Chương 61. Huynh Đệ Tranh Giành Nương Tử.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 61. Huynh Đệ Tranh Giành Nương Tử.

"Tiểu Vũ!" Thấy Tư Đồ Tuyết Vũ buồn bã gục mặt vào lòng mình, Sở Lan Hạo ôm nàng chặt hơn, cằm đặt ở trên đỉnh đầu nàng. Hắn nhìn sang Sở Lan Ngạo, nhưng lại hỏi nàng "Có phải nàng đang đau lòng, vì chuyện hủy hôn ước với tam đệ?" Tuy ngoài mặt là bình thản, nhưng trong lòng hắn, sớm đã có sóng gió nổi lên rồi.

Tư Đồ Tuyết Vũ vẫn im lặng không nói, hắn liền đem mặt nàng từ trong lòng mình ra, nhưng nàng lại cố gượng lại, không cho hắn đem mặt nàng ra khỏi.

Tư Đồ Thanh Vân nhìn thấy ngòi lửa đã được châm tốt, ông ta liếc nhìn Anh Nhi với ánh mắt mang theo thâm ý. Thấy Anh Nhi gật đầu với mình, ông ta nhìn vào Tư Đồ Anh Tuấn đang đứng thất tha thất thỏm nhìn vào người nào đó, đang bị người khác ôm vào lòng nói "Ra ngoài thôi!"

"Cha, con..." Tư Đồ Anh Tuấn không muốn đi, mặt mếu máo nhìn ông ta.

Aiiiii____xem ra, thằng con trai cưng này của mình, cũng là một trong số hoa Đào vừa mới nở của Vũ Nhi rồi! "Đi thôi, thằng khờ!" Vẻ mặt và ánh mắt của Tư Đồ Thanh Vân thật bắc đắc dĩ nhìn hắn, trực tiếp dùng sức lôi hắn ra ngoài.

Sở Lan Ngạo nhìn thấy nàng cứ trốn trong ngực của Sở Lan Hạo, trong lòng hắn sốt ruột, cho nên hắn tiến tới bên giường, dùng sức kéo nàng ra khỏi lòng của Sở Lan Hạo, để cho nàng mặt đối mặt nhìn thẳng hắn "Vũ Nhi, nàng nói đi, có phải nàng không muốn cùng ta hủy hôn, phải hay không? Có phải nàng vẫn còn yêu ta, đúng không?"

Bị bắt buộc phải đối diện, nàng hai má hơi đỏ vì tức giận, đôi mắt to hơi ngập nước, trừng mắt nhìn vào hắn "Huynh vốn không yêu ta, ta sao phải ngu muội mà si tình với huynh chứ? Trong lòng huynh vốn chỉ có một mình Tư Đồ Mị Nhi, ta sao phải tự đâm đầu vào đau khổ, lấy một người vốn chẳng hề yêu mình. Như vậy, chẳng khác gì ta là đồ ngốc!" Ngữ khí rất kích động, giống như muốn bộc phát hết những điều luôn dấu ở trong lòng.

Sở Lan Ngạo nghe nàng nói vậy, hắn cũng kích động, đưa hai tay hắn nắm chặt lấy hai vai nàng, không ngừng giải thích với nàng, nói ra hết những lời nói trong lòng "Không phải đâu, Vũ Nhi! Đúng vậy! Hai năm trước, ta vốn không yêu nàng. Nhưng mà, từ khi gặp lại nàng ở Thần Tiên Lâu, ta lại bắt đầu có cảm giác khác lạ với nàng, và cảm giác đó cứ ngày một lớn dần, lớn dần lên. Đến khi, nghe tên Lãnh Tuyết nói hắn muốn theo đuổi nàng, ta mới phát hiện được, đó là cảm giác gì. Đó chính là__ta đã yêu nàng!"

Sau khi nói xong, đột nhiên hắn lại quỳ một chân xuống đất, hai mắt chân thành và khẩn thiết nhìn nàng "Vũ Nhi, nàng hãy cho ta một cơ hội nữa được không? Hãy cho ta cơ hội được ở bên nàng, chăm sóc và yêu thương nàng, đừng từ hôn với ta, được không?" Trong đôi mắt của hắn bây giờ, chỉ có thân ảnh của nàng phản chiếu trong đó.

