Chương 72. Đấu Võ Miệng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 72. Đấu Võ Miệng.

Sau khi nghe được câu nói trước khi đi của Sở Lan Ngạo thì Tư Đồ Anh Tuấn, Bắc Cung Khuynh Thành và Tây Môn Thanh Đình đã ở lại Lan Dĩ Cung làm nhiệm vụ 'hộ hoa sứ giả'.

Từ lúc Sở Lan Quốc khai Quốc tới nay, Lan Dĩ Cung luôn là Tẩm Cung của các đời Hoàng Đế, đáng lẽ sẽ không thể cho nhiều người không phận sự vào. Nhưng hôm nay, chỉ vì Tư Đồ Tuyết Vũ, mà Sở Lan Hạo đã phá bỏ quy định đó. Cho nên, mặt của Tư Đồ Thanh Vân giờ đây, đang rối rắm vô cùng.

Ông ta nhíu chặt mày, vẻ mặt rất khó xử và hơi lo âu nhìn Sở Lan Hạo "Hoàng Thượng, hạ thần nghĩ là, nên để cho Vũ Nhi về phủ thì tốt hơn! Đây là Tẩm Cung của Hoàng Thượng, Vũ Nhi...sao có thể ở đây được nha, nếu để cho Hoàng Hậu nương nương biết được, e là..."

"Trẩm là Vua một nước, đây là Tẩm Cung của Trẫm, Trẫm muốn cho ai nghỉ lại thì đó là quyền của Trẫm, ai dám lên tiếng ngăn cản chứ! Đông Phương Tình chỉ là một Hoàng Hậu, thì có tư cách gì xen vào việc Trẫm muốn làm hả?" Sở Lan Hạo ngồi ở trên giường, hai mắt nhìn chăm chú vào dung nhan của Tư Đồ Tuyết Vũ, dù nghe được Tư Đồ Thanh Vân nói chuyện, thì hắn chỉ lạnh nhạt nói với ông ta, hai mắt hắn vẫn không muốn rời khỏi mặt của nàng.

"Nhưng mà..."

"Không có nhưng nhị gì hết! Trẫm muốn Tiểu Vũ nghỉ lại đây một đêm, cho nên, ái khanh không cần phải nói gì thêm nữa." Sở Lan Hạo không muốn nghe thêm lời vô ích nữa, nên đã cắt ngang lời của Tư Đồ Thanh Vân.

"Hạ thần đã biết! Nhưng mà Hoàng Thượng, không biết ngài là định kêu ai đưa Vũ Nhi đi Vân Lai Cốc?" Tư Đồ Thanh Vâncung kính hỏi Sở Lan Hạo.

"Con sẽ đi với nàng!" Sở Lan Hạo chưa kịp nói cho Tư Đồ Thanh Vân biết, thì Sở Lan Ngạo đã vào tới phòng và lên tiếng nói trước hắn.

"Vương gia, ý của ngài là..." Tư Đồ Thanh Vân như hiểu như không nhìn vào Sở Lan Ngạo.

"Nhạc phụ, ý của con là, con sẽ cùng với Vũ Nhi tới Vân Lai Cốc, ở đó cùng với nàng tới khi nàng khỏe lại." Ngữ khí rất lễ phép,Sở Lan Ngạo cười nhẹ với Tư Đồ Thanh Vân.

"Vương gia, ngài đã thôi Mị Nhi rồi, thần đã không phải là nhạc phụ của ngài. Cho nên, Vương gia không nên kêu thần là nhạc phụ nữa." Tư Đồ Thanh Vân cảm thấy hổ thẹn với Sở Lan Ngạo, cho nên không dám nhận hắn kêu mình là nhạc phụ.

"Con gọi ngài là nhạc phụ là vì Vũ Nhi, con rất yêu Vũ Nhi và muốn cưới nàng. Vì vậy, con gọi ngài bằng nhạc phụ là lẽ đương nhiên." Sở Lan Ngạo vẫn lễ phép mà nói chuyện với Tư Đồ Thanh Vân.

"Tiểu Vũ chưa chắc sẽ gả cho đệ. Cho nên, đệ không cần phải gọi Tư Đồ ái khanh là nhạc phụ nữa." Là để ta gọi mới phải. Nhưng mà câu này Sở Lan Hạo không có nói ra miệng, bởi vì hắn nghĩ chưa tới lúc.

