Chương 38. 'Nghịch Nước' Và Hô Hấp Nhân Tạo!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 38. 'Nghịch Nước' Và Hô Hấp Nhân Tạo!

Năm người đang đứng xem nãy giờ cũng bị mê hoặc trong giây lát, sau đó nhìn thấy hai ngươi vẫn đánh nhau đến Thiên hôn Địa ám nên bọn họ liên tục la lên để ngăn lại.

"Dừng lại, dừng lại đi, hoa ở đây sắp bị hai người phá hư hết rồi!" Diệp Thanh Thanh sốt ruột la lên, loạn rồi, loạn rồi, loạn thật rồi nha!

"Tiểu...Lãnh Bang chủ! Ngài đừng đánh nữa mà!" Anh Nhi lo lắng lớn tiếng gọi, xém chút nữa nàng đã gọi tiếng tiểu thư rồi. Trời ơi! Sao lại loạn thành như vậy rồi chứ, đánh tới chướng khí mịt mù luôn rồi!

"Đừng đánh nữa, dừng lại đi! Lạc Các sắp tan tành rồi kìa!" Tư Đồ Anh Tuấn lo lắng ngóng nhìn hai người họ, lỡ như làm hư hết Lạc Các của Tư Đồ Tuyết Vũ thì làm sao? Nàng sẽ tốn rất nhiều ngân lượng để sửa lại cho mà coi!

"Tuyết! Cẩn thận bị thương đó! Huynh đừng đánh nhau với Ngạo nữa mà!" Tây Môn Thanh Đình quan tâm nhìn vào thân ảnh của Tư Đồ Tuyết Vũ, tên 'tiểu tử' này muốn bị đòn hay sao mà không chịu chăm lo cho bản thân mình vậy, hở một chút là đòi cùng người khác đánh nhau!

"Phải đó Tuyết! Mau dừng tay đi, nếu huynh bị thương, ta sẽ đau lòng lắm!" Bắc Cung Khuynh Thành thâm tình và lo lắng nhìn nàng, Tuyết muốn làm cho mình lo lắng đến chết sao, đánh nhau hăng hái như vậy, không quan tâm đến thân mình gì hết, đánh nhau rất hao tổn nội lực nha!

Ba tên này thiệt là huynh đệ tốt của Sở Lan Ngạo! Huynh đệ mình đánh nhau với người khác nhưng lại không bênh vực huynh đệ, mà lại bênh người khác. Thiệt là tội nghiệp cho Sở Lan Ngạo đáng thương, y tuy rằng võ công cũng rất cao nhưng so với nội lực và võ công của Tư Đồ Tuyết Vũ thì__y thua xa!

Sở dĩ y cùng nàng đánh được lâu đến bây giờ, là do nàng còn bị thương chưa khỏi nên nàng chỉ dùng ba phần công lực mà thôi. Giờ đây y đang từ từ rơi vào thế yếu, nhưng bên tai lại không ngừng nghe những lời nói làm cho y tức muốn sôi máu, cho nên y đỡ xong một gậy của Tư Đồ Tuyết Vũ thì không đánh tiếp nữa. Phi thân đáp xuống trước mặt ba huynh đệ tốt của mình, vẻ mặt như Bao hắc tử, hai mắt như hai ngọn lửa mà rống lên: "Mấy huynh có phải là huynh đệ tốt của ta không vậy hả? Không giúp ta còn chưa nói, còn lo lắng cho cái tên tiểu bạch kiểm kia có bị thương hay không, đây là cách mấy huynh nên đối xử với huynh đệ tốt của mình sao?! Ta chưa bị hắn đánh chết thì đã bị mấy huynh tức đến chết rồi. Không đánh không đánh, ta không đánh nữa!"

"Qụa__quạ__quạ___" Trên đỉnh đầu của ba tên vừa bị rống liền có một đám quạ đen bay ngang qua, bọn họ đều chết trân tại chỗ nhìn Sở Lan Ngạo. Sau đó ba mặt nhìn nhau, cuối cùng nhìn qua Sở Lan Ngạo.

