Chương 60. Tư Đồ Lão Cha Ra Tay.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 60. Tư Đồ Lão Cha Ra Tay.

Tướng Quân Phủ, Thính Vũ Các!

"Thần Tham kiến Hoàng Thượng! Hoàng Thượng vạn..."

"Xuỵt!"

"Xuỵt!"

"Xuỵt!"

Ba tiếng xuỵt cùng một lúc phát ra, cắt ngang câu chào của Tư Đồ Thanh Vân đang quỳ ở dưới đất, trong phòng của Tư Đồ Tuyết Vũ.

Ông ta vừa nghe thị vệ trong phủ bẩm báo, Hoàng Thượng và Ngạo vương gia đến đây. Trên tay của Hoàng Thượng còn đang ôm tứ tiểu thư, đang cùng với Ngạo vương gia và nhị thiếu gia đến Thính Vũ Các.

Ông ấy vừa nghe xong, thì đã lập tức chạy đến Thính Vũ Các. Vừa vào cửa, thì nghe nha hoàn nói Hoàng Thượng và Vương gia đã đi vào phòng của tứ tiểu thư, ông ấy vừa hoảng sợ vừa lo lắng tức tốc vào trong. Bởi vì ông ấy nghĩ Tư Đồ Tuyết Vũ đã bị cái gì, cho nên mới được Sở Lan Hạo ôm về.

Bước chân vào tới phòng, ông ấy nhìn thấy Sở Lan Hạo đang ôm nàng trên tay. Nhìn mặt nàng 'bất tỉnh nhân sự' nằm trong lòng hắn, mặt của ông ấy liền trắng bệch, nhưng vẫn cố quỳ xuống chào hắn, ai ngờ giữa chừng lại bị Sở Lan Hạo, Sở Lan Ngạo và Tư Đồ Anh Tuấn cắt ngang.

"Hoàng Thượng! Vũ Nhi là bị..." Ngẩng đầu lên nhìn Sở Lan Ngạo, vẻ mặt của Tư Đồ Thanh Vân tràn đầy lo lắng cùng sốt ruột.

"Nàng không sao, nàng chỉ đang ngủ thôi!" Không đành lòng nhìn ông ấy lo lắng, Sở Lan Hạo lập tức giải thích "Khanh đứng lên đi!" Hắn ôm nàng và xoay người đi vào phòng trong.

Sở Lan Ngạo gật đầu với ông ấy một cái, cũng theo sau hắn đi vào, tiếp theo đó, Tư Đồ Anh Tuấn cũng cất bước theo sau. Trước khi đi, hắn để lại một câu "Anh Nhi, mau đỡ cha ta đứng lên!"

Đúng là đồ bất hiếu, có người yêu thì quên luôn cha mình!

Tư Đồ Thanh Vân không hiểu gì cả, để cho Anh Nhi đỡ ông ta lên, sau đó ông ta nhìn vào nàng hỏi "Chuyện này là như thế nào? Anh Nhi, con mau nói cho ta biết đi!"

"Con...con cũng không biết phải nói như thế nào nữa, lão gia. Nói tóm lại là á, hoa Đào của tiểu thư đang nở, mà còn nở rất nhiều nữa đó nha!" Anh Nhi gãi gãi đầu, vẻ mặt khó xử và bất đắc dĩ nhìn ông ta. Bởi vì nàng không thể nói là, tiểu thư đang nghĩ kế và làm chuyện 'tốt' nha!

"Hoa Đào?" Tư Đồ Thanh Vân vẻ mặt ngạc nhiên, sau đó nhíu mày nhìn Anh Nhi.

"Dạ, là hoa Đào." Tựa hồ để cho ông ta hiểu rõ hơn, Anh Nhi không ngừng gật đầu như gà mổ thóc.

"Ý con là...Hoàng Thượng cũng thích Vũ Nhi?"

"Dạ."

