Chương 70. Giết Đông Phương Tầm.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 70. Giết Đông Phương Tầm.

Tiếp theo tới lượt Đông Phương Tầm, ả ta cứ nhìn chầm chầm vào thao nước mà không chịu để tay vào, hai mắt chợt lóe mà qua hoảng sợ.

Tư Đồ Mị Nhi nhìn thấy vậy, liền hơi ngẩng đầu nhìn về Sở Lan Hạo "Hoàng Thượng, Mị Nhi đã thử rồi, trong nước không hề có biến đổi. Như vậy, có nghĩa là Mị Nhi vô tội, đã bị người vu oan giá họa. Mẹ của Mị Nhi cũng vậy, cũng là bị người hãm hại. Vì vậy cho nên, cầu xin Hoàng Thượng tra xét rõ, ai là kẻ chủ mưu trong việc này, để trả lại trong sạch cho Mị Nhi và mẹ."

"Cầu xin Hoàng Thượng tra xét rõ ràng, trả lại trong sạch cho Thần phụ!" Đông Phương Tầm cũng dập đầu theo Tư Đồ Mị Nhi, lòng của ả ta đang thở phào nhẹ nhõm.

"Tra xét sao? Ừm, Trẫm đương nhiên là phải tra xét rồi. Vì vậy, Đông Phương Tầm, ngươi cũng nên để tay mình vào thao nước đi!" Sở Lan Hạo không có vì lời nói của hai ả ta, mà quên đi việc, Đông Phương Tầm vẫn chưa làm kiểm chứng.

Thân là con nhà Đế vương, hắn từ nhỏ đã tiếp xúc rất nhiều nữ nhân ở Hậu cung, cho tới khi làm Hoàng Thượng, ngày ngày hắn cũng đã nhìn thấy biết bao gương mặt âm hiểm, giả dối mà cố gắng ngụy trang trước mặt hắn. Cho nên, hai mẹ con này, đừng mong qua mặt được hắn.

Mặt của Đông Phương Tầm giờ đây đã không còn một giọt máu, mặt của Tư Đồ Mị Nhi cũng không khá hơn ả chút nào. Hai người hai mặt nhìn nhau, trong mắt đều cùng lóe qua hoảng sợ. Nhưng Hoàng Thượng đã ra lệnh, thì có ai dám cãi chứ? Cho nên, Đông Phương Tầm từ từ đưa hai tay đang run run của mình ra, mà để vào trong thao nước. Trong lòng ả cũng đang ôm hy vọng, thuốc của Vân Lai Tử chưa chắc thần kỳ tới vậy, ông ta chẳng qua là một lang băm mà thôi.

Nhưng ả đâu biết rằng, lang băm mà ả ta đang nói, chính là đỉnh đỉnh đại danh Cốc chủ của Vân Lai Cốc, đệ tử thứ hai của Thiên hạ đệ nhất Thần Y__Thượng Quan Thiên Hành, sự phụ của Lãnh Diện Thần Y nổi tiếng trên giang hồ__Tuyết công tử, Vân Lai Tử chính là ông ta.

Lát sau, Đông Phương Tầm lấy hai tay của mình ra, nhìn thấy nước trong thao không có biến đổi, vẻ mặt của ả ta không che dấu nổi vui mừng, khóe miệng thì gợi lên một nụ cười xem thường. Ả nghĩ là mình đã đoán đúng, Vân Lai Tử chỉ là một lang băm.

Nhưng chưa đợi ả ta vui mừng được chốc lát, thì nước trong thao đã từ màu trắng mà biến sang màu xanh, rồi lại chuyển sang màu tím, đến tím đen và cuối cùng thì trở lại là màu trắng.

Thấy vậy, mặt của mọi người đều hoảng sợ mà mở to hai mắt, sau đó họ đều nhìn vào Đông Phương Tầm với ánh mắt mang theo khó có thể tin. Trong đó, mắt của Sở Lan Hạo, Tư Đồ Anh Tuấn, cùng với Sở Lan Ngạo và Tư Đồ Thanh Vân, còn có Bắc Cung Khuynh Thành và Tây Môn Thanh Đình còn mang theo hung ác.

Mặt của Đông Phương Tầm giờ đây đã không còn một giọt máu, tới khi Vân Lai Tử đưa tay muốn lấy tay ả qua mà xem lòng bàn tay ả, thì ả chợt giật mình và đem hai tay dấu sau lưng.

"Mau lấy tay ả ra!" Nhìn thấy ánh mắt của Sở Lan Hạo, Lý Toàn lập tức nhìn vào hai tên cấm vệ quân đang đứng sau lưng của Đông Phương Tầm mà ra lệnh.

"Dạ, Lý Tổng quản!" Hai tên cấm vệ quân tiến lên, dùng sức đem hai tay của ả ra đằng trước, để cho mọi người cùng xem.

Khi ánh mắt mọi người cùng dán mắt nhìn vào tay ả, thì thấy được hai lòng bàn tay của ả đều có một vết màu đỏ thẩm.

