Chương 71. Bỏ Tư Đồ Mị Nhi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 71. Bỏ Tư Đồ Mị Nhi.

Nhìn thấy Tư Đồ Mị Nhi như vậy, Sở Lan Ngạo có một chút không đành lòng. Vì vậy, hắn bước ra đứng trước sảnh, nhìn vào Sở Lan Hạo đang ngồi ở thư bàn "Hoàng huynh, Mị Nhi dù sao cũng là cô gái yếu đuối. Huynh kêu nàng chính tay đem thuốc độc cho mẹ ruột mình uống, nàng làm sao mà chịu nổi chứ!"

"Đệ vẫn còn nghĩ, ả ta là cô gái hiền lành, yếu đuối sao? Vậy Trẫm hỏi đệ, tại sao hai gói thuốc kia, lại ở trong phòng của ả ta?" Sở Lan Hạo âm trầm nhìn vào Sở Lan Ngạo.

"Cái đó..." Sở Lan Ngạo ấp úng nói không nên lời. Bởi vì hắn cũng không thể lý giải được, sao trong phòng của Mị Nhi lại có hai gói thuốc độc đó.

"Hừ! Cho dù ả ta không tự mình hạ độc, nhưng ả ta lại cất chứa nó. Chỉ với điều này thôi, thì đã làm cho ả ta mất đầu rồi. Đệ dừng quên, Tiểu Vũ xém chút nữa đã chết, vì độc dược mà hai ả tiện nhân này cất chứa!" Càng nhớ tới hình ảnh Tư Đồ Tuyết Vũ không còn hơi thở nằm trước mặt hắn, ánh mắt của Sở Lan Hạo càng trở nên âm lãnh và hung ác nhìn vào hai mẹ con Tư Đồ Mị Nhi.

"Tư Đồ Mị Nhi, Trẫm__cho ngươi hai lựa chọn. Một là, ngươi đem độc dược cho Đông Phương Tầm uống. Hai là, ngươi tự mình uống nó, ngươi chọn đi!" Nhàn nhạt tiếng nói, nghe ra rất là nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo bức bách,Sở Lan Hạo vừa xoay xoay nhẫn ngọc vừa nhìn vào Tư Đồ Mị Nhi.

"Mị Nhi ~!" Tiếng nói mang theo yếu ớt, vô lực, Đông Phương Tầm nhìn sang Tư Đồ Mị Nhi.

Thấy vậy, Tư Đồ Mị Nhi nắm chặt hai đấm, nghiếng răng nói thầm: Không! Ta không thể chết được. Ta khó khăn lắm mới lấy được Ngạo, khó khăn lắm mới làm Ngạo vương phi, ta sao có thể bỏ hết tất cả mà chết được chứ? Mẹ, Mị Nhi xin lỗi ngài!

Đột nhiên, ả ta nhìn sang chén trà trong tay của Lý Toàn và đưa tay lấy chén trà qua. Đem nó nắm chặt trong tay, đến nỗi gân xanh đều nổi lên.

Sở Lan Ngạo nghĩ rằng ả ta là thay Đông Phương Tầm uống thuốc độc, cho nên hoảng sợ kêu lên "Mị Nhi!"

Nhưng điều làm cho hắn hoảng sợ hơn là, ả ta không có đem nó uống mà là đem nó để vào miệng của Đông Phương Tầm. Nhìn thấy Đông Phương Tầm mang theo ánh mắt khó có thể tin và hoảng sợ, cố gắng giẫy giụa để tránh đi chén trà. Ả ta liền đưa tay cầm chặt cằm của Đông Phương Tầm, đem chén trà đổ vào miệng của Đông Phương Tầm.

Tất cả mọi người đều kinh sợ mở to mắt nhìn vào ả ta, nhất là Tư Đồ Thanh Vân, Tư Đồ Anh Tuấn và Sở Lan Ngạo, họ đã hoàn toàn ngây dại. Họ thật không ngờ, một cô gái thường ngày dịu dàng, ngoan hiền, nay lại nhẫn tâm, đem thuốc độc cho mẹ ruột mình uống.

