Chương 32. Bế Quan.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 32. Bế Quan.

Lan Thành – Kinh Thành Sở Lan Quốc!

"Mua vô, mua vô, bánh bao nóng hổi vừa thổi vừa ăn –––––!"

"Các vị khách quan, mau vào đây đi, hôm nay Bách Hoa Viện chúng tôi có một số cô nương mới tới, cô nào cũng là mỹ nhân hết nha ~!"

"Khách quan, vào ăn một tô mì cho ấm người đi!"

"......................."

Đường phố ban đêm ở kinh thành cũng tấp nập người như ban ngày, nhất là ở con phố có Bách Hoa Viện trụ, vì là nơi đây là nơi tiếp khách làng chơi nên có nhiều người lai vãng hơn ở những con phố khác, cho nên các sạp hàng rong và tiệm mì ven đường đều chọn con phố này để sạp mua bán. Tửu lâu và khách điếm ở con phố này cũng đặc biệt nhiều, hễ kinh thành có chuyện gì to lớn xảy ra thì con phố này được biết trước nhất và cũng truyền ra nhanh nhất.

"Các người có biết ta vừa nghe được tin gì hay không?" Trong tửu lâu đối diện với Bách Hoa Viện, người khách Ất hỏi những người cùng bàn.

"Nghe được tin gì? Mau nói cho chúng ta nghe đi!" Bính nôn nóng muốn biết.

"Phải đó, phải đó!" Giáp và Thân cũng thúc giục nói.

Thấy vậy, Ất uống một hớp trà rồi nói: "Ta nghe em vợ của em họ con chú bác với ta, hắn là cháu rể của ông bác bà con với cô vợ của quan ở Đại Lý Tự nói rằng, quốc cửu gia bị nhốt vì tội mua tiểu quan nay đã được Hoàng thượng đặc biệt hạ chỉ phóng thích ra ngoài rồi. Sáng nay thôi, đích thân Hoàng hậu và Thừa tướng gia đã tới Đại Lý Tự đón hắn ra ngục."

"Ta đã nói mà, Hoàng hậu nhất định sẽ không cho hắn bị Hoàng thượng xử tội. Haizz! Đúng là hoàng thân quốc thích có khác, nếu đổi lại là chúng ta thì nhất định sẽ bị xử phạt ngay lập tức. Hoàng thượng đúng là sủng Hoàng hậu thật nghe, cô ta muốn gì ngài cũng chiều hết!" Thân than thở nói.

"Phải đó, tính ra thì đã có không dưới trăm người mất mạng vì quốc cửu và Hoàng hậu rồi, nhưng mà các người xem, Hoàng thượng vẫn không hỏi tội họ mà ngược lại còn bao che đó thôi." Giáp nói.

"Phải đó, phải đó!" Mọi người trong tửu lâu đều nghe thấy câu chuyện của bốn người họ nên đều đồng ý với câu nói của Giáp rằng Hoàng thượng sủng ái và bao che cho Hoàng hậu.

Chỉ riêng có bàn ở bên góc gần cửa sổ phía tay phải là vẫn im lặng, nơi đó ngồi bốn người, ba nam và một nữ. Trong đó có một nam tử đội đấu lạp có khăn che lại, thân mặc trường bào màu băng lam, dáng người thon dài, nhìn cách hắn uống trà trông rất tao nhã thì chắc không phải là một người tầm thường rồi.

Hai người nam tử kia, một người khoảng ba mươi tuổi, đáng người khỏe mạnh, gương mặt bình thường trông rất hàm hậu, còn người kia thì khoảng gần hai mươi, da trắng môi hồng, nhìn mềm yếu không có khí khái khái nam tử chút nào. Người nữ ngồi đối diện với nam tử đội đấu lạp kia cũng mang khăn che mặt bằng vải sa mỏng, không nhìn rõ tướng mạo nhưng dáng người thon thả, thướt tha kia cũng đủ nói lên đó là một mỹ nhân.

"Hừ! Nghe bọn họ nói vậy ta cũng rất muốn nhìn thấy được tướng mạo của Hoàng hậu Sở Lan Quốc, để xem ả ta và ta ai đẹp hơn!" Cô gái mang khăn che mặt lên tiếng nói, giọng nói mang theo một chút khinh thường và khiêu khích.

