Chương 43. Vấn Nguyệt Cư.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 43. Vấn Nguyệt Cư.

Đường Phố Lan Thành!

"Ngài thật sự đến nhà của Bắc Cung thiếu chủ ở sao, tiểu thư?"

"Tỷ đương nhiên phải đến rồi, nếu tỷ không giữ đúng lời hứa, Khuynh Khuynh hắn sẽ không cho tỷ mượn Giường Hàn Ngọc, như vậy Tuyết sẽ phải luôn nhờ vào băng mà khống chế độc đó!"

"Nhưng lỡ như...lỡ như Bắc Cung thiếu chủ phát hiện ngài là..."

"Hắc hắc, cái đó thì muội yên tâm đi, tỷ đã có phòng bị hoàn hảo mọi thứ hết rồi, hắn sẽ không bao giờ phát hiện được tỷ là 'hàng giả' đâu! Trừ khi...tỷ bị hắn đè xuống mà lột sạch hết!"

"Tiểu thư ~! Ngài càng ngày càng nói chuyện không giữ mồm giữ miệng gì hết nha, không giống một tiểu thư khuê các chút nào. Có phải bởi vì ngài thường xuyên giả trai, cho nên đã muốn giống con trai rồi phải không?"

"Ha ha, nói chuyện giống con trai thì có gì không tốt, như vậy tỷ sẽ cảm thấy thoải mái, không gò bó gì hết, muốn nói gì thì nói. Chứ bắt tỷ phải nói chuyện nhỏ nhẹ, phép tắc, rồi còn phải đi đứng dịu dàng, ẹo qua ẹo lại, làm duyên làm dáng như mấy cái bà tiểu thư khuê các kia, tỷ sẽ bị ói đến chết đó nha!"

Sau khi đã 'cướp' được Tử Lan Ngọc Bội và lừa phỉnh được Sở Lan Ngạo sẽ đồng ý bỏ tiền ra sửa lại Lạc Các cho mình, Tư Đồ Tuyết Vũ đã tiễn bước hắn ngay tức khắc và liền cùng Anh nhi giả trai 'chuồn' ra ngoài.

Hai người đi thong dong và thong thả trò chuyện ở trên đường. Tư Đồ Tuyết Vũ vừa đi vừa phe phẩy quạt, một thân áo trắng tuyệt mỹ bất phàm, nữa yêu mị nữa trích tiên thật là làm say mê các thiếu nữ và phụ nữ đã có chồng ở trên đường, đến ngay cả các cụ già năm mươi, sáu mươi cũng bị nàng mê hoặc.

"Ha ha ha___ngài nói cũng đúng! Muội bây giờ cũng giống như tiểu thư mất rồi, nói chuyện và đi đứng đều rất thoải mái. Muội mà nhìn thấy những người đi đứng làm duyên làm dáng cũng nổi hết da gà, nhất là tam phu nhân và Tư Đồ Mị Nhi đó nghe. Nhìn mông hai người đó không ngừng lắc qua rồi lắc lại, lắc lại rồi lắc qua, làm cho muội muốn ói gần chết luôn á ~!"

"Ha ha ha___phải đó, phải đó! Còn mà đặt bàn tay làm 'Lan hoa chỉ' cầm khăn tay quất qua quất lại gọi lão gia~ lão gia~ nữa! Còn Vương phi dâm đảng kia thì Vương gia~ Vương gia~! Gọi eo éo không ngừng, thật là giống bọn thái giám công công hết sức."

Tư Đồ Tuyết Vũ còn đưa tay lên làm 'Lan Hoa Chỉ' để nhái theo nữa, một thân nam trang nhưng tay lại làm Lan Hoa Chỉ, nhìn nàng bây giờ thiệt là giống Đông Phương Bất Bại sau khi luyện xong Qùy Hoa Bảo Điển. Ai...mất hết hình tượng Ngọc thụ lâm phong rồi nha!

"Ha ha__bọn họ là thái giám, vậy lão gia và Ngạo vương gia sẽ là đại thái giám nha, vì họ là phu quân của hai người kia mà."

