Chương 66. Trúng Độc ( 1 ).

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 66. Trúng Độc ( 1 ).

Nhìn thấy mọi người dùng ánh mắt và vẻ mặt khác nhau để nhìn mình, tên thư sinh đó có một chút ngượng ngùng, nhưng hắn lập tức thả lỏng và mở miệng hỏi "Các người sao lại nhìn ta như vậy chứ? Ta chỉ là bày tỏ lòng ái mộ của mình, với tứ tiểu thư thôi mà. Có gì ghê gớm lắm đâu, mà sao các ngươi lại dùng ánh mắt như đang xem quái vật nhìn ta vậy hả?"

"Ngươi có vợ chưa?" Một người khách kế bên nhìn vào hắn, ánh mắt mang theo tò mò.

"Rồi. Ngươi hỏi vấn đề này làm chi vậy?" Bình thản trả lời, mặc dù tên thư sinh không hiểu sao hắn lại hỏi mình điều này.

"Ngươi có lập thiếp không?"

"Có."

"Mấy người?"

"Ba, à không! Là bốn mới đúng. Hai ngày trước, ta mới cưới thêm một người thiếp."

"Vậy thì ngươi đi chết đi!"

"Ây da! Sao ngươi lại đánh đầu ta?" Đột nhiên bị người khách vẫn đang hỏi hắn nãy giờ, cốc vào đầu mình một cái, tên thành niên liền ôm chỗ đau, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn vào người khách đó.

Nghe hắn hỏi, người khách kia liền trừng mắt nhìn hắn "Ta đánh ngươi, là để cho ngươi tỉnh lại đó. Tứ tiểu thư là một tiểu thư con nhà danh môn, là con gái của Tư Đồ Tướng Quân. Ngươi đã có một vợ, bốn thiếp rồi, mà còn muốn tỏ tình với cổ nữa hả?!"

"Hừ! Ta chỉ yêu thích nàng thôi, chứ có dám mơ ước cưới nàng đâu. Sao mà ngươi lại nói hung hãn với ta như vậy chứ!"

"Vậy thì tốt, coi như ngươi biết tự lượng sức!"

"Nhưng mà ta thích cổ hay không, là quyền của ta, sao ngươi lại quản vậy hả?"

"Bởi vì ta cũng thích cổ!"

Lời đối thoại giữa hai người đã làm cho mọi người nghe rõ mồn một, vừa nghe xong hai câu cuối cùng, tất cà đại sảnh đều cùng cười rộ lên thật lớn "Ha ha ha_____ha ha ha_________"

Trên lầu một của dãy hai, phòng số một, năm tên mỹ nam tử cũng đã nghe rõ mồn một lời tỏ tình của tên thư sinh đó. Nhưng phản ứng và tâm trạng của bọn họ lại khác nhau, khi nghe được câu nói đó.

Gương mặt của Sở Lan Hạo, Sở Lan Ngạo và Tư Đồ Anh Tuấn đều đen thui, vẻ mặt hầm hầm nhìn xuống chỗ tên thư sinh đó, với ánh mắt hình viên đạn. Trong phòng lúc này, thật là nồng nặc mùi dấm chua.

"Tên đó là ai vậy? Đúng là một tên không biết sống chết mà!" Giọng nói nghiếng răng nghiếng lợi, Sở Lan Ngạo hung tợn nhìn xuống chỗ thư sinh kia.

"Hắn nghĩ hắn là ai, mà dám nói câu nói đó hả?!" Ngữ khí chua lét, Tư Đồ Anh Tuấn tức giận trừng mắt, nhìn xuống chỗ tên thư sinh.

"Tên đó là thư sinh phải không? Vậy thì hắn đừng mong, mình được thi đỗ công danh!" Ngữ khí mang theo phẫn nộ và bá quyền, Sở Lan Hạo hai mắt bạo quang nhìn chầm chầm vào tên thư sinh đó.

Lời hắn vừa nói ra, bốn tên còn lại đều nhìn sang hắn với ánh mắt thật kinh ngạc và khó có thể nào tin được. Trong lòng bốn tên đều nói thầm giống nhau: Ơi Trời ơi! Đây là Hoàng Thượng vĩ đại của Sở Lan Quốc mình sao? Chỉ vì nghe không lọt tai một câu tỏ tình, mà làm cho người ta thi không đỗ công danh. Quả thật là bội phục, bội phục nha!