"Đẹp hơn hay không thì ta không biết, ta chỉ biết ngươi chỉ cần mê hoặc Sở Lan Hạo, làm cho hắn ta mê mẩn ngươi thì ngươi đủ thắng cô ta rồi." Nam tử mang đấu lạp không mặn không nhạt nói.

"Huynh yên tâm đi, muội nhất định sẽ lấy được tâm của Sở Lan Hạo, làm cho hắn mê mẩn muội và chỉ sủng ái một mình muội!" Cô gái mang khăn che mặt tự tin nói.

"Nếu được vậy thì tốt!" Nam tử mang đấu lạp nói xong thì bưng chén trà lên uống, y tuy nói chuyện nhưng không có nghe ra được cảm xúc gì trong câu nói của y, toàn thân y luôn toát ra một luồng khí lạnh lẽo làm cho không khí và nhiệt độ xung quanh cũng giảm xuống theo.

Từ đầu tới cuối chỉ có y và cô gái kia nói chuyện, còn hai người nam tử kia vẫn ngồi im lặng, mang theo một chút khép nép giống như hai người kia mới là chủ nhân còn bọn họ chỉ là tùy tùng mà thôi.

Không khí ở tửu lâu như ở hai Thái cực, một nóng một lạnh thì ở bên Tư Đồ Tuyết Vũ cũng không hơn được bao nhiêu. Giờ đây trên xe ngựa của nàng thêm hai vị khách khó chơi, hai người đó không ai khác ngoài Bắc Cung Khuynh Thành và Tây Môn Thanh Đình.

Do nhìn thấy Quân Tử Mai bọn họ kề cận cùng nàng tiếp xúc thân mật quá, nhịn không nổi có dấm chua không ngừng dâng lên trong lòng nên hai người nhất quyết đòi sang ngồi chung xe ngựa với nàng, mặc dù chỉ còn có nửa canh giờ nữa thì sẽ tới kinh thành.

"Hai người làm sao vậy nha?!" Tuyết Vũ bắc đắc dĩ nhìn hai người họ, giờ không khí trên xe lúc này như đang ở chiến trường, không ngừng có khói lửa và mưa đạn xảy ra. Nàng chưa bao giờ mong được nhìn thấy Sở Lan Ngạo lúc này hơn bao giờ hết, bởi vì có tên đó can thiệp thì hai tên này cũng có thể bớt gây chuyện một chút. Nhưng mà nói tới cũng lạ, nãy giờ hai tên này lên xe cũng gần một khắc rồi nhưng sao không thấy tên đó ló đầu ra vậy?

"Ta muốn ngồi cùng đệ!" Mặc cho Quân Tử Mị và Lãng Thiên Nhai đang khó chịu nhìn mình, Khuynh Thành liền đi sang ngồi vào giữa nàng và Quân Tử Mai. Y vẫn có chuyện chưa nói với Tuyết, y sợ nếu như không tiếp cận nàng thì lát nữa tới kinh thành nàng sẽ lại trốn mất và cho y ăn canh bế môn nữa nếu như y đi tìm nàng.

"Ta cũng vậy!" Thanh Đình cũng nhảy sang ngồi bên tay phải của nàng, y dùng mông đẩy Nam Cung Mộc Lan xích ra để cho mình đủ chỗ chen vào giữa. Y ghét nhất là tên ẻo lả này, bởi vì người bám sát Tuyết nhất chính là y.

"Được rồi, được rồi, các huynh muốn làm gì thì làm, dù sao cũng gần tới kinh thành rồi!" Nàng bó tay nói, nàng thực sự rất nhớ chiếc giường của mình, mong cho mau mau tới nhà để nàng có thể nằm lăn ra ngủ cho thoải mái, mấy ngày nay chỉ nằm ngủ ngoài Trời làm cho lưng của nàng cứng lắm rồi đây!

Được nàng cho phép Khuynh Thành và Thanh Đình liền cười vui vẻ, sau đó cùng nhau nhìn vào Tử Mai và Mộc Lan với ánh mắt thắng lợi và khiêu khích, Tuyết là của bọn họ!

