Chương 55. Cuối Cùng Cũng Có Phản Ứng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 55. Cuối Cùng Cũng Có Phản Ứng.

Sau khi được ba người đàn ông cố gắng năn nỉ và dỗ dành một lúc, nước mắt của Tư Đồ Tuyết Vũ rốt cuộc đã đình chỉ rơi. Nàng chớp chớp đôi mắt còn ngập nước và hấp hấp cái mũi nhỏ nhắn đã hồng hồng lên vì vừa mới khóc, nàng chu môi lên thật đáng yêu nhìn lướt qua ba người họ và mở miệng nói "Muội rất yếu ớt, không chịu được lời nói lớn tiếng đâu nha!"

Nghe nàng nói câu này, khóe miệng của Sở Lan Ngạo, Tư Đồ Anh Tuấn và Sở Lan Hạo lập tức bị run rẩy, họ dở khóc dở cười mà nhìn nàng. Đông Phương Minh dùng ánh mắt si mê, còn mang theo ánh sáng tham lam và mặt đầy khát vọng mà nhìn nàng, bởi vì nhìn nàng lúc này rất rất đáng yêu, làm cho trong lòng hắn ngứa ngấy khó nhịn.

Anh Nhi trố mắt nhìn nàng và nói thầm: Tiểu thư ơi! Ngài mà yếu ớt thì Mặt Trời sẽ mọc hướng Tây nha!

Sở Lan Ngạo cười khẽ và nhéo nhẹ má trái nàng "Phải, phải! Vũ Nhi của ta rất yếu ớt và mỏng manh nha!" Trong lời nói của hắn mang theo rất nhiều sủng nịch.

Nghe được bốn chữ 'Vũ Nhi của ta', Tư Đồ Mị Nhi lập tức mở to mắt nhìn Sở Lan Ngạo. Bởi vì ả tưởng lỗ tai mình đang nghe lầm, hắn sao có thể nói lời nói ngọt ngào như vậy với Tư Đồ Tuyết Vũ trước mặt ả được chứ.

"Hì hì!" Nghe được hắn phụ họa theo nàng,Tư Đồ Tuyết Vũ liền đắc ý híp mắt cười hì hì.

"Ha ha ha_______"

Sở Lan Hạo, Tư Đồ Anh Tuấn và Sở Lan Ngạo bị cử chỉ đáng yêu này của nàng chọc cười lớn thành tiếng, lúc này ánh mắt của họ nhìn nàng đã tràn ngập đầy nhu tình và yêu thương.

Sở Lan Ngạo đột nhiên đưa tay lên sờ vào mặt nạ vàng trên mặt phải của Tư Đồ Tuyết Vũ, nàng lập tức phản ứng và đưa tay lên nắm tay hắn lại hỏi "Huynh muốn làm gì?"

"Ta muốn tháo mặt nạ nàng xuống, để lau má bên này cho nàng, nàng không cảm thấy má nàng rất ẩm ướt sao?" Sở Lan Ngạo cười nhẹ nhìn nàng.

Nàng nghe hắn muốn tháo mặt nạ ra, nàng nhanh chóng kéo tay hắn xuống khỏi mặt nạ "Không cần tháo xuống, lát nữa nó sẽ tự động khô thôi!"

"Không được, ẩm ẩm như vậy, sẽ làm nàng rất khó chịu đó! Để ta tháo mặt nạ xuống và lau khô mặt cho nàng." Sở Lan Ngạo lại đưa tay lên muốn tháo mặt nạ ra.

Nàng lập tức đưa tay kéo tay hắn ra và vùng vẫy ra khỏi người hắn, miệng thì la lên um sùm "A! Nè, muội không muốn tháo nó xuống nha. Nè, nè, huynh lấy tay ra, lấy tay ra!"

Sau khi thoát được khỏi cánh tay hắn đang ôm ở trên vai nàng, nàng liền đứng thẳng người lên, muốn đi qua chỗ khác ngồi. Trùng hợp lúc này, xe ngựa lại đột nhiên bị vấp và xốc nẩy một cái "A__!" Tư Đồ Tuyết Vũ bị cú xốc nẩy này, làm cho cả người lung lay sắp ngã xuống.