"Ngạo bị thương rồi!" Tư Đồ Anh Tuấn nói.

"Bị thương ở đầu!" Bắc cung Khuynh Thành tiếp lời.

"Rất nặng thì phải!" Tây Môn Thanh Đình bè.

"Vậy là lớn chuyện rồi!" Cả ba cùng nói.

"Qụa__quạ___quạ____!" Lại là một đám quạ bay ngang qua, nhưng lần này không phải là đỉnh đầu của ba người kia, mà là đỉnh đầu của Sở Lan Ngạo.

"Ha ha ha____ha ha ha______!" Một tiếng cười lớn như chuông bạc thanh thúy reo lên.

Tứ đại tài tử, Diệp Thanh Thanh và Anh Nhi đều cùng một lượt quay người qua nhìn, thấy được bóng trắng nho nhỏ kia đang đứng gần thác nước, tay phải cầm gậy Ngọc chống dưới đất, tay trái thì ôm bụng, miệng không ngừng cười lớn, cười đến cả người ngặt ngẽo ưỡn tới ưỡn lui.

"Ha ha ha________!" Tư Đồ Tuyết Vũ vẫn ngây thơ hồn nhiên mà cười lớn, không chú ý được có người mặt lại đen hơn cả đáy nồi nữa rồi.

"A________!"

"A___!"

"Bùm!"

Một tiếng la thất thanh vang lên cắt đứt tiếng cười, sau đó lại là một tiếng la nữa và cuối cùng là tiếng vật thể nặng rơi xuống nước.

"Tuyết!"

"Ngạo!"

"Tuyết! Ngạo!"

Ba tiếng la lo lắng cùng một lúc vang lên, Tây Môn Thanh Đình, Tư Đồ Anh Tuấn và Bắc Cung Khuynh Thành cùng nhau chạy đến bên thác nước lo lắng la lên. Diệp Thanh Thanh và Anh nhi cũng chạy qua theo, Anh nhi kinh sợ, mắt hơi rưng rưng lớn tiếng gọi "Tiểu...Lãnh Bang chủ! Ngài không sao chứ, ngài đâu rồi!"

Thì ra là lúc nãy nhìn thấy Tư Đồ Tuyết Vũ đứng ôm bụng mà cười lớn, Sở Lan Ngạo biết nàng là đang cười mình, cho nên y tức quá chạy đến muốn xô nàng xuống nước, để cho nàng hết cười. Tư Đồ Tuyết Vũ chỉ lo cười không kịp phản ứng nên đã bị y xô, theo phản xạ tự nhiên nàng đã nắm lấy vật kế bên để giữ thăng bằng và 'vật' đó chính là Sở Lan Ngạo, kết quả cả hai đều cùng nhau bị té xuống thác nước ở Lạc Các.

Nhìn thấy hai người té xuống, mấy người kia liền lo lắng chạy qua nhưng không có nhìn thấy hai người kia từ dưới nước trồi lên, chỉ thấy được bọt nước đang không ngừng tung tóe lên mà thôi.

"Ngạo không biết bơi, huynh ấy sẽ bị chết đuối, chúng ta phải cứu huynh ấy lên mới được!" Tư Đồ Anh Tuấn sốt ruột nhìn Tây Môn Thanh Đình và Bắc Cung Khuynh Thành.

"Không biết Tuyết có biết bơi hay không nữa, ta cũng không biết bơi, làm sao bây giờ đây?!" Tây Môn Thanh Đình cũng như đang ngồi trên đống lửa, trong lòng bồn chồn lo lắng, tự trách chính mình sao lúc nhỏ không nghe lời cha y học bơi!

"Hai người họ đã té xuống nước được một lúc rồi, sao bây giờ vẫn chưa trồi lên nữa? Không được, Anh Tuấn! Ta và huynh hãy nhảy xuống dưới tìm họ đi!" Bắc Cung Khuynh Thành mặt lo lắng đứng lên chuẩn bị nhảy xuống nước.