Mộc Lan tính tình hiền lành nên không cùng hai người họ chấp nhất, y từ trên nhuyễn tháp đứng lên đi sang ngồi vào ghế nhỏ kế bên bàn, cúi đầu im lặng không nói chuyện, y cảm giác được không khí trên xe lúc này thật kỳ lạ.

Tử Mai cũng không phải người thích gây chuyện nên y cũng không đôi co với hai người kia, y đi sang ngồi vào ghế dài với ca ca mình và Lãng Thiên Nhai, giờ đây hai người họ đang trừng mắt nảy lửa với Khuynh Thành hai người.

Lãng Thiên Nhai hai tay ôm ngực, trừng mắt nhìn vào Thanh Đình, hai tên này đúng là sam mà, cứ bám Tuyết Nhi mãi không rời, nếu để họ phát hiện Tuyết Nhi là nữ thì nguy mất. Không được, mình nhất định phải ra tay trước mới được, phòng trộm hơn là bắt trộm, nếu không sau này mình nhất định bị người khác phỏng tay trên mất!

Lãng Thiên Nhai đang nghĩ cách làm cho Tuyết Vũ yêu mình thì Tử Mị vẫn ngồi im lặng không nói, ánh mắt như cười như không nhìn vào Khuynh Thành. Cho dù hai người kia có tiếp cận Tuyết đi nữa thì y cũng không lo lắng, nhìn hai tên này tuy lớn tuổi hơn y nhưng xem ra vẫn là một đầu gỗ mục chưa được điêu khắc, cho nên mới không phát hiện được Tuyết là con gái. Như vậy thì y có gì phải lo lắng chứ?

"Hơ ~!" Tuyết Vũ ngáp một hơi dài, nàng có chút mệt mõi dựa lưng vào vách xe, mắt nhấp nhem buồn ngủ, nàng có cảm giác như mình là người thiếu ngủ mấy tháng vậy!

"Chủ nhân! Lát nữa tới kinh thành ta muốn tới Thần Tiên Lâu ăn. Đói bụng quá rồi nha ~!" Vũ nhìn về phía Tuyết Vũ với vẻ mặt mếu máo, giọng nói mang theo đáng thương và ủy khuất.

"Phải đó, phải đó, ta cũng rất đói ~! Ta muốn ăn no nê rồi mới về La...nhà!" Xém chút Vân đã nói là La Sát Cung, y đảo mắt hai vòng sau đó lập tức nói là nhà, may quá, may quá! Cũng may là chưa bị nghi ngờ! Ha ha, may mắn là nhà và la cũng gần tương tự, nếu không thì chết rồi!

Phong và Lôi tuy không nói nhưng vẻ mặt xanh xao và mệt mõi kia cũng nói lên tất cả, bọn họ chỉ ăn chay không thể ăn mặn được, nhưng mà mấy ngày nay mọi người chỉ ăn món ăn thôn quê, không gà rừng nướng thì là cá nướng, cho nên bọn họ chỉ có thể ăn trái cây cho đỡ đói mà không thể no bụng, giờ bốn người, người nào cũng gầy hẳn một vòng trông thật là đáng thương.

"Được rồi, được rồi, các người cứ tới Thần Tiên Lâu ăn thoải mái đi, ta về nhà nghỉ ngơi trước! Hơ ~!" Nàng vừa ngáp vừa nói, ở Thần Tiên Lâu có bán thức ăn chay, họ muốn ăn bao nhiêu thì ăn, dù sao nàng cũng không tiếc với bọn họ.

"Ngươi nói cứ như Thần Tiên Lâu là của ngươi vậy!" Không biết từ lúc nào Sở Lan Ngạo đã ngồi vào gần cửa sổ bên xe ngựa của mình vọng sang nhìn, cũng không biết y nghe được mọi người bên chiếc xe của Tuyết Vũ nói chuyện từ khi nào mà giờ đây khi nghe nàng nói Phong bọn họ có thể tới Thần Tiên Lâu ăn uống thoải mái thì lên tiếng bỉ bỉ nói.