"Ai nói nàng sẽ không gả cho đệ hả? Nhưng mà, hoàng huynh! Huynh đã quên khi nãy, chính miệng huynh đã nói, nàng là Ngạo vương phi tương lai đó sao?" Giọng nói mang theo đắc ý, Sở Lan Ngạo tặc tặc cười với Sở Lan Hạo.

"Trẫm nói như vậy là để bịt miệng đám người kia thôi. Trẫm hỏi đệ, nếu như không nói như vậy, thì không phải Vũ Nhi sẽ bị bọn họ xầm xì bàn tán sao? Vì vậy, đó là cách nói tốt nhất, Trẫm không muốn Tiểu Vũ bị phiền toái. Cho nên, Trẫm sẽ tạm thời không có viết chỉ hủy hôn của hai người ra. Nhưng mà chỉ là tạm thời thôi, bởi vậy đệ đừng nên vui mừng quá." Sở Lan Hạo vừa nói với Sở Lan Ngạo, vừa sửa san lại góc áo của mình.

"Huynh muốn làm gì thì tùy huynh. Bộ huynh tưởng, phải có ý chỉ của huynh, thì đệ mới có thể cưới Vũ Nhi sao? Không có chỉ của huynh, thì chắc chắn đệ cũng sẽ cưới được nàng." Dù sao mình cùng Vũ Nhi tới Vân Lai Cốc ở rất lâu, nên sẽ có nhiều thời gian ở cạnh nàng hơn hoàng huynh, có thể cùng nàng bồi dưỡng tình cảm. Như vậy, còn sợ gì không cưới được nàng chứ!

Nhìn thấy được một tia gian xảo và đắc ý lưu chuyển trong mắt của Sở Lan Ngạo, Sở Lan Hạo liền biết được hắn đang nghĩ gì. Cho nên "Đệ không được cùng Tiểu Vũ tới Vân Lai Cốc!"

Đang trong cơn mộng tưởng sẽ cùng với Tư Đồ Tuyết Vũ vui vẻ và ngọt ngào trao dồi tình cảm với nhau ở Vân Lai Cốc, nghe được câu nói của Sở Lan Hạo, Sở Lan Ngạo liền mất hứng, đen mặt nhìn hắn "Sao đệ lại không thể cùng nàng đi chứ?"

"Triều đình gần đây có rất nhiều việc, đệ phải ở lại giúp huynh xử lý." Ngữ khí rất nghiêm túc, Sở Lan Hạo đoan chính nhìn vào Sở Lan Ngạo mà nói.

Nếu đổi lại lúc trước, thì chắc chắn Sở Lan Ngạo sẽ tin. Nhưng mà giờ đây, trong lúc hai người đang cùng đấu tranh theo đuổi Tư Đồ Tuyết Vũ, thì làm sao Sở Lan Ngạo có thể tin là hắn đang nói thật đây?

Vì vậy, Sở Lan Ngạo hơi híp mắt lại nhìn vào Sở Lan Hạo "Hoàng huynh, huynh đừng quên lời chúng ta đã nói ngày hôm qua!" Ý của hắn là, hôm qua hắn đã nói với Sở Lan Hạo là không được dùng quyền của một vị Vua mà sử dụng ám chiêu.

"Ta là nói thật!" Vẻ mặt của Sở Lan Hạo còn thật sự rất nghiêm túc mà nhìn Sở Lan Ngạo, nhưng trong mắt của hắn lại chợt lóe mà qua một tia sáng khác thường.

"Hoàng huynh, khi huynh nói thật và nói nghiêm túc, huynh sẽ không xưng là "ta" với đệ." Sở Lan Ngạo cười tà mị nhìn Sở Lan Hạo.

"Ta...Trẫm nói đệ không được đi, thì đệ không được phép đi!" Sở Lan Hạo bị vạch trần, cho nên đã cứng rắn không cho Sở Lan Ngạo đi Vân Lai Cốc.

"Đệ nhất định phải đi!" Sở Lan Ngạo cũng không chịu thua trước hắn, nên kiên quyết muốn đi.

"Không được đi!"

