Chương 5. Bao Cỏ Xấu Nữ ? Si Tình Tứ Tiểu Thư ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5 Bao cỏ Tứ tiểu thư? Si tình tứ tiểu thư? (Bản chỉnh sửa)

"Woa! Ha ha ha! Yeah! Cuối cùng ta đã ra khỏi cốc được rồi! Ha ha ha...!" Một bóng người từ dưới vách núi bay lên, đầu tóc xõa dài tự nhiên tới phần mông, mái tóc đen tuyền mượt mà, làn da trắng mịn nõn nà không nhìn ra một lỗ chân lông, mặt mày như họa, ngũ quan tuyệt mỹ không giống phàm nhân, đôi mắt sâu thẳm như thủy đàm, đuôi mắt hơi dài nhếch lên một ít, mang theo một ít yêu mị câu dẫn lòng người. Toàn thân nàng mặc váy dài màu vàng, tuy nhìn hơi nhăn nhó một ít nhưng vẫn không giảm được khí chất cao quý thanh nhã của nàng.

Kiều mũi cao thẳng nhỏ nhắn, đôi môi đỏ mọng xinh xắn vừa nhìn làm cho người ta muốn nhấm nháp ngay, trên trán nàng có một đóa hoa Mạn Đà La vừa tiên diễm lại vừa yêu mị. Nàng chính là Tư Đồ Tuyết Vũ, sau hai tháng cố công tập luyện, nàng đã dùng được khinh công và bay ra khỏi Tuyệt Cốc.

"Ô...ô...ô...tứ tiểu thư! Tiểu thư đang ở đâu, Anh nhi không tin là ngài đã chết...ô...ô...nhưng tiểu thư đã đi đâu vậy chứ? Tiểu thư mau xuất hiện đi...ô...ô...ô...!"

"Ủa! Là ai đang khóc?" Tư Đồ Tuyết Vũ vừa bay lên tới vách núi, đang vui mừng cười lớn như người điên thì nghe được có một tiếng nữ nhân khóc, nàng lập tức bước đến nhìn xem thì thấy một đứa nhỏ khoảng mười một, mười hai tuổi đang vừa đi vừa khóc, thấy Tư Đồ Tuyết Vũ xuất hiện trước mắt, nàng ta liền nín khóc mở to mắt khó có thể tin nhìn nàng.

"Ngươi...ngươi...ngươi là...tứ...tiểu thư sao? Sao mặt của ngươi...tứ tiểu thư, là ngài thật rồi...ô...ô...ô...nô tỳ tìm ngài rất vất vả lắm...ô...ô...! Chúng ta...chúng ta mau về nhà thôi, lão gia tìm ngài suốt nữa tháng, sắp đổ bệnh luôn rồi!" Tư Đồ Tuyết Vũ chưa kịp phản ứng đã bị nàng lôi kéo tay đi về hướng xuống chân núi.

Kịp thời định thần lại, nàng liền lên tiếng ngăn nàng ta, "Khoan đã, khoan đã!" Tư Đồ Tuyết Vũ kéo nàng ta dừng lại.

"Sao vậy tứ tiểu thư?" Thấy Tư Đồ Tuyết Vũ kéo mình lại không chịu đi, nàng ta kinh ngạc mở to mắt hỏi.

Tư Đồ Tuyết Vũ nhìn nàng đã chịu đứng lại, nàng liền giơ tay xoa xoa thái dương của mình, ninh mi hỏi nàng, "Tiểu cô nương! Ngươi chắc chắn ta là tiểu thư của ngươi chứ, ngươi tên là gì?" Lỡ như nhận nhầm người thí phiền phức rồi, nàng không muốn mình biến thành trò cười trước mặt gia đình người ta!

"Tiểu...tiểu thư...ngài không nhận ra nô tỳ sao? Nô tỳ là Anh Nhi đây mà! Nô tỳ đã hầu hạ ngài từ nhỏ, mặc dù bây giờ mặt của ngài đã đẹp hơn lúc trước, nhưng dù cho ngài có biến thành bộ dàng gì đi nữa thì nô tỳ cũng sẽ nhận ra ngài! Ô...ô...tiểu thư, sao ngài lại nhìn nô tỳ như người xa lạ vậy? Đúng rồi tiểu thư! Sao ngài lại trở nên xinh đẹp vậy? A! Nô tỳ biết rồi! Chắc chắn là tiểu thư bỏ nhà đi tìm thần y trị cho mình đúng không? Vậy mà đám người đáng ghét kia dám nói tiểu thư đi tự tử!" Nữ tử tự nhận mình là Anh Nhi mở to mắt nhìn vào mặt của Tư Đồ Tuyết Vũ, sao nó nói liên miên không dứt.