"Há__! Chết muội rồi Anh nhi! Muội dám nói lão cha và Ngạo 'bà nương' là đại thái giám. Muội thiệt là...thiệt là...càng ngày càng giống tỷ đó nha! Ha ha ha___"

Anh nhi nghe nàng nói câu đầu liền hơi xanh mặt, mở to mắt nhìn nàng nhưng khi nghe nàng nói câu sau, Anh nhi liền thở phào nhẹ nhõm, liếc nàng một cái, đáng yêu nũng nịu nói "Đáng ghét ~! Ngài làm muội hết hồn gần chết. Muội cứ tưởng ngài sẽ la muội không đó nha!"

"Ta làm sao có thể la muội chứ? Đệ tử giống sư phụ, ta mừng còn không kịp đó nha, hắc hắc!" Tư Đồ Tuyết Vũ dừng lại, quay qua nhìn nàng và cười thật anh lãng một cái mà nói với nàng, sau đó lại tiếp tục bước đi.

"Uả, tiểu thư! Đây không phải là hướng đến Tướng Quốc Phủ nha!"

"Đương nhiên là không phải rồi! Tỷ là muốn đến Vấn Nguyệt Cư để gặp tuyệt sắc trưởng lão của tỷ, hai người họ đang đợi tỷ ở đó!" Mình đã dặn Lâm Trưởng lão sai một người nào đó trong Cái Bang, đem thiếp mời đến cũng được, nhưng sao hai thằng nhóc kia lại muốn đích thân đem đến nha. Thật là khó hiểu!

"Vậy sao! À, phải rồi tiểu thư. Muội sẽ không thể cùng ngài đến Tướng Quốc Phủ đúng không? Vì muội sẽ bị Bắc Cung thiếu chủ nhận ra đó nghe." Anh nhi hai tay chấp sau lưng mà đi, chút chút lại quay đầu nhìn qua Tư Đồ Tuyết Vũ mà hỏi, dáng vẻ y như một tên con trai chính hiệu. Bộ dáng thảnh thơi của hai người, đúng là bộ dáng của công tử ăn chơi và thư đồng phách lối!

"Đúng vậy! Cho nên, lát nữa muội ở Vấn Nguyệt Cư đợi ta, ta sẽ một mình đến Tướng Quốc Phủ gặp Khuynh Khuynh để lấy Giường Hàn Ngọc, rồi đem nó qua Vấn Nguyệt Cư. Sau đó, chúng ta sẽ cùng các huynh đệ trong Cung, đem nó mang về La Sát Cung."

Trong triều đình có hai Thừa Tướng, một là Tả Thừa Tướng, đứng đầu quan văn chính là Đông Phương Khánh. Một là Hữu Thừa Tướng, đứng đầu quan võ và người đó chính là Bắc Cung Chấn Thiên, gia chủ của Bắc Cung gia tộc, còn gọi là Tướng Quốc.

Tướng Quốc có quyền thế cao hơn Thừa Tướng, vì Thừa Tướng chỉ là người có trách nhiệm phò tá Thiên tử, giúp giải quyết các việc quan trọng, nghĩa là trợ thủ của vua. Còn Tướng Quốc phải giúp đó chính là__đất nước, có nghĩa là dưới một người, mà trên vạn người!

Sở Lan Quốc có bốn đại gia tộc, mỗi gia chủ của gia tộc đều làm quan lớn ở trong triều. Bắc Cung gia chủ Bắc Cung Chấn Thiên là Tướng Quốc, Đông Phương gia chủ Đông Phương Khánh là Thừa Tướng, Tây Môn gia chủ Tây Môn Thiếu Thanh là Á Tướng kiêm Ngự Sử Đại Phu, đứng đầu Ngự Sử Đài, chuyên dám sát bách quan, củng cố hoàng quyền chuyên chính và giám quân lữ, chính là tai mắt của Vua.

Cuối cùng là Nam Cung gia chủ Nam Cung Mộc, là Tả Thừa Tướng tiền nhiệm. Nhưng năm năm trước lại bị kẻ gian hãm hại, cho nên bị chém đầu thị chúng, cả gia tộc thì bị đày đi biên ải, nam thì cả đời làm nô bộc, nữ thì cả đời làm kỹ nữ, vĩnh viễn không thể trở lại Đế Đô. Nhưng không hiểu sao, trên đường áp giải bọn họ ra biên ải, đến giữa đường thì toàn bộ đã bị giết sạch, ngay cả quan binh đi theo áp giải cũng bị giết không một người sống sót.