Tư Đồ Anh Tuấn cũng đứng lên muốn nhảy xuống thì đột nhiên dưới nước lại có động tĩnh, tiếp theo từ dưới mặt nước nổi lên một khuôn mặt trắng nõn, tuyệt mỹ, sau đó là một gương mặt hơi tái nhợt cũng hiện ra, đầu của y đang dựa vào vai của người ngọc.

"Tuyết!"

"Ngạo!"

"Hai người có sao không?!"

Tây Môn Thanh Đình, Tư Đồ Anh Tuấn và Bắc Cung Khuynh Thành cùng lúc thốt lên, nhìn Tư Đồ Tuyết Vũ từ trong nước ôm Sở Lan Ngạo đã bị ngất xỉu vì ngộp nước từ từ bơi vào bờ, Tư Đồ Anh Tuấn lập tức đưa tay xuống ôm Sở Lan Ngạo lên trước và đặt y nằm ở trên mặt đất, không ngừng vỗ vỗ mặt của y, "Ngạo, Ngạo! Huynh tỉnh lại đi, Ngạo!"

"Đưa tay đây Tuyết!" Tây Môn Thanh Đình đưa tay xuống muốn kéo Tư Đồ Tuyết Vũ lên.

"Mau lên đây, ở dưới nước lâu quá sẽ cảm lạnh!" Bắc Cung Khuynh Thành cũng cùng một lúc đưa tay ra kéo nàng lên.

Hai người đỡ nàng lên bờ, Tây Môn Thanh Đình thì ngồi sau lưng nàng cho nàng dựa vào ngực hắn, đưa tay vuốt vuốt sau lưng nàng, để cho nàng thở ổn định. Bắc Cung Khuynh Thành lấy tay áo lau nước dính trên mặt nàng, tay kia thì kéo mấy sợi tóc bám trên mặt nàng ra sau tai. Hai người làm rất nhẹ nhàng và cẩn thận, như đang chăm lo cho báu vật của mình vậy!

Tư Đồ Tuyết Vũ vừa thở vừa mắng thầm trong lòng, Sở Lan Ngạo là đồ chết bầm! Cũng may nàng đã sớm sợ có sơ xuất xảy ra cho nên mỗi lần giả trai, nàng ngoài lấy dải lụa quấn ngực lại ra, còn để một miếng da cứng ở trước ngực để đề phòng bất trắc. Nếu không bây giờ nàng đã bị phát hiện là 'hàng giả' rồi. Bởi vì quần áo của nàng bị ướt nên đã dính sát vào người hết, lộ ra thân hình mảnh khảnh, duyên dáng của nàng, cũng may ngực của nàng đang 'phẳng' nên nàng không có bị lộ 'hàng' ra!

"Lãnh Bang chủ! Ngài có sao không, có bị thương ở đâu không?" Anh Nhi chạy qua chỗ Tư Đồ Tuyết Vũ đang ngồi, lo lắng kiểm tra toàn thân nàng. Tiểu thư thật là hù chết Anh Nhi, nhưng mà tiểu thư biết bơi khi nào vậy? Nàng nhớ là tiểu thư không biết bơi mà!

"Ta không sao, muội mau cùng Thanh...Diệp cô nương đi nấu canh gừng cho ta đi, như vậy ta sẽ rất cám ơn hai người!" Tư Đồ Tuyết Vũ nhìn thấy Bắc Cung Khuynh Thành và Tây Môn Thanh Đình đang nhíu mày, mặt khó hiểu nghi hoặc nhìn Anh Nhi và nàng. Sợ họ sẽ nghi ngờ nên nàng bảo Anh Nhi cùng Diệp Thanh Thanh đi nấu canh gừng, để tránh Anh Nhi ở đây lại làm cho bọn họ nghi ngờ.

