Chương 41. Trư Bát Giới Là Ai?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 41. Trư Bát Giới Là Ai?

"Thưa tứ tiểu thư, Ngạo vương gia đến tìm ngài, ngài ấy đã được lão gia cho phép vào đây!"

Tư Đồ Tuyết Vũ nghe được có người nói Sở Lan Ngạo đến đây, nàng xoay người lại nhìn thì thấy Sở Lan Ngạo đang từ từ đi vào, nàng phất tay áo với nha hoàn Tiểu Đào một cái, "Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi." Sở Lan Ngạo, ngươi tự mình vác xác đến đây cũng tốt, đỡ mất công ta phải đi tìm ngươi tính sổ!

Tư Đồ Anh Tuấn nhìn thấy Sở Lan Ngạo đến, đột nhiên trong lòng có một chút não. Y khó khăn lắm mới có thể nói chuyện với vật nhỏ của mình, bây giờ Ngạo đến đây, y không thể cùng vật nhỏ bồi đắp tình cảm thêm, để cho vật nhỏ không thấy mình chướng mắt nữa rồi!

"Huynh cũng ở đây sao, Anh Tuấn!" Sở Lan Ngạo hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Tư Đồ Anh Tuấn, y đến đây làm gì? Hôm qua ở Cực Lạc Cư, khi Anh Tuấn và hai tên kia cứ đòi gặp Tư Đồ Tuyết Vũ cho bằng được thì y đã cảm thấy nghi ngờ rồi. Một người từ trước tới giờ không thích người kia, nay đột nhiên lại có chuyển biến khác thường muốn đòi gặp người đó cho bằng được, thử hỏi sao y lại không cảm thấy nghi hoặc chứ?

Trong lòng Sở Lan Ngạo đang nghĩ như vậy nhưng sao y không tự hỏi bản thân mình xem, y cũng khác thường như người khác thôi. Như vậy thì y là đang có vấn đề gì khác thường đây?

"Hắn đến đây nãy giờ rồi, đến là để 'tra hỏi' ta, vậy còn ngươi, ngươi đến đây làm gì vậy? Cũng muốn 'tra hỏi' ta như hắn?" Không đợi Tư Đồ Anh Tuấn chào hỏi Sở Lan Ngạo, Tư Đồ Tuyết Vũ đã nói móc, liếc tới liếc lui nhìn Sở Lan Ngạo.

Tra hỏi? Mình chỉ hỏi để biết rõ chuyện của nàng hơn thôi, sao nàng cứ nghĩ là mình đang muốn làm việc xấu đối với nàng chứ? Haizz! Vũ nhi ơi Vũ Nhi! Khi nào thì nàng mới đối xử thân thiết với ta đây?

Trong khi Tư Đồ Anh Tuấn đang than thở trong lòng thì Sở Lan Ngạo đã đi qua, ngồi xuống ghế ở bên bàn đá, tự rót cho mình một ly trà, uống một cách thật tự nhiên giống như là đang ở nhà mình vậy.

Y uống trà xong, ngước lên nhìn Tư Đồ Tuyết Vũ, nhàn nhã nói: "Ta đến là có chuyện muốn nói với ngươi."

"Chuyện gì?"

"Là chuyện gì vậy?"

Tư Đồ Tuyết Vũ và Tư Đồ Anh Tuấn cùng lúc nhìn Sở Lan Ngạo mà hỏi một lượt. Nghe được tiếng của Tư Đồ Anh Tuấn, nàng lập tức quay đầu qua, nhíu mày nhìn y. Tư Đồ Anh Tuấn cũng quay đầu qua nhìn nàng, thấy vẻ mặt nàng khó chịu nhìn mình như vậy, y liền quay đầu nhìn sang hướng khác, không dám nhìn nàng nữa, y sợ rằng lại sẽ chọc nàng giận mình!

"Đó là chuyện riêng giữa ta và ngươi. Anh Tuấn, Huynh có thể để ta và nàng ấy ở riêng với nhau không?" Sở Lan Ngạo bình tĩnh thong dong trả lời Tư Đồ Tuyết Vũ, sau đó nhìn sang Tư Đồ Anh Tuấn mà hỏi.

"Chuyện riêng? Giữa ta và ngươi thì làm gì có chuyện riêng gì để nói?" Tư Đồ Tuyết Vũ nhướng mày, lạnh nhạt nhìn y.