Đến bây giờ triều đình vẫn không thể điều tra ra, ai là kẻ chủ mưu trong việc vu oan và ám sát đó! Bây giờ ở Lan Thành, có hai gia tộc đang được người dân ủng hộ để xếp vào vị trí thiếu khuyết của Tứ Đại gia tộc, thay cho Nam Cung gia tộc, đó chính là Tư Đồ gia và Thượng Quan gia.

"Ngài không sợ Cái Bang nhìn thấy người của La Sát Cung sao? Nơi đó có nhiều anh em của Cái Bang lắm nghe!"

"Tỷ làm việc muội cứ yên tâm, bảo đảm không bị phát hiện!"

"Tiểu thư ơi! Nếu lỡ có một ngày, muội mặc nữ trang đi trên đường, bị người trong Cái Bang nhìn thấy thì sao? Tiểu thư thì không cần lo, bởi vì ngài thường ngày đều đeo mặc nạ, nhưng còn muội thì không có à nha, vẫn là trơ mặt cho người ta nhìn." Anh nhi bắt chước động tác suy nghĩ thường ngày của Tư Đồ Tuyết Vũ, một tay ôm ngực, một tay sờ cằm nhìn nàng hỏi.

"Muội ngốc quá đi! Nếu bọn họ gặp được muội lúc muội là con gái, thì muội cứ nói là muội muội song sinh của 'mình'. Vậy mà cũng không nghĩ ra. Muội á! Phải cố gắng học tập tỷ nhiều hơn." Tư Đồ Tuyết Vũ gấp quạt lại dùng nó đánh nhẹ vào trán của Anh nhi một cái, mở to mắt nói với nàng, sau đó lại mở quạt ra tiếp túc phe phẩy.

Anh nhi dùng tay xoa xoa chỗ vừa mới bị đánh, chu môi nhăn mặt nói "Muội đang ở tuổi lớn, ngài cứ đánh đầu muội hoài, sẽ không thông minh nữa nha! Cố gắng học tập ngài cái gì hả, là nói dối không chớp mắt, đóng kịch như thật, gạ gẫm dụ dỗ người ta sập bẫy, trêu chọc mỹ nam, chọc tức người khác hay là mê hoặc nhân tâm nha?" Nàng vừa nói vừa đưa từng ngón, từng ngón tay lên đếm, chớp chớp mắt nhìn Tư Đồ Tuyết Vũ

"Anh nhi! Muội muốn chết sao? Muội dám nói ra hết 'ưu điểm' của ta hả?" Tư Đồ Tuyết Vũ xếp quạt lại để chỉ vào Anh nhi, trừng mắt lên hỏi.

"Cái đó không phải là ưu điểm mà là khuyết điểm nha."

"Muội dám nói ta có khuyết điểm sao? Ha! Muội muốn bị đòn rồi đây mà, ta sẽ đánh cho mông muội sưng lên luôn." Tư Đồ Tuyết Vũ nói dứt câu liền tiến lên muốn bắt Anh nhi lại.

"A! Muội chỉ nói sự thật thôi nha! Ha ha ha___" Anh nhi thấy nàng đưa tay muốn bắt mình, liền chạy về phía trước, miệng cười ha ha không ngừng.

Tư Đồ Tuyết Vũ thấy nàng chạy trốn, cũng chạy đuổi theo nàng "Ha! 'Công tử' của muội là một người hoàn hảo như vậy, sao lại có khuyết điểm nha. Đó chính là những chiêu thức sống của ta nghe! Muội đứng lại, không được chạy, ha ha ha____"

Hai người, người đuổi người chạy, vui đùa cười lớn tiếng trên đường, làm cho người qua lại trên phố đều nhìn theo hai nàng, cho đến khi hai nàng quẹo sang một khúc cua khác, họ mới dời tầm mắt, tiếp tục công việc buôn bán, hay là đi dạo mua sắm của mình...

Vấn Nguyệt Cư!

"Muội...muội chịu thua! Đến rồi...đến rồi, ngài đừng rượt muội nữa mà." Anh nhi vừa chạy đến trước cửa lớn của một ngôi nhà thật to, nàng liền ngồi xổm xuống trước sân ở cửa của ngôi nhà đó và không ngừng phất phất tay với Tư Đồ Tuyết Vũ đang rượt theo mình.

