Chương 47. Hấp Tinh Đại Pháp.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 47. Hấp Tinh Đại Pháp.

Vân Lai Tử đi đến bên bàn trà ngồi xuống và nhìn sang nói với Tư Đồ Tuyết Vũ "Vũ nha đầu, con qua đây ngồi đi! Ta muốn bắt mạch cho con."

Nàng nghe ông ấy nói thì nhìn sang ông ấy và gật đầu. Sau đó, nàng nhẹ nhàng để tay của Hồng Liên Tuyết trở lại trên người hắn. Cúi đầu xuống hôn lên môi hắn một cái, rồi mới đi qua bên bàn trà ngồi xuống.

Nàng đưa tay phải lên chiếc gối nhỏ Vân Lai Tử đã đặt sẵn trên bàn nãy giờ, để cho ông ta bắt mạch cho nàng. Phong, Vân, Lôi, Vũ cũng đi qua bên bàn trà. Phong, Vân đứng kế nàng, còn Lôi và Vũ thì đứng kế bên Vân Lai Tử, chăm chú nhìn vào Vân Lai Tử và đợi nghe kết quả.

Sau một lúc bắt mạch cho nàng xong, ông ta vuốt râu mỉm cười nhìn nàng nói "Nội thương của con đã hoàn toàn hồi phục rồi!"

"Như vậy là Cung chủ có thể xuất phát, đi Băng Sơn Tuyết Đàm rồi nha!" Vũ vui vẻ nói.

"Vậy ngày mai chúng ta xuất phát đi thôi. Cung chủ! Ngài cho chúng tôi đi chung với nha?" Vân hai tay chống đầu gối, khom người hơi ghé sát vào người nàng, mắt chớp chớp và mỉm cười hỏi nàng.

"Phải đó, phải đó! Ngài cho chúng tôi đi chúng với ~!" Lôi chạy qua, nắm tay nàng lắc lắc và năn nỉ nàng.

"Được rồi, được rồi! Ta sợ mấy huynh luôn! Ta định cùng người trong Cái Băng đi tìm Băng Tuyết Liên, nhưng bây giờ ta không cùng họ đi nữa, mà cùng bốn huynh đi, được chưa?" Nàng vẻ mặt bất đắc dĩ lắc đầu một cái, rồi cười nhìn họ nói.

"Ha ha ha___! Ta biết ngài nhất định sẽ đồng ý mà!" Phong cười lớn tiếng mà nói.

"Phải đó. Vì Cung chủ là người thương chúng ta nhất mà ~!" Vân ngồi xổm xuống luôn dưới đất, hai tay khoanh lại để trên đùi của nàng, mặt cười tươi nhìn nàng nói.

"Phải đó, phải đó!" Lôi và Vũ gật gật đầu phụ họa theo. Lôi vẫn còn nắm tay nàng lắc qua lắc lại, người của hắn cũng đang lắc qua lắc lại theo không ngừng

"Ha ha ha___! Bốn đứa này thiệt là biết nịnh nha. Nhưng bốn đứa phải đợi thêm mười ngày nữa, mới có thể cùng Vũ nha đầu đi Băng Sơn Tuyết Đàm nghe!" Vân Lai Tử vừa vuốt râu, vừa cười lớn, sau đó ông ấy ánh mắt thâm ý nhìn họ nói.

"Hả___! Mười ngày? Vậy...vậy...Cung chủ! Sau phải đợi đến mười ngày lận dạ ~?" Bốn cục màu trắng, xanh, vàng, tím mặt thật là kinh ngạc mở to mắt và miệng, rồi mặt bị thất vọng nhìn Tư Đồ Tuyết Vũ hỏi.

"Xì! Các huynh đừng quên là, ta đã hứa đến nhà Khuynh Thành ở mười ngày nha! Đường đến Băng Liên Quốc rất xa, phải mất ba tháng mới đến được. Rồi còn phải đi lên Băng Sơn Tuyết Đàm và đi tìm Băng Tuyết Liên nữa, như vậy sẽ rất lâu. Cho nên, ta quyết định đến nhà Khuynh Thành ở, thực hiện lời hứa với huynh ấy trước, rồi mới lên đường đi Băng Liên Quốc." Tư Đồ Tuyết Vũ thấy vẻ mặt thất vọng tội nghiệp của bọn họ, nàng liền xì cười một tiếng và nói cho họ nghe lý do.

"Con hứa khi nào thì con sẽ đến nhà hắn vậy?" Vân Lai Tử nhìn nàng hỏi.

"Con nói với huynh ấy là, hai ngày nữa con sẽ đến nhà huynh ấy. Ở nhà huynh ấy hết mười ngày xong, con sẽ lập tức xuất phát đi Băng Liên Quốc." Nàng một bên chỉ chỉ vai mình nhìn Phong, ý nói là nhờ hắn đấm vai cho nàng, một bên trả lời ông ấy.