Gương mặt của Sở Lan Hạo vẫn bình tĩnh như thường, đôi mắt tà mị của hắn hơi nheo lại, khóe miệng gợi lên một nụ cười nhạt, cho thấy được, hắn rất vừa lòng nhìn một màn này. Hắn chính là muốn để cho Sở Lan Ngạo nhìn rõ bộ mặt thật của Tư Đồ Mị Nhi, để cho hắn đừng luôn miệng cho rằng, ả ta chính là một cô gái hiền ngoan thục đức.

Sau khi cho Đông Phương Tầm uống hết chén trà có thuốc độc, Tư Đồ Mị Nhi mới buông tay đang nắm chặt cằm của mẹ mình ra.

Hai tên cấm vệ quân cũng buông hai tay của Đông Phương Tầm ra, ả ta liền như bị tháo nước, thân mình trượt xuống, nằm trên mặt đất. Ả ta để ngón tay vào họng, để cố gắng móc cho mình ói hết thuốc độc ra.

Nhưng độc mà ả uống đâu phải là độc thường chứ, đó là hai trong mười loại kỳ độc khó có thể giải nhất trên giang hồ. Vì vậy, cho dù ả có móc tới cổ họng ra máu, thì hai loại độc đó đã sớm thấm vào người ả, đang ăn mòn và phá hủy lục phủ ngũ tạng cùng với xương cốt của ả.

Nhìn mẹ ruột mình nằm lăn lộn, vật vã chờ chết trên mặt đất, mà mặt của Tư Đồ Mị Nhi vẫn không một chút thay đổi. Ả vẫn lãnh đạm nhìn mẹ mình, trong lòng thầm nói: Đây là mẹ cho con gái mình hi sinh, điều đó cũng đáng thôi! Mẹ yên tâm lên đường đi, con sẽ để cho Tư Đồ Tuyết Vũ trả lại gấp trăm lần, mối thù hôm nay!

Mặc dù không thương Đông Phương Tầm và còn hận ả vì đã hạ độc với Tư Đồ Tuyết Vũ, nhưng dù sao cũng là người đã từng sống chung nhà mười mấy năm, Tư Đồ Thanh Vân cũng có một chút không đành lòng khi nhìn thấy cảnh tượng này, nên ông ta đã quay mặt nhìn sang chỗ khác.

Sở Lan Hạo, Tư Đồ Anh Tuấn, Bắc Cung Khuynh Thành và Tây Môn Thanh Đình thì xoay mặt nhìn về người ngọc đang nằm trên giường, trong mắt đều mang theo đau lòng và tiếc thương. Bởi vì, nàng là một người vô tội, một cô gái yếu đuối đã trở thành vật trả thù với sự đố kỵ của Đông Phương Tầm.

Nhưng họ lại không biết, người mà họ đang đau lòng, đang thương tiếc nằm ở trên giường kia, chính là người đã bày ra kế hoạch ngày hôm nay nha!

Tư Đồ Tuyết Vũ là một người có thù tất báo, nàng định mượn cơ hội giả trúng độc này để bỏ đi thân phận Tư Đồ Tuyết Vũ một thời gian, giả thành Lãnh Tuyết. Nàng cũng lấy cơ hội này trừ đi Đông Phương Tầm, trả thù cho 'Tư Đồ Tuyết Vũ' kia, làm cho Tư Đồ Mị Nhi phải chịu nỗi đau mất đi người thân. Đây chính là một mũi tên, bắn chết ba con Nhạn! Và lần này, người châm lửa, dụ mồi cho nàng chính là__Vân Lai Tử.

Đông Phương Tầm không ngừng quằn quại giẫy giụa trong một lúc, thì người của ả ta từ từ cứng và co rút lại, miệng ả la lên một tiếng thảm thiết "A_____" Hai mắt trợn trắng, thất khiếu chảy máu, gương mặt của ả ta bắt đầu biến dạng, cho tới khi thối rửa.

Một mùi tanh tửi bốc lên, làm cho mọi người nhăn mặt nhíu mày, phải đưa tay che lại mũi. Nhìn vào Đông Phương Tầm đang nằm dưới đất, những thái giám và cung tỳ đột nhiên lại muốn ói mửa, họ mặt mày xanh xao mà ôm miệng che mũi, cố gắng kiềm chế cơn nôn mửa.