Nhìn thấy nàng ta cứ nói lung tung, sao đó lại khóc lóc nữa, Tư Đồ Tuyết Vũ càng đau đầu hơn, "Được rồi được rồi, đừng khóc nữa! Ngươi nói ngươi tên là Anh Nhi đúng không?" Thấy nàng ta cười gật đầu như gà mổ thóc, Tư Đồ Tuyết Vũ nói tiếp, "Anh Nhi, do ta bị thương ở đầu nên quên mất rất nhiều ký ức, ta chỉ nhớ được mình tên là Tư Đồ Tuyết Vũ, là tứ tiểu thư của Tướng quân phủ, mẫu thân ta mất sớm, sau đó ta không còn nhớ được gì nữa, ta thật đúng là tiểu thư của ngươi sao?"

Anh Nhi nghe xong liền ngạc nhiên, sau đó lại khóc tiếp nói, "Tiểu thư đúng là Tư Đồ Tuyết Vũ, tứ tiểu thư của nô tỳ...ô...ô.... Tiểu thư, ngài sao lại bị thương ở đầu vậy, hai tháng qua ngài đã đi đâu? Ngài mau nói cho nô tỳ biết đi, ngài đã gặp chuyện gì, sao lại mất trí nhớ vậy...ô...ô...."

Lại khóc nữa, nha đầu này được làm bằng nước sao hả trời?

"Ta không cẩn thận bị trượt chân rớt xuống vách núi, sau đó được hai vị cao nhân cứu, sau khi tỉnh lại thì ta mất đi trí nhớ, họ đã tốt bụng chữa hết vết sẹo trên mặt còn giải luôn độc cho ta, sau đó ta vừa lên đến đỉnh núi này thì gặp được ngươi. Bây giờ ngươi hãy nói cho ta biết hết toàn bộ chuyện về ta đi!" Tư Đồ Tuyết Vũ bất đắc dĩ nhìn vào Anh Nhi nói, nha đầu này hở một chút là khóc, trong hai mắt của nàng có gắn vòi nước hay sao?!

Anh Nhi nín khóc, im lặng nghe nàng kể, sau đó hoảng sợ mở miệng hỏi, "Tiểu thư ngài trúng độc sao? Sao lại trúng độc? Ngài trúng độc lúc nào? Có phải...có phải là những vết lốm đốm màu tím trên mặt ngài không, đó...đó không phải là...đại phu nói ngài bị dị ứng mà. Đúng rồi tiểu thư, trên trán của ngài sao lại có hình một đóa hoa vậy, hoa rất đẹp nhưng lạ quá, là ngài vẽ lên sao?"

Tiểu nha đầu hỏi nhiều như vậy mình làm sao trả lời kịp đây!?

Tư Đồ Tuyết Vũ trợn mắt, há hốc miệng nhìn vào Anh Nhi, sau đó nàng không có trả lời câu hỏi của Anh Nhi mà chỉ đứng đó trầm ngâm, như đang suy nghĩ điều gì.

Đúng vậy, nàng đã trúng độc, một loại độc không màu, không mùi, không vị. Phong gia gia nói, khi bọn họ gặp nàng, nàng đã ngất xỉu. Do tác dụng của Tẩy Cốt Quả nên độc trong cơ thể của nàng được bài trừ ra bên ngoài, lúc đó Phong gia gia nhìn thấy chất dịch tiết ra từ cơ thể nàng và biết được đó là Hóa Nhan Âm Độc, là một trong mười loại kỳ độc của Thiên hạ, do là âm độc nên nó chỉ có tác dụng với nữ nhân.

Người trúng độc này ban đầu sẽ cảm thấy da hơi ngứa, sau đó mọc lên những lốm đốm nhỏ màu tím như phát ban, nếu lâu ngày không giải độc, sau một năm chất độc ngấm vào lục phủ ngũ tạng, mặt sẽ từ từ biến dạng dẫn đến thối rữa. Mặc dù không chết, nhưng sẽ mang bộ mặt như quỷ mà sống hết quãng đời còn lại, còn phải chịu sự dày vò nhức nhói không ngừng. Là kẻ nào mà hận "Tư Đồ Tuyết Vũ" sâu nặng đến nỗi phải hạ loại độc tàn nhẫn như vậy với "nàng"? Nếu để ta biết được hung thủ là ai, ta sẽ cho kẻ đó sống không bằng chết!

"Tư Đồ Tuyết Vũ" chỉ mới mười ba tuổi thôi, ở hiện đại chỉ mới là học sinh lớp 7, vậy mà bị người ám hại sau đó lại tìm đến cái chết. Mặc dù ở hiện đại, nàng được sinh ra trong một gia đình gia giáo, nhưng mà nàng không được dạy dỗ phải luôn hiền lành, thục nữ như mọi cô gái khác, nàng được dạy làm người thì phải có vay có trả, có thù phải báo, "người ta cho mình mười ngàn, mình trả lại cho người mười ngàn, nhưng nếu người ta cướp của mình mười ngàn mình phải đòi lại trăm ngàn vạn". Đây chính là danh ngôn sống mà lão mẹ đã dạy cho nàng!