"Lát nữa ngươi sẽ biết." Sở Lan Ngạo không để ý tới thái độ lạnh nhạt của nàng, nói nhẹ với nàng một câu. Sau đó, nhìn qua Tư Đồ Anh Tuấn, "Anh Tuấn?"

Tư Đồ Anh Tuấn không muốn đi khỏi đây chút nào nhưng nhìn thấy ánh mắt của Sở Lan Ngạo có một chút chờ mong nhìn mình, cho nên y gật đầu một cái cười nhạt nói: "Huynh nói chuyện với Vũ Nhi đi, ta đi trước." Nói xong liền bước đi nhưng khi y quay lưng lại, nụ cười trên môi liền biến mất không thấy, thay vào đó là một gương mặt đau buồn và mất mát!

Đợi Tư Đồ Anh Tuấn đi ra khỏi sân, Tư Đồ Tuyết Vũ đi sang bên bàn đá, ngồi trên ghế phía đối diện Sở Lan Ngạo, nàng cầm lên một trái vải vừa lột vỏ vừa hỏi y: "Giờ ngươi muốn nói gì thì nói mau đi."

"Anh Nhi, ngươi cũng lui xuống đi!" Sở Lan Ngạo nói với Anh Nhi nhưng ánh mắt thì đang châm chú nhìn Tư Đồ Tuyết Vũ ngồi lột trái vải.

Tư Đồ Tuyết Vũ nghe thấy lời y nói, lập tức ngẩng đầu lên nhìn y, "Bảo Anh Nhi lui xuống làm gì? Ta và ngươi đâu phải nói chuyện gì mờ ám đâu, sao phải thần thần bí bí như vậy? Anh Nhi phải ở lại đây!" Tên này hôm nay bị té đập đầu hay sao á nha! Nàng nói xong lại cúi đầu xuống tiếp tục 'công tác' lột trái vải của mình.

"Được thôi, Anh Nhi không cần lui xuống cũng được. Vậy thì...hai chúng ta đi!" Sở Lan Ngạo vừa nói dứt tiếng liền đi qua chỗ Tư Đồ Tuyết Vũ, tay phải ôm lấy eo nhỏ của nàng, tay trái ôm chỗ đầu gối nàng theo kiểu công chúa, dùng khinh công phi thân về phía ngôi đình ở giữa hồ Sen.

"Tiểu thư!" Anh Nhi ngẩng đầu lên Trời nhìn hai người nhưng nàng không có chạy qua theo, vì nàng biết, tiểu thư đang có kế hoạch dự tính của mình. Cho nên, nàng chỉ đứng đó mà nhìn.

Tư Đồ Tuyết Vũ lúc nãy phản ứng được y tới gần, nàng đã lập tức ngẩng đầu lên ngay nhưng vì không thể để lộ việc mình biết võ công, cho nên nàng chỉ có thể để cho y ôm nàng bay lên. Nàng dùng tay đánh vào ngực y, miệng thì la lên không ngừng, nhưng vì sợ té xuống đất cho nên tay trái của nàng ôm lấy cổ của y, "Ngươi làm gì vậy? Mau buông ta xuống, buông ta xuống, buông ta xuống nhanh lên! Nếu ngươi không buông ta xuống thì đừng trách ta!"

"Ta không buông thì nàng sẽ làm gì ta?" Sở Lan Ngạo mặt và ánh mắt mang ý cười mà nhìn xuống nàng, con mèo nhỏ này thật không ngờ lại đáng yêu và...thơm như vậy! Nhưng sao lúc trước mình lại không phát hiện được chứ? Không hiểu sao, khi ôm nàng vào lòng như vậy, mình cảm thấy trong lòng đặc biệt ấm áp và thỏa mãn!

"Ngươi không chịu buông phải không? Được thôi, như vậy thì ngươi đừng có trách ta!"

"A____!"

Tư Đồ Tuyết Vũ vừa nói dứt câu, liền đưa đầu sát vào người Sở Lan Ngạo, nàng lại chơi 'chiêu cũ', đưa miệng tới cắn vào ngực của y. Sở Lan Ngạo bị cắn đau đến nỗi la lớn lên, thân mình run run một chút, sau đó thì cương lại cứng ngắt. Hai tay đang ôm nàng lại ôm chặt hơn nữa, làm cho thân mình nàng vốn đã sát vào người y giờ lại càng sát hơn.

"Giờ ngươi đã biết sự lợi của ta chưa? Hừ!" Tư Đồ Tuyết Vũ đắc ý, hất cằm lên và chu môi nói với Sở Lan Ngạo.