Lát sau, thân thể của Đông Phương Tầm đột nhiên bắt đầu bốc khói trắng, cuối cùng chỉ còn lại một bộ đồ và một bộ túi da không xương với gương mặt thối rửa.

Nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt của mọi người lại hoảng sợ một lần nữa, họ hoảng sợ không phải ả ta đã chết, mà họ hoảng sợ bởi vì sự lợi hại của chất độc này.

Nghĩ tới nếu như Tư Đồ Tuyết Vũ không thể kịp thời được Vân Lai Tử cứu chữa, thì kết cục của nàng cũng sẽ bị phát độc giống như ả. Trái tim của Sở Lan Hạo lại đau thắt lại, hắn mang theo ánh mắt căm giận nhìn vào Sở Lan Ngạo, ngón trỏ thon dài thì chỉ về phía xác chết của Đông Phương Tầm "Đệ nhìn đi, đệ mau nhìn đi! Nếu không phải Vân Cốc chủ tới kịp, thì kết cục của Tiểu Vũ chính là như vậy! Đệ còn muốn bênh vực Mị Nhi của đệ nữa không hả?"

Nghe vậy, mặt của Sở Lan Ngạo trắng bệch, đau lòng nhắm chặt hai mắt, hai đấm thì nắm chặt tới nổi gân xanh. Bởi vì hắn không dám tưởng, hắn không dám tưởng tượng ra bộ dạng của Tư Đồ Tuyết Vũ, khi không được Vân Lai Tử cứu chữa.

Thấy hắn như vậy, Sở Lan Hạo nhìn sang Tư Đồ Thanh Vân, mở miệng nói "Tư Đồ Mị Nhi tuy rằng không có chính tay hạ độc Tiểu Vũ, nhưng ả ta lại cất chứa chất độc, biết mẹ mình là người hạ độc mà không ngăn cản. Cho nên, ả ta cũng không thể thoát tội."

"Hoàng Thượng muốn xử trí Mị Nhi ra sao, hạ thần cũng không có ý kiến!" Tư Đồ Thanh Vân lại chấp tay, cúi đầu với Sở Lan Hạo, ông ta không hề có ý định xin tha cho Tư Đồ Mị Nhi.

"Ả ta là Ngạo vương phi, nên ta sẽ để cho tam đệ xử trí." Nói dứt lời, Sở Lan Hạo nhìn về phía của Sở Lan Ngạo, ánh mắt mang theo thâm ý và còn có âm trầm, khóe miệng thì cười nhạt "Tam đệ, đệ muốn xử trí thê tử của mình thế nào hả?" Tuy rằng hắn đang cười, nhưng lại mang theo áp bách cho Sở Lan Ngạo.

"Hoàng huynh, Mị Nhi dù sao cũng không phải chính tay hạ độc, huynh có thể tha cho nàng một mạng hay không?" Sở Lan Ngạo mang theo ánh mắt cầu xin nhìn về Sở Lan Ngạo.

"Tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha. Một người chỉ vì mạng sống của bản thân, mà có thể chính tay đem thuốc độc cho mẹ mình uống, thì trong Hoàng gia của chúng ta, sẽ không cần một con dâu ác độc và bất hiếu như vậy!" Giọng nói mang theo chán ghét, Sở Lan Hạo dùng ánh mắt kinh tởm nhìn lướt qua Tư Đồ Mị Nhi, rồi lại nhìn trở về Sở Lan Ngạo.

Nghe vậy, Sở Lan Ngạo nhìn xuống Tư Đồ Mị Nhi đang quỳ ở dưới đất. Hai mắt ả ta rưng rưng lệ, cắn nhẹ môi dưới, thật ủy khuất, thật đáng thương nhìn vào hắn. Thấy vậy, hắn cảm thấy có một chút đau lòng.

Nhưng nhớ tới lúc nãy, khi ả ta đem chén trà có độc, thật tàn nhẫn mà đổ vào miệng của Đông Phương Tầm. Nhớ tới lời nói của Sở Lan Hạo vừa nói, thì cảm giác đau lòng đó liền biến mất.

Sở Lan Ngạo đem tầm mắt từ trên mặt ả dời sang nhìn về phía người ngọc đang nằm trên giường, tựa hồ như đang suy nghĩ, hắn chỉ đứng im lặng ở đó, không lên tiếng.

