Chương 48. Băng Huyết Thần Châm___Cái gì là cái gì?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 48. Băng Huyết Thần Châm___Cái gì là cái gì?

Vân Lai Tử lắc đầu cười cười, rồi lại vuốt râu và bắt đầu nói "Hơn ba mươi năm trước, ở Tây Vực của Yên Hà Quốc, bỗng nhiên xuất hiện một Giáo phái rất kỳ lạ. Giáo phái này có võ công rất ảo diệu và bí ẩn, các chiêu thức của phái này ẩn chứa sức mạnh rất lớn, với khả năng hấp thụ tinh hoa của Trời Đất. Đệ tử của phái này thì đông vô số, chỉ trong vòng hai năm, nó đã trở thành Thiên hạ đệ nhất phái. Tên của Giáo phái này là La Sát Giáo. "

"La Sát Giáo!" Phong, Vân, Lôi, Vũ cùng một lúc thật kinh ngạc mà mở mắt to nói. Sau đó, bốn người bốn mặt nhìn nhau, cuối cùng Phong quay sang nhìn Vân Lai Tử "Vậy có nghĩa là...là..."

"Đúng như mấy đứa đang nghĩ!" Vân Lai Tử gật đầu nhìn họ nói. Ông quay sang nhìn Tư Đồ Tuyết Vũ, thấy nàng đang ngồi cầm Tử Lan Ngọc Bội mà chơi đùa trong tay, ông biết nàng không có ý định kể, nên tiếp tục thay nàng kể cho bốn 'sắc màu' nghe.

"Giáo chủ của La Sát Giáo tên là Lục Nguy Dạ, có võ công cao thâm khó lường, xuất thần nhập hóa khó ai địch nổi. La Sát Giáo tôn thờ lửa, các tín đồ trong giáo coi lửa như sự sống của mình. Họ không hề sợ chết vì luôn tin tưởng vào sự bảo hộ của hỏa thần."

"Trong La Sát Giáo, Giáo chủ là người điều hành và xử lý tất cả các công việc. Còn biểu tượng cho sự uy nghiêm và tinh thần của Giáo phái chính là Thánh Nữ. Phía dưới Thánh Nữ là hai vị Sứ giả và sau hai Sứ giả là Tứ Đại Hộ Pháp."

"La Sát Giáo là phái tập hợp rất nhiều nhân tài và kỳ nhân dị sĩ. Bất kỳ ai khi theo giáo phái này, đều bị Giáo chủ cho uống một viên thuốc gọi là Tam Thi Não Thần Đan, để buộc họ phải phục tùng Giáo chủ. Viên thuốc này có chứa một con trùng, nếu ai bất phục sẽ bị con trùng chui ra, cắn vào óc khiến người đó chịu một cái chết rất khủng khiếp!"

"Âu Dương Phong là một trong hai vị Sứ giả của La Sát Giáo, là Tả sứ giả. Mỗi một người có chức vị cao trong Giáo, sẽ được Giáo chủ truyền cho một loại võ công tuyệt kỹ khác nhau. Âu Dương Phong được truyền là Băng Huyết Thần Châm, một loại võ công giết người vô hình trong chớp mắt, một khi xuất châm, sẽ lấy được mạng người. Người bị trúng châm, sẽ bị đóng băng hết máu trong cơ thể và trở thành một cái xác khô không máu."

"Nhưng có một điểm đặc biệt ở chỗ luyện loại võ công này là, phải khai châm thì Băng Châm mới trở thành Băng Huyết Thần Châm phát ra thần hiệu của nó. Và điều kiện để khai châm là phải đang cùng với người mình yêu hành lễ Châu Công, sau đó dùng máu ở cổ tay của hai người nhỏ lên trên Băng Châm, Châm gặp máu thì sẽ lập tức hút vào và ngưng kết thành Băng Huyết Thần Châm và nhận chủ. Bởi vì nó nhận chủ rồi thì khi ta xuất châm ra giết người, sau khi đâm trúng người đó, thì châm sẽ tự động quay trở về với chủ nhân."

"Bởi vì kết hợp với máu của người mình yêu, cho nên người đó cũng có thể điều khiển Thần châm. Chính vì vậy, Lục Nguy Dạ đã ra lệnh cho Âu Dương Phong phải giết chết người ông ta yêu, để phòng ngừa có hậu hoạn về sau. Âu Dương Phong đã yêu người con gái đó đến si mê và sâu đậm, cho nên đã không muốn giết cô ta, vì vậy ông ta đã dẫn người yêu mình thoát ly khỏi Giáo phái." Vân Lai Tử dừng lại một lúc, bưng ly trà trên bàn lên uống một hớp rồi kể tiếp.