"Cẩn thận!"

"Vũ Nhi!"

"Coi chừng!"

Sở Lan Hạo, Sở Lan Ngạo và Tư Đồ Anh Tuấn cùng một lúc vẻ mặt hoảng sợ la lên và cùng đưa tay ra muốn đỡ nàng.

Anh Nhi cũng bị hết hồn và lo lắng kêu lên "Tiểu thư!"

"Tứ biểu muội!" Bất ngờ thật, bởi vì Đông Phương Minh cũng lo lắng cho Tư Đồ Tuyết Vũ.

Nhưng Tư Đồ Mị Nhi và Thu Nhi thì lại khác xa với bọn họ, trên mặt hai ả là nụ cười âm lãnh và đắc ý, hai ả đều cùng đợi cho nàng bị té lăn ra ngoài xe ngựa.

Rất tiếc đã làm cho họ thất vọng rồi, bởi vì nàng là người có võ công. Nàng dùng nội công ổn định thân thể mình, nhưng nàng chợt nhớ tới mình không thể để lộ võ công. Cho nên, nàng liền giả vờ lung lay thân thể lần nữa và ngã vào bên chỗ nàng ngồi.

Trùng hợp, Sở Lan Hạo nhanh tay hơn Sở Lan Ngạo, hắn đã đưa tay ôm lấy nàng, kết quả nàng không có ngã xuống ghế mà là ngã vào lòng của hắn. Sở Lan Hạo lập tức được ôm trọn người ngọc vào lòng.

Sau đó, hắn để nàng ngồi lên đùi mình, mặt còn chưa hết hoảng sợ mà hỏi nàng "Muội có sao không? Có bị đụng trúng đâu không?" Hắn nhìn tới nhìn lui người nàng, để xem thử nàng có bị thương ở đâu không, vẻ mặt hắn tràn đầy quan tâm và lo lắng.

Aiiiii____đúng là quan tâm sẽ bị loạn nha! Tư Đồ Tuyết Vũ chỉ là bị lung lay thân mình và té xuống, sau đó liền được hắn ôm trọn vào lòng thì làm sao mà bị đụng trúng đâu được nha!

Nhìn thấy nàng không có bị ngã lăn ra ngoài xe ngựa, Sở Lan Ngạo, Tư Đồ Anh Tuấn liền thở nhẹ ra, bởi vì lúc nãy tim của bọn họ xém chút nữa đã bị rớt ra ngoài theo nàng rồi. Nhưng khi nhìn thấy nàng ngã vào lòng của Sở Lan Hạo, thì từ dưới đáy lòng của hai người lập tức dâng lên một loại dấm chua ghen tuông.

Hai người cùng lúc nhìn vào Sở Lan Hạo, trong đôi mắt sáng của hai người, hiện lên một tia bực bội, bởi vì Sở Lan Hạo cứ ôm chặt nàng vào lòng mà vẫn chưa chịu buông nàng ra.

Sở Lan Ngạo mặt đen như đít nồi nhìn vào người ngọc đang nằm trong lòng Sở Lan Hạo, hắn đưa tay qua trước mặt nàng nói "Qua đây!"

Qua để ngươi tiếp tục muốn tháo mặt nạ ta ra nữa hả? Nằm mơ đi, không có chuyện đó đâu! Dù sao ngồi bên này an toàn hơn. Woa__người của tên cẩu Hoàng Đế này cũng thơm quá nha! Sao bọn đàn ông ở cổ đại, tên nào tên nấy cũng có mùi thơm thật dễ chịu trên người hết nghe. Hay là...bọn họ tắm hoa?

Nhìn thấy nàng vẫn mở to mắt mà nhìn hắn, mặt của hắn lại đen thêm vài phần, hai mắt gần như muốn hỏa bạo nghiến răng nói "Ta kêu nàng qua đây!"

Mặt dữ tợn như vậy để làm gì, muốn dọa ta sao? Xí! Ta điên mới qua chỗ ngươi!

