Chương 46. Mười Ba Tuổi Đã Dạo Thanh Lâu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 46. Mười Ba Tuổi Đã Dạo Thanh Lâu.

"Ta đem nó về Vấn Nguyệt Cư, chỗ ở của ta." Tư Đồ Tuyết Vũ vẫn đưa tay sờ sờ giường và trả lời Bắc Cung Khuynh Thành.

"Vấn Nguyệt Cư? Huynh không ở Cái Bang sao?"

"Ta chỉ đến Cái Bang để xử lý việc trong Bang thôi, không có ở đó."

"Vậy sao! Nhưng sao lúc trước ta đến Cái Bang tìm huynh, người trong Bang lại không nói cho ta biết chỗ ở của huynh?" Bắc Cung Khuynh Thành nhớ lại lần trước y đến Cái Bang tìm nàng nhưng anh em trong Tổng đà lại nói không biết nàng ở đâu.

"Nơi ta ở chỉ có bạn thân của ta mới được biết." Tư Đồ Tuyết Vũ ngồi luôn trên giường nhìn y nói.

Hèn chi mình đến Cái Bang tìm, nhưng bọn họ nói là không biết Tuyết đi đâu. Thì ra là họ che dấu hành tung của Tuyết. "Tư Đồ Tuyết Vũ biết chỗ huynh ở không?" Bắc Cung Khuynh Thành nhìn nàng với ánh mắt hiếu kỳ.

"Đương nhiên biết rồi." Chỗ mình ở đương nhiên phải biết rồi nha!

Tư Đồ Tuyết Vũ lơ đãng trả lời, nhưng nàng lại không biết bởi vì câu nói lơ đãng này của nàng, đã làm cho ánh mắt sáng ngời của Bắc Cung Khuynh Thành vì biết được nơi ở của nàng liền vụt tắt trong phút chốc. Y buồn bởi vì nếu không có chuyện cho nàng mượn G\giường Hàn Ngọc, thì y cũng không có cơ hội biết được chỗ của nàng.

"Ta muốn cùng huynh đem giường đến Vấn Nguyệt Cư!" Bắc Cung Khuynh Thành nhìn nàng nó, không phải là trưng cầu nàng đồng ý mà là quyết định đi với nàng.

"Đương nhiên huynh cũng phải đi rồi, bởi vì ta muốn nhờ huynh cho người đem giường đi giúp ta." Tư Đồ Tuyết Vũ vẻ mặt dĩ nhiên, nháy mắt một cái nhìn y nói. Sau đó, nhớ tới một chuyện, nàng lại hỏi y: "À, phải rồi! Cha huynh biết huynh cho người ta giường Hàn Ngọc không?"

"Biết." Y gật đầu nói với nàng.

"Cha huynh không trách huynh sao? Đây là thứ giúp huynh luyện công hằng ngày nha?"

"Giờ sức khỏe và nội lực của ta đã rất tốt, thiếu nó một thời gian cũng không sao! Vả lại, đây là cha ta tặng cho ta, nó là của ta nên ta muốn làm gì cũng được."

Tên này có tương lai làm phá gia chi tử và dại gái nha. Không, phải nói là dại 'trai' mới đúng! "Huynh nói cho ai mượn?"

"Cho huynh, bằng hữu của ta. Lãnh Tuyết, Bang chủ Cái Bang." Vẻ mặt của y vô cùng thành thật nói.

"Huynh sao có thể nói ra thân phận của ta nha! Ta đã nói là ta không muốn dính liếu tới quan viên triều đình rồi mà!" Tư Đồ Tuyết Vũ nghe y nói 'bằng hữu' thì gật đầu vừa lòng, nhưng khi nghe y nói câu sau, nàng liền lập tức mở to mắt, đứng lên đánh vào ngực y một cái, lớn tiếng nói.

"Ta không muốn nói dối cha. Cho nên, ta đã nói thật với ngài, huynh cũng không gặp được mặt cha ta, cũng không coi như tiếp xúc và giao thiệp với ngài mà!" Bắc Cung Khuynh Thành bị nàng đột nhiên quát lớn và đánh vào ngực làm cho giật mình, liền vẻ mặt ủy khuất và đáng thương, một bên xoa xoa chỗ bị nàng đánh, một bên líu ríu nói nhỏ.

Trong lòng y cũng đang ai oán: Mình chỉ muốn cho cha biết được, tên của người mình yêu đầu tiên và cuối cùng trong đời thôi mà! Tuyết cứ không chịu gặp cha thì làm sao mình có thể cho cha biết được mặt 'con dâu' tương lai của ngài đây?

Nếu như ý nghĩ trong đầu của Bắc Cung Khuynh Thành lúc này, mà để cho Tư Đồ Tuyết Vũ và cha y biết được. Thì chắc chắn, y sẽ bị Tư Đồ Tuyết Vũ đè ra đánh túi bụi và cha y sẽ chửi y là đồ nghịch tử!