Anh Nhi vốn định không chịu đi, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Tư Đồ Tuyết Vũ đang ám chỉ cho nàng, nàng liền ngầm hiểu, gật đầu nói: "Lãnh Bang chủ là bạn tốt của tiểu thư chúng tôi, cho nên ngài không cần nhờ thì chúng tôi cũng sẽ nấu. Nếu không để lát nữa tiểu thư ngủ dậy, nhìn thấy ngài bị cảm, sẽ trách chúng tôi tiếp đãi ngài không cẩn thận!" Nói xong đứng dậy, đi qua bên cạnh Diệp Thanh Thanh, lắc lắc tay nàng, nháy nháy mắt nói: "Đi thôi, Thanh Thanh tỷ, chúng ta đi nấu canh gừng cho Lãnh Bang chủ."

"Ờ...đi thôi." Diệp Thanh Thanh không hiểu rõ ý của Anh Nhi nhưng thấy nàng nháy nháy mắt nên cũng đi theo nàng rời khỏi.

"Ngạo, Ngạo! Tỉnh lại đi!" Tư Đồ Anh Tuấn vẫn vỗ vỗ mặt và gọi Sở Lan Ngạo nãy giờ nhưng y vẫn nằm ngay đơ dưới đất bất động, gương mặt tái nhợt không chút huyết sắc.

Tư Đồ Tuyết Vũ thấy vậy, vẻ mặt bất đắc dĩ nhích người qua gần bên y, "Ngươi tránh ra đi! Ngươi kêu như vậy tới sáng mai, hắn cũng sẽ không tỉnh lại." Nàng liếc Tư Đồ Anh Tuấn một cái, rồi cúi người xuống, đưa mặt sát vào mặt Sở Lan Ngạo, môi nàng chạm môi y, làm hô hấp nhân tạo.

"Huynh làm gì vậy, sao lại hôn Ngạo? Không được hôn!" Tây Môn Thanh Đình thấy nàng làm vậy, cứ tưởng nàng đang hôn Sở Lan Ngạo nên y lập tức kéo nàng qua, vẻ mặt ghen tị nhìn nàng. Môi của Tuyết mình còn chưa có cơ hội chạm đến, vậy mà đã bị Ngạo hưởng trước rồi, ghen tị muốn chết luôn! Không được mình cũng muốn hôn!

"Ưm...ngô...ngô____!" Thật không ngờ hành động của Tây Môn Thanh Đình đã đi trước với ý nghĩ và quyết định của y. Y đưa hai tay ôm chặt Tư Đồ Tuyết Vũ, đưa môi qua hôn lên môi nàng, ban đầu y chĩ nghỉ là chạm nhẹ thôi, nhưng sau khi hưởng được cảm giác mềm mại và tuyệt vời của môi nàng, y liền không muốn buông ra. Sau đó hôn càng trằn trọc và sâu sắc hơn, càn quét hương vị của môi nàng, làm cho nàng trở tay không kịp.

"Thanh Đình! Huynh làm gì vậy, mau buông Tuyết ra, ai cho huynh hôn Tuyết hả?!" Bắc Cung Khuynh Thành xanh mặt, đưa tay xô Tây Môn Thanh Đình ra và ôm Tư Đồ Tuyết Vũ vào lòng, mặt của y đã thối không thể nào thối hơn nữa.

"Tuyết hôn Ngạo được, sao ta lại hôn huynh ấy không được chứ? Huynh đừng nói với ta huynh không ghen tị đi, huynh không muốn hôn Tuyết đi?" Tây Môn Thanh Đình đang hưởng được ngọt ngào, bị Bắc Cung Khuynh Thành xô ra, mất hứng cho nên trừng mắt lên với y.

Tư Đồ Tuyết Vũ được giải thoát liền nhào qua chỗ Tây Môn Thanh Đình, nắm lấy cổ áo của y lắc lắc không ngừng, làm cho đầu của y cũng bị lung lay theo, "Ai cho huynh tự tiện hôn ta? Huynh làm gì vậy hả, huynh điên sao? Cái đó là hô hấp nhân tạo, hô hấp nhân tạo đó huynh có biết không? Ta là cứu hắn tỉnh lại chứ ta hôn hắn hồi nào? Ta đâu có bị cửa đập trúng đầu đâu mà đi hôn tên Ngạo 'bà nương' này chứ!"