Woa___đây là đang cầu hôn sao! Rất giống ở hiện đại nha. Nhưng rất tiếc, ta lại không động lòng! Cho nên, Sở Lan Ngạo, ngươi chỉ có thể phải tiếp tục chịu khổ dài dài thôi. Bởi vì, ta sẽ không buông tha cho ngươi và Tư Đồ Mị Nhi! "Ta vốn không còn yêu ngươi từ lâu rồi, ngươi về đi!" Ngữ khí rất lạnh nhạt, gương mặt và ánh mắt của Tư Đồ Tuyết Vũ không hề có cảm xúc nhìn vào hắn.

Nghe vậy, Sở Lan Ngạo lắc đầu liên tục và rống lớn ra tiếng "Không, nàng nói dối. Nàng đang nói dối___! Lần trước ta đến đây, chính miệng nàng đã nói, nàng sẽ lấy ta mà. Sao bây giờ, nàng lại nói như vậy, ta không tin. Ta không tin___!" Sau đó, hắn lại nhỏ giọng cầu xin nàng "Vũ Nhi, nàng đừng hủy hôn với ta, được không Vũ Nhi? Được không hả?"

Nhìn thấy Tư Đồ Tuyết Vũ không muốn nói chuyện tiếp với Sở Lan Ngạo, Sở Lan Hạo lại đem nàng ôm vào trong lòng, hắn nhìn vào Sở Lan Ngạo nói "Tiểu Vũ đã nói không còn yêu đệ nữa, đệ hà tất phải cố chấp làm gì chứ?!"

"Đây là chuyện giữa đệ và thê tử sắp cưới của đệ, huynh xen vào làm gì?" Trong lòng đang nóng như lửa đốt, lại bị Sở Lan Hạo châm dầu vào lửa, Sở Lan Ngạo lập tức hai mắt phát hỏa, rống giận nhìn vào Sở Lan Hạo.

Sở Lan Hạo hơi giật mình và mở tròn mắt nhìn Sở Lan Ngạo, bởi vì đây là lần đầu tiên Sở Lan Ngạo rống giận với hắn. Cho nên, hắn rất là kinh ngạc và bất ngờ.

Sau đó, vẻ mặt của hắn đã trở lại bình thường, ánh mắt hơi nổi giận, lớn tiếng nói "Nè! Đây là cách đệ nói chuyện với nhị ca mình đó hả? Đệ đừng quên, ngoài là nhị ca của đệ ra, huynh còn là một Hoàng Đế! Đệ dám dùng cách nói chuyện như vậy, nói với huynh sao?"

"Huynh là Hoàng Đế thì sao? Huynh nghĩ mình là Hoàng Đế, thì có thể cướp thê tử của đệ đệ mình sao hả?" Sở Lan Ngạo đã bị Tư Đồ Tuyết Vũ từ chối làm cho tinh thần bấn loạn, nay lại bị Sở Lan Hạo nói ra nói vào. Cho nên, hắn đã hoàn toàn mất đi bình tĩnh, đã sớm không còn biết mình đang làm gì rồi.

"Đệ...khốn kiếp! Đệ dám chửi huynh hả? Đệ nghĩ huynh không dám đánh đệ sao?" Sở Lan Hạo cũng bị nóng giận đốt cháy đầu óc, cho nên hắn cũng đã sớm quên mình là Hoàng Đế mất rồi.

"Đánh đi, có ngon huynh đánh đệ đi! Dù sao không cưới được Vũ Nhi làm thê tử, đệ cũng không thiết sống gì nữa. Huynh có ngon đánh đệ chết luôn đi!" Sở Lan Ngạo trừng mắt phùng má, ngưỡng cổ nghênh nghênh với Sở Lan Hạo.

"Tiểu Vũ đã nói không muốn lấy đệ, cho dù đệ có chết, nàng cũng sẽ không lấy đệ đâu. Hừ!" Sở Lan Hạo hừ lạnh nhìn vào Sở Lan Ngạo.

"Nàng không lấy đệ chẳng lẽ lấy huynh sao? Không có chuyện đó đâu. Huynh nằm mơ đi. Hứ!" Sở Lan Ngạo cũng không chịu thua, nói lời chọc tức hắn.