"Cũng đúng ha! Được rồi! Huynh mau cho người đem giường đi theo ta đi." Tư Đồ Tuyết Vũ nghe y xong, suy nghĩ một lúc liền gật đầu, sau đó đi ra khỏi mật thất. Mặc dù y nói rất nhỏ tiếng, nhưng là người luyện võ như nàng vẫn nghe được lời y nói. Đi vừa tới cửa mật thất, nàng đột nhiên dừng lại, xoay người qua nhìn y, "Sao đi vào chỗ huynh ở nãy giờ rồi mà ta vẫn không thấy được một người hầu nào vậy?"

"Ta thích yên tĩnh, cho nên họ quét tước, làm xong việc ở đây thì liền trở về chỗ ở của họ." Y đi ra tới cửa mật thất thì cũng đứng lại cùng nàng.

"Ha ~! Chuyện rất lạ à nha! Huynh thích yên tĩnh, nhưng lại đi đến những nơi yên hoa để vui chơi sao?" Nàng hơi nghiêng đầu qua, tà nghễ nhìn y.

"Ta đến nơi đó là bởi vì Ngạo bọn họ rất thích đến đó uống rượu và nghe ca hát." Y vội vàng giải thích với nàng, y không muốn nàng hiểu lầm và nghĩ là y đang nói dối nàng.

"Các huynh từ mấy tuổi thì đã bắt đầu dạo thanh lâu rồi?" Nàng vẻ mặt hơi khác thường hỏi y, cứ như là thê tử đang tra hỏi phu quân không bằng.

"Mười ba tuổi." Y thành thành thật thật, vẻ mặt ngây thơ trả lời nàng.

"Mười_ba_tuổi?" Nàng hơi nghiến răng nói, sau đó, nàng hơi híp mắt lại, môi hơi nhếch lên, mị mắt nhìn y, "Mới mười ba tuổi mà đã dạo thanh lâu rồi, thì chắc là, huynh đã sờ rất nhiều mỹ nhân rồi há? Bảy năm mà, chắc là khoảng hơn trăm người rồi đúng không? Cha ~! Không biết cảm giác khi sờ vào người bọn họ sẽ như thế nào ha, rất_sướng ~ đúng không?"

Mười ba tuổi mà đã tụ tập dạo thanh lâu rồi, đúng là đồ con nít quỷ mà! Còn ba cái tên khốn kia nữa, đúng là một lũ háo_sắc! Còn bày đặt nói là chưa từng có cảm giác với phụ nữ khác, còn tên kia thì thề độc nữa chứ. Đồ nói dối, một đám đều là đồ xấu xa! Hừ! Nói không chừng, 'đồ chơi' của bọn hắn đã sài qua hết các cô nương trong kỹ viện rồi!

Tuy bề ngoài Tư Đồ Tuyết Vũ là đang cười thân thiện nhìn y, nhưng y cảm thấy được nụ cười đó của nàng thật là đáng sợ, đáng sợ đến nỗi làm cho y lạnh sống lưng. Nhất là khi nàng vừa cười vừa nói kéo dài hai chữ 'rất sướng' đó! Y cười cười nhìn nàng nói: "Ta không có đụng vào họ dù chỉ là một góc áo, chứ đừng nói là sờ, ta rất ghét con gái chạm vào người mình!"

"Vậy là huynh không tìm cô nương, mà là đến tìm tiểu quan?"

"A! Ta cũng không có tìm tiểu quan! Ta chỉ ngồi một bên uống rượu thôi, Ngạo bọn họ làm gì thì làm. Ta không thích người lạ chạm vào người mình, kể cả là nam tử. Từ nhỏ đến lớn, ta chỉ chơi chung với Ngạo bọn họ mà thôi."

"Nam nhân khác huynh cũng không cho đụng vào mình sao?" Tên này không thích con gái, cũng không phải Long Dương phích. Vậy hắn thuộc hệ nào nha?

"Không! Trừ khi...là huynh thì được." Y nhẹ nhàng nói với nàng, nói xong hết câu, mặt y liền ửng đỏ và hơi gục đầu xuống. Haizz! Hai mươi tuổi mới động tình và biết yêu, thì làm sao không ngượng ngùng được nha!

"Hả! Ờ...chúng ta ra ngoài kêu người vào khiêng giường đi." Nghe y nói câu đó, nàng đột nhiên cảm thấy nhịp tim hơi loạn, mặt nong nóng, cho nên ngượng ngượng nói sang chuyện khác và đi ra mật thất, một đường thẳng ra phòng ngoài luôn. Trong lòng mắng thầm: Mình là đồ khùng mà! Bọn hắn đến thanh lâu, dạo kỹ viện, ôm ai sờ mó ai thì mặc kệ họ. Mình sao phải hỏi hắn làm gì nha!