"Đệ sẽ đi!"

"Ai cho phép đệ đi?"

"Đệ tự mình đi, không cần huynh cho phép."

"Trẫm là Hoàng Thượng."

"Huynh là Hoàng Thượng thì sao?"

"Huynh là Hoàng Thượng, thì đệ phải nghe huynh nói."

"Cái gì cũng có thể nghe, nhưng trên tình trường thì miễn đi."

"Đệ phải nghe ta."

"Không nghe."

'Đệ dám?"

"Ai nói đệ không dám!"

"Hưm___! Hoàng Thượng, Vương gia! Hai người có thể nghe lão phu nói một câu hay không?" Trong lúc Sở Lan Hạo và Sở Lan Ngạo không giữ thể diện mà đấu võ miệng với nhau trước mặt mọi người, thì Vân Lai Tử ho nhẹ một tiếng mà chen ngang cuộc đấu của hai người.

Nghe vậy, hai người liền dừng lại. Nhìn thấy mọi người đều dùng ánh mắt kỳ lạ mà nhìn mình, hai người đều có một chút ngượng ngùng và mất mặt mà quay mặt sang hướng khác, để điều chỉnh lại nét mặt.

Sau đó, Sở Lan Hạo cười nhạt nhìn vào Vân Lai Tử "Vân Cốc chủ muốn nói gì?"

"Vân Lai Cốc từ trước tới giờ, không cho người lạ vào. Lần này, là vì đệ tử của lão phu cầu xin, nên lão phu mới phá lệ để cho tứ tiểu thư vào. Vì vậy, Hoàng Thượng chỉ có thể cho người đưa tứ tiểu thư tới cửa Cốc mà thôi." Vân Lai Tử vuốt râu và nói rõ ràng cho Sở Lan Hạo nghe về quy định từ trước tới nay của Vân Lai Cốc.

"Vậy à! Nếu vậy thì Trẫm sẽ cho Tư Đồ ái khanh đưa Tiểu Vũ đi." Giọng nói mang theo đắc ý, khóe miệng cười khẽ, Sở Lan Hạo thâm ý nhìn Sở Lan Ngạo một cái, rồi mới nhìn sang Tư Đồ Thanh Vân.

"Hạ thần đã biết, thưa Hoàng Thượng!" Tư Đồ Thanh Vân cúi đầu vâng lệnh với Sở Lan Hạo.

"Đệ đừng nhìn Trẫm, Trẫm biết đệ muốn nói gì! Nhưng mà, chuyện bây giờ chúng ta cần phải làm đó là, phải tìm cho được Băng Tuyết Liên. Đệ chỉ muốn nghĩ tới chuyện nhỏ, mà quên đi chuyện tìm thuốc cho Tiểu Vũ sao?" Sở Lan Hạo không cho Sở Lan Ngạo có cơ hội nói ra, thì đã chặn ngang hắn.

Nghe vậy, Sở Lan Ngạo mới giật mình nhớ tới việc tìm Băng Tuyết Liên, vì vậy hắn mới buông tha cho việc muốn đưa Tư Đồ Tuyết Vũ tới Vân Lai Cốc. Vẻ mặt của hắn nghiêm chỉnh nhìn vào Sở Lan Hạo "Đệ hiểu rồi! Đệ sẽ ở lại đây, cùng huynh nghĩ ra cách nhanh nhất tìm được Băng Liên Tuyết."

"Ừm!" Sở Lan Hạo vừa lòng, nên gật đầu với Sở Lan Ngạo. Sau đó, hắn quay sang nhìn Vân Lai Tử "Vân Cốc chủ, ông có từng nhìn thấy Băng Tuyết Liên chưa?"

"Lão phu đã nhìn thấy nó một lần, vào hai mươi lăm năm trước. Lúc đó, lão phu có duyên gặp được Băng Tuyết Liên, là nhờ vào sư phụ của lão phu. Ông ấy đã đích thân tới Băng Liên Quốc, bỏ ra năm năm, mới có thể tìm được nó." Vân Lai Tử hơi thở dài mà nói, bởi vì ông ấy đang lo lắng, sẽ mất thời gian rất lâu mới tìm được Băng Tuyết Liên. Sau đó, ông ta lại nói thêm "Lúc đó, sư phụ của lão phu tìm nó, là để giả độc cho con gái của ông ấy."

