Chương 50. Tư Đồ Mị Nhi Bị Tát.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 50. Tư Đồ Mị Nhi Bị Tát.

Bảo Lan Điện, Ngự Thư Phòng!

"Đứng lên đi! Cô ấy đang làm gì?" Sở Lan Hạo vừa bãi triều xong liền tới Ngự thư phòng để xem xét và phê tấu chương. Hắn vừa phê tấu chương vừa hỏi một người thanh niên mặc đồ đen đang quỳ một chân dưới đất.

Người thanh niên mặc đồ đen nghe dược hắn kêu mình đứng lên, mới dám từ dưới đất đứng lên nhưng vẫn hơi cúi đầu nói "Bẩm Hoàng Thượng, tứ tiểu thư sáng sớm liền xuất phủ cùng với nha hoàn, hiện tại cổ còn đang đi dạo trên phố." Hắn là một trong số ám vệ của Sở Lan Hạo.

"Đi dạo? Nha đầu này sáng sớm đã ra đường đi dạo rồi sao, còn đi tới mấy canh giờ?" Mình thượng triều từ giờ Mão, bây giờ bãi triều đã là giờ Ngọ, cổ đi dạo trên phố suốt sáu canh giờ sao?

Nghe được ngữ khí của Sở Lan Hạo tuy vẫn là nhàn nhạt nhưng lại chứa nhu tình trong đó, ám vệ kinh ngạc hơi giương mắt nhìn lén Sở Lan Hạo. Nhìn thấy sắc mặt của Sở Lan Hạo vẫn như bình thường, không có biểu hiện hỷ nộ hay bất cứ cái gì, vẫn lãnh nhan tà mị mà phê tấu chương.

Hắn liền chớp chớp mắt rồi cúi đầu xuống và thầm nghĩ chắc là lỗ tai của hắn nghe lầm, nếu không sao hắn lại nghe ra được nhu tình trong lời nói vừa rồi của Hoàng Thượng chứ! "Dạ phải! Tứ tiểu thư cứ đi dạo, ăn hàng vặt, sau đó lại đi dạo, mua sắm, ăn uống, giờ ăn xong cổ lại tiếp tục đi dạo trên phố." Hắn cũng không biết cô ta làm sao có thể đi dạo trên phố suốt bốn canh giờ mà vẫn không thấy chán và mệt như vậy. Lại càng không hiểu sao Hoàng Thượng lại sai hắn đi giám sát nhất cử nhất động của cô ta!

"Ngươi cứ tiếp tục cùng với Dạ Thất đi theo bảo vệ cổ, đừng để cho cổ gặp bất cứ nguy hiểm gì, dù là nhỏ nhất!" Sở Lan Hạo ngẩng đầu lên nhìn ám vệ mà ra lệnh.

"Dạ Lục tuân lệnh!" Ám vệ tên là Dạ Lục nghe hắn nói xong, lập tức quỳ một chân chấp tay vâng lệnh. Mặc dù, trong lòng hắn đang chấn kinh và rất khó hiểu, nhưng hắn vẫn không dám suy nghĩ nhiều.

"Đi Đi." Sở Lan Hạo phất tay kêu hắn lui xuống.

Dạ Lục lập tức như một cơn gió biến mất ngoài cửa sổ ngay. Sở Lan Hạo có tất cả mười bảy ám vệ thật tinh anh đi theo bảo vệ hắn, mỗi người đều được hắn ban họ là Dạ và có tên theo thứ từ từ Nhất đến Thập Thất. Hắn phái ra hai người ám vệ đi theo bảo vệ Tư Đồ Tuyết Vũ như vậy, là cho thấy được địa vị của nàng trong lòng hắn rất đặc biệt và quan trọng.

Đường Phố Lan Thành!

"Ngươi nhìn xem, đó không phải là Tư Đồ tứ tiểu thư sao! Nàng hôm nay lại đi ra dạo phố, thật hiếm thấy đó nha." Một người đàn ông ba mươi mấy tuổi nhìn bên cạnh bạn của mình mà nói.

"Không chỉ là ra đường dạo phố đơn giản như vậy đâu. Sáng sớm, ta đã thấy cổ đi dạo trên phố rồi, sau đó lại ăn uống đi dạo. Đến giờ này, đường phố Lan Thành sắp bị cổ đi mòn rồi nha!" Bạn của người đàn ông ba mươi tuổi đó cũng là một người đàn ông có tuổi xấp xỉ như hắn, vừa cầm khúc mía ăn vừa nói với hắn, ánh mắt hắn lại nhìn về Tư Đồ Tuyết Vũ đang đi xa xa ở phía trước.