Thấy vậy, Vân Lai Tử liền vuốt râu một cái, quay sang nhìn vào Sở Lan Hạo "Hoàng Thượng, trong thao nước lúc nãy, nước từ trắng chuyển sang xanh, rồi tới tím và tím đen, cuối cùng lại trở về màu trắng. Có nghĩa là, hai loại độc kia, một loại là Hóa Nhan Âm Độc, có màu xanh. Một loại là Thực Cốt Độc, có màu tím, khi trộn lẫn hai thứ lại, thì nó biến thành tím đen."

"Nhưng là chất độc không màu, không mùi, không vị, cho nên, khi hòa tan nó vào bất cứ thứ gì, thì nó cũng sẽ biến thành màu trắng, làm cho người ta khó có thể phát hiện được, bởi vậy, nước mới trở lại màu trắng."

"Còn vết đỏ trong lòng bàn tay của bà ta, cho thấy, bà ta đã tiếp xúc với độc dược thời gian dài. Thời gian càng lâu, thì vết đỏ trong lòng bàn tay sẽ càng đỏ. Có nghĩa là, bà ta đã sử dụng độc hại tứ tiểu thư đã hơn hai năm rồi."

"Đông Phương Tầm, ta thật không ngờ, ngươi là một người đàn bà âm hiểm và ác độc tới như vậy! Vũ Nhi là một đứa con gái ngoan ngoãn, hiền lành, từ trước giờ chưa từng hại ai hay ngỗ nghịch với bất cứ người nào. Một đứa con gái mềm yếu như vậy, mà ngươi lại nhẫn tâm hạ độc, ngươi đúng là lòng dạ rắn rết mà!" Tư Đồ Thanh Vân hai mắt hỏa bạo mà trừng mắt, chỉ tay vào Đông Phương Tầm.

"Tất cả điều này là do lão gia! Ngài suốt ngày chỉ nhớ thương ả tiện nhân đã chết kia, đem hết tình thương cho con của tiện nhân đó. Ngài có xem ta là vợ của ngài không, có xem Mị Nhi và Kiến Văn là con của ngài không hả? Ta hận ả, ta hận ả tiện nhân đã cướp đi tim ngài. Vì vậy, ta phải để cho con của ả phải chịu thay ả!" Đông Phương Tầm rống lớn lên với ông ta, gương mặt chuyển sang dữ tợn với hai mắt mang theo hung ác.

Nghe vậy, ông ta không tiếp tục nhìn ả mà là đột nhiên quỳ xuống trước mặt của Sở Lan Hạo, Tư Đồ Anh Tuấn cũng quỳ theo ông ta. Ông ta chấp hai tay nhìn vào Sở Lan Hạo "Hoàng Thượng, hạ thần hôm nay ở trước mặt ngài, chính thức thôi Đông Phương Tầm. Từ nay về sau, ả ta không còn là tam phu nhân của Tướng Quân Phủ, không còn là thê tử của Tư Đồ Thanh Vân thần. Hoàng Thượng muốn chém muốn giết ả ta, hạ thần sẽ tuyệt đối không cầu xin!"

"Lão gia!"

"Cha!"

Đông Phương Tầm và Tư Đồ Mị Nhi mang theo ánh mắt khó có thể tin nhìn vào ông ta, sau đó hai người cùng đem ánh mắt dời tới người đang nằm yên trên Long sàng, ánh mắt chuyển sang thật căm hận.

Đột nhiên, Đông Phương Tầm liền đứng lên, chạy về phía giường, tay phải rút cây trâm trên đầu ra, giơ lên muốn đâm về phía ngực của Tư Đồ Tuyết Vũ.

Mọi việc xảy ra quá bất ngờ, mọi người chỉ đang chú ý tới Tư Đồ Thanh Vân, cho nên không có chú ý tới ả ta. Tới khi nhìn thấy được, thì trâm của ả ta đã gần đâm tới vị trí trái tim của Tư Đồ Tuyết Vũ.

"Vũ Nhi!" Sở Lan Ngạo hoảng sợ la lên.

"Đừng!" Tư Đồ Thanh Vân giơ tay lên, như muốn ngăn cản ả ta lại, nhưng khoảng cách quá xa.

"Đừng mà tam nương!" Hai mắt mở to, Tư Đồ Anh Tuấn hoảng sợ la lớn.

"Tứ tiểu thư!" Bắc Cung Khuynh Thành cũng lo lắng cho Tư Đồ Tuyết Vũ.

"Tuyết Vũ cô nương!" Tây Môn Thanh Đình cũng vậy, hắn cũng mang theo ánh mắt lo sợ nhìn về hướng trên giường.

"Tiểu Vũ! Người đâu! Các ngươi chết hết rồi sao___?" Sở Lan Hạo không ngừng rống giận ra tiếng.