Bắc Cung Khuynh Thành, Tây Môn Thanh Đình cùng với Tư Đồ Thanh Vân và Tư Đồ Anh Tuấn, đều đang quan sát hắn, đợi xem hắn sẽ xử lý Tư Đồ Mị Nhi ra sao.

Sau một lúc, Sở Lan Ngạo mới đem tầm mắt ở trên người của người ngọc dời đi. Hắn nhìn vào Tư Đồ Mị Nhi nói "Tư Đồ Mị Nhi, lúc nãy Hoàng huynh chỉ là đang thử ngươi, xem ngươi có vì mẹ mình mà hy sinh hay không. Nhưng thật không ngờ, ngươi lại vì mạng sống của bản thân, mà đem độc dược cho mẹ mình uống."

"Một người phụ nữ ác độc như vậy, không xứng đáng làm con dâu của Hoàng gia. Hôm nay, bổn vương sẽ chính thức thôi ngươi. Từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ không còn là Ngạo vương phi nữa. Lát nữa về phủ, bổn vương sẽ đem hưu thư đưa cho ngươi. Tới lúc đó, bổn vương và ngươi, ân đoạn nghĩa tuyệt, mãi mãi không dây dưa!"

"Vương gia ~! Ngài...sao ngài lại có thể thôi thiếp? Không phải ngài rất yêu thiếp hay sao? Là mẹ hạ độc, cho nên mẹ bị Hoàng Thượng trừng phạt là đúng. Nhưng thiếp...thiếp không hề hại ả ta, sao ngài lại muốn thôi thiếp chứ?" Câu nói cuối cùng, ả ta chỉ tay về người ngọc đang nằm 'mê man' trên giường. Trong đôi mắt ả ta, chợt lóe qua nhanh một tia tàn nhẫn, nhanh tới nổi không ai nhìn thấy được.

"Lời bổn vương đã nói ra, thì nhất định sẽ không thu lại. Lát nữa về tới phủ, nhận được hưu thư, thì ngươi hãy lập tức cuốn gói đi đi!" Sở Lan Ngạo nói xong, hắn liền quay sang hướng khác, không tiếp tục nhìn ả. Nhưng trong mắt của hắn, đã chợt lóe qua không đành lòng.

Thật đúng lúc, ánh mắt không đành lòng đó, đã bị Vân Lai Tử nhìn thấy được. Và đó chính là nguyên do, làm cho con đường tình sau này của hắn, gặp nhiều lận đận.

Aiiiii____ai biểu, hắn dành người yêu với đệ tử cưng của người ta làm chi? Ai biểu, hắn ở trước mặt sư phụ của tình địch mình, để lộ ra sơ sẩy làm chi? Cho nên, điều này chỉ có thể trách hắn thôi!

Nhìn vào đống túi da của Đông Phương Tầm ở dưới đất, Sở Lan Hạo liền nhíu chặt mày, hai mắt hiện lên kinh tởm. Hắn nhìn sang Lý Toàn đang đứng kế bên "Kêu người xử lý đống này đi!"

"Dạ, Hoàng Thượng!" Lý Toàn định kêu người tới dọn dẹp, thì Vân Lai Tử lại lên tiếng, cắt ngang hành động của ông ta.

"Để cho lão phu!" Vân Lai Tử lấy trong ngực áo ra một chai thuốc bằng sứ màu đen, mở nắp ra và nhổ vào 'đống' đó một giọt. 'Đống' đó lập tức có khói trắng bay lên, dần dần biến mất đi, trên sàn liền không còn lưu lại một dấu vết gì, vẫn sạch trơn và sáng bóng.

Mọi người nhìn thấy vậy, đều mang theo ánh mắt thật ngưỡng mộ nhìn Vân Lai Tử. Bởi vì, trên người ông ta đều là các loại thuốc, mà người ta luôn mơ ước mà không có được. Nhất là các lão thái y, bọn họ đều thật sung bái nhìn ông ta, vì họ đã làm thái y gần nữa đời người, các kinh nghiệm, các loại dược liệu mà họ hiểu biết bao lâu nay, vẫn chưa bằng một nữa của ông ta.