"Á__á__á___! Tuyết...ta chóng...mặt...quá___! Tuyết......!" Tây Môn Thanh Đình bị nàng lay đến chóng mặt, xanh mặt kêu la om sòm.

"Được rồi được rồi, Lãnh Bang chủ! Huynh mau cứu Ngạo đi mà, mặt của huynh ấy trắng lắm rồi." Tư Đồ Anh Tuấn tiến lên dùng hai tay giữ lại vai nàng, nếu cứ để 'hắn' tiếp tục lay như vậy nữa, nói không chừng Thanh Đình sẽ bị gãy cổ.

Bắc Cung Khuynh Thành nhìn thấy nàng đối xử với Tây Môn Thanh Đình như vậy, lúc này y cảm thấy thật vừa lòng hả dạ, nên kéo Tư Đồ Tuyết Vũ qua, miệng vẫn mang ý cười nhìn nàng, "Cứu Ngạo đi Tuyết."

Mặc dù nhìn Tuyết dùng môi cứu Ngạo làm cho y cũng cảm thấy khó khịu vô cùng, nhưng tính mạng của huynh đệ đang nguy cấp, y cũng không thể khoảnh tay đứng nhìn. Thanh Đình nói đúng vậy, thật ra y cũng rất ghen tị, nhưng cố che dấu thôi! Đây là cách cứu người oan nghiệt gì đây, sao lại dùng môi hôn chứ? Làm cho tim của y khó thở muốn chết!

Tư Đồ Tuyết Vũ nhìn Tây Môn Thanh Đình nói: "Ta cho huynh biết, nếu sau này huynh còn dám hôn ta nữa, ta sẽ cắt..." Nàng nói tới đây thì ngừng, mặt dữ tợn nhìn y và đưa hai ngón tay lên làm thủ thế cắt. Tây Môn Thanh Đình hết hồn khép chân lại, xanh mặt nhìn nàng, tiếp theo nàng nói tiếp: "Cắt bỏ miệng của huynh!"

Thấy Tây Môn Thanh Đình ngơ ngác nhìn nàng, nàng liếc y và Tư Đồ Anh Tuấn một cái, sau đó quay sang tiếp tục làm hô hấp nhân tạo cho Sở Lan Ngạo. Tay cũng đặt lên ngực y nhấn nhấn, miệng thì đếm theo từng nhịp, từng nhịp.

Tư Đồ Anh Tuấn bị nàng liếc liền vẻ mặt ngây ngốc và khó hiểu ngồi ngay đơ, rồi sau đó y thật ủy khuất nhìn theo nàng, trong lòng oán thầm: 'Hắn' liếc Thanh Đình thì đúng rồi vì Thanh Đình đã hôn 'hắn', nhưng mình có làm gì 'hắn' đâu, sao 'hắn' lại liếc mình chứ? Mình thật oan uổng mà!

Tây Môn Thanh Đình và Bắc Cung Khuynh Thành nhìn theo nhất cử nhất động của nàng, nàng ngước lên họ cũng ngước lên, nàng cúi đầu xuống họ cũng cúi đầu xuống. Nhìn thấy môi nàng cứ liên tục chạm vào môi của Sở Lan Ngạo, Tây Môn Thanh Đình chu môi thật đáng thương, ánh mắt nhìn nàng như một oán phụ bị phu quân mình không quan tâm. Bắc Cung Khuynh Thành đưa tay phải đè lên ngực trái mình, mặt đau buồn nhìn nàng giống như đang chứng kiến thê tử mình ngoại tình vậy!