"Ta nghe nói cổ sắp trở thành bình Vương phi của Ngạo vương gia, nhưng sao vẫn chưa thấy hai người họ thành thân vậy nha?" Lại là một người đàn ông đi bên cạnh hai người đàn ông đó lên tiếng.

"Chắc là do bình Vương phi kia, tức tam tỷ của tứ tiểu thư ngăn cản, không cho Ngạo vương gia cưới cổ đó."

"Nhắc tới mới nhớ! Người phụ nữ đó, lần trước ở Cực Lạc Cư, cô ta thi đấu tứ nghệ thua dưới tay của tứ tiểu thư, ta có để ý đến mặt của cô ta, nhìn rất là đáng sợ nha. Giống như muốn giết chết tứ tiểu thư vậy."

"Cô ta từng là đệ nhất tài nữ của Sở Lan Quốc, nhưng bây giờ danh hiệu đó đã không xứng với cô ta nữa, mà phải xứng với tứ tiểu thư mới đúng nha. Ngạo vương gia cũng dã bị tứ tiểu thư chinh phục và đã yêu cổ mất rồi nghe."

"Phải đó, ta cũng đồng ý với ngươi. À phải rồi, ngày mai là ngày tứ tiểu thư biểu diễn ở Cực Lạc Cư đó nha, chúng ta nhất định phải đến xem!"

"Đương nhiên là phải đi rồi!"

Ba người vừa đi vừa nói, nhưng họ lại không biết được, lời bàn tán của họ đã vô tình lọt vào tai của người khác và người đó chính là Tư Đồ Mị Nhi. Ả ta đang đứng bên một quầy hàng bán quạt tròn để lựa chọn, nghe được lời nói của bọn họ, mặt ả ta từ giận tái biến thành thật dữ tợn. Ả nắm chật hai đấm tay, nghiến răng thầm trong lòng: Tư Đồ Tuyết Vũ, ngươi sẽ không còn sống được bao lâu đâu!...

"Tiểu thư ơi ~! Chúng ta còn phải đi dạo bao lâu nữa dạ, chân muội sắp bị gãy rồi đây nè ~!" Anh Nhi mặt mày nhăn nhó, ngữ khí vừa than thở vừa nhõng nhẽo nói với người nào đó vẫn khí định thần nhàn đi ở phía trước.

"Chúng ta đi mua vải nữa là xong rồi. Muội thật là, mới đi có một chút mà đã mệt như vậy rồi. Ngày mai, tỷ sẽ bắt đầu dạy muội luyện công, chẳng những sức khỏe của muội sẽ tốt hơn, mà muội còn có thể tự bảo vệ mình nữa." Tư Đồ Tuyết Vũ xoay người lại nhìn Anh Nhi nói.

"Hả! Luyện công? Thôi đi, muội không luyện công đâu. Muội nhìn thấy các vị đại ca ở La Sát Cung luyện công hàng ngày thật là vất vả, còn có bị xây xát tróc da chảy máu nữa, rất đau nha. Muội không luyện, không luyện đâu!" Anh Nhi nghe tới hai chữ 'luyện công' thì hoảng sợ, xua tay, lắc đầu liên tục.

"Muội đó nha!" Nhìn Anh Nhi cứ lắc đầu, xua tay không ngừng, Tư Đồ Tuyết Vũ dở khóc dở cười nhìn nàng mà lắc đầu, đưa ngón trỏ lên đẩy nhẹ vào đầu nàng một cái. Sau đó, mỉm cười xoay người lại tiếp tục đi.

Anh Nhi nhìn thấy nàng lại đi nữa, liền chu môi lên, sau đó khom lưng, thất tha thất thỉu và mang theo vẻ mặt mếu máo mà lê từng bước đi theo nàng.

Cùng lúc đó, Thần Tiên Lâu!

Tư Đồ Mị Nhi sau khi cùng với nha hoàn của ả mua xong phấn son và trang sức, liền đi đến Thần Tiên Lâu. Nhìn thấy vẻ mặt ả hầm hầm không vui, nha hoàn của ả là Thu Nhi liền đi sát vào ả nhỏ tiếng hỏi "Vương phi! Ngài vẫn còn nhớ đến những lời nói lúc nãy, của bọn người nhiều chuyện kia sao?"