Nhìn thấy bốn người đều dùng ánh mắt thật kỳ dị nhìn mình, Sở Lan Hạo liền ho nhẹ một cái "Hưm! Chúng ta tiếp tục uống trà thôi." Hắn lập tức cầm chén trà lên, uống một hơi cạn sạch.

"Hả? Ơ! Dạ, Hoàng Thượng!"

Tư Đồ Anh Tuấn, Tây Môn Thanh Đình và Bắc Cung Khuynh Thành lập tức thu lại ánh mắt, cùng cung kính gật đầu với hắn và bưng chén trà lên uống.

"Hoàng huynh, uống trà!" Ánh mắt mang theo ý cười, ngữ khí có một chút trêu chọc, Sở Lan Ngạo liếc nhìn hắn một cái rồi cũng bưng chén trà lên uống.

Năm người đều dời tầm mắt, nhìn xuống thân ảnh màu trắng đang đứng trên đài biểu diễn ở dưới lầu.

Khóe miệng của Tư Đồ Tuyết Vũ mỉm cười thật xinhđẹp nhìn xuống dưới đài, tầm mắt lướt nhìn qua hết những người khách đang ngồi phía dưới. Nàng mở miệng nói "Cảm ơn tất cả mọi người thời gian qua, đã đến ủng hộ Cực Lạc Cư của ta. Tuy rằng, ta không thường xuyên tới đây, nhưng mà người quản lý của Cực Lạc Cư nói cho ta biết. Tất cả mọi người, mỗi ngày như mọi ngày, đều vẫn tới đây uống trà. Vì vậy, để đáp lại thịnh tình của mọi người, tất cả chi phí tối nay của mọi người, ta__sẽ miễn phí hết toàn bộ!"

Nàng vừa nói xong, dưới đài lại là một mảnh ồ lên. Mọi người đều vẻ mặt vui vẻ nhìn nhau, sau đó nhìn lên chỗ nàng đang đứng ở đài diễn trên cao.

"Cha___! Miễn phí hết toàn bộ sao? Vậy thì đã quá nha!"

"Tứ tiểu thư quả nhiên rất hào phóng! Chúng tôi nhất định sẽ thường xuyên tới ủng hộ cô."

"Phải đó, nơi đây có ca hát, đàm luận văn thơ, lại có trà ngon bánh ngọt ăn nữa. Chẳng khác nào một nơi hưởng thụ an lạc, thanh nhàn nho nhã nha. Nơi tốt đẹp như vậy, chúng tôi đương nhiên phải thường lui tới rồi. Mọi người nói đi, có đúng không?"

"Đúng rồi, đúng rồi đó! Chỗ vui chơi khỏe mạnh như vậy, cả nữ lẫn nam đều có thể tới vui chơi, đám con gái chúng tôi nhất định phải thường tới ủng hộ rồi."

"Phải đó, phải đó_____!"

Nghe vậy, Tư Đồ Tuyết Vũ lại cười thật đáng yêu và nói tiếp "Nhưng mà mọi người đừng chỉ có tới Cực Lạc Cư không, mà bỏ quên Thần Tiên Lâu của ta nghe. Nơi đó có bán thức tốt cho sức khỏe của mọi người, có phải__mọi người cũng nên thường xuyên ghé qua, ủng hộ hay không hả?"

"Ha ha ha___chúng tôi nhất định sẽ không bỏ quên Thần Tiên Lâu đâu! Đó là nơi cung cấp mỹ thực của chúng tôi mà, mọi người nói có đúng không đây?"

"Đúng rồi, đúng rồi____!"

Đám người của Sở Lan Hạo nhìn thấy nàng đang đứng trên đài cao, dùng những lời nói vừa đáng yêu lại vừa khôn ngoan để kéo khách, khóe miệng bọn họ lại tự giác gợi lên một nụ cười tán thưởng, sủng nịch và chan chứa tình cảm.

Nụ cười tán thưởng là do Bắc Cung Khuynh Thành và Tây Môn Thanh Đình dành cho nàng. Còn sủng nịch và chan chứa tình cảm, là của Sở Lan Ngạo, Tư Đồ Anh Tuấn cùng với Sở Lan Hạo nhìn nàng.