"Phụt__! Khụ...khụ...khụ...!" Được Tư Đồ Tuyết Vũ hô hấp nhân tạo một lúc, Sở Lan Ngạo phun ra một ngụm nước và tỉnh lại. Y từ từ mở mắt ra, đập vào mắt y là gương mặt của Tư Đồ Tuyết Vũ, y chớp chớp mắt nhìn nàng một lát, sau đó mặt y liền ửng đỏ lên bởi vì, y nhớ lại tình cảnh ở trong nước khi nãy.

Vừa rồi cùng nhau té xuống nước, tên tiểu bạch kiểm này tức giận vì bị y xô xuống nước, cho nên 'hắn' lấy tay đánh lên ngực y liên tục không một chút thương tiếc. Y vốn đã không biết bơi, lại còn bị 'hắn' đánh không ngừng nên cố gắng dùng chân đạp đạp trong nước, để mong mình có thể trồi lên được mặt nước. Nhưng thật không ngờ, tên 'tiểu tử' này cư nhiên lại dùng sức nhấn y xuống trở lại, kết quả y đã bị uống rất nhiều nước và ngộp thở nên từ từ ngất xỉu đi. Trước khi mất đi tri giác, y cảm giác được môi mình bị một thứ gì đó mềm mại và ấm áp đụng vào, sau đó là một luồng hơi thổi vào miệng y, làm cho y thanh tỉnh được một chút.

Y cố gắng mở mắt ra để nhìn xem là cái gì đang đụng vào miệng mình, nhưng khi nhìn thấy cảnh trước mắt, đột nhiên làm cho y chấn kinh và__rung động! Vì trước mặt y, là gương mặt phóng gần của tên 'tiểu tử' này, còn thứ gì đó chạm vào miệng y, chính là đôi môi của 'hắn'. Bị kích thích quá độ, y ngất xỉu ngay tức khắc!

"Ngươi đã không 'chết' nữa thì mau ngồi dậy đi, cứ nằm nhìn ta làm gì? Ta biết mình rất tuấn mỹ, nhưng ngươi không cần phải nhìn ta không chớp mắt như vậy, ngươi không biết ngượng sao?" Tư Đồ Tuyết Vũ thấy y cứ nhìn nàng không chớp mắt, liền liếc xéo y, đưa tay tát phớt vào má phải của y một cái.

"Ngạo, huynh thấy trong người thế nào, có chỗ nào không khỏe?" Tư Đồ Anh Tuấn đỡ Sở Lan Ngạo ngồi dậy, quan tâm hỏi y.

"Huynh thấy sao, vẫn khỏe chứ?" Tây Môn Thanh Đình giọng điệu chua chua hỏi y, mặc dù quan tâm nhưng trong lòng vẫn là ghen!

"Mặt Ngạo đã có huyết sắc lại như bình thường thì chắc là không sao rồi." Bắc Cung Khuynh Thành cười cười nhìn Sở Lan Ngạo, cũng may Ngạo không sao, nếu không thì Tuyết gặp rắc rối rồi, Ngạo cũng bị nguy hiểm tính mạng nữa!

Sở Lan Ngạo ngồi thẳng dậy, phủi phủi trên người còn sót lại những bọt nước và cánh hoa, "Ta không sao, cũng không bị thương." Hơi thở của y đã ổn định lại, cho thấy y đã thật sự không sao.

"Đã ngồi dậy nổi thì đi về đi, đừng ở đây làm chướng mắt nữa. Không tiễn! Hừ!" Tư Đồ Tuyết Vũ nói xong liền đứng dậy đi về hướng phòng nghỉ của Lạc Các.

Tứ đại tài tử của chúng ta nhìn theo bóng dáng rời đi của nàng, trên mặt mỗi người đều bình tĩnh thong dong nhưng trong lòng đều có suy nghĩ khác nhau. Chuyện náo loạn ở Lạc Các hôm nay, đã để lại cho bốn người một cảm giác khắc sâu khác nhau và cũng là một ngòi nổ trong tim bọn họ, chuyện này thì sẽ nói sau!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net