"Hừ! Bọn chúng đều là điêu dân ngu muội, nói năng xằng bậy. Ta không tin, Vương gia sẽ yêu tiện nhân đó!" Tư Đồ Mị Nhi mặt mày hung tợn nói.

"Phải đó Vương phi, tứ tiểu thư xấu xí như vậy, Vương gia sao có thể yêu cô ta chứ!" Thu Nhi nịnh nọt nói theo ả.

Hai người đi lên lầu hai của tửu lâu, đi đến một dãy phòng bên tay phải và bước vào phòng đầu tiên. Tư Đồ Mị Nhi nhìn thấy người trước mắt liền thu lại vẻ mặt dữ tợn, thay vào đó là vẻ mặt dịu dàng, ả thướt tha õng ẹo đi lại bên bàn "Vương gia!"

Đang ngồi nói chuyện với Tư Đồ Anh Tuấn, nghe tiếng của ả, Sở Lan Ngạo quay đầu sang nhìn và cười với ả "Nàng mua đồ xong rồi sao, đi nảy giờ chắc nàng đã đói bụng rồi, mau ngồi xuống ăn đi!"

Thấy hắn quan tâm mình như vậy, Tư Đồ Mị Nhi trong lòng thật vui vẻ, miệng cười ngọt ngào nhìn hắn nói "Cám ơn Vương gia!" Ả ngồi xuống bên cạnh hắn và nhìn qua Tư Đồ Anh Tuấn đang ngồi bên tay phải ả, ở gần phía cửa sổhỏi "Nhị ca! Gần đây cha mẹ và nhị nương vẫn khỏe chứ?"

"Các ngài vẫn khỏe." Tư Đồ Anh Tuấn cười nhạt nói với ả.

"Nhị ca, huynh làm sao vậy?" Thấy hắn hơi nhợt nhạt với mình, không giống như lúc trước, vẻ mặt ả thật ngạc nhiên nhìn hắn.

"Không có gì." Hắn cũng không biết sao hắn lại không thể nào nói chuyện và đối xử với Mị Nhi như lúc trước nữa, sự thay đổi này đã bắt đầu từ lúc trong cuộc thi ở Cực Lạc Cư ngày hôm đó. Có lẽ sự thay đổi lạnh nhạt này ảnh hưởng từ Vũ nhi.

Không phải chỉ mình hắn thay đổi, mà ngay cả Sở Lan Ngạo cũng thay đổi. Bình thường, mỗi khi dùng bữa, hắn luôn gắp thức ăn cho Tư Đồ Mị Nhi nhưng giờ đây hắn vẫn cứ ngồi uống trà, để mặc cho ả tự mình ăn. Thái độ lạnh nhạt xa cách này, cũng là do ảnh hưởng của Tư Đồ Tuyết Vũ.

Bị hai người ngày thường vẫn coi ả như trân bảo mà bảo bọc, chăm sóc và yêu thương, nay lại xem ả chỉ thân hơn người xa lạ một chút mà thôi, làm cho ả cảm thấy trong lòng thật căm tức và thù hận.

Ả nghĩ, tất cả những việc này đều là do Tư Đồ Tuyết Vũ gây ra, nhất định là do Tư Đồ Tuyết Vũ đã bày mưu kế gì, nói xấu sau lưng ả cho hai người này nghe, nên hai người họ mới đối xử lạnh nhạt với ả như vậy. Ả vẫn ngồi ăn với vẻ mặt bình thường nhưng tay nắm đũa và một tay để phía dưới đùi của ả, đã nắm chặt đến nổi cả gân xanh rồi.

"Vũ Nhi!"

Nghe được tiếng nói, Sở Lan Ngạo đang ngồi trầm ngâm uống trà và Tư Đồ Mị Nhi đang ngồi ăn cơm đều ngẩng đầu lên nhìn. Thấy Tư Đồ Anh Tuấn đang nhìn xuống phía dưới đường qua cửa sổ, vẻ mặt hắn lúc này khó dấu được hai chữ 'vui mừng'.

Tiếp theo đó, Sở Lan Ngạo lập tức đứng lên, đi qua phía cửa sổ nhìn xuống dưới. Bởi vì chỗ hắn ngồi là bên tay trái của Tư Đồ Mị Nhi, cho nên hơi cách xa cửa sổ một chút, vì vậy hắn không thể nhìn thấy được dưới đường.