Ngôi nhà này nhìn rất khang trang và thanh nhã, hai bên phải và trái của ngôi nhà có hai con Kỳ Lân thật là lớn được đúc bằng Lục Ngọc, vừa nhìn vào là biết chủ nhân của ngôi là này là một người có địa vị rất cao và là người hào hoa phong nhã.

"Hắc hắc! Tiểu mỹ nhân ~! Muội chịu thua rồi sao, như vậy...ta sẽ làm thịt muội. Khà___!" Tư Đồ Tuyết Vũ từ từ đi đến bên nàng, hai tay không ngừng ma sát vào nhau, miệng cười thật dâm đảng, nàng đang giả thành như một tên hái hoa đạo tặc đang chuẩn bị thưởng thức nỹ nữ.

"Á__! Hái hoa tặc, hái hoa tặc kìa, mau cứu tôi với ~!" Anh nhi cũng cùng nàng đùa giỡn với nhau. Hai chủ tớ này thiệt là hết nói nổi!

"Há há, bây giờ mới kêu cứu thì quá muộn rồi, ta tới đây!"

"Tham kiến Bang chủ!"

Tư Đồ Tuyết Vũ đang chuẩn bị nhào qua bắt Anh nhi, thì nghe được tiếng người chào nàng. Nàng nhìn sang phải thì thấy được có bốn tên thanh niên mặc đồ màu nguyệt nha, hai tay chấp lại phía trước, cúi đầu xuống chào nàng. Họ là người đứng gác trước cửa lớn của Vấn Nguyệt Cư.

Nàng liền lập tức đứng thẳng người lên, đưa tay sửa sang lại quần áo, tóc tai và "phạch" một tiếng nàng mở quạt ra, nàng ho nhẹ một cái nói "Hưm__! Được rồi, mau ngẩng đầu lên đi!" Thấy bốn người ngẩng đầu, đứng thẳng người lên, nàng nhìn họ nói tiếp "Hai vị Chấp Pháp và Truyền Công Trưởng lão đang ở đâu vậy?"

Một trong bốn người thanh niên đó bước lên một bước trả lời nàng "Hồi Bang chủ, hai vị Trưởng lão đang đợi ngài ở trong hoa viên."

"Vậy sao! Vậy vào trong thôi. Hai người! Mau khiêng con heo lười này, vào cho phòng của nó cho ta đi." Tư Đồ Tuyết Vũ nghe hắn nói xong liền bước lên bậc thang đi vào Vấn Nguyệt Cư, trước khi đi nàng còn bỏ lại một câu, rồi mới cười tà đi vào.

"Hả! Tiểu...Công tử, sao ngài lại nói đệ là heo lười nha. Ây da! Hai người không cần khiêng ta đâu mà, ta tự mình vào được! Công tử chỉ nói giỡn thôi, mà các người cũng tin sao. Nè, nè! Ta nói không cần khiêng ta mà. Á__! Buông ta xuống, buông ta xuống!" Anh nhi nghe xong câu nói bỏ lại trước khi đi của Tư Đồ Tuyết Vũ liền hết hồn mà mở to mắt, sau đó nàng nhìn thấy hai tên thanh niên đi lên tiếp tục đứng gác, còn hai tên còn lại thì tiến lại gần nàng, nàng lập tức xua tay không ngừng nói với bọn họ.

Nhưng hai người này lại xem như không nghe thấy lời nàng nói, mặc cho nàng kêu la um sùm, ho chỉ biết vâng lời Tư Đồ Tuyết Vũ, một người khiêng một cánh tay và chân của nàng, cho nàng như ngồi trên ghế, đem nàng vào Vấn Nguyệt Cư...

Hoa viên của Vấn Nguyệt Cư, Khán Hoa Vấn Nguyệt Viên!

Hoa viên của Vấn Nguyệt Cư rất rộng lớn, còn rộng hơn cả Thính Vũ Các của nàng ở Tướng Quân Phủ. Nơi đây trồng chỉ có một loại hoa, đó chính là Mộc Lan. Một rừng Mộc Lan bao phủ toàn bộ hoa viên, ở nơi đây không có ngôi đình, cũng không có hồ Sen mà chỉ có một bộ bàn ghế, cũng được đúc bằng Lục Ngọc đặt ở giữa rừng hoa.