"Nàng nhất định sẽ là thê tử của huynh, người nằm mơ là đệ mới phải!"

"Huynh nằm mơ thì có, nàng sẽ là thê tử của đệ!"

"Nàng sẽ làm thê tử của huynh!"

"Là của đệ."

"Là của huynh."

"Của đệ."

"Của huynh."

Nhìn hai tên lớn đầu rồi mà còn cãi nhau như con nít, khóe miệng của Tư Đồ Tuyết Vũ lập tức run rẩy. Nàng ngồi im lặng trên giường, mà xem kịch đấu võ mồm của một Hoàng Đế cao cao tại thượng Sở Lan Quốc, với một Vương gia đại danh vang xa của Sở Lan Quốc.

Trời ơi! Đây là chuyện gì nha? Chẳng phải trong phim hay chiếu, Hoàng Đế cổ đại, luôn giữ hình tượng chính chắn và phong thái uy nghiêm trước người khác sao? Chẳng phải nói, dù là anh em, nhưng vẫn phải giữ lễ quân thần với nhau sao? Vậy hai tên con nít lớn đầu đang cãi nhau, để tranh giành thê tử trước mặt mình, là sao đây nha?!

"Dù sao thì hôn ước đã hủy, Tiểu Vũ không còn yêu đệ nữa, đệ cần gì phải muốn giữ nàng ở bên cạnh chứ? Không phải trong phủ đệ vẫn còn nhiều thê thiếp sao, còn có Mị Nhi mà đệ luôn miệng nói rất yêu nữa." Sở Lan Hạo nhất quyết muốn Sở Lan Ngạo từ bỏ ý định muốn cưới Tư Đồ Tuyết Vũ, nên hắn đem Tư Đồ Mị Nhi và thê thiếp của Sở Lan Ngạo lôi ra.

"Đệ vốn không hề đụng tới họ____!" Sở Lan Ngạo rống lớn lên và hai mắt hỏa bạo nhìn vào Sở Lan Hạo.

Nghe vậy, Sở Lan Hạo giật mình và khó có thể tin nhìn vào Sở Lan Ngạo "Đệ vừa mới nói cái gì? Đệ không hề chạm vào thê thiếp của mình? Chẳng phải đệ rất yêu Tư Đồ Mị Nhi hay sao, sao lại...?" Ánh mắt hắn mang theo rất nhiều kinh ngạc và nghi hoặc.

Tư Đồ Tuyết Vũ cũng đang vểnh tai 'Hồ Ly' lên mà nghe ngóng, bởi vì nàng cũng bị câu nói hỏa bạo của Sở Lan Ngạo làm cho bị hỏa lôi. Nàng thật không ngờ là, hắn vẫn chưa đụng vào Vương phi dâm đãng và đám thê thiếp dâm loạn kia nha!

Nghe được Sở Lan Hạo hỏi mình, lúc này, Sở Lan Ngạo mới ý thức được mình vừa nói gì. Gương mặt hắn hơi xanh, vẻ mặt lúng túng nhìn vào Sở Lan Hạo "Đệ...đệ..."

"Đệ làm sao?" Sở Lan Hạo thúc giục hắn.

Biết được mình không thể nào dấu tiếp được nữa, và dù sao, người đứng trước mặt hắn đây, cũng là nhị ca của hắn. Với lại, hắn cũng phải giải thích, để cho Vũ Nhi của hắn hiểu và đồng ý ở bên cạnh hắn.

Cho nên, Sở Lan Ngạo quyết định vứt đi lòng tự trọng của hắn qua một bên. Hắn lấy can đảm nhìn vào Sở Lan Hạo "Từ khi đệ bắt đầu trưởng thành, mẫu phi có mang đến cho đệ hai thông phòng nha đầu. Nhưng không hiểu sao, đệ lại không có...không có phản ứng. Sau đó, đệ đã dùng nhiều cách, nhưng kết quả vẫn như vậy. Cho đến...trưa nay, lúc ở trên xe ngựa, Vũ Nhi..." Hắn nói tới đây, thì mặt ngượng ngùng liếc nhìn về người nào đó.

"Vũ Nhi làm sao?" Cảm giác được người ngọc trong lòng đột nhiên giật nhẹ thân mình một cái, ánh mắt của Sở Lan Hạo mang theo nghi hoặc nhìn vào Sở Lan Ngạo. Bởi vì, hắn ngửi được một cỗ hương vị khác thường.