Sở Lan Ngạo đã nói tới lần thứ hai, nhưng nàng vẫn trơ trơ ngồi trên đùi của Sở Lan Hạo không chịu qua, thậm chí nàng còn đung đưa mặt và liếc xéo hắn nữa. Lửa giận của Sở Lan Ngạo lập tức bị nàng đốt lớn lên. Hắn nhìn vào mặt Sở Lan Hạo, nhìn thấy hai mắt của Sở Lan Hạo mang theo tà mị và đắc ý nhìn hắn, hắn càng hỏa bạo hơn.

Hắn đưa hai tay đem nàng từ trong lòng của Sở Lan Hạo kéo ra, do bị bất ngờ cho nên Sở Lan Hạo không cản lại được, vì vậy nàng đã bị hắn kéo ngay ra khỏi người của Sở Lan Hạo. Sau đó, hắn đặt nàng ngồi trên đùi, để nàng dạng hai chân nàng ngang đùi hắn, mặt đối mặt với hắn.

Nàng chưa kịp phản ứng được thì trước mắt chợt tối và sau đó nàng thấy được gương mặt phóng gần của hắn trước mắt nàng. Tiếp theo đó, môi nàng đã bị hắn giữ lấy.

Hắn hôn nàng có một chút cuồng dã giống như đang trừng phạt nàng đã làm hắn tức giận, đầu lưỡi hắn mạnh mẽ chui vào trong miệng và cậy ra hàm răng của nàng. Và rồi hắn cuồng quét bên trong miệng, cuốn lấy đầu lưỡi nàng và quấn quít, trằn trọc, mút vào. Cảm nhận được nàng đang vùng vẫy ra khỏi người hắn, hắn ôm chặt eo nàng hơn, tay trái thì đưa lên đỡ lấy gáy của nàng, không cho nàng thoát khỏi hắn.

Nhìn thấy cảnh tượng kinh hồn như vậy, vừa mới hoàn thần lại được một lúc, bây giờ mọi người lại bị chấn kinh lần nữa.

Anh Nhi mở to mắt nhìn hành động của Sở Lan Ngạo, tuy rằng không nhìn thấy môi của hai người, nhưng với tư thế và động tác của hai người lúc nãy thì đã biết họ đang làm gì nha!

Đông Phương Minh thì nuốt nuốt nước miếng, vẻ mặt thèm thuồng và ánh mắt thì tràn đầy dâm dục mà nhìn hai người họ, bởi vì hắn là một tên trăng hoa thích đàn điếm, suốt ngày luôn phóng túng và dâm loạn. Cho nên, cảnh tượng trước mắt đối với hắn, tuyệt đối rất là kích thích.

Tư Đồ Mị Nhi trừng lớn mắt và mở lớn luôn cả con ngươi mà nhìn Sở Lan Ngạo, bởi vì ả không tin, ả không tin sự việc đang diễn ra trước mắt ả là sự thật. Cả người ả như chết lặng mà nhìn vào hắn.

Sở Lan Hạo và Tư Đồ Anh Tuấn hai mắt híp lại hung ác nhìn vào Sở Lan Ngạo, hai người nắm chặt tay lại và nghiếng răng, sau đó hai người lập tức đưa tay qua để kéo Tư Đồ Tuyết Vũ ra khỏi người của Sở Lan Ngạo.

Nhưng khi bọn họ chưa kịp kéo nàng ra thì nàng đã được Sở Lan Ngạo buông ra môi nàng, hai người cùng nhau thở hổn hển bởi vì nụ hôn mãnh liệt đó đã lấy đi không ít dưỡng khí của họ.

Nhìn vào đôi môi đỏ mọng bị mình mút vào mà trở nên ướt át kiều diễm trước mắt, làm cho Sở Lan Ngạo nhìn đến si mê, hắn lại hôn trác trác thêm vài cái lên môi nàng nữa rồi mới nhìn vào đôi mắt nàng.

Môi vừa được thoát khỏi trói buộc của môi Sở Lan Ngạo, Tư Đồ Tuyết Vũ lập tức hai mắt hung tợn nhìn hắn. Ngay sau đó, nàng liền nhào vào ngực hắn, đưa miệng cắn lên vành tai hắn, trong lòng nghiến răng nghiến lợi nói: Grừ! Dám hôn lén ta nữa, lại còn hôn ta trước mặt mọi người như vậy, ta cắn chết ngươi, cắn cho ngươi sứt lỗ tai luôn! A__! Cắn chết ngươi, cắn chết ngươi__!