"Vậy sao...ha ha, tốt, tốt! Anh Nhi, chúng ta mau vào trong thôi. Sắp sửa có kịch hay coi rồi, ha ha!" Tư Đồ Thanh Vân mặt cười như hoa Cúc nở, trong mắt lóe lên một ánh sáng gian gian, xoay người đi trước vào phòng trong.

"Dạ, lão gia!" Sao gương mặt và ánh mắt này của lão gia thấy quen quen nha? Hình như là...hả? Lại tính kế! Aiiiiii___đúng là cha nào thì con gái nấy nha!

Phòng trong của Tư Đồ Tuyết Vũ!

Sở Lan Hạo nhẹ nhàng đặt Tư Đồ Tuyết Vũ nằm lên giường, kéo chăn lên đắp cho nàng thật cẩn thận và đưa tay sờ lên mặt nàng, vuốt ve một lúc rồi mới lưu luyến buông tay ra. Hắn quay người lại nhìn vào Tư Đồ Thanh Vân đang đứng ở gần giường "Hôm nay Tiểu Vũ đã mệt, khanh để cho nàng ấy ngủ lâu một chút đi. Khanh muốn hỏi gì, thì cứ hỏi Anh Tuấn!"

"Thần không có gì muốn hỏi. Thần biết được Vũ Nhi không phải bệnh cũ tái phát, thì thần đã yên tâm rồi!" Tư Đồ Thanh Vân nhìn thoáng qua người nào đó, đang nằm ngủ trên giường với vẻ mặt thật ngọt ngào, nhưng nếu để ý kỹ thì sẽ nhìn thấy lỗ tai người nào đó đang giật giật như đang nghe ngóng động tĩnh xung quanh. Ông ta làm như không thấy gì đảo ánh mắt nhìn sang Sở Lan Hạo, nhưng ánh mắt ông ta thoáng qua một ý cười.

"Thần có chuyện cầu xin Hoàng Thượng!" Đột nhiên ông ta quỳ xuống đất, cúi đầu trước Sở Lan Hạo.

Tư Đồ Anh Tuấn đứng phía sau ông ta cũng phải quỳ theo. Bởi vì cha đang quỳ thì con không thể đứng được, mặc dù hắn không biết cha mình đang muốn cầu xin Hoàng Thượng điều gì.

Anh Nhi cũng quỳ xuống theo hai người, bởi vì nàng là thân phận ô tỳ, dù trong lòng nàng cũng đang ngờ vực.

"Ái khanh có gì cứ nói!" Ngữ khí không nghe ra được là hỷ nộ, gương mặt vẫn tà mị như thường ngày,Sở Lan Hạo ung dung ngồi trên giường, bên cạnh Tư Đồ Tuyết Vũ đang nằm ngủ, nhìn vào Tư Đồ Thanh Vân đang quỳ ở dưới đất trước mặt hắn.

Được hắn cho phép, ông ta mới ngước đầu lên, đảo mắt nhìn thoáng qua Sở Lan Ngạo đang đứng kế bên mình, rồi mới đảo ánh mắt nhìn vào Sở Lan Hạo "Thần muốn xin Hoàng Thượng, hãy phế bỏ hôn ước của Vũ Nhi với Ngạo vương gia!"

"Nhạc phụ!?" Sở Lan Ngạo nghe ông ta nói vậy, vẻ mặt kinh hách và không thể tin nhìn xuống ông ta.

Tư Đồ Anh Tuấn cũng nhìn sang cha mình, vẻ mặt của hắn kinh ngạc và ánh mắt mang theo nghi hoặc.

Sở Lan Hạo hơi bất ngờ khi nghe ông ta mở miệng xin từ hôn, hắn nhíu mày và ánh mắt cũng nghi hoặc nhìn vào ông ta hỏi "Sao khanh lại xin từ hôn?" Nhưng trong lòng hắn giờ đang khai pháo vì vui mừng, bởi vì đây là điều hắn luôn mong muốn.