"Trước khi đi, ông ta còn trộm thuốc giải Tam Thi Não Thần Đan, bí kiếp dụng độc bí truyền và bí kiếp Hấp Tinh Đại Pháp, còn có bí kiếp Mê Hồn Âm Pháp của Lục Nguy Dạ và đến Trung Nguyên. Cũng chính là Sở Lan Quốc của chúng ta để tự lập môn hộ. Và đặt tên cho môn hộ của mình là La Sát Cung."

"Giáo chủ La Sát Giáo chấp thuận cho ông ta thoát ly vì nghĩ rằng, không có thuốc giải, hai người họ cũng sẽ chết, cho nên cũng không sợ võ công bí truyền của mình bị truyền ra bên ngoài. Nhưng đến khi Lục Nguy Dạ phát hiện được ông ta đánh cấp bí kiếp võ công của mình, thì ông ấy đã phái người đến Trung nguyên truy sát Âu Dương Phong và cũng mượn cớ đó để xâm nhập Trung nguyên, với ý đồ muốn làm Bá chủ Trung nguyên."

"Thì ra La Sát Cung của chúng ta, có xuất xứ từ Tây Vực của Yên Hà Quốc nha!" Nghe Vân Lai Tử kể xong, Phong lên tiếng nói.

"A! Lỡ như...lỡ như cái tên Lục cái gì đó, lại kéo theo tín đồ của hắn đến tìm chúng ta nữa thì sao nha?" Vũ mặt lo lắng nói.

"Đến thì đánh chúng chứ sao! Sao hả, huynh sợ chết sao?" Vân đưa nắm đấm lên nói, sau dó nhìn sang liếc Vũ mà hỏi.

"Phải đó! Chúng ta cũng đông người, cũng có nhiều huynh đệ tài giỏi không thua gì bọn chúng chứ bộ." Lôi gật đầu, vẻ mặt thật tự tin nói.

"Thôi được rồi, được rồi, chuyện đã ba mươi năm rồi. Nói không chừng tên Lục Nguy Dạ đó đã sớm uống canh Mạnh bà rồi, làm sao còn nhớ chuyện trước kia mà tìm chúng ta được nữa."

Tư Đồ Tuyết Vũ nghe bốn 'sắc màu' nói chuyện với nhau, cảm thấy có một chút mắc cười. Cho nên lắc đầu cười khổ và lên tiếng ngăn họ lại. Sau đó, nàng cảm thấy oan ức và bất bình dùm cho Âu Dương Phong, nên mặt thật giận dữ mà mắng chửi những người trong danh môn chánh phái.

"Chỉ tội cho Phong gia gia, đã từng bị mang tiếng xấu là Giáo chủ ma đầu của Tà giáo thôi! Hừ! Nếu lúc trước không nhờ Phong gia gia tìm Hồng gia gia cùng nhau hợp tác, ngầm ra tay tiêu diệt hết một nữa người của Lục Nguy Dạ mang đến, thì bọn người tự cho mình là danh môn chánh phái đó, có thể thắng được La Sát Giáo sao, có thể thành công đuổi họ ra khỏi Trung nguyên sao? Đúng là một đám người vô sỉ, giả nhân giả nghĩa!"

"Hứ! Đám người đó tất cả đều là đồ khốn kiếp...ngoại trừ Cái Bang ra hì hì!" Bốn 'sắc màu' cũng theo nàng mắng chửi bọn người danh môn chánh phái, nhưng nhớ tới Cái Bang của nàng cũng ở trong đó, cho nên liền sửa miệng lại và cười nịnh nọt với nàng.

"Cái Bang chưa từng tự nhận mình là danh môn chính phái hay là phân biệt giữa chánh phái và tà phái như đám người giả nhân, giả nghỉa kia. Khẩu hiệu của Cái Bang luôn là 'Ta thích thì ta làm!' Bởi vậy, Cái Bang luôn đứng một mình trên chiến tuyến của mình, những việc Cái Bang muốn làm thì không ai cản nổi, những việc Cái Bang không muốn làm, thì đừng ai mong là có thể ép buộc được." Tư Đồ Tuyết Vũ vừa rót trà cho Vân Lai Tử vừa nói.

"Vậy sao! Hèn chi Cái Bang được xưng là Thiên hạ đệ nhất bang nha, thế lực của Cái Bang lớn như vậy, cho nên đám người chánh phái đó mới kiêng nể và sợ hãi Cái Bang đến như vậy!" Vân nghiền ngẫm gật đầu nói.

"A! Vân gia gia, ngài chưa nói cho tụi con nghe Băng Huyết Thần Châm được làm từ gì nha. Ngài chỉ cho tụi con biết uy lực của nó thôi ~!" Lôi giọng nói nhỏ nhẹ và có một chút làm nũng nói.

"Phải đó, Vân gia gia ~!" Ba 'sắc màu' còn lại cùng chu môi và gật đầu nói.