Phong liền đi qua sau lưng nàng, đưa hai tay lên đấm vai cho nàng. Vũ cũng đi lại bóp tay cho nàng, còn Lôi thì bóp tay phải, Vân thì ngồi bệt dưới đất, lấy hai chân nàng đặt lên chân hắn và bóp chân cho nàng. Họ bây giờ phối hợp ăn ý cùng nhau đấm bóp cho nàng, giống y như lúc còn ở Thiên giới vậy.

Tư Đồ Tuyết Vũ vừa hưởng thụ họ chăm sóc cho nàng vừa nhìn sang Vân Lai Tử đang bị ngạc nhiên, ánh mắt và khóe miệng ông ta như muốn rút gân vậy. Nàng hỏi ông ta "Vân gia gia, sao lúc nãy con đưa tay lên Giường Hàn Ngọc, lại cảm giác có một luồng khí lạnh đi vào cơ thể, sau đó trong cơ thể con lại xuất hiện một luồng khí nóng. Chúng nó giống như là cùng nhau đấu, làm cho kinh mạch con hơi bị loạn trong một lúc dạ?"

"À, đó là bởi vì trong cơ thể của con có khí cương dương nhiều hơn khí âm nhu. Hàng Long Thập Bát Chưởng, Hấp Tinh Đại Pháp là võ công chí dương chí cương trong thiên hạ, nó có thể áp chế được võ công chí âm của con là Mê Hồn Âm Pháp, Đả Cẩu Bổng Pháp và Băng Huyết Thần Châm. Mặc dù con luyện tới ba loại võ công chí âm, nhưng con đừng quên, Hấp Tinh Đại Pháp ngoài là loại võ công chí dương ra, nó còn là một loại tà công. Cho nên, nếu có một luồng khí lạ nào lọt vào cơ thể con, thì loại khí cương dương đó sẽ tìm cách áp chế và hóa giải nó."

Nghe Vân Lai Tử giải thích cho nàng hiểu xong, nàng hiểu rõ gật đầu, sau đó nàng lại hơi nhíu mày nhìn ông ta "Theo như lời ngài nói, như vậy là con không thích hợp với Giường Hàn Ngọc. Nhưng chẳng phải, nó là thứ giúp cho người ta tăng lên nội công sao?"

Vân Lai Tử nhìn thấy nàng và Phong, Vân, Lai, Tử đều vẻ mặt nghi vấn giống nhau và ánh mắt đang chờ đợi ông ta trả lời. Ông ta theo thói quen vuốt râu một cái rồi mới nói.

"Con nói đúng, con không thích hợp dùng Giường Hàn Ngọc. Tuy nó là thứ giúp người ta tăng lên nội công, nhưng thứ võ công con luyện không phải như người ta, là chỉ một loại chí cương hoặc một loại chí hàn không, mà con luyện tới hai loại lận nha. Còn nữa, Hấp Tinh Đại Pháp lại là môn hấp thụ nội công của đối thủ, lấy của địch làm của mình, nói thẳng ra là ăn cấp nội công của đối thủ, là môn võ tối kỵ trong thiên hạ, bị người người khinh ghét nhưng cũng rất sợ hãi."

"Cơ bản của các môn nội công khác là tập trung chân khí tại đan điền, nguyên khí càng đầy rẫy thì nội công càng cao siêu. Nhưng Hấp Tinh Đại Pháp, nó biến huyệt đan điền thành một dạng như một cái hố sâu không đáy, để thu hút nội công của đối thủ rồi phát tán vào những huyệt ở Nhâm mạch. Khi cần phát thủ, thì lại tập trung lại tại huyệt Đan điền rồi phát ra."

"Tuy nhiên, môn võ công này không được toàn bích, bởi vì càng hút được nhiều nội công thì các loại nội công lại không giống nhau, không thể dung hoà được, dẫn đến tình trạng các môn nội công khác nhau đánh nhau trong người, khiến người luyện tập đau đớn khốn khổ mà chết. Cũng may con không phải chính thức luyện nó, mà là do Âu Dương Phong truyền nó vào cơ thể của con, cho nên con chỉ đau đớn một chút rồi thôi. "

"Trong thời gian con có được nó, con cũng có được bốn loại võ công khác, cùng nhau song song tồn tại với nó. Vì vậy, con mới không bị đảo loạn kinh mạch . Nếu bây giờ con nằm trên Giường Hàn Ngọc, con sẽ phải hấp thu không ngừng luồng khí âm hàn thật bá đạo từ nó vào cơ thể con. Rồi nó lại gặp được Hấp Tinh Đại Pháp và không ngừng cùng nó đánh nhau. Bên hấp, bên đánh, một bên hóa giải, thì con sẽ vì bị nghịch chuyển kinh mạch mà dẫn đến thất khiếu chảy máu, sau đó tan xác mà chết!"

