Chương 45. Đi Tướng Quốc Phủ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 45. Đi Tướng Quốc Phủ.

Tướng Quốc Phủ!

Tư Đồ Tuyết Vũ đứng trước một ngôi nhà thật to và sang trọng, hai bên ngôi nhà là hai tượng Sư Tử bằng đá thật lớn, hai mắt của đôi Sư Tử này được cẩn bằng Cẩm Thạch. Nàng ngước lên nhìn tấm bảng treo trên cao, ba chữ Tướng Quốc Phủ như Rồng bay Phượng múa, bút lực hùng hồn và uy nghiêm lẫm lẫm. Nghe nói bảng tên từng Phủ của tứ đại gia tộc đều là do đích than Thái Thượng Hoàng ngự bút đề tên, để cho thấy tầm quan trọng và sự ưu ái dành cho bọn họ trong lòng Thái Thượng Hoàng.

Tư Đồ Tuyết Vũ đi lên những bậc thang của ngôi nhà, đến trước cửa, nàng dừng lại và nhìn vào một trong bốn tên lính đứng gác trước cửa như bốn bức tượng đá, "Huynh đài! Huynh vào thông báo giúp ta một tiếng với thiếu chủ của huynh, nói là Lãnh Tuyết đến tìm huynh ấy."

Nghe được tiếng nàng nói, tên lính gác này mới có rục rịch xoay người qua nhìn nàng, sau đó gật đầu một cái với nàng, "Dạ được! Công tử đợi ta một lát." Rồi hắn đi vào trong Phủ.

Tư Đồ Tuyết Vũ trong thời gian đứng đợi Bắc Cung Khuynh Thành, cảm thấy buồn chán vì phải đối mặt với ba bức tượng lính gác kia, cho nên nàng xoay người đưa lưng về cửa, nhìn ra Phố để xem cảnh vật xung quanh.

Nơi đây là con Phố xếp loại tam cấp, là Phố dành cho quan lớn trong triều từ tam phẩm trở lên ở, Tướng Quân Phủ của lão cha nàng cũng là một trong số đó. Phố nhị cấp là dành cho các Vương gia và Hoàng thân quý tộc. Phố tứ cấp dành cho các quan viên từ tứ phẩm trở xuống, Phố ngũ cấp là nơi ở của các gia đình giàu có và Thương gia, cuối cùng Phố lục cấp, là chỗ sinh sống của bình dân bá tánh.

Còn đệ nhất đẳng cấp chính là Hoàng Cung, xung quanh Hoàng Cung cũng có những ngôi nhà và Phủ đệ thật to lớn khác, đó là nơi dành cho các triều thần có công lao vô cùng to lớn với Sở Lan Quốc. Từ lúc Sở Lan Quốc khai Quốc đến nay, chỉ có một người được ban thưởng ở nơi đó. Người đó chính là Nam Cung Mộc, gia chủ của Nam Cung gia tộc.

Một lúc sau, khi Tư Đồ Tuyết Vũ đang mãi mê ngắm cảnh vật xung quanh thì đột nhiên tay nàng bị một bàn tay khác nắm lấy, tiếp theo đó là một tiếng nói vang lên: "Huynh đến rồi sao, Tuyết! Ta đợi huynh từ sáng tới giờ, cứ tưởng là huynh sẽ không đến." Trong giọng nói mang theo vui mừng và chờ mong.

Tư Đồ Tuyết Vũ xoay người lại, nhìn vào nét mặt vui mừng của Bắc Cung Khuynh Thành và cười với y, "Sáng nay ta có chút việc, nên mới đến trễ."

"Huynh đến là ta mừng rồi, mau vào trong thôi!" Bắc Cung Khuynh Thành vẫn nắm tay nàng, cười thật hạnh phúc dẫn nàng vào trong Phủ, như là dẫn con dâu về nhà gặp cha mẹ chồng không bằng!

Tư Đồ Tuyết Vũ mặt hơi ngượng ngùng vội giựt tay ra khỏi tay y, sau đó mặt nàng liền trở lại bình thường nhìn vào y, "Đến nơi ở của huynh đi, ta không muốn gặp cha huynh. Huynh cũng biết ta là người trong giang hồ, nên không muốn có..."

