Chương 32. Dụ Dỗ Khuynh Thành! (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 32. Dụ Dỗ Khuynh Thành! (2)

Cùng trong thời gian đó, Lầu chính của Cực Lạc Cư!

"Hôm nay tiểu thư của ngươi có đến không?" Sở Lan Ngạo vừa cầm tách trà trong tay, vừa mở miệng hỏi Diệp Thanh Thanh đang đứng hơi gần bàn của bọn họ. Tư Đồ Anh Tuấn ngồi bên tay trái y, sau đó là Tây Môn Thanh Đình, Bắc Cung Khuynh Thành ngồi bên tay phải y. Lời của Sở Lan Ngạo hỏi cũng là lời bọn họ muốn hỏi, nên bọn họ đều im lặng nhìn Diệp Thanh Thanh, đợi nàng trả lời. Bọn họ biết ngoài Tư Đồ Tuyết Vũ và Phúc bá ra, nàng là người có quyền lớn xếp thứ ba ở Cực Lạc Cư này, cho nên nàng sẽ biết rõ hành tung của Tư Đồ Tuyết Vũ hơn những người làm khác ở đây.

"Tiểu thư chúng tôi..."

"Thanh Thanh tỷ!"

Diệp Thanh Thanh đang định trả lời lại bị A Cửu chạy đến gọi nàng mà cắt ngang lời. Hôm nay làm sao vậy chứ? Tại sao mình đang nói chuyện đều bị cắt ngang vậy nha?

"Có chuyện gì sao, A Cửu?" Diệp Thanh Thanh quay đầu lại hỏi hắn.

A Cửu không có trả lời nàng, mà là kéo tay nàng đi qua một bên gần cửa, sau đó nói nhỏ vào tai nàng. Diệp Thanh Thanh sau khi nghe xong thì hiểu rõ gật đầu và nói với A Cửu: "Ta biết rồi! Giờ đệ qua bên kia giúp Châu Nhi đi!"

Nàng cũng không phải kẻ ngốc, nàng hiểu biết tính của tiểu thư, nếu tiểu thư cho phép người nào không cần xưng thuộc hạ hay nô tài, thì có nghĩa tiểu thư rất xem trọng người đó. Cho nên, không cần tiểu thư nói, nàng cũng sẽ sắp xếp A Cửu làm việc ở Lầu chính!

"Dạ, vậy đệ đi đây!" A Cửu gật đầu xong liền đi về phía dãy lầu bên tay trái.

"Hồi Vương gia! Tiểu thư chúng tôi hôm nay có đến, tiểu thư đang nghỉ ngơi ở Lạc Các!" Nói chuyện với A Cửu xong, Diệp Thanh Thanh lại đến gần bàn của mấy người Sở Lan Ngạo bọn họ và trả lời câu hỏi lúc nãy của y.

"Ngươi có thể gọi muội ấy ra gặp chúng ta không?" Không đợi Sở Lan Ngạo mở miệng, Tư Đồ Anh Tuấn đã nhanh miệng mở lời trước. Sau khi lời nói xuất khẩu, mọi ánh mắt đều nhìn về phía y, lúc này y mới biết được mình khác thường, nên ho khan một tiếng và giải thích, "Hưm... ta chỉ là có chuyện muốn hỏi muội ấy thôi! Chẳng phải các huynh cũng giống ta sao, sao phải dùng ánh mắt như vậy nhìn ta chứ?"

"Chúng ta chỉ nhìn huynh thôi, chứ có mang theo ý gì nhìn huynh đâu, huynh đâu cần phải khẩn trương mà giải thích như vậy?" Tây Môn Thanh Đình cười thật xảo nguyệt mà nhìn y, tên này xem ra cũng có cùng dòng họ 'Hồ Ly' với Tư Đồ Tuyết Vũ nha!

"Ai...ai nói ta khẩn trương! Ca ca muốn gặp muội muội mình là chuyện thường thôi, sao ta phải giải thích này nọ chứ, chẳng lẽ ta không thể gặp muội muội mình được sao? Hừ!" Tư Đồ Anh Tuấn bị y nhìn mình mà cười như vậy, cảm thấy hơi nhột nhột nên lớn tiếng mà nói để che dấu cảm xúc thật.

Nhưng quả thật trong lòng y rất là nhột! Không hiểu sao mấy ngày nay không có nhìn thấy Tư Đồ Tuyết Vũ, trong lòng y cảm thấy hơi ngưa ngứa. Từ cái ngày mà y vô tình hôn môi Tư Đồ Tuyết Vũ đến nay, mỗi đêm y đều nằm mơ, trong giấc mơ đều là hình ảnh y cùng với Tư Đồ Tuyết Vũ quấn quýt bên nhau, rất thân mật, rất ngọt ngào! Sau khi tỉnh mộng, y đột nhiên cảm thấy rất sợ hãi, vì y đã có ý nghĩ loạn luân với muội muội của mình, mặc dù từ nhỏ y đã không thích nàng, nhưng dù sao hai người vẫn là huynh muội mà!