Không ngờ loại võ công này lại tà như vậy nha! Hèn chi Nhậm Ngã Hành trong tiểu thuyết Tiếu Ngạo Giang Hồ của Kim Dung, bởi vì luyện nó mà phải bỏ mạng. Cũng may mình phước lớn mạng lớn, nếu không... Phong gia gia, xém chút nữa là người đã hại chết con rồi nghe ~!

Tư Đồ Tuyết Vũ nghe Vân Lai Tử nói hết xong, nàng liền đổ môi hôi hột và cảm thán trong lòng là mình mạng lớn. Vân Lai Tử nhìn nàng trầm ngâm không biết là nàng đang nghĩ gì, ông ta lại nhìn qua bốn cục màu Phong, Vân, Lôi, Vũ, thấy họ ánh mắt thật sung bái mà nhìn Tư Đồ Tuyết Vũ. Vân Lai Tử lại một lần nữa khóe miệng và ánh mắt muốn rút gân.

Ông ta lại nhìn trở về Tư Đồ Tuyết Vũ "Con luyện Băng Huyết Thần Châm tới đâu rồi? Lần trước đánh nhau với tên ngoại bang kia, sau con không dùng nó mà giết hắn? Như vậy sẽ nhanh chóng hơn là cùng hắn đấu chưởng."

"Ờ! Là vì...con chưa khai châm." Tư Đồ Tuyết Vũ mặt ửng đỏ hơi gục đầu xuống nói.

"Con chưa khai châm? Con và Tuyết nhi vẫn chưa..." Vân Lai Tử ngạc nhiên nhìn nàng.

"A! Ngài đang nói gì nha! Con và Tuyết rất trong sáng nha ~!" Nàng mặt càng lúc càng đỏ, giọng nói mắc cỡ nhỏ nhẹ nói.

"Khai châm? Khai châm gì dạ, sao lại liên quan đến Tuyết ca nữa vậy nha ~, Cung chủ?" Vũ mặt thiệt là tò mò và ngây thơ hỏi nàng.

"Huynh ngu quá đi ~! Không nghe Vân gia gia vừa nhắc đến Băng Huyết Thần Châm sao. Khai châm đương nhiên là liên quan tới nó rồi. Mà Băng Huyết Thần Châm là cái gì dạ ~ Cung chủ?" Phong cốc đầu Vũ một cái và liếc hắn. Sau đó hắn liền quay sang tò mò và mờ mịt hỏi Tư Đồ Tuyết Vũ.

"Hứ! Huynh cũng như ta, không biết gì thôi. Còn mà đặt làm ra vẻ thông minh!" Vũ liền liếc xéo Phong lại, trề môi đung đưa mặt nói.

"Huynh..."

"Ta làm sao?"

"Được rồi. Hai huynh đừng ồn ào nữa nha! Ta còn muốn nghe Cung chủ nói về Băng Huyết Thần Châm nữa nghe." Vân chen vào cắt ngang Phong và Vũ đang trợn mắt phóng lửa với nhau.

"Phải đó. Hai huynh ồn ào quá à!" Lôi cũng chu môi lên nói.

"Hừ!"

"Hứ!"

Phong và Vũ nhìn nhau cùng hừ hứ, rồi quay mặt sang chỗ khác, không thèm nhìn tới nhau.

"Bốn đứa này đã mười bảy tuổi, mà cứ như mới bảy, tám tuổi nha!" Vân Lai Tử thấy hành động giận dỗi trẻ con của bọn họ, cảm thấy rất ngạc nhiên và buồn cười, cho nên ông nhìn sang Tư Đồ Tuyết Vũ nói.

Nàng thấy ông ấy nhìn nàng nói câu đó, nàng liền bật cười nói "Ha ha, họ là con nít không chịu lớn. Ngài sống chung với họ lâu ngày, thì sẽ biết họ còn con nít tới mức nào nữa nha, ha ha!"

"Cung chủ! Ngài mau nói cho chúng tôi biết, Băng Huyết Thần Châm là gì đi nha ~!" Vân năn nỉ nàng.

"Để ta nói cho mấy đứa nghe nó là gì." Vân Lai Tử thấy nàng nghe Vân nhắc tới Băng Huyết Thần Châm thì lại mặt đỏ, cho nên ông ta liền nói với bốn người họ.

"Ha ha ha, tốt quá. Được nghe kể chuyện nữa rồi nha ~!" Cả bốn người đều nhảy cẩng lên vui vẻ cười lớn tiếng nói.

Vân Lai Tử và Tư Đồ Tuyết Vũ đều khóe miệng run rẩy nhìn bốn người họ và trong lòng đều thầm nói: Đây là loại võ công thượng thừa bậc nhất, vậy mà tụi nó (họ) coi như là nghe kể chuyện xưa vậy nha!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net