"Tức nhiên là...không phải của ta rồi!" Phản xạ tự nhiên, Tuyết Vũ định nói là 'tức nhiên là của ta rồi' nhưng chợt nhớ tới giờ nàng đang là Lãnh Tuyết, cho nên nàng lập tức chuyển hướng nói. Nàng xém chút quên rằng Sở Lan Ngạo bọn họ biết nàng là chủ của Thần Tiên Lâu khi nàng chính là Tư Đồ Tuyết Vũ.

Sở Lan Ngạo nhếch môi cười, lùi đầu vào trong xe và đóng cửa sổ lại, thật ngạc nhiên là y không tiếp tục nói móc nàng nữa.

Nàng hĩnh mũi chu môi về hướng xe ngựa của y, sau đó quay vào trong. Haizz! A––––! Có nhiều thân phận thật rắc rối quá đi, đôi khi hay bị nhầm lẫn mọi thứ. Không được, nàng phải lựa thời cơ để làm sáng tỏ hết các thân phận của nàng, chỉ làm Tư Đồ Tuyết Vũ thôi, dù sao nàng cũng không muốn suốt ngày phải bó ngực để giả trai, nàng đang ở tuổi dậy thì, lỡ như 'màn thầu' của nàng sẽ chỉ mãi mãi là 'màn thầu' mà không trở thành 'đại bánh bao' thì làm sao? Đó là 'hạnh phúc' của Tuyết sau này nha, cho nên không được, không được!

Còn nữa, làm Huyết La Sát suốt ngày nàng cứ phải dùng khăn che mặt, mỗi khi ăn uống phải vén lên vén xuống thật khó khăn. Chưa hết, lỡ như đang đi thì gặp phải trời mưa thì nó sẽ dính sát vào mũi nàng, vậy chẳng phải nàng sẽ bị thiếu không khí và ngạt thở hay sao? Cho nên vẫn không nên tiếp tục có nhiều thân phận là tốt hơn!

Nếu như để cho mọi người biết thật ra Lãnh Tuyết cũng là nàng, mà Huyết La Sát cũng là nàng - Tư Đồ Tuyết Vũ, thì chắc bọn người luôn khinh khi nàng sẽ rất kinh ngạc nha, nói không chừng bọn họ sẽ ghen tỵ và ngưỡng mộ nàng chết đi được đó, há há! Còn tất cả những mỹ nam ở Sở Lan quốc sẽ rất là bái phục nàng là một nữ trung hào kiệt, đến lúc đó, số người hậm mộ nàng sẽ xếp hàng dài từ các đầu con phố này tới các cuối ngõ nhõ và các con hẽm khác. Ha ha ha, chỉ mới nghĩ tới thôi là cũng đã cảm thấy sướng rồi ~! Hắc hắc!

Trong lúc Tuyết Vũ đang YY thì tất cả mọi người trên xe đều đã ngủ mất vì đêm qua phải chạy suốt đêm không nghỉ. Riêng Phong, Vân, Lôi, Vũ vì bị đói quá mà lăn ra nằm ngủ mê man và rã rời, bốn người họ nằm đè lên nhau ở dưới chân bàn, trông cứ như bốn con chuột bị mắc bẫy đang nằm chờ chết.

Tuyết Vũ cũng nhịn không được mà đi tìm Chu Công đánh cờ, nàng vì gật gù ngủ mà ngã đầu lên vai của Khuynh Thành. Đang ngủ thì cảm thấy vai mình nặng hơn nên Khuynh Thành mở mắt ra xem, thấy được nàng nằm gối đầu lên vai mình y mỉm cười thật sủng nịch nhìn nàng một lúc, sau đó đưa hai tay ôm nàng sang để nàng nằm vào lòng mình, gác hai chân nàng lên nhuyễn tháp để cho nàng có thể ngủ thoải mái hơn.

Ngửi được mùi hương quen thuộc, Tuyết Vũ dụi dụi mặt vào lòng của Khuynh Thành, hai tay ôm chặt lấy hông của y, chép chép miệng và lại ngủ tiếp. Nàng đã ngủ cùng với Khuynh Thành, trong mười ngày đều được y ôm vào lòng ngủ nên đặc biệt quen thuộc với cơ thể y, chính vì vậy giờ đây khi được y ôm, nàng lại tìm được cảm giác quen thuộc của mấy ngày qua cho nên ngủ đặc biệt an tường và sâu.