"Có ai nói huynh là không được gặp nàng ấy đâu chứ, huynh không cần phải lớn tiếng như vậy làm gì, làm hại lỗ tai của ta lùng bùng muốn chết!" Tây Môn Thanh Đình lấy ngón tay ngoáy ngoáy lỗ tai, tên này hôm nay rất khác thường nha, mình chỉ chọc y một chút, y cần gì phải phản ứng mạnh vậy chứ!

Sau đó, Tây Môn Thanh Đình như nghĩ tới điều gì lại hỏi tiếp: " À, phải rồi! Hai người là người một nhà, muốn gặp thì sẽ gặp được thôi, cần gì huynh ngày nào cũng cùng chúng ta đến đây đợi? Còn huynh nữa, Ngạo! Huynh sắp trở thành tướng công của người ta rồi, chẳng lẽ tướng công muốn gặp tân nương tử của mình cũng không thể đến nhà tìm sao?" Câu sau y quay qua nhìn Sở Lan Ngạo mà hỏi.

"Cái này..." Sở Lan Ngạo bị y hỏi như vậy, liền ấp úng không biết như thế nào trả lời.

"Huynh sao vậy? Sao lại ấp úng, chẳng lẽ huynh không thể đến phủ tìm nàng ấy sao?" Bắc Cung Khuynh Thành nãy giờ cứ ngồi uống trà, bây giờ mới lên tiếng hỏi. Y rất ngạc nhiên vì nhìn thấy lần đầu tiên Ngạo ấp úng như vậy!

"A! Ta biết rồi! Là Tư Đồ Mị Nhi không cho huynh đến tìm nàng ta, cho nên huynh mới mượn cớ đến đây uống trà để được gặp mặt đúng không?" Tây Môn Thanh Đình cười thật đáng khinh nói.

"Mượn mượn, mượn cái đầu huynh á! Ta đường đường là một Vương gia, muốn tìm ai thì tìm, ta cần gì phải sợ nương tử của mình biết mà làm chuyện lén lút như vậy chứ! Huynh ngứa mình rồi phải không?" Sở Lan Ngạo nghe y nói vậy liền trừng mắt với y, tên này thiệt là! Lời như vậy mà y cũng nói ra được!

"Hắc hắc! Nếu không phải như vậy thì sao chứ?" Tây Môn Thanh Đình cười cười mà hỏi lại y.

"Ta cũng muốn biết!" Bắc Cung Khuynh Thành rất ăn ý với Tây Môn Thanh Đình, cả hai cùng nhau tò mò, hiếu kỳ muốn biết.

"Hai huynh đừng hỏi nữa, ta ở chung nhà còn gặp không được, huống chi là Ngạo!" Tư Đồ Anh Tuấn có một chút mất mặt mà nói ra.

"Tại sao chứ?" Bắc Cung Khuynh Thành và Tây Môn Thanh Đình cùng lúc hỏi.

"Là vì Thính Vũ Các, nơi muội ấy ở, không có lệnh của cha ta và của muội ấy thì không ai được bước vào nữa bước!" Tư Đồ Anh Tuấn uống xong một ngụm trà rồi nói.

"Không phải chứ! Vậy Ngạo, huynh là Vương gia, là Vương gia nha! Chẳng lẽ huynh cũng không vào được sao?" Tây Môn Thanh Đình rất là ngạc nhiên, mở to mắt mà hỏi Sở Lan Ngạo, y không ngừng nhấn mạnh hai chữ "vương gia" mà nói.

"Ha ha ha...." Thấy Sở Lan Ngạo mặt đen như đít nồi mà gật đầu, Tây Môn Thanh Đình và Bắc Cung Khuynh Thành đều cùng nhau cười lớn lên.

"Ha ha ha, đường đường là Ngạo vương gia, mà cũng bị...cũng bị cho ăn canh bế môn...ha ha ha...!" Tây Môn Thanh Đình vừa cười ôm bụng vừa nói chuyện đứt quãng.

Trong lúc Tây Môn Thanh Đình chỉ lo cười, Sở Lan Ngạo thì cúi đầu xuống mà uống trà và Tư Đồ Anh Tuấn nhìn sang một tên nam tử, là người làm trong Cực Lạc Cư đứng kế bên y, kêu hắn đó rót trà tiếp cho mình, thì Diệp Thanh Thanh, người bị bỏ quên ở một bên nãy giờ tiến đến gần Bắc Cung Khuynh Thành để nói nhỏ với y.