Hắn vừa nhìn xuống đường, thì thấy được một bóng tím nhỏ nhắn đang đi về phía gần Thần Tiên Lâu. Dáng người nàng mảnh khảnh xinh xắn, làn da trắng nõn được phụ họa dưới chiếc mặt nạ màu vàng, càng làm cho nàng thêm nổi bật. Phía sau nàng đi theo một tiểu cô nương nhưng lại đi tướng như một bà lão, vừa khom lưng vừa đi xiêu vẹo theo nàng.

"Vũ Nhi muốn đến đây ăn sao?" Sở Lan Ngạo như có như không hỏi.

"Nàng đang đi về hướng này, chắc là đúng vậy rồi!" Tư Đồ Anh Tuấn cũng như có như không nói.

Thấy ánh mắt của hai người cứ gắt gao dán xuống phía dưới đường, Tư Đồ Mị Nhi mặt giận tái mét, ánh mắt căm hận nói "Nàng ta chắc chắn đến đây là để hẹn gặp mặt với nam nhân! Cũng không biết là Lãnh Bang chủ, hay lại là một nam tử khác nữa. Dù sao thì cái thứ không biết tuân thủ nữ tắc đó, luôn thích tìm nam nhân để quấn quanh họ, đi gặp một hay hai người khác nhau thì không có gì là lạ cả."

"Bốp!" Một tiếng tát tay vang lên. Sở Lan Ngạo giận đến xanh mặt tát ả một cái và quát lớn lên với ả "Câm miệng!"

"Im ngay!" Tư Đồ Anh Tuấn cũng cùng một lúc quát lớn với ả, mặt hắn cũng tức giận không thua gì Sở Lan Ngạo.

"Vương phi!" Thu Nhi đứng kế bên, nhìn thấy Tư Đồ Mị Nhi bị đánh, ả ta liền hoảng sợ và khó có thể tin nhìn Sở Lan Ngạo, sau đó liền tiến lên gần Tư Đồ Mị Nhi hỏi "Vương phi, ngài không sao chứ?"

Bị đánh đến choáng váng một lúc, Tư Đồ Mị Nhi liền ôm một bên má trái, ánh mắt đau đớn và không tin nhìn Sở Lan Ngạo "Ngài đánh thiếp sao, Vương gia. Ngài vì tiện nhân đó mà đánh thiếp sao?!" Ả rống lớn lên với hắn và rơi nước mắt mà nhìn hắn.

"Bốp!" Lại là một cái tát nữa vào mặt ả. Sở Lan Ngạo ánh mắt thật lãnh nhìn vào ả và cảnh cáo nói "Bổn vương không cho phép nàng nói Vũ Nhi như vậy, nếu nàng còn tiếp tục nói, thì đừng trách bổn vương vô tình!"

Lần thứ hai bị tát, làm cho miệng của ả tràn ra nhè nhẹ tơ máu. Ả không dám lên tiếng mắng chửi Tư Đồ Tuyết Vũ và chất vấn Sở Lan Ngạo nữa. Vì ả biết, Sở Lan Ngạo nói được là làm được. Ả giả vờ đáng thương và nhu mì hơi gục đầu xuống, nước mắt ả giống như có công tắc tự động vậy, cứ không ngừng ào ào mà tuôn xuống.

Ả cứ nghĩ, chỉ cần ả giả vờ đáng thương như vậy, thì Sở Lan Ngạo sẽ như thường đi đến dỗ dành ả. Nhưng lần này, ả đã lầm rồi! Sở Lan Ngạo chẳng những không tiến lên dỗ dành ả, mà còn không thèm liếc mắt ả một cái liền tiếp tục nhìn xuống đường, tìm kiếm bóng dáng màu tím nhỏ nhắn kia.

Tư Đồ Anh Tuấn cũng chẳng thèm quan tâm ả có bị đánh đau hay không, liền quay sang nhìn xuống đường như Sở Lan Ngạo.

Thu Nhi nhìn thấy vậy, lập tức lay lay nhẹ vai của Tư Đồ Mị Nhi. Ả liền ngẩng đầu lên nhìn, thấy được hành động của hai người họ, ả nắm thật chặt hai đấm, vẻ mặt dữ tợn và thống hận mà nhìn họ, trong lòng thầm nghiến răng nói: Tư Đồ Tuyết Vũ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net