Chương 73. Tìm Được Băng Tuyết Liên.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 73. Tìm Được Băng Tuyết Liên.

"Không thể được, thưa Hoàng Thượng!" Tư Đồ Thanh Vân lập tức lên tiếng can ngăn Sở Lan Hạo.

"Trẫm đã quyết định rồi, ái khanh đừng nói gì thêm nữa! Chẳng lẽ, ái khanh không lo lắng cho mạng sống của con gái mình hay sao?" Sở Lan Hạo lãnh mặt nhìn vào Tư Đồ Thanh Vân.

"Hạ thần sao có thể không lo lắng cho con gái mình được chứ? Nhưng mà Hoàng Thượng, quốc gia xã tắc phải làm trọng trước. Nếu chỉ vì mạng sống của con gái thần, mà làm cho đất nước lâm nguy, thì thần sẽ rất hổ thẹn với Tiên Đế, hổ thẹn với liệt tổ liệt tông của Tư Đồ gia, hổ thẹn với dân chúng của Sở Lan Quốc chúng ta." Tư Đồ Thanh Vân nói ra hết câu nói, thì lòng đã đau như cắt, liếc mắt nhìn sang Tư Đồ Tuyết Vũ, hai mắt của ông ta đã đỏ hoe vì cảm thấy thiệt thòi cho nàng.

Khi nghe ông ta nói vậy, chưa đợi Sở Lan Hạo nói, Sở Lan Ngạo đã lên tiếng "Hoàng huynh, đệ sẽ cùng với ám vệ của đệ và đại nội mật thám của huynh, sang Băng Liên Quốc tìm Băng Tuyết Liên cho Vũ Nhi."

Đại nội mật thám là những thị vệ ngự tiền tinh anh, được huấn luyện để bảo vệ an toàn và đi dò thám tin tức cho Hoàng Đế. Họ cũng giống như những ám vệ, nhưng ám vệ thì làm việc ở trong tối, còn bọn họ thì làm việc ở ngoài sáng.

"Ta sẽ cùng đi với huynh." Ngữ khí rất nghiêm túc và quyết tâm, Tư Đồ Anh Tuấn nhìn sang Sở Lan Ngạo.

"Ta cũng sẽ đi với hai người." Nói ra ý nghĩ trong lòng, Bắc Cung Khuynh Thành cười nhạt nhìn lướt sang Sở Lan Ngạo và Tư Đồ Anh Tuấn.

"Ta cũng đi! Bốn chúng ta là cùng một nhóm, sao có thể thiếu ta được chứ?" Tây Môn Thanh Đình cũng quyết định đi chung, bởi vì bọn họ luôn cùng làm việc và giúp đỡ lẫn nhau.

Nghe vậy, Sở Lan Ngạo gật đầu, vui vẻ nhìn lướt qua bạn họ "Ừm, chúng ta nhất định sẽ tìm được Băng Tuyết Liên!"

Sở Lan Hạo nghe bọn họ nói như vậy, cũng mang theo hy vọng và nhìn sang Sở Lan Ngạo "Đệ tính khi nào xuất phát?"

"Đợi Vũ Nhi xuất phát đi Vân Lai Cốc, thì đệ sẽ lập tức lên đường đi Băng Liên Quốc." Sở Lan Ngạo trả lời hắn.

"Ừm, vậy đệ hãy dẫn theo hai mươi đại nội mật thám của huynh đi cùng đi." Sở Lan Hạo đưa lệnh bài điều động đại nội mật thám đưa cho Sở Lan Ngạo, trên lệnh bài có khắc hình một đóa hoa Tử Lan, là biểu tượng của Sở Lan Quốc.

Bốn Quốc gia phân biệt Đông_Mộ Thiên, có biểu tượng trên Quốc kỳ là ngọn lửa màu đỏ, Nam_Sở Lan, có biểu tượng là một đóa hoa Tử Lan. Tây_Yên Hà, có biểu tượng là hình mặt trăng khuyết, còn Bắc_Băng Liên, có biểu tượng là một đóa Bạch Liên.

"Bẩm Hoàng Thượng, có thư từ biên quan chuyển tới!"

Sở Lan Ngạo vừa lấy qua lệnh bài của Sở Lan Hạo đưa, thì ngoài cửa Lan Dĩ Cung có tiếng nói của Tần Giang vọng vào. Nghe là tin tức từ biên quan, Sở Lan Hạo liền nhìn sang Lý Toàn.

Lý Toàn nhìn thấy, lập tức cúi đầu với hắn một cái liền đi ra ngoài.

Vừa nghe tin biên quan truyền tới, sắc mặt của Sở Lan Hạo, Sở Lan Ngạo và Tư Đồ Thanh Vân cũng chuyển sang trầm trọng. Bởi vì, đây là thời buổi hòa bình, nếu đột nhiên có tin tức từ biên cương chuyển tới, thì nhất định là có sự biến.

"Hoàng Thượng vạn..."

"Miễn đi! Mau trình thư lên cho Trẫm." Miễn cho Tần Giang thi lễ với mình, Sở Lan Hạo muốn nhìn thấy thư ngay lập tức.

