Chương 59. Ta Là Nam Nhân Của Nàng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 59. Ta Là Nam Nhân Của Nàng.

"Chúng ta cũng nên nói một tiếng với họ!" Tư Đồ Anh Tuấn lơ đãng nhìn sang đám người của Đại Đoàn Viên đang từ ngoài đi vào, trên tay họ vẫn còn khiêng theo vài khúc vải cuối cùng.

"Cám ơn các ngài đã giúp chúng tôi! Các ngài ở lại dùng cơm chiều với chúng tôi đi, được không? Phu quân của chúng tôi sắp mang thức ăn về rồi nha." Một người đàn bà lễ phép lên tiếng, miệng bà ta mỉm cười thật chân thành nhìn lướt qua ba người nam nhân.

"Phải đó, phải đó! Mọi người ở lại dùng cơm với chúng tôi đi. Tuy rằng, thức ăn có hơi đơn sơ chút, nhưng mà sẽ rất ngon miệng nha." Một người đàn bà khác cũng cười cười nhìn ba người.

"Đúng vậy đó, tay nghề nấu nướng của Lý tẩu rất giỏi à nghe, các ngài nhất định sẽ rất thích cho mà coi!" Một người đàn bà khác cũng thân thiện mời ba người.

"Vũ Nhi đã ngủ rồi, chúng ta phải đi về. Vậy đi, bữa khác chúng ta đến đây, chúng ta sẽ cùng mọi người dùng cơm có được hay không?!" Được những người ở đây rất nhiệt tình mời ăn cơm, làm cho Tư Đồ Anh Tuấn hơi ngượng ngùng và khó xử khi nói lời từ chối. Nhưng thật sự là bọn hắn không thể ở lại dùng cơm được, bởi vì Vũ Nhi của bọn hắn đã ngủ say rồi.

"Vậy cũng được!" Bà lão lớn tuổi nhất đảo mắt nhìn sang Tư Đồ Tuyết Vũ, đang nằm ngủ say trong lòng của Sở Lan Hạo, rồi cười cười và gật đầu với Tư Đồ Anh Tuấn.

"Lúc nãy vị đại thẩm này nói phu quân của thẩm, nơi đây có đàn ông sao?" Sở Lan Ngạo tựa hồ rất ngạc nhiên, nên đảo mắt nhìn xung quanh, sau đó nhìn vào người đàn bà đầu tiên lên tiếng lúc nãy, ánh mắt hắn mang theo nghi hoặc.

Người đàn bà đó gật đầu và nói với Sở Lan Hạo "Có chứ! Phu quân chúng tôi phải vào thành làm việc, một số thì làm ở Thần Tiên Lâu, một số làm việc ở Cực Lạc Cư của Tuyết Vũ tiểu thư. Số còn lại thì làm ở những nơi do Tuyết Vũ tiểu thư giới thiệu, để kiếm thêm tiền sinh hoạt cho chúng tôi."

"Vậy sao!" Sở Lan Hạo giương mắt lên nhìn bà ta, rồi lại cúi đầu nhìn người ngọc trong lòng hắn, thì thào lên tiếng.

Tiểu Vũ của hắn làm những việc này, làm cho một kẻ làm Hoàng Đế như hắn cảm thấy thẹn. Đường đường là Vua một nước, nhưng lại không hề hay biết con dân của mình đang chịu khổ, còn để cho một cô gái gầy yếu và nhỏ bé như thế này, lo cho dân chúng của hắn. Nghĩ tới đây, hắn nhịn không được đau lòng và yêu thương, cúi đầu xuống, tự giác in lên môi nàng một nụ hôn.

Nhìn thấy vậy, mọi người trong Đại Đoàn Viên và Anh Nhi đang đứng cầm quạt mà quạt mát cho Tư Đồ Tuyết Vũ đều trố mắt nhìn. Tư Đồ Anh Tuấn và Sở Lan Ngạo vì đã biết được hắn yêu Tư Đồ Tuyết Vũ, cho nên mặt không có phản ứng gì, nhưng mà dấm chua ghen tuông thì đang tràn ngập và len lõi trong lòng hai người.

"Vị công tử này, ngài là gì của Tuyết Vũ tiểu thư?" Bà lão lúc nảy cười nhìn Sở Lan Hạo, ánh mắt bà ta có chút nghi hoặc.

"Ta là nam nhân của nàng!" Sở Lan Hạo ánh mắt thật kiên định, ngữ khí rất thật tình nói ra quan hệ của hắn và Tư Đồ Tuyết Vũ.

"A! Vậy sao. Ha ha, hai người rất xứng đôi nha. Tuyết Vũ tiểu thư là một cô gái tốt, ngài nhất định phải đối xử tốt với cổ. Nếu không, chúng tôi sẽ không tha cho ngài đâu!" Bà lão bất ngờ trong chốc lát khi nghe được câu nói của hắn. Sau đó, bà ta cười vui vẻ và nói với hắn.