"Năm năm sao? Vân Cốc chủ, Thượng Quan thần y đã cùng với bao nhiêu người đi tìm Băng Tuyết Liên vậy?" Tư Đồ Thanh Vân kinh ngạc và hơi nhíu mày nhìn vào Vân Lai Tử.

"Sư phụ của lão phu chỉ đi một mình." Vân Lai Tử trả lời ông ta.

"Ông ta đi một mình thì mất năm năm. Vậy nếu Trẫm phái một trăm người đi, thì thời gian sẽ rút ngắn lại rất nhiều." Sở Lan Hạo đứng lên và đi sang phía bàn trà ngồi xuống, Lý Toàn cũng đi qua theo, rót trà cho hắn uống.

"Một trăm người sao?! Hoàng Thượng, theo hạ thần nghĩ, chúng ta phái ít người đi là được rồi. Băng Tuyết Liên nằm ở Băng Liên Quốc, chúng ta phái nhiều người đi qua đó, thần e là, họ sẽ nghĩ chúng ta sang nước họ có mục đích gì đó. Như vậy, nhất định sẽ ảnh hưởng tới bang giao của hai nước." Tư Đồ Thanh Vân đi qua bên bàn trà, nói ra suy nghĩ của ông ấy với Sở Lan Hạo.

Sở Lan Hạo suy nghĩ về lời ông ta nói, rồi mới nhìn sang ông ta, hơi nhíu mày nói "Ái khanh nói cũng rất đúng. Nhưng mà, nếu Trẫm cho ít người đi tìm, thì sẽ kéo dài thời gian tìm kiếm Băng Tuyết Liên. Như vậy, Tiểu Vũ sẽ rất lâu mới có thể giải được độc." Sau đó, hắn nhìn qua Vân Lai Tử "Vân Cốc chủ, Tiểu Vũ kéo dài được bao lâu vậy? Nếu lâu quá, nàng có thể gặp nguy hiểm hay không?"

"Tứ tiểu thư chỉ có thể kéo dài được một năm mà thôi." Vân Lai Tử cùng với Tư Đồ Anh Tuấn, Bắc Cung Khuynh Thành và Tây Môn Thanh Đình đi qua bên bàn trà. Vân Lai Tử vừa đi vừa trả lời câu hỏi của Sở Lan Hạo. Sau đó, ông ta rất tự nhiên mà ngồi xuống cùng bàn với hắn.

"Một năm sao?"

"Một năm!"

"Chỉ có một năm thôi sao?"

"Sao ngắn vậy?"

"Chỉ một năm?"

Tư Đồ Thanh Vân, Sở Lan Hạo cùng với Tư Đồ Anh Tuấn, Tây Môn Thanh Đình và Bắc Cung Khuynh Thành đều cùng lo lắng mà thốt lên, khi nghe được câu nói của Vân Lai Tử.

Duy chỉ có Sở Lan Ngạo. Hắn im lặng mà mang theo vả mặt và ánh mắt vô cùng lo lắng, đi tới ngồi xuống bên mép giường, đau lòng nhìn vào Tư Đồ Tuyết Vũ.

"Đúng vậy! Lão phu chỉ có có thể kéo dài mạng sống của tứ tiểu thư, trong một năm thôi. Nếu trễ thời gian một năm chỉ một ngày, thì tứ tiểu thư sẽ mất mạng." Vân Lai Tử vuốt râu và gật đầu một cái, sau đó ông ta bày ra vẻ mặt rất trầm trọng mà nhìn lướt qua mọi người.

"Trẫm mặc kệ Băng Liên Quốc có hiểu lầm hay không, Trẫm cũng phải phái một trăm người đi tìm kiếm Băng Tuyết Liên. Nếu một trăm người không đủ, thì Trẫm sẽ phái thêm người đi tìm. Trẫm nhất định sẽ bắt bọn họ tìm cho bằng được Băng Tuyết Liên, trước thời hạn một năm." Nghe ông ta nói như vậy, Sở Lan Hạo liền không cần suy nghĩ tới bang giao hai nước, quyết định làm theo ý mình.

"Không thể được, thưa Hoàng Thượng!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net