"Như vậy thì cảm ơn mọi người rất nhiều nha!" Ngữ khí vui vẻ, khóe miệng cười khẽ, Tư Đồ Tuyết Vũ làm ra một động tác rất đáng yêu. Hai tay nàng nhấc váy, nhún nhẹ người một cái, theo kiểu chào cổ điển phương Tây mà cám ơn họ.

Làn váy trắng của nàng như đang nhảy múa, mái tóc đen tuyền, mềm mượt dài tới mông của nàng xõa ra phía trước theo cái nhún người của nàng, nàng giờ đây như một Thiên Tiên công chúa. Nhìn thấy nàng như vậy, phía dưới đài lại sôi nổi lên một mảnh.

"Cha___thật là đẹp nha!"

"Còn lung linh nữa đó!"

"Thật giống một tiên nữ nha!"

"Thêm một chút thần bí nữa nghe!"

Chỉ với một cái chào kỳ lạ và mới mẻ của nàng thôi, lại làm cho toàn bộ khách bên dưới đài si mê ngắm nhìn và khen ngợi nàng. Không chỉ như vậy, trái tim của năm tên mỹ nam tử ở trên lầu, cũng đang đập loạn lên vì kinh diễm, ánh mắt họ cũng gắt gao dán chặt vào người ngọc dưới lầu.

Aiiii_____cái này không phải là nàng cố ý nha! Là tại vì, khi còn ở hiện đại, sống bên Anh Quốc năm năm, nàng cũng có một phần nào bị ảnh hưởng, bởi những tác phong cổ điển của bọn họ.

"Phải rồi, tứ tiểu thư ơi! Bài hát cô vừa hát, có tên là gì vậy hả?" Một người khách nam mang theo ánh mắt chờ mong nhìn nàng.

"Tên bài hát là__Tiêu Dao." Nàng cười cười nhìn lại hắn.

"Tứ tiểu thư, tôi có chuyện này muốn hỏi cô!" Lại là một người khách nam mang theo ánh mắt tò mò, đứng lên nhìn vào nàng.

Nàng cười nhàn nhạt nói với hắn "Huynh cứ hỏi."

"Bài hát cô vừa hát, là cô hát về ý trung nhân của cô sao? Nếu quả thật là vậy, thì người đó rất hạnh phúc nha. Bởi vì có một cô gái vừa tài giỏi, lại vừa hiền lành như cô, đồng ý cả đời này làm cho hắn cười và cùng hắn tiêu dao giang hồ tới bạc đầu!" Ngữ khí mang theo hâm mộ, tên thanh niên đó cười cười nhìn nàng.

"Phải đó, phải đó nha! Thiệt là làm cho người ta hâm mộ. Tứ tiểu thư ơi, người đó có phải là Ngạo vương gia hay không hả?" Tựa hồ rất hứng thú về chuyện này, tất cả mọi người cùng nhau hỏi rầm rồ lên.

"Người mà ta muốn suốt đời làm cho chàng cười là...phụt!" Nàng đang định nói cho mọi người biết, người mà nàng đang hát trong bài hát, chính là Hồng Liên Tuyết. Nhưng đột nhiên, chân khí trong người nàng bị nghịch chuyển, làm cho kinh mạch của nàng bị náo loạn và phun ra một ngụm máu tươi, ngã quỵ xuống đất.

Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này, đều hoảng sợ và lo lắng nhìn nàng hô lên.

"Tứ tiểu thư__! Cô làm sao vậy?"

"Trời ơi! Mau gọi đại phu đi. Tứ tiểu thư đột nhiên phun rất nhiều máu nè!"

"Nhanh đi, nhanh đi!"

"Nhanh lên đi, gọi đại phu tới đi!"

Vẫn đang quan sát ở trên lầu, khi nhìn thấy nàng phun máu, trái tim của Sở Lan Ngạo, Sở Lan Hạo cùng với Tư Đồ Anh Tuấn đều bị co thắt lại. Gương mặt họ trắng bệch, vẻ mặt hoảng sợ, cùng nhau phi thân xuống đài biểu diễn ở dưới đại sảnh.

Còn Tây Môn Thanh Đình và Bắc Cung Khuynh Thành cũng mang theo vẻ mặt lo lắng, mà cùng nhau phi thân xuống đài theo bọn họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net