"Phải đó! Nếu như ngài làm Tuyết Vũ tiểu thư phải đau khổ, chúng tôi nhất định sẽ không tha cho ngài đâu à nghe." Mọi người đều nhất tề nói.

"Ta nhất định sẽ đối xử tốt với nàng!" Tựa hồ như hứa với bọn họ và cũng hứa với chính bản thân, Sở Lan Hạo lại cúi đầu xuống, in thêm một nụ hôn nữa lên môi của Tư Đồ Tuyết Vũ, như là khắc ghi lên đó lời hứa của hắn.

"Nàng là thê tử sắp cưới của ta___!" Một giọng nói mang theo tức giận và ghen tuông rống lên. Sở Lan Ngạo hai tay nắm chặt lại, mặt đen như đít nồi nhìn lướt qua mọi người. Nhìn bộ dáng của hắn lúc này, rất giống như một đứa trẻ, đang bị người ta dành mất món đồ chơi yêu thích nhất của mình.

"Hả__!"

"Đây là chuyện gì nha?"

"Vậy...vậy rốt cuộc, ai mới là ý trung nhân của Tuyết Vũ tiểu thư đây?"

"Là công tử này, hay là công tử này vậy?"

Phản ứng đầu tiên khi mọi người nghe được câu nói của Sở Lan Ngạo là, mắt chữ A miệng chữ O mà nhìn hắn, rồi lại nhìn qua Sở Lan Hạo. Sau đó, họ lại nhìn vào người nào đó đang ngủ say sưa. Cuối cùng mọi người lại nhìn nhau và đều cùng thốt lên những câu nghi vấn trong lòng.

"Tức nhiên là ta"

"Là ta!"

"Ta!"

Ba tiếng nói cùng một lúc phát ra, Sở Lan Ngạo và Sở Lan Hạo lên tiếng thì dĩ nhiên đúng rồi, nhưng thật không ngờ Tư Đồ Anh Tuấn cũng lên tiếng nói. Sở Lan Ngạo, Sở Lan Hạo và Anh Nhi đều nhìn qua Tư Đồ Anh Tuấn, gương mặt ngạc nhiên và khó hiểu, còn ánh mắt thì có rất lớn nghi hoặc.

"Hả__! Còn vị công tử này nữa sao__?" Mọi người trong Đại Đoàn Viên lại mở to mắt và miệng, bất ngờ nhìn vào Tư Đồ Anh Tuấn, ánh mắt cũng mang theo mười phần nghi hoặc.

Bị bọn họ nhìn như vậy, Tư Đồ Anh Tuấn mới ý thức được vừa rồi mình đã nói gì. Mặt hắn hơi ửng đỏ vì ngượng ngùng và xấu hổ, hắn ấp a ấp úng nói "Ta...ta...ta là nhị ca của nàng! Ha ha ha, đúng vậy. Ta là nhị ca của nàng."

"Qụa___quạ___quạ____" Một đám Qụa bay ngang qua đỉnh đầu của mọi người.

Bọn họ chờ đợi nữa ngày, để nghe hắn nói, nhưng cuối cùng hắn lại nói một câu trật quớt.

Làm ơn đi đại ca, người ta dành nhau làm ý trung nhân, huynh là nhị ca của người ta thì thừa nhận làm cái gì nha? Đúng là dư hơi!

Trên trán của Sở Lan Ngạo, Sở Lan Hạo và Anh Nhi đều xuất hiện ba đường hắc tuyến, họ cùng nhau nhíu mày nhìn hắn, cuối cùng mang theo ánh mắt bất đắc dĩ và đáng thương nhìn hắn. Aiiii___thật tội nghiệp cho Tư Đồ Tướng quân, con trai của ổng có bệnh trong người nha!...

Trên xe ngựa!

Tư Đồ Anh Tuấn thối thối mặt mà ngồi trên ghế bên phải, hai tay ôm ngực, hầm hầm nhìn vào Sở Lan Ngạo. Lý do bởi vì, tên tiểu tử thối tha Sở Lan Ngạo này vừa dành chỗ ngồi với hắn, để ngồi phía bên tay phải của Sở Lan Hạo. Mà Sở Lan Ngạo dành chỗ đó lại là vì lý do, để cho Tư Đồ Tuyết Vũ gác chân lên đùi hắn, bởi vì Sở Lan Hạo vẫn đang ôm nàng trong lòng.

Sở Lan Hạo và Sở Lan Ngạo thì ngược lại, mặt hai người không có thối như Tư Đồ Anh Tuấn mà là tươi như hoa, ánh mắt tràn ngập nhu tình nhìn người ngọc vẫn đang ngủ say trong lòng của Sở Lan Hạo.

Sở Lan Hạo đưa tay lên sờ vào má trái của nàng và nhẹ nhàng vuốt ve, hắn lại chuyển qua bên má phải, sờ lên chiếc mặt nạ vàng và muốn tháo nó xuống.