Cái bàn rất lớn, có thể xếp đủ năm mươi người ngồi, có hình chữ nhật nhưng bốn góc của bàn không phải nhọn mà là bầu. Nó chỉ cao bằng đầu gối, phía trên không có hoa văn gì cả mà chỉ có điêu khắc hình của một con Rồng.

Xung quanh bàn chỉ có bốn chiếc ghế dựa, hai dài, hai ngắn được đúc tựa tựa như ghế sofa ở hiện đại, phía trên mỗi chiếc ghế được đặt rất nhiều gối màu Ngọc Bích có thêu hoa Lan.

Sở dĩ nơi đây có tên Vấn Nguyệt Cư là vì, rừng hoa Mộc Lan mọc xung quanh hoa viên, chỉ chừa trống một con đường đi vào hoa viên và một khoảng rộng chỗ bàn Ngọc. Buổi tối trăng lên, ánh sáng từ ánh trăng rọi thẳng xuống bàn Ngọc, làm cho nó phát ra ánh sáng xanh xanh ảo ảo huyền diệu.

Ngẩng đầu lên nhìn vào ánh trăng, sẽ cảm tưởng như đang nhìn qua kính viễn vọng, bởi vì hoa Lan bao phủ thành hình tròn, cho nên làm cho bầu Trời như thu nhỏ lại, chỉ chứa đủ một mặt trăng và những ngôi sao xung quanh nó mà thôi. Ngồi uống rượu dưới ánh trăng ở bàn Ngọc vào buổi tối, trong ánh sáng mờ ảo, nâng ly rượu đào hỏi trăng thì, thật đúng là một mỹ cảnh!

Tư Đồ Tuyết Vũ vừa bước vào tới hoa viên, từ xa đã thấy được hai vị tuyệt sắc Trưởng lão của nàng đang ở chỗ bàn Ngọc giữa sân. Quân Tử Mai đang ngồi uống trà trên ghế ngắn đặt ở đầu bàn, ngũ quan hắn sắc sảo, tóc đen được thúc hết lên, đầu đội bạch ngọc quan, một thân trường bào xanh nhạt, dáng vẻ xinh đẹp và khí khái nho nhã, còn có một chút đáng yêu nữa!

Quân Tử Mị thì nằm nghiêng trên một chiếc ghế dài khác, một tay chống đầu, một tay đang cầm một chùm nho đưa lủng lẳng ở trên Trời, miệng thì thưởng thức nó. Tóc dài được thúc lên một nữa bằng một cây Huyết Ngọc Trâm, một nữa xõa xuống dài tới eo, còn có một ít rớt xuống ngực. Một thân quần áo màu đỏ, gương mặt trái xoan, ngũ quan quyến rũ phong tình như yêu nghiệt!

"Tuyết ca ca sao lâu đến quá nha!" Quân Tử Mai để tách trà xuống bàn, nhìn qua yêu nghiệt đang nằm trên ghế mà nói.

Yêu nghiệt Quân Tử Mị nghe tiếng hắn nói, từ từ giương mắt lên nhìn qua hắn "Chẳng phải đã sai người đi thông báo cho Tuyết ca ca của đệ rồi sao, hắn sẽ đến ngay thôi mà! Sao hả, mới mấy ngày không gặp, đệ đã thấy nhớ hắn sao?"

"Không phải vậy, đệ chỉ là...chỉ là cảm thấy đã cho người đi báo cho huynh ấy đã hơn ba canh giờ rồi, nhưng mà sao huynh ấy vẫn chưa đến. Vì vậy mới...đại ca! Sao lại nhìn đệ như vậy chứ?" Quân Tử Mai đang nói chuyện thì bị ánh mắt nghi vấn, cưỡng bức và tà nghễ của Quân Tử Mị làm cho chột dạ, cho nên "Phải__! Đệ thật sự cũng có một chút nhớ huynh ấy!" hắn nói xong lập tức đỏ mặt cúi đầu xuống.

"Huynh cũng rất là nhớ Tử nhi đáng yêu của huynh nha!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net