"Ha ha ha_____!" Nhìn bộ dáng của nàng như vậy, Sở Lan Ngạo liền cười lớn ra tiếng, y đáp thân xuống đình nhưng không có buông nàng xuống đất mà vẫn tiếp tục ôm nàng đi qua bên ghế ngồi xuống, để cho nàng ngồi trên đùi mình, y kéo hai chân nàng vắt ngang chân y, mặt đối mặt với y. Sau đó, đưa tay phải lên nhéo nhẹ mũi nàng một cái, "Con mèo nhỏ hung dữ này, thật là đáng yêu!"

"Buông ta ra! Ai cho ngươi nhéo mũi ta, lỡ như nhéo gãy nó thì làm sao đây hả? Đồ đáng ghét, ta cũng nhéo lại cho ngươi biết tay!" Tư Đồ Tuyết Vũ muốn vùng vẫy ra khỏi người của Sở Lan Ngạo nhưng khi nàng bị y nhéo mũi, nàng lập tức dùng tay nhéo lại mũi của y. Không phải nhéo nhẹ một cái, mà là không ngừng nhéo, sau đó còn kéo qua kéo lại, cuối cùng nàng còn lấy ngón tay đẩy ngược mũi y lên như mũi của heo vậy, nàng nhìn mặt y bộ dạng hiện giờ của y, đột nhiên cười lón lên: "Ha ha ha___ha ha_____!"

Tư Đồ Tuyết Vũ cứ mãi lo vui đùa với cái mũi của Sở Lan Ngạo, nhưng lại không để ý tới y đang nhìn nàng với ánh mắt có ý cười và sủng nịch!

"Ngươi bây giờ nhìn rất giống 'Nhị sư huynh' nha! Nhị sư huynh, nhị sư huynh, nhị sư huynh! Ha ha___!" Nghe nàng nói câu đó, đột nhiên Sở Lan Ngạo liền đưa môi sát vào và hôn môi nàng, "Ưm__" Tư Đồ Tuyết Vũ lập tức mở to mắt, sau đó nàng lại chớp chớp mắt và rồi nàng thật kinh ngạc trừng mắt nhìn y.

Sở Lan Ngạo ôm chặt eo nàng hơn, kéo nàng sát vào ngực mình, thấy nàng không ngừng trừng mắt nhìn mình, y liền đưa tay trái lên che lại đôi mắt nàng và tiếp tục trằn trọc hôn môi nàng.

"Ngô....ngô...ngô..." Nàng dùng hai tay đánh liên tục vào ngực y, muốn y buông mình ra nhưng y vẫn xem như không có gì, càng thêm hôn nàng sâu sắc hơn nữa.

Ban đầu chỉ là nhẹ nhàng hấp duẫn hôn môi ở bên ngoài nhưng giờ y lại dùng lưỡi liếm nhẹ môi nàng, sau đó luồn vào bên trong miệng, không ngừng đẩy đẩy vào hàm răng của nàng. Nàng cố gắng cắn chặt răng, không cho lưỡi của y chui vào, y liền cắn nhẹ môi nàng một cái, làm cho nàng bất ngờ nên đã mở hàm ra, cuối cùng lưỡi của y cũng đã lọt vào được bên trong miệng nàng.

Sau khi công thành chiếm đất, lưỡi của y liền dạo xung quanh, tìm kiếm chiếc lưỡi đinh hương của nàng, đụng được lưỡi của nàng, linh lưỡi của y lập tức câu lấy nó, không ngừng quấn quanh, hút vào, muốn nó cùng vũ động lên với linh lưỡi của mình.

Sở Lan Ngạo khốn kiếp! Sở Lan Ngạo chết bầm! Ta vì không thể để lộ võ công mới bị ngươi ôm như vậy, ngươi lại không biết đủ, giờ lại còn dám hôn ta? Được rồi, ngươi muốn hôn phải không? Ta cắn chết ngươi, cắn chết ngươi!

"Ân__!"

Tư Đồ Tuyết Vũ cắn vào đầu lưỡi của Sở Lan Ngạo, y bị đau kêu lên một tiếng liền buông môi nàng ra, không để ý đến lưỡi mình đang bị thương, mặt y hơi tái giận nhìn nàng, "Nhị sư huynh là ai?" Trong giọng nói của y có thể ngửi ra được một mùi dấm chua.