"Tiểu thư...tiểu thư...ngài làm sao vậy? Nhìn mặt ngài thật đáng sợ!" Anh Nhi thấy Tư Đồ Tuyết Vũ không nói gì mà chỉ nheo mắt lại, hung ác nhìn phía trước nên sợ hãi run run hỏi. Sao nàng cảm thấy tiểu thư như khác trước rất nhiều? Tiểu thư tuy rằng cũng ít nói nhưng luôn biểu hiện ra vẻ mặt mềm mại, nhu nhược. Không giống như hiện giờ, vừa lạnh lẽo lại vừa âm nhu.

"Không có gì! Đóa hoa này là sau khi hai vị cao nhân giải độc cho ta xong thì nó xuất hiện, ta cũng không hiểu ra sao. Đúng rồi Anh Nhi, bây giờ chúng ta về nhà, nhưng ngươi phải hứa với ta, đừng cho người khác biết mặt ta đã trở nên xinh đẹp. Ngươi cứ nói mặt ta dù đã hết những đốm màu tím, nhưng vết sẹo lại biến càng thêm dữ tợn hơn." Nàng phải dụ kẻ hạ độc xuất hiện, còn về việc tại sao trên trán nàng xuất hiện một đóa Mạn Đà La thì nàng cũng không rõ nữa. Lúc nhỏ nàng từng nghe lão mẹ nói, khi sinh nàng ra, trên trán nàng đã xuất hiện một đóa hoa Mạn Đà La, nhưng sau khi nàng đầy tháng thì nó lại biến mất một cách kỳ lạ.

"Sao tiểu thư không cho người khác biết mình đã trở nên xinh đẹp? Để cho ngững người cười nhạo tiểu thư phải sáng mắt và ghen tị. Họ luôn nói tiểu thư là bao cỏ, là xấu nữ nhân, thật là tức chết nô tỳ!" Nàng rất hận bọn người nhiều chuyện kia, bọn họ thật là đáng ghét, lúc nào cũng làm cho tiểu thư phải khóc!

"Tạm thời ta không thể cho ngươi biết được! Mặc kệ bọn họ chê cười đi, ngươi chỉ cần làm theo lời ta nói...có người đến!"

"Tứ tiểu thư! Ngài đang ở đâu?"

"Tứ tiểu thư...?!"

Trong lúc hai người đang nói chuyện, Tư Đồ Tuyết Vũ phát hiện có nhiều người đang đến gần, sau khi nghe kỹ mới biết được họ là đến tìm nàng, nàng liền xoay người sang nhìn vào Anh Nhi hỏi, "Anh Nhi, ngươi có dải lụa hay khăn tay không?"

"Tiểu...tiểu thư...ô...ô...ô...sao ngài lại muốn tìm cài chết nữa rồi? Chẳng phải mặt ngài đã trở nên đẹp hơn rồi sao?"Anh Nhi nghe nàng nói muốn dải lụa liền hoảng sợ anh anh khóc lên.

"Anh Nhi ngốc! Ai nói ta muốn tìm chết?! Ta chỉ muốn lấy để che mặt mình lại thôi." Nha đầu này thiệt là, nàng chỉ muốn lấy dải lụa che hết mặt mình lại thôi mà!

"Vậy sao tiểu thư, ngài làm nô tỳ sợ gần chết à!" Anh Nhi nghe nói vậy liền nín khóc lau nước mắt, sau đó lấy khăn tay đưa cho nàng.

*

Tướng Quân Phủ

"Tiểu thư! Nhanh rời giường thôi, trời sáng rồi! Uả, tiểu thư, sao hôm nay ngài thức sớm vậy?" Anh Nhi vừa bước vào phòng, thì thấy Tư Đồ Tuyết Vũ đã ngồi xếp bằng ở trên giường nên vô cùng ngạc nhiên. Bình thường chẳng phải tiểu thư sẽ ngủ đến khi mặt trời lên đỉnh mới chịu ngồi dậy hay sao?

"Hôm nay ta có việc phải làm nên dậy sớm. Đúng rồi Anh Nhi, muội hãy đi tìm cho ta vài bộ quần áo nam nhân màu trắng đi." Tư Đồ Tuyết Vũ thấy Anh Nhi vào liền dừng lại luyện công, bước xuống giường mang hài vào.

"Tìm quần áo nam nhân? Ngài cần quần áo nam nhân để làm gì?" Anh nhi nghe nàng nói tìm quần áo nam nhân liền ngạc nhiên hỏi nàng, khi không sao tiểu thư tìm quần áo nam nhân, chẳng lẽ....?