Nhìn thấy nàng ngủ ngon như vậy, còn theo thói quen ôm chặt lấy hông mình, Khuynh Thành nhoẻn miệng cười khẽ, cúi đầu xuống hôn nhẹ lên tóc nàng một cái sau đó dựa lưng sát vào vách xe, nhắm mắt lại và từ từ cũng ngủ thiếp đi.

~~~~~~~~~*******~~~~~~~~

Thiên giới – Nguyệt Cung!

Nguyệt Cung chính là mặt Trăng, nơi Hằng Nga sinh sống. Nàng chính là Nguyệt Thần – Thái Âm Tinh Quân, tôn xưng là Nguyệt Cung Hoàng Hoa Tố Diệu Nguyên Tinh Thánh Hậu Thái Âm Nguyên Quân. Nàng cai quản mặt Trăng, ở bên cạnh nàng còn có một con thỏ trắng nay đã tu luyện được Tiên thể mang tên Ngọc Thố.

Nàng và Ngô Cương, một vị Thiên binh trên Thiên đình bởi vì yêu nhau mà phạm vào Thiên quy, nên hai người bị phạt ở lại Nguyệt Cung mãi mãi. Riêng Ngô Cương thì phải ngày ngày đốn cây Nguyệt Quế phía sau hoa viên của Nguyệt Cung, vĩnh viễn không cho gặp mặt Hằng Nga, cho nên Nguyệt Cung còn có tên gọi khác là Quảng Hằng Cung.

Một trăm năm trước, Hằng Nga được Vương Mẫu Nương Nương cầu xin Ngọc Đế để nàng và Ngô Cương có thể mỗi ngày được sinh hoạt tự do trên Thiên giới, vì nghĩ tới nàng từng có công tự mình xin được chuyển thế làm người phàm để giúp đỡ chúng sinh nên ngài nhận lời, nhưng với một điều kiện, hai người phải uống nước Vong Tình. Vì không muốn để Ngô Cương phải ngày ngày tiếp tục đốn Nguyệt Quế bất tử kia nên nàng chấp nhận, giờ đây cho dù hai người có nhìn thấy mặt nhau cũng không thể nhớ được đã từng yêu nhau.

Lúc này, ở hoa viên của Nguyệt Cung, chính giữa hoa viên có một ngôi đình rất lớn, trong đình có một nhóm tiên nữ đang ngồi cười nói rôm rả với nhau. Trong đó, có một vị mỹ phụ nhân nhìn rất cao sang và trang nhã, thân nàng mặc một bộ váy dài sa mỏng màu vàng có thêu kim tuyến. Búi tóc cũng được búi rất đẹp, trên đầu cài mão trâm hình Phượng Hoàng.

Kế bên nàng là một tiên nữ mặc váy dài lụa trắng sa mỏng, mái tóc dài đen mượt như một dòng suối của nàng chỉ thả một ít phía sau lưng, còn lại được vấn thành kiểu tóc Lưu Vân Kế, mặt mày xinh đẹp không sao tả được, chính giữa trán nàng có một hình nguyệt nha màu đỏ, thực là một tuyệt mỹ tiên tử.

Xung quanh còn có tới bảy, tám tiên nữ khác, mỗi người mỗi vẻ nhưng người nào cũng rất xinh đẹp, dáng người thướt tha kiều diễm, nếu như hiện tại có đám nam nhân phàm phu tục tử ở nơi đây, thì chắc bọn họ sẽ bị mê mẫn đến mất cả hồn vía khi nhìn thấy bọn họ. Nhưng mà những người này chỉ có thể xem chứ không thể tiết độc họ, bởi vì toàn thân mỗi người đều phát ra một khí chất thanh nhã, thoát tục không vương một chút bụi trần.