"Ta biết mà. Cho nên sáng nay ta đã nói với cha ta là có bằng hữu đến chơi, nên không muốn ai đến chỗ ta hết. Giờ chúng ta cứ đến thẳng Hải Đường Uyển của ta, không cần vào đại sảnh chào hỏi cha ta đâu." Bị nàng giật tay lại, cảm thấy hơi mất mát một chút, sau đó y cười nhẹ nhìn nàng để che dấu cảm xúc nói.

"Vậy đi thôi." Nàng đi song song cùng y đi về hướng tay trái.

Tướng Quốc Phủ rất lớn và đẹp! Đình đài lầu các đều được xây rất tinh xảo và đẹp mắt. Mái nhà đều là ngói xanh, tường sơn màu trắng, những chiếc cột thì có màu đỏ, nó cũng giống như Tướng Quân Phủ của nàng vậy, cũng sa hoa và sang trọng, nhưng khác với nhà nàng ở chỗ là, nơi đây có rất ít người canh gác. Chắc có lẽ cha y là một người thích yên tĩnh hoặc là nhà y có rất nhiều ám vệ, cho nên không cần có nhiều lính đứng gác làm gì.

Đi qua một Hoa viên rộng lớn có trồng nhiều loại hoa rất đẹp và trông thật sinh động nhiều màu sắc, Hoa viên nhà y lớn hơn Hoa viên nhà nàng gần một nữa nha! Y lại dẫn nàng đi qua một chiếc cầu bắc ngang một hồ Sen rộng khoảng hơn trăm mét, rồi mới đến được Hải Đường Uyển.

Hải Đường Uyển quả nhiên xứng với cái tên của nó, bên trong trồng toàn là hoa Hải Đường, mặc dù Hải Đường chỉ nở vào mùa xuân, nhưng nơi đây có một rừng hoa Hải Đường, một nữa là nở rồi từ mùa xuân, một nữa còn lại là nụ hoa, không những không có cảnh sắc không có đơn điệu và tẻ nhạt khi hoa tàn, ngược lại làm cho người ta cảm thấy có một chút chờ mong những đóa hoa này sớm chớm nở trở lại. Loài hoa này quả thật rất đẹp, hồng hồng đỏ đỏ nở chum chím như nụ cười e ấp của những cô gái lần đầu biết yêu, thẹn thùng, ngọt ngào và hạnh phúc!

"Đông phong niểu niểu chiếm sung quang, (Phe phẩy màu xuân ngọn gió đông),

Hương vụ không mông nguyệt chuyển lang. (Bên thềm sương ngát ánh trăng lồng).

Chỉ khủng dạ thâm hoa thụy khứ, (Canh khuya những sợ rồi hoa ngủ),

Cố chiêu hoa chúc chiếu hồng trang." (Khêu ngọn đèn cao ngắm vẻ hồng).

Tư Đồ Tuyết Vũ say mê ngắm hoa đến nỗi, miệng nàng tự nhiên toát ra bài thơ nói về hoa Hải Đường lúc nào cũng không biết. Nàng rất thích hoa, không, phải nói là rất yêu hoa! Bởi vậy những nơi mà nàng ở như Thính Vũ Các, Cực Lạc Cư, Vấn Nguyệt Cư và La Sát Cung đều trồng toàn là các loài hoa đủ loại.

"Huynh làm thơ rất hay!" Bắc Cung Khuynh Thành nói nhẹ một câu khen ngợi nàng, trong giọng nói và ánh mắt y nhìn nàng không thể che dấu được tán thưởng, si mê và tình yêu.

"Hả? À, ha ha. Ta chỉ thuận miệng đọc ra một bài thơ nói về hoa Hải Đường thôi, bài thơ này không phải do ta làm." Tư Đồ Tuyết Vũ nghe được tiếng nói hơi gần bên tai, mới giật mình hoàn thần lại, nhìn y cười cười nói.

"Không phải huynh làm, vậy là ai làm?"