Bắc Cung Khuynh Thành lúc đầu ngạc nhiên vì hành động của nàng, sau đó nghe được lời nàng nói, cảm thấy hơi khó hiểu nhíu mày một chút, rồi gật đầu nói với nàng: "Ta đã biết, lát nữa ta sẽ đi theo ngươi đi gặp nàng ấy!"

"Vậy thời gian đến, ta sẽ đến báo cho ngài biết, ta xin cáo lui!" Diệp Thanh Thanh nói xong, lập tức lui đi ra ngoài.

"Ơ, nè, nè! Ngươi chưa nói là sẽ gọi Tư Đồ Tuyết Vũ ra đây mà, sao lại đi rồi vậy?!" Tư Đồ Anh Tuấn quay sang, nhìn thấy Diệp Thanh Thanh đang nói nhỏ vào tai của Bắc Cung Khuynh Thành, y chưa kịp ngưng thần lắng nghe thì đã thấy nàng lui xuống, đi ra ngoài. Y gọi nàng lại mãi nhưng nàng vẫn cứ như không nghe thấy và đi tiếp ra ngoài, thấy vậy y liền quay sang nhìn Bắc Cung Khuynh Thành mà hỏi: "Khuynh Thành! Vừa nãy nàng ta nói gì với huynh vậy?"

"Hả? À, nàng ta nói Tư Đồ Tuyết Vũ hẹn ta hai canh giờ sau, đến Lạc Các gặp nàng!" Bắc Cung Khuynh Thành thành thật nói ra, y nghĩ không có gì cần phải dấu giếm chuyện này, để tránh cho Ngạo hiểu lầm!

"Tư Đồ Tuyết Vũ hẹn huynh? Chỉ hẹn một mình huynh sao?" Tư Đồ Anh Tuấn kinh ngạc hỏi, tại sao nàng ta chỉ muốn gặp một mình Khuynh Thành chứ? Chẳng lẽ Tư Đồ Tuyết Vũ có cảm tình với huynh ấy? Nhưng tại sao trong lòng mình bây giờ lại cảm thấy rất bực bội vậy?!

"Ừ! Chỉ một mình ta!" Bắc Cung Khuynh Thành gật đầu nói, y cũng cảm thấy rất lạ, tại sao Tư Đồ Tuyết Vũ lại chỉ muốn gặp một mình y, mà không chịu ra đây gặp bọn họ!

"Nàng ta gặp riêng huynh làm gì?" Sở Lan Ngạo nghe nãy giờ đã cảm thấy rất bực bội, nên bây giờ liền thâm trầm mặt lại mà hỏi. Thật là đáng chết mà! Đã sắp trở thành Vương phi của mình mà còn dám hẹn gặp riêng nam nhân khác! Tư Đồ Tuyết Vũ! Có phải ngươi không muốn sống nữa không?

"Ta cũng không biết!" Bắc Cung Khuynh Thành thiên chân trả lời.

"Muốn biết có chuyện gì thì đợi lát nữa chúng ta cùng Khuynh Thành đi gặp nàng ta thì sẽ biết thôi!" Tây Môn Thanh Đình dựa lưng sát vào lưng ghế, hai tay ôm ngực, miệng cười thật tà tứ mà nói.

"Như vậy cũng được!" Bắc Cung Khuynh Thành uống xong một ngụm trà, nghe Tây Môn Thanh Đình nói vậy, cũng đồng ý với y. Tư Đồ Tuyết Vũ đã sắp gả cho Ngạo, mình gặp riêng cô ấy cũng không thích hợp, sẽ làm cho cô ấy bị mang tiếng xấu, vả lại Ngạo cũng đang ở đây, như vậy sẽ làm Ngạo hiểu lầm bọn họ!

"Cứ như vậy đi!" Nghe xong lời của Bắc Cung Khuynh Thành nói, Tư Đồ Anh Tuấn và Sở Lan Ngạo đều cùng mở miệng nói lời nói giống nhau, sau đó hai người đều cùng ngạc nhiên mà nhìn nhau. Rồi đột nhiên sau đó bốn người đều trầm tư, không khí trong phòng bây giờ trở nên rất kỳ lạ và ngượng ngùng!

Lạc Các!