Không biết là vô tình hay là cố ý, thật trùng hợp, nàng quơ quơ tay lên chụp loạn trên mặt và chụp ngay bàn tay của hắn, đem nó kéo xuống, nắm chặt trong tay nàng. Nàng giật giật và chuyển động thân mình, rồi vùi mặt vào trong ngực của hắn, chỉ chừa ra gương mặt bên trái ở bên ngoài.

Tên Sở Lan Hạo chết bầm, dám lén lút tháo mặt nạ của ta xuống, đúng là anh em mà, cả hai đều là Hồ Ly!

Sở Lan Ngạo nhìn thấy nàng nắm chặt bàn tay của Sở Lan Hạo trong tay nàng, hắn liền đưa tay qua muốn tháo tay của nàng ra. Nhưng khi hắn vừa chạm đến tay nàng, thì nàng đột nhiên chuyển động thân mình lần nữa, xoay người vào trong ngực của Sở Lan Hạo và chân nàng thật 'trùng hợp' đá vào bụng của Sở Lan Ngạo.

"A! Đau!" Sở Lan Ngạo mặt đau đớn nhăn nhó, hai tay ôm bụng nhưng lại không dám la lớn vì sợ nàng thức giấc, nên chỉ có thể nhỏ giọng la đau mà thôi.

Ngạo 'bà nương' khốn kiếp! Dám tháo tay ta ra, để cho Sở Lan Hạo tháo mặt nạ của ta xuống hả?

Sở Lan Ngạo nhìn vào nàng, sau đó hắn ngước mắt nhìn lên Sở Lan Hạo, rồi lại quay sang nhìn Tư Đồ Anh Tuấn "Nè, nàng đang ngủ thật sao?"

Nếu ta ngủ thật, chẳng phải sẽ bị các ngươi nhìn thấy mặt sao? Hứ! Đồ đáng ghét!

Tư Đồ Anh Tuấn thấy Sở Lan Ngạo mặt mày nhăn nhó vì còn đau mà nhìn mình, hắn rất muốn cười nhưng lại không dám cười ra tiếng, nên chỉ mím môi lại, cố gắng nín cười, lát sau mới nói "Huynh không nhớ lúc nãy, khi ở Đại Đoàn Viên, Vũ Nhi không hề động đậy, khi Hoàng Thượng hôn muội ấy sao."

Ý hắn là, nàng là con gái con lứa, sao có thể nằm yên cho người con trai khác hôn mình giữa đám đông chứ? Lúc nãy Sở Lan Ngạo có thể hôn nàng là vì, hắn vốn là phu quân tương lai của nàng. Cho nên, nàng thật sự là ngủ say.

Hứ! Ta không động đậy là vì ta đang tính kế với Sở Lan Hạo thôi. Đừng tưởng bở! Người nào đó vẫn đang giả vờ ngủ và nói thầm trong lòng.

Câu nói của Tư Đồ Anh Tuấn làm cho Sở Lan Ngạo mặt tươi như hoa, còn mặt của Sở Lan Hạo lại đen như đít nồi. Hai người là người thông minh, nên hiểu rõ ý nghĩa của hắn muốn nói.

Sở Lan Hạo cho rằng hắn là bị nói, hắn đã hôn một cách lén lúc, khi Tư Đồ Tuyết Vũ đang ngủ.

Còn Sở Lan Ngạo thì vui vẻ là vì, hắn đường đường chính chính được hôn nàng với danh nghĩa, là phu quân tương lai của nàng.

Anh Nhi từ lúc lên xe ngựa đến giờ, vẫn ngồi im lặng ở gần trong góc ghế bên phải, cùng ghế với Tư Đồ Anh Tuấn, còn Sở Lan Hạo, Sở Lan Ngạo và Tư Đồ Tuyết Vũ thì ngồi bên ghế trái.

Trong lòng Anh Nhi đang suy nghĩ: Tiểu thư nhất định đang muốn bày mưu nghĩ kế gì nữa đây! Thường ngày tiểu thư ngủ rất nhạy thức, chỉ cần một tiếng động nhỏ, ngài nhất định sẽ mở mắt ra. Nhưng hôm nay, ngài lại im lặng để cho Vương gia và Hoàng Thượng ôm vào lòng và hôn như vậy...có nghĩa là...có mờ ám!

"Hoàng huynh! Lời vừa rồi huynh nói khi ở Đại Đoàn Viên là sao? Như vậy là có nghĩa gì?" Nhớ tới lời nói khi nãy của Sở Lan Hạo, trong lòng của Sở Lan Ngạo lại dâng lên dấm chua, bực bội nhìn vào Sở Lan Hạo và chất vấn hắn.

"Huynh tưởng khi nãy đệ đã biết rồi! Ý của huynh đã rõ ràng như vậy, chẳng lẽ đệ không biết sao?" Ánh mắt tà mị của Sở Lan Hạo cười như không cười nhìn thẳng vào Sở Lan Ngạo, trong ngữ khí của hắn mang theo thâm ý và cảnh báo...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net