"Vũ Nhi đụng vào..."

"Không được nói___!" Sở Lan Ngạo chưa kịp nói, thì Tư Đồ Tuyết Vũ đã chui ra từ trong lòng của Sở Lan Hạo, mặt đỏ bừng và thở hồng hộc, bạo rống với hắn.

Bị nàng bất thình lình rống lớn, Sở Lan Ngạo hơi giật mình, mở tròn mắt nhìn nàng. Sau đó, ánh mắt hắn chuyển sang có ý cười, khóe miệng lại gợi lên một nụ cười ái muội. Bởi vì hắn biết được, Tư Đồ Tuyết Vũ đã biết được, hắn đối với nàng lại có cảm giác.

Nhìn thấy ánh mắt và nụ cười của Sở Lan Ngạo, vẻ mặt của Sở Lan Hạo thật thâm trầm nhìn hắn "Đệ có phản ứng với Tiểu Vũ!" Không phải hỏi mà là khẳng định. Ngữ khí của hắn tuy trầm ổn, nhưng lại mang theo dấm chua ghen tuông và đôi mắt tà mị của hắn cũng đang lãnh dần.

"Phải đó!" Sở Lan Ngạo không có nhìn vào Sở Lan Hạo, mà là nhìn vào Tư Đồ Tuyết Vũ, ánh mắt hắn không che dấu được nhu tình và yêu say đắm.

Sở Lan Ngạo vừa nói xong, độ ấm trong phòng lập tức giảm xuống còn không độ. Tiếp theo sau, người nào đó chưa kịp phản ứng, đã bị ôm vào trong lòng và môi lại bị mạnh mẽ giữ lấy.

Sở Lan Hạo mang theo ghen tuông và tức giận hung hăng hôn nàng. Đúng vậy, hắn thật sự giận, rất giận! Bởi vì hắn nhớ lại bộ dáng lúc nãy ở trên xe ngựa của Tư Đồ Tuyết Vũ, khi nàng đỏ mặt, thẹn thùng nép vào lòng của Sở Lan Ngạo, bộ dáng của nàng đáng yêu như vậy, lại không phải đối với hắn.

Hắn không ngừng cắn mút môi nàng, sau đó, đầu lưỡi của hắn cường thế chui vào trong miệng của nàng, bên trong có vị ngọt làm cho hắn yêu thích không muốn buông ra. Dần dần, hắn bắt đầu hôn nàng ôn nhu hơn, linh lưỡi hắn cùng dây dưa với linh lưỡi của nàng, hút vào và hôn sâu hơn nữa, mặc cho nàng đang không ngừng cựa quậy muốn vùng vẫy khỏi hắn.

Nhìn thấy Sở Lan Hạo bất ngờ ôm hôn Tư Đồ Tuyết Vũ, Sở Lan Ngạo chưa phản ứng nên nhất thời không kịp có động tác gì, giờ hắn mới lấy lại tinh thần nên lập tức nhào tới, dùng sức tháo tay Sở Lan Hạo ra "Nè, huynh làm gì vậy? Mau buông Vũ Nhi ra!" Tháo hoài mà tay của Sở Lan Hạo vẫn ôm chặt eo của nàng, Sở Lan Ngạo lại chuyển sang kéo nàng ra khỏi Sở Lan Hạo "Nè, huynh mau buông tay. Đệ kêu huynh buông tay ra, huynh có nghe không hả, nè?! Buông tay!"

Sau một lúc dùng sức, Sở Lan Ngạo đã kéo được Tư Đồ Tuyết Vũ ra khỏi vòng tay và nụ hôn sâu sắc của Sở Lan Hạo, đem nàng ôm chặt vào lòng. Nhìn thấy nàng vì bị hôn lâu quá, nên hai má đã đỏ bừng, môi thì hơi sưng đỏ ướt át và không ngừng thở hồng hộc trong lòng hắn. Sở Lan Ngạo đau lòng, vuốt ve má của nàng, ôn nhu hỏi "Nàng có sao không?" Hắn còn dời tay xuống, dùng ngón tay cái, chùi chùi nhẹ môi nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net