không kiêu ngạo, cũng không siểm nịnh tiếp đãi khách.

"Mời mọi người vào!"

"Các vị công tử, bên này!"

"Mời vào! Mời vào!"

"Các vị tiểu thư, mời bên này!"

"........."

Tư Đồ Tuyết Vũ trang trí Cực Lạc Cư tựa như quán trà hiện đại của người Nhật Bản, bàn thấp dưới đất, phía dưới là để các đệm lót để cho khách ngồi, mỗi một bàn có một bình phong che lại phân ra từng gian, từng gian. Trên các tầng lầu là các phòng dành cho những khách muốn yên tĩnh một chút, cách mở cửa của các phòng đều là kéo ngang qua như cửa của Nhật, từ trong phòng sẽ có thể nhìn thấy bên dưới đài biểu diễn và toàn bộ đại sảnh.

Các người làm nơi đây, từ nam tới nữ đều mặc trang phục màu tím nhạt, mỗi một bàn sẽ có một người đứng phục vụ như những nhà hàng ở hiện đại. Trà ở Cực Lạc Cư đều là các loại trà quý hiếm do chính tay Tư Đồ Tuyết Vũ lựa chọn, lúc nàng được tám tuổi thì đã được lão ba huấn luyện cách pha trà, cho nên kỹ thuật pha trà của nàng bây giờ đã trở nên rất điêu luyện. Nàng đã đem một ít kỹ thuật và cách làm các kiểu bánh ngọt được lão mẹ dạy ở hiện đại, dạy lại cho các đầu bếp và người làm ở Cực Lạc Cư.

Còn Thần Tiên Lâu mà nàng mở hai năm trước tuy không có gì khác với tửu lâu ở cổ đại, nhưng có một điểm khác, là trong tửu lâu chỉ chuyên bán các món ăn dược thiện và các loại rượu có lợi cho sức khỏe. Nàng đã nhờ Hồng Liên Tuyết đem các loại dược có thể chế biến thành thức ăn viết ra, sau đó đi tìm một đầu bếp giỏi để chế biến ra món ăn.

Lúc trước, khi nghe nàng nói muốn mở Thần Tiên Lâu và tìm hiểu về các loại rượu có lợi cho sức khỏe, thì Vân Lai Tử đã dạy cho nàng cách thức ngâm các loại rượu đó. Sau đó, nàng còn tìm cho Thần Tiên Lâu một đại phu giỏi, để cho các thực khách đến tửu lâu có thể bắt mạch xem cơ thể mình có bệnh gì, có thể dùng loại dược thiện hợp lí để bồi bổ. Đây chính là lý do làm cho Thần Tiên Lâu chỉ trong vòng hai năm, đã trở thành tửu lâu lớn nhất ở Lan Thành.

Cùng lúc này, Hoàng cung Sở Lan quốc – Bảo Lan Điện, Ngự thư phòng!

"Hoàng huynh, huynh gọi đệ vào cung có việc gì?" Sở Lan Ngạo vừa uống trà vừa hỏi Sở Lan Hạo đang đứng luyện chữ ở bên ngự án.

"Ta chỉ muốn hỏi đệ đã điều tra ra được, ai là kẻ chủ mưu hãm hại Tư Đồ Tuyết Vũ hai năm trước chưa?" Sở Lan Hạo mở miệng hỏi nhưng hắn vẫn đang luyện chữ, không có ngước lên nhìn Sở Lan Ngạo.

"Chuyện đó...vẫn chưa. Đệ đã cho ám vệ đi điều tra rồi, nhưng vẫn chưa có kết quả." Sở Lan Ngạo nghe hắn nhắc tới chuyện đó, vẻ mặt hơi khác thường nói.

"Hử! Xem ra ám vệ của đệ đã không còn dùng được nữa rồi, hay là để ta cho ám vệ của mình đi giúp đệ đi điều tra?" Sở Lan Hạo ngước mắt lên, thâm ý nhìn hắn một cái, sau đó lại cúi đầu xuống tiếp tục viết chữ.