"Muội đừng hỏi, cứ lấy đến đi, ta có chuyện phải ra ngoài! Trong phòng ta cũng không có dấu nam nhân đâu!" Tư Đồ Tuyết Vũ thấy Anh Nhi nhìn mình với vẻ mặt nghi hoặc sau đó lại đảo mắt nhìn xung quanh phòng, nàng liền biết nha đầu này là hiểu lầm nàng dấu nam nhân trong phòng nên bất đắc dĩ nhìn Anh Nhi nói.

Anh Nhi nghe nàng nói vậy liền ngượng ngùng cười cười, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài lấy quần áo cho nàng.

Anh Nhi vừa ra ngoài, nàng liền tự súc miệng và lấy khăn lau mặt, sau đó ngồi trên nhuyễn tháp đợi Anh Nhi.

Nàng trở về phủ Tướng quân đã được ba ngày, đều là ở trong phòng luyện công không ra khỏi sân nữa bước, nơi nàng ở được gọi là Thính Vũ Các. Nàng nhớ được ngày đầu tiên về nhà, nàng cứ tưởng lão cha sẽ nghiêm khắc trừng phạt nàng vì nàng đã bỏ nhà đi nhưng không ngờ lão cha đại tướng quân của nàng liền ôm nàng khóc lóc thảm thiết! Ông ấy không những không mắng mà còn kêu nàng nghỉ ngơi dưỡng bệnh thật tốt, còn không cho bất cứ ai đến quấy rầy nàng!

Nàng nghe Anh Nhi kể lại, tuy nàng là tứ tiểu thư nhưng nàng lại là con gái của đại phu nhân, là đích nữ của Tướng quân phủ. Lão cha có ba vị phu nhân, người ông ấy yêu nhất luôn là đại phu nhân Lý Xảo Xảo, vì vậy sau khi đại phu nhân mất đến giờ, ông ấy vẫn để trống vị trí Chủ mẫu. Nhị phu nhân Lam Uyển Hương, sinh ra nhị thiếu gia, hắn năm nay mười tám tuổi tên là Tư Đồ Anh Tuấn, tam phu nhân Đông Phương Tầm thì sinh ra tam tiểu thư, năm nay mười sáu tuổi tên là Tư Đồ Mị Nhi và ngũ thiếu gia ba tuổi tên Tư Đồ Kiến Văn.

Lão cha còn nhận nuôi một nghĩa tử nữa, là đại thiếu gia Tư Đồ Lãng, năm nay hai mươi bốn tuổi, hắn đã đến Nam Sơn học võ và không về nhà vài năm rồi. Còn nhị phu nhân và nhị ca nàng đã về nhà mẹ đẻ chịu tang từ một năm trước, đến nay vẫn chưa về.

Haizz! Lão cha Tướng quân này của nàng thật là biết hưởng phúc!

Còn về phần nàng sao?

Lúc nhỏ, do lão cha luyện kiếm không cẩn thận đã làm cho mặt nàng bị thương, bởi vì cảm thấy có lỗi nên ông ấy càng yêu thương nàng hơn, biết được nàng thầm yêu Ngạo vương gia nên đã cầu xin Hoàng Thượng tứ hôn. Nhưng thật không ngờ, Ngạo vương gia lại muốn cưới tam tỷ của nàng, vì thế hắn yêu cầu phải cưới luôn Tư Đồ Mị Nhi làm bình Vương phi. Trong ngày thành hôn, Tư Đồ Tuyết Vũ bị vu oan là tư thông nam nhân, bị Ngạo vương gia đuổi ra khỏi Ngạo vương phủ, vì đau lòng quá nên "nàng" đã tìm đến cái chết.

Haizz! Thiệt là bi ai! Thần nữ hữu ý nhưng Tương vương lại vô tâm, cuối cùng còn phải hồng nhan bạc mệnh!

Sáng nay khi tỉnh dậy, nàng đã có được hết toàn bộ trí nhớ của "Tư Đồ Tuyết Vũ" nhưng mà nàng vẫn còn cảm thấy vẫn chưa nhớ đủ, dường như vẫn còn một ít ký ức được chôn sâu nữa trong tâm thức của cơ thể này!

"Tư Đồ Tuyết Vũ"! Ngươi yên tâm đi, ta sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời cho ngươi! Đông Phương Tầm, Tư Đồ Mị Nhi, Ngạo vương gia Sở Lan Ngạo! Các ngươi hãy từ từ mà đợi quà mà ta sẽ tặng cho các ngươi vào một ngày không xa!

Nói nàng là bao cỏ, là si tình, là không biết liêm sỉ? Vậy hãy xem thử nàng "si tình" - "ngu ngốc" và "dâm đãng" đến mức nào đi!

Cũng đã đến lúc, nàng nên đi hoàn thành nguyện vọng củaahai vị gia gia rồi....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net