"Ta sợ tụi con luôn!" Vân Lai Tử lắc đầu và cười nhìn bọn họ, sau đó ông lại nói "Băng Huyết Thần Châm, trước khi chưa có máu thì chỉ là Băng châm. Băng châm gồm có mười hai cây châm, được ngâm trong băng suốt bảy bảy bốn mươi chín ngày. Và trong suốt bốn mươi chín ngày đó, phải dùng nội lực truyền vào băng và châm trong bảy canh giờ, để cho châm và băng kết hợp lại với nhau. Như vậy, sau bốn mươi chín ngày, nó sẽ trở thành Băng châm."

"Băng châm là do chính tay Lục Nguy Dạ luyện ra, ông ta đã mất rất nhiều nội lực để luyện ra nó. Nhưng vì ông ta không có yêu một ai thật lòng, cho nên ông ta mới không thể khai châm và phát huy hết thần hiệu của nó. Vì vậy, ông ta mới truyền lại cho Âu Dương Phong, bởi vì Âu Dương Phong là người duy nhất động tình, trong số năm người do ông ta tuyển ra để chọn người luyện Băng Pháp Thần Châm."

"Vậy hành lễ Châu Công là gì dạ, Vân gia gia?" Nghe xong lời Vân Lai Tử kể, Vũ chỉ vẻ mặt thật là ngây thơ hỏi một câu rất 'nặng ký'.

"Hả? Ờ thì...hành lễ Châu Công có nghĩa là...hai người yêu nhau hành lễ với nhau. Ha ha, đúng vậy, nghĩa là như vậy đó!" Vân Lai Tử bị câu hỏi 'nặng ký' của hắn, làm cho nét mặt già nua của ông ta đỏ ửng, nên hơi ấp úng giải thích.

"Hai người yêu nhau hành lễ với nhau. Như vậy là chỉ có thể là hai người yêu nhau, mới có thể hành lễ với nhau sao?" Phong cũng hiếu kỳ muốn biết. Bởi vì bọn họ từ lúc sinh ra, là đã là thần tiên nha! Họ là do bốn viên Thần Châu được Nam Cực Tiên Ông ngày ngày truyền vào tiên khí mà hình thành. Cho nên, bọn họ không hiểu gì về việc của phàm gian hết!

"Đúng vậy, chỉ có người yêu và vợ chồng mới được hành lễ với nhau." Vân Lai Tử cười cười nói. Sau đó, ông quay đầu nhìn qua Tư Đồ Tuyết Vũ mặt đang bị ửng đỏ mà hỏi "Con định tìm cách gì, để cho cha con không biết con đi nhà ngươi ta ở? Chẳng lẽ con định làm giống như mấy ngày trước, kêu người giả dạng sao?"

"Không! Kêu người giả dạng lúc này thì không ổn." Bởi vì sẽ bị tên Sở Lan Ngạo kia bất ngờ hôn mà bị lộ nha! Câu này thì nàng chỉ nói thầm trong lòng.

"Vậy thì con muốn dùng cách gì?"

"Cái đó thì phải nhờ Vân gia gia cái gì rồi, hắc hắc!"

"Cái gì là cái gì?" Vân Lai Tử khó hiểu nhìn vào gương mặt đang cười bí hiểm của nàng mà hỏi.

"Ngài không phải là Thần y sao? Là Thần y thì tức nhiên phải có cái gì, cái gì đó rồi!"

"Cái gì, cái gì đó là cái gì nghe?"

"A! Ta biết rồi! Ta biết cái gì là cái gì đó mà Cung chủ nói là cái gì rồi." Phong đột nhiên mắt sáng lên nói.

"Huynh biết cái gì là cái gì đó mà Cung chủ nói là cái gì sao?" Vân đang ngồi dưới đất, nghe hắn nói liền ngẩng đầu lên hỏi hắn.

"Phải rồi đó, huynh biết sao?" Vũ cũng hỏi hắn.

"Trời ơi! Vân gia gia, ngài là một Thần y, có thể trị người ta hết bệnh, vậy thì ngài cũng có thể..." Tư Đồ Tuyết Vũ bị họ cứ hỏi mãi, nàng cảm thấy nhức đầu nên nhăn mặt nhìn Vân Lai Tử, sau đó khóe miệng lại hơi gợi lên, mặt tà tà nói.

"A! Chúng tôi biết rồi. Thì ra ý của Cung chủ nói chính là cái gì đó." Bốn 'sắc màu' nghe nàng nói như vậy, đột nhiên hiểu ra nên cùng một lúc thốt lớn lên.

Vân Lai Tử lúc này cũng hiểu rõ, cho nên gật đầu nói "Giờ ta cũng đã biết cái gì là cái gì đó mà con nói nảy giờ là cái gì rồi!"

Tư Đồ Tuyết Vũ thấy bọn họ đã hiểu hết, cho nên nàng càng cười tà và bí hiểm hơn nữa "Vậy thì ngài mau cái gì cho con đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net