"Vũ Nhi từng nói với thần, Vương gia vốn dĩ không yêu nó, mà chỉ yêu một mình Mị Nhi. Nếu như nó cố muốn gả cho Vương gia, thì kết cục, nó sẽ đau khổ mà sống trong lạnh nhạt của Vương gia. Cho nên, thần cầu xin Hoàng Thượng, chấp thuận phế bỏ hôn ước này!" Hừ! Đừng tưởng là Vương gia thì muốn làm gì thì làm. Vũ Nhi của ta là bảo bổi của ta, đâu thể mặc cho ngươi kêu thì đến, đuổi thì đi. Lần này, ta phải cho ngươi nếm thử mùi đau khổ!

"Nhạc phụ, quả thật lúc trước con không hề yêu Vũ Nhi, nhưng bây giờ thì khác. Con giờ đây đã yêu nàng, không, phải nói là rất yêu! Vì vậy, con không bao giờ chấp thuận bỏ hôn ước đâu!" Sở Lan Ngạo vẻ mặt thật lòng, ngữ khí vô cùng kiên định nhìn Tư Đồ Thanh Vân và lại đảo ánh mắt sang Sở Lan Hạo. Ánh mắt hắn nhìn Sở Lan Hạo cũng mang theo kiên quyết, cố chấp cùng không khuất phục.

"Tiểu Vũ có biết việc, ái khanh muốn hủy hôn ước này không?" Ngữ khí mang theo một chút uy nghiêm, giọng nói trầm ổn, Sở Lan Hạo nhìn chầm chầm vào Tư Đồ Thanh Vân, hắn trực tiếp bỏ qua ánh mắt kiên quyết của Sở Lan Ngạo.

"Biết! Nó cũng rất đau lòng. Nhưng mà, một người có ý, một người lại vô tình, nó cũng đành chấp nhận hủy hôn ước. Hoàng Thượng, thần xin ngài hãy chấp thuận!" Tư Đồ Thanh Vân lại cúi thấp đầu hơn một chút, ngữ khí mang theo thật lòng cầu xin, còn có một chút đau lòng. Nhưng khi cúi đầu xuống, ánh mắt ông ta lóe lên một tia sáng quỷ quyệt, khóe miệng thì gợi lên nụ cười tà.

Aiiiiii____quả nhiên là có con thì sẽ có cha! Cặp cha và con gái này đúng là Hồ Ly như nhau nghe!

"Ta chấp thuận, truyền khẩu dụ của Trẫm, hôn ước giữa Tư Đồ Tuyết Vũ và Ngạo vương gia, từ bây giờ chính thức hủy bỏ! Ngày mai Trẫm sẽ cho người mang Thánh chỉ đến đây." Sở Lan Hạo gật đầu nhìn ông ta và nhàn nhạt mở miệng, trong mắt hắn tràn đầy ý cười và vui mừng nhìn sang Sở Lan Hạo. Nhìn kỹ ánh mắt tà mị của hắn còn có mang theo khiêu khích và đắc ý.

"Hoàng huynh!" Tức chết mình mà! Hoàng huynh thật là quá đáng, chỉ nghe đơn phương nhạc phụ nói, mà lại không chịu nghe mình nói, thì đã phế bỏ hôn ước rồi. Hừ! Đừng tưởng như vậy đệ sẽ bỏ cuộc, đệ sẽ không nhường Vũ Nhi cho huynh đâu!

"Hoàng Thượng, thần còn một việc muốn cầu xin!" Ngữ khí mang theo khẩn cầu của Tư Đồ Thanh Vân lại vang lên, cắt ngang trận đấu mắt đang tóe ra lửa, giữa Sở Lan Hạo và Sở Lan Ngạo.

Sở Lan Hạo dời tầm mắt nhìn vào Tư Đồ Thanh Vân, cười nhạt mở miệng nói "Ái khanh cứ nói!"