"Ha ha, nghe nương nương nói về chuyện của Dĩnh Hi mà chúng thần không nhịn được cười. Muội ấy quả nhiên không khác gì lúc còn ở đây, vẫn nghịch ngợm và lém lĩnh như xưa!" Tiếng cười trong veo, giọng nói như tiếng chim vàng oanh hót thánh thót và êm tai vang lên, nàng chính là tiên nữ xinh đẹp tuyệt mỹ mặc váy lụa trắng ngồi kế bên vị mỹ phụ nhân kia, Nguyệt thần Hằng Nga. Còn vị mỹ phụ nhân kia chính là Vương Mẫu Nương Nương, nàng vừa mới kể cho mọi người nghe về việc Nguyệt Lão hồi báo cho mình về cuộc sống dưới trần, bao gồm cả chuyện tình yêu của Dĩnh Hi.

"Ha ha ha, phải đó! Hằng Nga tỷ tỷ, tỷ còn nhớ nhờ ai mà muội được như ngày hôm nay không?" Một trong tám người tiên nữ kia vừa mỉm cười vừa nhìn vào Hằng Nga hỏi.

"Ta đương nhiên nhớ rồi, chính là nhờ Dĩnh Hi thường xuyên trộm tiên đan của Thái Thượng lão quân và thảo dược của Bách Thảo tiên tử cho muội ăn, cho nên muội mới có thể mau chóng tu luyện được tiên thể, hóa ra hình dáng người như vậy!" Hằng Nga vừa nói vừa rót trà cho Vương Mẫu Nương Nương và mọi người, đây là loại trà hoa Quế trộn lẫn với một số thảo dược chỉ riêng có Nguyệt Cung của nàng mới có. Người phàm uống mỗi ngày sẽ được thanh xuân vĩnh trú, ngày càng xinh đẹp, bách độc bất xâm, nhưng mà Thần tiên như bọn họ chỉ dùng để thưởng thức và giải khát.

"Lần đó Dĩnh Hi tỷ tỷ bị phạt cũng là do muội, muội chưa kịp cảm ơn tỷ ấy nữa thì tỷ ấy đã phải hạ phàm rồi!" Ngọc Thố hơi buồn bã và thất vọng nói, nàng chính là nhờ ơn của Dĩnh Hi tiểu công chúa nên nàng mới có thể hóa ra thân người, có được phép thuật cao hơn khi trước.

"Dĩnh Nhi tuy phá phách, nghịch ngợm nhưng tính tình rất lương thiện, nó rất thích hay giúp đỡ người khác. Haizz! Nhắc tới nó là ta cảm thấy đau lòng rồi, không biết tới khi nào ta mới có thể gặp lại được Dĩnh Nhi đây!" Vương Mẫu Nương Nương vừa cười đó thì lại buồn bã vì nhớ tới Dĩnh Hi tiểu công chúa rồi. Bình thường Dĩnh Hi rất thích bám lấy nàng, suốt ngày cười đùa réo rít làm cho Thiên đình an lạc càng thêm vui vẻ. Nay không có nàng nơi đây, Vương Mẫu cảm thấy Thiên đình thật trống vắng.

"Nương nương xin đừng buồn, ba kiếp dưới trần đối với Thiên giới chúng ta mà nói qua rất mau. Một ngày trên Thiên giới là một năm dưới trần, chỉ cần gần ba trăm ngày nữa thì Dĩnh Hi sẽ trở lại Thiên đình thôi." Hằng Nga thấy Vương Mẫu buồn bã thì lên tiếng an ủi, không chỉ riêng có Vương Mẫu nhớ Dĩnh Hi mà tất cả mọi người ai cũng nhớ nàng cả.

"Phải đó nương nương, sẽ rất mau thôi là chúng ta có thể gặp lại Dĩnh Hi mà!" Một vị tiên nữ mặc váy lụa sa mỏng màu vàng nhạt nhìn vào Vương Mẫu nói, nàng là một trong bảy vị tiên nữ đi theo hầu Vương Mẫu. Người đời không biết nghĩ rằng Thất tiên nữ chính là bảy vị tiên nữ đi theo hầu Vương Mẫu và nàng chỉ có một người con gái duy nhất. Nhưng thực ra không phải, Thất tiên nữ là bảy người tiên nữ theo hầu nàng và nàng có mười nguời con trai và chín người con gái.