Bị nàng cắn vành tai, Sở Lan Ngạo bất ngờ mà la lên một tiếng bởi vì đau "A!" Và ngay sau đó, hắn cảm thấy cơ thể mình như muốn nổ tung, từng trận trận rung động trong lòng ngực hắn.

"Vũ...Vũ Nhi..." Trong cơn rung động, Sở Lan Ngạo lắp bắp gọi tên nàng, hắn đỏ mặt và cảm giác máu toàn thân hắn như đang sôi trào, loại cảm giác lạ lẫm này, từ trước tới giờ hắn vốn chưa từng trãi qua. Bộ vị phía dưới của hắn lập tức bắt đầu rục rịch.

Cắn được thỏa thích và hả giận, Tư Đồ Tuyết Vũ mới chịu nhả vành tai hắn ra "Hừ!" Nàng hừ lạnh với hắn một tiếng, sau đó nàng liếc xéo hắn và muốn đứng lên nhưng eo nàng lại bị hai tay hắn ôm chặt lại.

Mặt hắn vui mừng mà nhìn nàng, khóe miệng gợi lên một nụ cười tuấn mỹ mở miệng nói "Vũ Nhi, nàng cắn vào tai ta lần nữa đi!"

Tên này có khuynh hướng thích bị cuồng ngược sao? Mình cắn hắn mạnh như vậy, mà hắn lại muốn mình cắn hắn lần nữa, thì chắc chắn hắn có bệnh rồi nha. Được! Nếu như ngươi thích bị cắn thì ta sẽ thành toàn cho ngươi!

Tư Đồ Tuyết Vũ nghe hắn kêu nàng cắn tai hắn lần nữa, nàng lập tức ngạc nhiên mở to mắt nhìn hắn. Sau khi suy nghĩ trong một lúc, nàng lại đưa miệng lên cắn lấy vành tai hắn lần nữa.

Bị môi nàng chạm vào vành tai, lỗ tai hắn liền bị đỏ lên, khi răng nàng cắn vào vành tai hắn, cơ thể hắn lại run lên trận trận nữa. Thân thể hắn lúc này nóng như phỏng và giống như phát sốt vậy, mặt hắn đỏ ửng hết lên, dưới thân hắn lại bắt đầu rục rịch lần nữa.

Tựa hồ như cảm thấy được dưới mông có chút khác lạ và hơi khó chịu, Tư Đồ Tuyết Vũ thật ngây thơ mà nhẹ nhàng nhúc nhích mông, nàng không biết bởi vì động tác này của nàng đã làm cho nhiệt khí trong người hắn sôi trào đến nỗi, 'tiểu Ngạo Ngạo' còn đang rục rịch lập tức ngẩng đầu lên.

Mông bị một vật vừa cứng vừa nóng làm cho Tư Đồ Tuyết Vũ dừng ngay động tác xoay mông của nàng, ngay lập tức nàng nhả ra vành tai hắn và mở to mắt nhìn hắn "Huynh..." Hắn đang đâm vào mông nàng nha!

Ngay sau đó, nàng đỏ mặt cắn môi dưới và đánh thật mạnh vào ngực hắn một cái, rồi nhào vào và dấu kín mặt nàng trong lồng ngực rắn chắc của hắn, để che đi sự xấu hổ giờ đây của nàng.

"Ha ha ha___Vũ Nhi, ta yêu nàng chết mất nha! Ha ha ha____" Sở Lan Ngạo thật xúc động và vui mừng mà cười lớn ra tiếng. Hắn dùng hai cánh tay rắn chắc của mình ôm chặt nàng vào lòng hơn, vẻ mặt hắn giờ đây không che dấu được tình yêu đối với nàng. Ngoài ra, hắn còn vui mừng vì một chuyện nữa đó là, cuối cùng 'tiểu đệ đệ' của hắn cũng đã có phản ứng rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net