"Thần khản cầu Hoàng Thượng ban hôn cho Vũ Nhi!"

"Lại ban hôn? Ái khanh muốn Trẫm ban hôn Tiểu Vũ với ai?"

"Hồi Hoàng Thượng, thần muốn xin ngài ban hôn Vũ Nhi cho Lãnh Tuyết, Bang chủ của Cái Bang!"

"Không được!"

"Con không cho phép!"

"Trẫm không đồng ý!"

Khi mà Tư Đồ Thanh Vân vừa nói xong thì ngay lập tức, ba tiếng nói mang theo giận dữ và đậm đặc dấm chua vang lên. Tư Đồ Anh Tuấn, Sở Lan Ngạo và Sở Lan Hạo nhìn vào Tư Đồ Thanh Vân với ánh mắt nảy lửa, trên gương mặt ba người đều hiện lên chữ 'ghen' thật là to tướng.

Diệu kế, quả nhiên là diệu kế! Lão cha thật xảo quyệt nha! Hắc hắc, mình đang cần một ngòi lửa để châm, thật đúng lúc lão cha là người châm nó. Xem ra, lão cha vẫn chưa già nha! Hồ Ly cha đã ra tay, thì mình cũng nên phối hợp nha.

"Ưm ~!" Một tiếng ưm nhỏ nhẹ và mềm mại như tiếng mèo kêu vang lên, Tư Đồ Tuyết Vũ chuyển động thân mình, từ từ mở mắt ra, chớp chớp mắt và ngồi dậy. Giơ hai bàn tay trắng nõn thon dài xinh xắn của mình lên xoa xoa hai mắt, nàng chu môi mở miệng hỏi "Cha! Sao ngài lại ở phòng con? Hả! Còn có các huynh nữa?" Thanh âm kiều kiều thật mềm mại, mang theo ngấy ngấy nũng nịu và nghi hoặc.

Hành động, cử chỉ và ngữ khí, quả thật rất giống một người vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ ngon nghe!

"Đã làm nàng thức giấc sao? Thật xin lỗi! Nàng mau nằm xuống ngủ tiếp đi." Nghe tiếng nói nhỏ nhẹ và mềm mại như nước, Sở Lan Hạo quay người lại, vẻ mặt có lỗi và ánh mắt thật ôn nhu nhìn nàng. Hắn đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve tóc nàng, đỡ nàng ngồi dựa vào lòng hắn.

"Các huynh sao lại ở trong phòng ta nha? Các huynh sao không về đi?" Nàng để mặc cho hắn ôm nàng, ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt còn mang theo một chút mơ mơ màng màng vừa tỉnh ngủ.

Ánh mắt tà mị của Sở Lan Hạo mang theo thản nhiên sủng nịch nhìn nàng, hơi cười khẽ nói "À, không có gì! Chúng ta chỉ là đang nói chuyện, hôn ước của nàng và tam đệ thôi." Rồi hắn lại nhìn sang Sở Lan Ngạo, sau đó lại đảo mắt nhìn về nàng "Tiểu Vũ, ta đã hủy hôn ước giữa nàng với tam đệ."

Tư Đồ Tuyết Vũ chớp chớp lông mi như cánh quạt của nàng, đôi mắt trong sáng như thủy đàm thật bình tĩnh nhìn hắn, tựa hồ như đang trầm tư. Vài giây sau, nàng đột nhiên mở miệng "Vậy sao!" Ngữ khí có một chút buồn bã và thất lạc, nàng liền gục mặt vào ngực hắn để che dấu đi cảm xúc trên gương mặt của mình.

Người ngoài nhìn vào bộ dáng bây giờ của nàng, sẽ tưởng rằng nàng đang đau lòng và khổ sở, nhưng chỉ riêng Tư Đồ lão cha và Anh Nhi thì biết, nàng đang đóng kịch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net