Mười người con trai của nàng do ham chơi mà biến thành mười mặt Trời, làm cho sinh linh đồ thán vì cái nóng gay gắt như bị hỏa thêu đó. Chính Hậu Nghệ đã dùng cung thần bắn rơi chín mặt Trời, chỉ để lại một mặt Trời để chiếu sáng đại địa, giờ đây Vương Mẫu chỉ còn lại có chín người con gái.

Đại công chúa và Nhị công chúa, một người thì yêu người phàm, một người thì lỡ gia nhập ma đạo, cả hai đều bị Ngọc Đế phạt làm người phàm, sau khi chết phải sa vào tầng thứ mười hai của địa ngục, nhưng vì nhờ chúng Tiên gia niệm kinh cầu khẩn mà hai người họ thoát được kiếp đọa A Tỳ, trở về Thiên giới. Giờ đây hai người họ trở thành hai vị tiên chuyên hiện ra trông những đứa trẻ khi chúng gặp nguy hiểm những lúc mẹ chúng không nhìn thấy, mà người đời vẫn thường hay gọi là bà mẹ sanh.

Tam công chúa, tứ công chúa và ngũ công chúa thì đều đang ở đất phong của mình mà tu luyện. Lục công chúa và cửu công chúa thì đi theo Thái Bạch Kim Tinh học việc, riêng Bát công chúa giờ đây đã gã cho Thần Tài Hữu Đạo, trở thành bà Thần Tài. Thiên giới tuy rằng không cho phép yêu nhau, đó là vi phạm vào Thiên quy, nhưng có một ngoại lệ duy nhất, đó là chỉ có Thần Tài là được phép cưới vợ. Còn Thất công chúa thì không cần phải nói, nàng vẫn bị nhốt ở Thiên Sơn, đất phong của Bát công chúa, cùng với Đổng Dĩnh phu quân nàng.

Vì không thể ở gần các con mình, Vương Mẫu nương nương thường xuyên buồn rầu, từ khi có Dĩnh Hi xuất hiện, nàng đã cảm thấy vui vẻ hơn và đem hết tình yêu thương gởi gắm cho nàng. Giờ đây khi nàng không còn ở Thiên giới nữa, không có ai mang đến tiếng cười cho mình, cho nên mỗi ngày nàng hay đến gặp Hằng Nga và các tiên tử khác để cùng họ trò chuyện cho bớt nhớ tới Dĩnh Hi hơn.

Nghe Hằng Nga và Kim Ngọc tiên tử, một trong Thất tiên nữ theo hầu mình nói lời an ủi, Vương Mẫu nghĩ rằng đúng vậy. Thời gian trên Thiên giới khác với Phàm gian, chỉ còn không tới ba trăm ngày nữa thì nàng đã có thể gặp lại được cháu gái của mình rồi. Nàng mỉm cười, vẻ mặt từ ái nhìn những tiên nữ nói: "Ngày mai các ngươi hãy đến Dao Trì ngắm hoa cùng ta, ta muốn chọn một số hoa đẹp nhất để làm màu sắc, dệt mây thành một tấm chăn mới cho Dĩnh Hi, để khi con bé về có thể dùng!" Nàng muốn khi Dĩnh Hi trở về, nhìn thấy cách bố trí trong phòng đều như cũ nhưng đồ vật đều là những thứ vừa mới và vừa đẹp thì sẽ rất vui!

"Dạ được, thưa nương nương!" Các tiên nữ, bao gồm cả Hằng Nga và Ngọc Thố đều vui vẻ hồi đáp. Dao Trì là nơi ở của Vương Mẫu, không phải ai cũng có thể đến được ngoài các công chúa ra. Cho nên khi có tiên nữ nào được mời đến Dao Trì thì sẽ cảm thấy rất vinh hạnh, điều đó chứng tỏ Vương Mẫu đã xem trọng người đó.

Vương Mẫu nương nương vì việc lo chuẩn bị mọi đồ dùng mới cho Dĩnh Hi nên tạm thời quên đi nỗi nhớ về nàng, cùng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net