Nhìn 'đống' trên sàn đã được giải quyết xong xuôi, Sở Lan Hạo mới nhìn lướt qua tất cả mọi người đang đứng trong Lan Dĩ Cung.

Bao gồm các lão thái y, tiểu thái giám, cung nữ và các cấm vệ quân, hắn mở miệng nói "Chuyện xảy ra hôm nay ở Lan Dĩ Cung, tất cả các ngươi không được tiết lộ nữa lời ra ngoài. Các ngươi chỉ cần biết là, Đông Phương Tình vì lòng ganh tị, đã hạ độc với Tư Đồ Tuyết Vũ, là Ngạo vương phi tương lai. Sự việc bại lộ, ả ta đã tự mình uống thuốc độc tự sát. Nếu các ngươi còn nói thêm nữa lời nào không đúng như Trẫm đã nói, thì hãy cẩn thận đầu của các ngươi đó. Rõ chưa hả?" Ngữ khí tràn đầy uy nghiêm và lạnh lẽo không một chút độ ấm.

"Dạ rõ, thưa Hoàng Thượng!" Tất cả mọi người đều quỳ xuống dưới đất và cúi đầu đồng thanh nói, bao gồm Sở Lan Ngạo, Tư Đồ Anh Tuấn, Bắc Cung Khuynh Thành, Tây Môn Thanh Đình và Tư Đồ Thanh Vân. Chỉ riêng Vân Lai Tử là đứng đó vuốt râu, mỉm cười nhìn vào người nào đó đang nằm ở trên Long sàng.

"Tần Giang, ngươi lui xuống đi. Các khanh cũng vậy, lui xuống hết đi!" Sở Lan Hạo phất tay áo với Tần Giang, các lão thái y, bọn tiểu thái giám và các cung nữ.

"Chúng hạ thần xin cáo lui!" Tần Giang và các lão thái y lần lượt rời đi.

"Chúng nô tài ( nô tỳ ) sinh cáo lui!" Sau đó, các thái giám, cung nữ cũng rời đi theo họ.

Nhìn thấy họ đã rời đi hết, chỉ còn một mình Tư Đồ Mị Nhi đang quỳ dưới đất khóc thút thít, ánh mắt của Sở Lan Hạo lập tức hiện lên chán ghét và ghê tởm. Hắn nhìn vào Sở Lan Ngạo "Đệ mau đem Mị Nhi của đệ ra khỏi Tẩm Cung của Trẫm đi, Trẫm không muốn nơi đây bị ô uế!" Giọng nói còn mang theo ghét bỏ.

"Vũ Nhi thì sao?" Sở Lan Ngạo không có nhìn tới Tư Đồ Mị Nhi, mà hắn chỉ muốn biết Tư Đồ Tuyết Vũ sẽ nghỉ ngơi như thế nào.

"Nàng sẽ nghỉ ở Lan Dĩ Cung một đêm, sáng mai ta sẽ cho người đưa nàng đi Vân Lai Cốc." Sở Lan Hạo vừa nói vừa bước tới bên giường.

"Lát nữa đệ sẽ quay lại." Dù sao Trời vẫn còn sớm, huynh muốn ngủ cái gì mà ngủ chứ! Câu này thì Sở Lan Ngạo chỉ dám nói trong lòng. Hắn mặt mày hầm hầm liếc xéo Sở Lan Hạo một cái, rồi mới đi qua đem Tư Đồ Mị Nhi đỡ lên và đi ra ngoài.

Khi đi được vài bước, như chợt nhớ tới điều gì, hắn dừng lại và xoay người, nhìn lướt qua Tư Đồ Anh Tuấn, Tây Môn Thanh Đình và Bắc Cung Khuynh Thành nói "Các huynh cử ở lại đây đi, Trời vẫn chưa tối, chúng ta sẽ thay phiên nhau 'canh chừng' Vũ Nhi!" Hắn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ 'canh chừng' như là đang nhắc nhở ai kia.

Nói xong câu đó thì hắn dẫn Tư Đồ Mị Nhi ra ngoài, trước khi đi, hắn còn dùng ánh mắt 'Đừng tưởng đệ không biết huynh đang nghĩ gì' mà nhìn vào Sở Lan Hạo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net