Tất cả bọn họ đều cùng chạy về hướng giường. Người ta nói, quan tâm sẽ bị loạn. Bọn họ giờ đây đã quên mất, trong người bọn họ đều có võ công, chỉ cần dùng một cái gì ném vào tay ả ta, thì trâm trên tay ả ta sẽ bị rớt xuống thôi mà.

"Xoạt!"

"Keng!"

"Phách"

"Phịch!"

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, đột nhiên có bốn tiếng động khác nhau vang lên. Mọi người hoàn thần nhìn lại, thì đã thấy cây trâm của Đông Phương Tầm rơi xuống đất, còn ả ta thì bị văng ra xa, nằm trên mặt đất. Mọi người cùng ngước mắt nhìn lại, thì thấy trước Long sàng đứng một người mặc đồ đen, khăn che mặt của hắn cũng là màu đen.

Mọi người chưa kịp phản ứng thì tên mặc đồ đen đó đã đi lại trước mặt của Sở Lan Hạo, quỳ một chân xuống, chấp hai tay và cúi đầu nói "Dạ Lục đã phản ứng chậm chạp, xin Hoàng Thượng thứ tội!"

"Lần này Trẫm không trách ngươi, ngươi lui xuống đi!" Ổn định lại trái tim đang đập nhanh vì hoảng sợ, Sở Lan Hạo liền phất tay, cho phép Dạ Lục lui xuống. Hắn quả thật thấy rất may mắn, bởi vì Dạ Lục đã xuất hiện kịp lúc.

"Tạ ơn Hoàng Thượng, Dạ Lục cáo lui!" Dạ Lục lại giống như khi xuất hiện, hắn như cơn gió "Xoạt!" Một tiếng, liền biến mất không thấy.

Sau khi Dạ Lục đi, Sở Lan Hạo cùng với mọi người mới quay người lại, nhìn vào Đông Phương Tầm đang nằm cuộn mình trên mặt đất, vì đau đớn bởi một chưởng khi nãy của Dạ Lục.

"Đỡ ả ta quỳ lên!" Sở Lan Hạo lại đi qua thư bàn, ngồi xuống và ra lệnh cho hai tên cấm vệ quân kia.

"Dạ, Hoàng Thượng!" Hai tên cấm vệ quân lại nhận lệnh mà đem Đông Phương Tầm từ dưới đất nâng lên, để cho ả ta quỳ trước mặt của Sở Lan Hạo.

"Ngươi rất thích hạ độc đúng không? Đã vậy còn kiên trì hạ tới hơn hai năm nữa. Vậy thì Trẫm___" Nói tới đây, Sở Lan Hạo đột nhiên ngừng lại, hai mắt từ bình tĩnh chuyển sang lãnh dần, hắn không ngừng đưa ngón cái và ngón trỏ, xoay xoay chiếc nhẫn bằng Lục Ngọc trên ngón tay út của tay phải, cơ thể của hắn toát ra hàn khí dày đặc, làm cho cơ thể mọi người đều run lên.

Khóe miệng gợi lên một nụ cười tà ác, hắn nhìn vào ả ta nói tiếp "Sẽ cho ngươi nếm thử cảm giác, bị người ta hạ độc, à không! Phải nói là, cảm giác bị chính con mình__cho ngươi uống thuốc độc là như thế nào. Ta sẽ để cho ngươi, uống gấp đôi phần độc, mà ngươi đã cho Tiểu Vũ uống hơn hai năm qua!" Dám đụng vào người hắn yêu, thì chỉ có một kết cục, đó là__chết!

Từng câu từng chữ hắn nói ra rất nhẹ nhàng, nhưng lại giống như từng chiếc búa của Thiên lôi giáng xuống Đông Phương Tầm, làm cho mặt của ả ta từ xanh chuyển sang trắng bệch. Thân mình ả ta không ngừng run lên bần bật, miệng của ả ta đã cứng lại, không thể mở miệng nói được gì nữa.

Sở Lan Hạo nhìn Lý Toàn một cái, ông ta hiểu ý liền đem bốn gói thuốc vẫn cầm trong tay, đi tới bàn trà, đổ hết bốn gói thuốc vào trong chén trà. Sau đó, ông ta đem chén trà đi qua, đứng trước mặt của Tư Đồ Mị Nhi, nhìn xuống ả ta nói "Vương phi, ngài vừa rồi đã nghe rõ lời Hoàng Thượng nói rồi đúng không!"

Nghe vậy, Tư Đồ Mị Nhi hoảng sợ mở to hai mắt nhìn vào Sở Lan Hạo, thấy hắn mang theo ánh mắt âm lãnh nhìn ả, ả lại chuyển mắt nhìn sang Tư Đồ Thanh Vân và Tư Đồ Anh Tuấn. Nhưng hai người họ vẫn nhìn ả với ánh mắt thờ ơ, ả lại dời tầm mắt nhìn qua Sở Lan Ngạo. Ánh mắt ả mang theo đau lòng, cầu xin và rưng rưng nước mắt, bày ra bọ dáng rất đáng thương với hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net