"Ờ thì...là một người ẩn cư trong Cốc. Có một lần, ta bị lạc đường đi vào một cái Cốc, đã gặp gỡ người đó và ở lại đó vài ngày. Cho nên, ngày nào ta cũng nghe ông ta ngâm thơ, đánh đàn và xem ông ta vẽ tranh, pha trà. Bởi vậy ta cũng thuộc được vài bài thơ của ông ấy." Giải thích thiệt là mệt nha! Cũng tại cái miệng này hết, không bỏ được tật xấu mà! Ngâm ngâm ngâm, ngâm cái gì không biết nữa! Lúc trước ở hiện đại, khi lão ba kêu ngươi làm thơ cho ngài nghe, sao không thấy ngươi mở miệng đi? Hay là, do mình ở cổ đại lâu rồi, nên cũng bắt đầu nhiễm bệnh của cổ đại?

"Được rồi! Chúng ta mau vào xem Giường Hàn Ngọc đi." Tư Đồ Tuyết Vũ cười cười nhìn Bắc Cung Khuynh Thành.

Bắc Cung Khuynh Thành gật đầu với nàng rồi đi trước dẫn đường, y dẫn nàng đi vào Lâu chính, sau đó vào đại sảnh rồi đi thẳng vào đường đến một căn phòng lớn.

Tư Đồ Tuyết Vũ nhìn căn phòng lớn trước mặt, sau đó quay đầu qua nhìn y, "Đây là..."

"Đây là phòng của ta. Giường Hàn Ngọc ở trong đó." Y nhìn nàng nói, sau đó, y mở cửa phòng ra rồi bước vào trong, đứng sang một bên cửa nhìn nàng, ý bảo nàng đi vào.

Nàng đứng trước cửa nhìn một lát rồi mới bước đi vào. Y thấy nàng đã vào nên đóng cửa phòng lại, nhìn thấy nàng hơi nhíu mày ngạc nhiên nhìn mình như đang hỏi tại sao y lại đóng cửa phòng. Y cười nhẹ nhìn nàng nói: "Ta không thích có bụi theo gió thổi vào phòng." Nói xong liền đi thẳng vào phòng trong.

Nàng giật giật khóe miệng nhìn theo lưng y, rồi cũng theo đuôi y đi vào. Vừa vào tới phòng trong, nàng liền ngửi được một mùi thơm nhàn nhạt, dịu nhẹ xông vào mũi, mùi thơm này rất giống với mùi thơm trên người của y. Không, phải nói đây chính là mùi thơm nàng từng ngửi được trên người y lúc nàng ôm chặt y ở Lạc Các và ở Bách Hoa Viện lần trước nữa.

Phòng của y tuy rất rộng lớn nhưng lại không giống như trong tưởng tượng của nàng là rất sang trọng và sa hoa, phải bày biện thật nhiều đồ quý giá. Mà phòng của y nhìn thật đơn giản và thanh nhã, giống y như con người của y vậy, ôn nhu thanh nhã, tươi mát như Liên.

Bắc Cung Khuynh Thành đi tới bên thư bàn trong phòng, đưa tay ấn vào phía dưới bàn. Đột nhiên, giá sách phía sau bàn từ từ chuyển động, sau đó mở ra, để lộ một mật thất ở bên trong. Y quay sang nhìn nàng nói: "Giường ở bên trong."

Nàng theo y bước vào mặt thất đó, trong mật thất không phải là một nơi âm u ẩm thấp, mà là một nơi mát mẻ và sạch sẽ. Trên bốn bức tường của mặt thất đều có cẩn bốn viên Dạ Minh Châu thật lớn bằng cái chén, làm cho toàn bộ mật thất đều sáng bừng lên. Nàng đảo mắt một vòng, thấy bên tay phải, sát bức tường có một chiếc giường bằng ngọc màu Lam nhạt, chiếc giường đó tỏa ra hơi lạnh như khói sương, đây chính là lý do làm cho mật thất mát mẻ và hơi se lạnh. Nó chính là giường Hàn Ngọc.