Tư Đồ Tuyết Vũ từ lúc đi vào phòng đến giờ, nàng vẫn luôn ngồi xếp bằng trên giường, dùng Mê Hồn Mộng Ảo Pháp mà tìm tòi lại ký ức mấy ngày trước ở Bách Hoa Viện. Nàng liền nhớ lại hết mọi chuyện diễn ra ngày hôm đó, từ lúc nàng cùng bọn Bắc Cung Khuynh Thành đi vào Bách Hoa Viện cho đến khi say rượu và đến lúc sáng ngày hôm sau khi tỉnh lại, nàng đều đã nhớ lại hết, không thiếu dù chỉ là một chi tiết nhỏ!

"Thì ra là vậy nha! Haizz! Tại sao khi say rượu, mình lại biến thành như vậy chứ? Thật là đáng sợ mà!" Tư Đồ Tuyết Vũ từ từ mở mắt ra, sau đó đưa tay lau mồ hôi trên trán, mặt mày mếu máo mà nói.

Ký ức lúc nãy nàng nhớ lại chuyện diễn ra ngày hôm đó là như vậy. Ngày hôm đó sau khi uống hơi ngà ngà say, nàng ca hát cho bọn họ nghe, sau đó nàng cùng với Tây Môn Thanh Đình và Bắc Cung Khuynh Thành uống thêm tổng cộng bốn mươi bình rượu nữa, là bốn mươi bình nha! Khi đó, bọn họ đã say đến nỗi không khống chế được cảm xúc và hành động nữa rồi, nàng liền tay trái ôm Bắc Cung Khuynh Thành, tay phải ôm Tây Môn Thanh Đình đi đến bên giường, miệng thì không ngừng nói là cùng nhau đi lên Thiên Đường.

Sau đó, nàng liền lột sạch quần áo của bọn họ, bọn họ hai tay không ngừng kháng cự mà che khuất chỗ 'hiểm' của mình, miệng thì không ngừng hỏi nàng 'Huynh muốn làm gì vậy? Huynh muốn làm gì vậy?' Tựa như con gái nhà lành gặp phải đạo tặc. Nàng liền trả lời họ là 'Phải lột sạch quần áo thì mới lên Thiên Đường được, hắc hắc!' Còn cười rất đáng khinh nữa!

Tiếp theo nàng liền lấy hai tay bọn họ đang che chỗ 'hiểm' của mình ra, mỗi một tay của nàng liền cầm chim nhỏ của bọn họ lên mà chơi đùa, chim nhỏ của họ lập tức biến thành đại điểu. Hai người họ đều kêu rên ra tiếng, trong tiếng kêu rên đó, có đau đớn , có thoải mái, sau đó nàng cười thật là tà ác mà lật hai người bọn họ lại, để cho hai người quỳ nằm sấp trên giường, nàng liền thay phiên mà ngồi trên người họ, giống như là đang cưỡi ngựa, miệng không ngừng nói 'Giá, giá! Chạy nhanh đi ngựa, chạy nhanh đi! Ha ha ha ...!"

Thấy họ vẫn không chạy như ngựa, nàng lập tức nổi cáu lên, mặt hung tợn mà nói 'Các ngươi không chạy phải không? Vậy ta sẽ đánh chết các ngươi, đánh chết các ngươi! Cho các ngươi không chịu chạy nè, không chịu chạy nè!' Nàng không ngừng đánh vào lưng họ, sau đó thấy còn chưa đủ nàng liền cào lên lưng hai người họ, làm cho lưng hai người xuất hiện nhiều vết cào và rướm máu. Đó cũng là lý do tại sao dưới thân quần áo lót của nàng có vết máu. Sau đó, cả ba vì quá say và kiệt sức, nên từ từ ngã xuống giường mà ngủ say tới sáng.

"Bây giờ thì mình đã biết tại sao các đồng nghiệp, lại không cho mình một mình đi uống rượu với người lạ rồi. Bởi vì khi say mình sẽ trở nên rất đáng sợ nha! A! Thiệt là mất mặt mà! Phải giải thích với hai người kia như thế nào đây? Chẳng lẽ kể hết mọi chuyện diễn ra tối đó cho họ nghe? Như vậy sẽ bị họ nói mình là đồ dã man cho coi! Nhưng không nói hết vậy phải giải quyết sau đây, chẳng lẽ sau này không gặp họ nữa? Vậy thì càng không được! Mặc kệ đi! Chết thì chết, chuyện xảy ra trong lúc cả hai bên đều đang rất say, cho nên cũng không có gì sợ hết! Nói thì nói, ai sợ ai!"

Tư Đồ Tuyết Vũ không ngừng vò đầu bứt tóc mà tự nói. Sau khi trãi qua chiến tranh nội tâm thật là ác liệt, nàng liền quyết định nói hết chuyện xảy ra tối hôm đó cho Bắc Cung Khuynh Thành nghe, để cho họ đừng hiểu lầm là nàng đã cường bạo họ nữa!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net