"Không cần. Bọn họ nói đã bắt đầu có một chút manh mối, nói không chừng vài ngày sau sẽ có tin tức." Hắn muốn mình là người đầu tiên biết được hung thủ, nếu thật sự là...hắn chỉ sợ cho hoàng huynh biết được thì sẽ vì nhạc phụ đại nhân mà...

"Vậy sao? Nếu vậy thì sau khi biết được ai là kẻ chủ mưu, ta muốn đệ cũng sẽ báo cho ta biết." Sở Lan Hạo đầu vẫn không ngẩng lên, vừa viết chữ vừa nhàn nhạt nói.

"Đệ đã biết. Hoàng huynh...đây là...thơ rất hay! Là huynh mới làm sao?" Sở Lan Ngạo thấy được một tờ giấy Tuyên Thành bay từ trên ngự án đến cạnh chân mình, tò mò nhặt lên xem, thấy được hai câu thơ hắn viết rất hay nên hỏi.

"Hai câu này không phải ta làm, là do người khác làm." Sở Lan Hạo hơi cười nhẹ nói.

"Là do ai làm? Tại sao huynh lại cứ viết đi viết lại chỉ có hai câu này?" Sở Lan Ngạo đi đến bên ngự án, nhìn thấy trên bàn toàn là giấy Tuyên Thành, phía trên mỗi tờ đều có viết hai câu thơ kia.

Sở Lan Hạo đặt bút xuống, mỉm cười nhìn tờ giấy mình cảm thấy đã viết hoàn hảo nhất, đưa gần miệng thổi một chút cho nét mực khô, xoay qua nhìn Sở Lan Ngạo nói, "Là Tư Đồ Tuyết Vũ."

"Tư Đồ Tuyết Vũ?" Sở Lan Ngạo kinh ngạc hỏi lại, Vũ nhi có thể làm ra hai câu thơ tiêu sái, bất cần đời và sâu xa như vậy? Lại nghĩ tới nữ tử kia vẫn còn nhiều điều làm cho hắn nhìn chưa thấu, hắn nghĩ rằng nàng giỏi văn chương cũng là có thể lắm.

Sở Lan Hạo cười nhạt, "Không chỉ có hai câu này mà là một bài thơ về hoa Đào. Ta có hỏi nàng tên bài thơ, đó là Đào Hoa Am Ca. Ta đặc biệt có ấn tượng với hai câu hay nhất trong bài nên đem ra luyện chữ."

"Người khác cười ta quá cuồng điên, ta cười người khác nhìn không thấu. Hai câu này thật sự có ý nghĩa!" Sở Lan Ngạo thì thào đọc lại hai câu thơ, vẻ mặt cũng trở nên trầm tư.

"Đệ muốn biết có phải thật sự do nàng làm hay không có thể chính mình đến hỏi nàng, không phải hôm nay là ngày nàng khai trương trà lâu hay sao?" Sở Lan Hạo thấy hắn trầm tư suy nghĩ tưởng rằng hắn không tin tưởng Tư Đồ Tuyết Vũ có thể làm thơ nên lên tiếng đề nghị, nhưng ánh mắt lại như đang suy nghĩ điều gì đó.

"Đệ sẽ cùng Anh Tuấn bọn họ và Mị Nhi đến đó xem thử. Thần đệ cáo lui!" Sở Lan Ngạo gật đầu nói xong liền bước ra khỏi Ngự thư phòng.

Sau khi Sở Lan Ngạo ra khỏi Ngự thư phòng, Sở Lan Hạo cũng rời khỏi, đi về Lan Dĩ Cung thay thường phục cùng Lý công công và hai thị vệ thân cận xuất cung...

-------------------

Duy Ảnh: Từ chương 1 đếnchương 23 là ta up bản đã chỉnh sửa in thành sách lên, khác hoàn toàn với bảnweb lúc đầu, cho nên diễn biến tình cảm của nữ chính với các nam chính cũng sẽkhác đi, cũng có thêm nhiều tình tiết mới với bản in thành sách, nàng nào muốnxem bản hoàn chỉnh hơn thì sang page FB http://facebook.com/CaThuTuyetAnh/ oderủng hộ sách của ta nhé! Thân!    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net