"Đây là giường Hàn Ngọc trong truyền thuyết sao? Thật khác với chiếc giường trong Cổ Mộ của tiểu Long nữ nha!" Tư Đồ Tuyết Vũ đi đến bên giường, đưa tay sờ vào nó. Hơi lạnh từ trên giường lập tức truyền qua tay nàng, đi thẳng vào tâm mạch, làm cho cơ thể nàng có hai luồng khí nhỏ, một nóng, một lạnh như đang tranh đấu lẫn nhau.

Luồng khí nóng là khí cương dương trong cơ thể nàng, vì nàng luyện Hàng Long Thập Bát Chưởng, một loại võ công chí cương trong thiên hạ, chỉ truyền nam không truyền nữ, nàng xem như ngoại lệ đi! Do nàng đã ăn Tẩy Cốt Quả, cho nên kinh mạch và xương của nàng khác với người thường khác, bởi vậy nàng mới luyện thành công Hàng Long Thập Bát Chưởng. Đây cũng chính là lý do làm cho người trong Cái Bang không vì gương mặt trống mái khó phân của nàng mà nghi ngờ nàng là nữ nhi. Còn một luồng khí lạnh là của Giường Hàn Ngọc, hai luồng khi đấu nhau như đang tranh giành lãnh địa của mình.

"Nó rất lạnh nha! Một loại cảm giác lạnh thấu xương, chứ không phải là loại cảm giác lạnh của băng bình thường." Tư Đồ Tuyết Vũ vẻ mặt như con nít phát hiện đồ chơi mới lạ mà nhìn Bắc Cung Khuynh Thành nói.

"Ha ha, nó là Hàn Ngọc được đúc từ vạn năm hàn băng mà, nên đương nhiên sẽ không giống như loại băng bình thường rồi." Bắc Cung Khuynh Thành cười nhu tình nhìn nàng, sau đó y hơi mở to mắt như nhớ tới điều gì, "À, phải rồi! Lúc nãy huynh nói chiếc giường trong Cổ Mộ của tiểu Long nữ gì vậy?"

Ây da! Chết thiệt mà, lại nhanh mồm nhanh miệng nữa rồi!

"A...ha ha ha! Đó là một nơi ta sống cùng sư phụ ở dưới đáy Cốc hai năm trước, nơi đó cũng có một chiếc giường bằng Ngọc, nhưng không phải là giường Hàn Ngọc. Sư phụ ta nói nó tên là tiểu Long nữ. Phải, nó tên là tiểu Long nữ, ha ha!" Xin lỗi Long tỷ tỷ! Vì ta đã đem tên của tỷ đặt tên cho giường.

"Không nói chuyện đó nữa! Ta nghe nói thể chất của huynh từ nhỏ rất yếu, sao huynh có thể nằm nổi trên giường này vậy?" Tư Đồ Tuyết Vũ xám hối xong, sau đó nhìn vào Bắc Cung Khuynh Thành hỏi.

"Sao huynh biết được sức khỏe của ta từ nhỏ rất yếu?" Bắc Cung Khuynh Thành kinh ngạc nhìn người nào đó đang lo sờ soạn vào Giường Hàn Ngọc mà hỏi.

"Hả? À, ta nghe anh em trong Cái Bang nói." Tư Đồ Tuyết Vũ xoay người lại nhìn y nói.

"Huynh kêu họ điều tra về ta sao?" Bắc Cung Khuynh Thành ánh mắt không che dấu được vui mừng mà nhìn nàng.

"Ta hỏi họ về chuyện giường Hàn Ngọc, họ nói cho ta biết cha huynh lấy Hàn Ngọc làm giường cho huynh." Thường thì người ta sẽ không vui khi biết người khác điều tra về mình, nhưng sao y lại giống như rất vui mừng khi mình điều tra về y vậy nha? Kỳ lạ!

Mặc kệ vì lý do gì, miễn sao Tuyết hỏi đến chuyện có liên quan tới ta là được rồi. Như vậy ta sẽ hiểu huynh và huynh cũng có thể hiểu ta hơn! Bắc Cung Khuynh Thành mừng thầm trong lòng, rồi hắn đi sang gần giường hỏi nàng: "Huynh muốn đem giường đến đâu?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net