Bắc Cung Khuynh Thành cũng đi theo nàng ra phòng ngoài, thấy nàng đã ngồi xuống bàn trà ở giữa phòng, y liền đi qua, đưa mắt nhìn vào nàng, mặt y bây giờ đã trở lại bình thường, không còn ửng đỏ nữa. Y nói: "Huynh ngồi đây uống trà, đợi ta một lát. Ta ra ngoài kêu người vào khiêng giường." Thấy nàng gật đầu, y mới bước đi ra khỏi phòng......

La Sát Cung!

"Con đã dùng cách gì mà mượn được giường Hàn Ngọc vậy?"

"Há há! Mỹ nam kế đó." Tư Đồ Tuyết Vũ mặt cười tặc tặc nhìn vào gương mặt ngạc nhiên của Vân Lai Tử mà trả lời.

"Hả__! Mỹ nam kế? Ngài hy sinh thân mình để mượn nó sao, Cung chủ?" Vân Lai Tử chưa lên tiếng thì bốn 'sắc màu' đứng kế bên, đã đưa đầu trố mắt nhìn nàng cùng một lúc la lên hỏi.

"Bậy bạ! Ta nói ta dùng thân thể đổi lấy nó hồi nào chứ? Ta chỉ là đồng ý đến nhà Khuynh Thành chơi mười ngày thôi." Nàng quay đầu liếc Phong, Vân, Lôi, Vũ và nói.

"Hả__! Đến nhà người ta ở? Vậy cũng chẳng khác nào 'tặng' luôn người cho người ta nha!" Họ lại làm cùng một động tác vừa rồi, cùng một lượt nói.

"Tặng tặng tặng, tặng cái đầu của mấy huynh á! Ta nói là đến chơi, là đến chơi đó. Mấy huynh có nghe kỹ không hả?" Nàng tiến lại chỗ họ, đưa tay lên gõ vào đầu bốn người và trợn mắt nhìn họ.

"Biết rồi, là đến chơi ~!" Bốn người cùng đưa tay lên xoa đầu và ủy khuất chu môi nhỏ giọng nói.

"Thôi được rồi, được rồi! Vũ nha đầu, con nói là, con từ Tướng Quốc Phủ khiêng giường đến Vấn Nguyệt Cư, rồi lại từ Vấn Nguyệt Cư khiêng nó về La Sát Cung. Vậy con không bị người trong Cái Bang phát hiện sao?" Vân Lai Tử cười nhìn năm người họ, sau đó ông kéo Tư Đồ Tuyết Vũ qua rồi hỏi nàng.

Tư Đồ Tuyết Vũ nghe ông ấy hỏi, mặt nàng liền cười thần thần bí bí nhìn ông ấy, "Há há! Lúc xây Vấn Nguyệt Cư, con đã kêu thợ xây làm một mật đạo ở trong phòng con, thông đến khu rừng ở thành Tây. Con kêu huynh đệ trong Cung chờ ở trong mật đạo, sau đó kêu họ khiêng giường ra khu rừng và đi thẳng về La Sát Cung. Như vậy thì Thần không biết, Quỷ không hay nha ~!"

"Con kêu người xây mật đạo? Vậy những người thợ đó có đáng tin không?"

"Ngài yên tâm! Khi họ xây xong mật đạo, con đã dùng Mê Hồn Âm Pháp thôi miên bọn họ. Cho nên, họ sẽ không nhớ được việc xây mật đạo." Mật đạo thông với đường đến La Sát Cung, nếu mình không thôi miên bọn họ thì sẽ làm lộ hết nha!

Tư Đồ Tuyết Vũ nói xong, liền đi qua bên giường Hàn Ngọc, nơi mỹ nhân ngũ say Hồng Liên Tuyết đã được đặt nằm lên đó. Nàng ngồi lên trên giường, đưa tay cầm lên một bàn tay của y, đem nó đặt lên má phải mình, nhẹ nhàng dùng má ma sát vào tay y, nỉ non nói: "Chàng hãy đợi ta một thời gian, ta nhất định sẽ tìm được Băng Tuyết Liên, để làm cho chàng tỉnh lại!" Ánh mắt nàng chứa đầy tình yêu thắm thiết và đau lòng nhìn xuống mặt y, trong giọng nói mang theo vô vàn nhu tình và nhớ nhung.

"Chúng ta nhất định sẽ tìm được Băng Tuyết Liên để cứu Tuyết công tử tỉnh lại." Phong tiến lại gần bên giường, đưa tay vỗ vỗ nhẹ lên vai nàng. Hắn rất cảm động với tình yêu của Dĩnh Hi và Phi Bồng thần tướng. Thật không ngờ chỉ mới trong kiếp đầu tiên thôi, mà họ đã gặp nhau và yêu nhau nhanh như vậy! Đây có thể là yêu tận xương tủy, tận linh hồn nên cho dù đã chuyển kiếp lai sinh, đã quên đi ký ức của kiếp trước nhưng cũng không làm mất đi cảm giác và tình yêu của họ dành cho nhau, nằm ở sâu trong linh hồn hai người.

"Phải đó, Cung chủ." Vân, Lôi, Vũ cũng tiến lại bên giường, gật đầu như trống trỏi nói một lượt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net