Sở Lan Ngạo vốn là người tuấn mỹ bất phàm, ngũ quan hoàn mỹ, môi y bình thường vốn đã hồng hồng đáng yêu, lúc này có thêm vết máu trong miệng chảy ra bờ môi, càng làm cho môi của y thêm đỏ mọng và xinh đẹp.

Tư Đồ Tuyết Vũ cứ nhìn không chớp mắt vào gương mặt mê người gần trong gang tấc này, trong lầm thầm nghĩ: Tên này đúng thật là cực phẩm của Hoàng gia mà! Từ trước tới giờ, cứ mỗi lần mình nhìn thấy hắn, không liếc xéo hắn thì cũng đảo ánh mắt liếc tới liếc lui, như có như không mà nhìn hắn. Chứ chưa bao giờ nhìn thẳng vào mặt hắn, bây giờ nhìn hắn gần trong khoảng cách gần như vậy, mới biết được hắn tuấn mỹ bất phàm như vậy nha!

Không nghe thấy nàng trả lời mình, Sở Lại Ngạo mặt lại thối hơn nữa, y kề sát mặt mình vào mặt nàng thêm, nhìn thẳng vào mắt nàng, "Ta hỏi nàng, nhị sư huynh mà nàng vừa mới nói là tên nào?" Ngữ khí bây giờ đã chua lét rồi, vì y nghĩ rằng nàng đang ở bên mình nhưng lại nhớ về người đàn ông khác, cho nên mới tức giận và nổi lên ghen tuông.

Chết thật! Sao mình lại nhìn hắn không chớp mắt như vậy chứ nha? Trời ơi! Căn bệnh ham nhìn trai đẹp của mình lại tái phát nữa rồi, hơn nữa lại ngày càng nghiêm trọng hơn nha Trời! Tất cả cũng tại lão mẹ ở hiện đại của mình hết!

Lúc nàng mới sáu tuổi thôi, là sáu tuổi đó. Một lứa tuổi hồn nhiên, ngây thơ trắng trong, một lứa tuổi vốn chỉ nên xem phim hoạt hình, đọc truyện tranh thiếu nhi nhưng lão mẹ lại cho nàng xem phim tình cảm, đọc tiểu thuyết tình yêu.

Không chỉ như vậy thôi đâu, mẹ còn dẫn nàng đi đến phim trường gặp các nam diễn viên đẹp trai, đến những chỗ đóng quảng cáo để tiếp xúc với các nam người mẫu xinh đẹp, vì Tập đoàn Khảo cổ của Lãnh thị cũng thường xuyên đầu tư cho các hãng phim và các quảng cáo. Cho nên á, từ nhỏ nàng đã được các chàng trai đẹp ẳm bế, hôn nhẹ lên má và chiều chuộng mà lớn lên, bệnh mê nhìn trai đẹp của nàng cũng từ đó mà sinh ra!

"Ta hỏi muội lần nữa, nhị_sư_huynh_là_ai?" Vì Tư Đồ Tuyết Vũ cứ im lặng mãi mà không trả lời, càng làm cho lửa ghen tuông trong lòng của Sở Lan Ngạo đốt lớn lên thêm. Cho nên, hai tay y ôm nàng dán sát vào ngực y hơn, gằng từng tiếng từng tiếng mà hỏi nàng.

Lúc này, Tư Đồ Tuyết Vũ mới từ trong suy nghĩ mà hoàn thần lại. Khoảng cách của hai người lúc này đã sát đến không thể sát hơn nữa, chóp mũi của hai người cũng đã đụng vào nhau. Nàng mờ mịt nhìn vào mắt y hỏi: "Ngươi vừa hỏi ta cái gì?"

Trời ơi! Thật là tức chết y mà! Y hỏi nàng từ nãy giờ, giờ nàng mới mờ mịt lên tiếng hỏi y vừa hỏi nàng cái gì, "Ta hỏi nàng, tên nhị sư huynh mà nàng vừa vui vẻ nhắc tới khi nãy là tên khốn kiếp nào?" Mình mà biết được hắn là ai, thì hắn chết chắc!

Nhị sư huynh??? À! Thì ra là vậy nha!

"Nhị sư huynh mà ta nói, chính là__Trư Bát Giới." Tư Đồ Tuyết Vũ cười tà nhìn y.

"Trư Bát Giới? Là ai vậy? Nàng cùng hắn có quan hệ gì?" Sở Lan Ngạo nhíu mày hỏi nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net