Tần Giang nghe vậy thì đứng lên và đem thư ở trong tay, hai tay dâng lên cho Sở Lan Hạo.

Sở Lan Hạo cầm thư trong tay liền mở ra xem thư ở bên trong, sắc mặt của hắn lúc đầu hơi trầm trọng, nhưng không hiểu sao, khi xem thư thì mặt hắn liền chuyển sang rất vui vẻ.

Thấy vậy, Sở Lan Ngạo liền hiếu kỳ nên đi lại gần hắn, lên tiếng hỏi "Trong thư nói gì vậy, hoàng huynh?"

Nghe vậy, Sở Lan Hạo liền đưa thư qua cho hắn xem, khóe miệng của hắn vẫn đang cười tươi vì vui mừng.

Lý Toàn và Tư Đồ Thanh Vân rất hiếm khi thấy tâm trạng của Sở Lan Hạo vui vẻ như vậy, hai người cũng lập tức nổi lên lòng hiếu kỳ, rất muốn biết được trong thư đó là viết cài gì.

"Ha ha ha____" Sở Lan Ngạo xem xong thư thì đột nhiên cười lớn ra tiếng, làm cho Tư Đồ Anh Tuấn, Bắc Cung Khuynh Thành, cùng với Vân Lai Tử và Tây Môn Thanh Đình cũng nổi lên lòng tò mò.

Tư Đồ Anh Tuấn nhịn không được, mở miệng hỏi "Trong thư viết gì, mà làm cho huynh cười lớn như vậy dạ?"

"Thư này là do Trấn Bắc biên cương tướng quân truyền về. Trong thư nói là, Băng Liên Quốc lần này tới tham gia sinh thần của hoàng huynh, sẽ mang theo hai phần đại lễ. Một trong đó là Băng Tuyết Liên. Huynh nói đi, chuyện như vậy không đáng để ta vui mừng sao?" Trong giọng nói không che dấu được vui mừng, khóe miệng của Sở Lan Ngạo vẫn cong lên không ngừng.

"Thiệt sao!?" Tựa hồ tưởng mình đang nghe lầm, Tư Đồ Anh Tuấn liền kích động hỏi lại.

"Thiệt! Huynh coi đi." Sở Lan Ngạo cũng không ngại đây là mật báo của triều đình, trức tiếp đưa thư qua cho Tư Đồ Anh Tuấn xem.

Sở Lan Hạo thấy vậy cũng không có trách, hai mắt hắn liền đảo nhìn sang Tư Đồ Tuyết Vũ, trong lòng nói thầm: Tiểu Vũ, nàng được cứu rồi! Sau khi nàng tỉnh lại, ta nhất định sẽ không để cho nàng chịu bất kỳ thương tổn nào nữa đâu!

"Ha ha ha___Vũ Nhi có thuốc giải rồi! Cha, Vũ Nhi có thuốc giải rồi! Vũ Nhi có thuốc giải rồi!" Tư Đồ Anh Tuấn xem xong thư, kích động thay phiên nắm tay Tây Môn Thanh Đình, Tư Đồ Thanh Vân và Bắc Cung Khuynh Thành, không ngừng lập đi lập lại một câu nói. Khóe miệng của hắn cười tươi, vẻ mặt thì vui vẻ nhưng hai mắt của hắn lại có nước mắt chảy xuống. Đây chính là vui quá mà khóc.

"Đúng vậy, đúng vậy! Vũ Nhi sẽ rất mau được tỉnh lại." Tư Đồ Thanh Vân cũng lão lệ tung hoành, dùng tay áo lau nước mắt.

"Từ Băng Liên Quốc tới Lan Thành sẽ mất gần ba tháng, như vậy, lão phu sẽ mang tứ tiểu thư tới Vân Lai Cốc hai tháng, dùng thuốc trong Cốc làm cho tỉnh dậy. Sau đó, lão phu sẽ mang cổ trở về Tướng Quân phủ, để đợi Băng Tuyết Liên đến, chữa hết độc trong người của cổ." Nãy giờ vẫn im lặng không nói, Vân Lai Tử đột nhiên lên tiếng, trong mắt của ông ấy cũng mang theo ý cười. Bởi vì, ông ấy đang vừa bất ngờ vừa vui mừng khi nghe được tin tức vừa rồi.

Nghe vậy, Sở Lan Hạo lập tức mở miệng "Tiểu Vũ có thể tỉnh lại, khi chưa giải được độc sao?"

"Đúng vậy, lão phu sẽ dùng bí phương tổ truyền của lão phu, làm cho tứ tiểu thư tỉnh lại." Vân Lai Tử trả lời hắn một câu, liền làm cho vẻ mặt của tất cả mọi người ở đây đều vui mừng.

"Tốt quá rồi!" Tư Đồ Anh Tuấn vui mừng thốt lên.

Sở Lan Ngạo gật đầu, mỉm cười nói với Tư Đồ Anh Tuấn "Ừm, quả thật là quá tốt rồi! Ta cứ tưởng, phải đợi tới ba tháng sau, mới có thể gặp được Vũ Nhi." Sau đó, hắn chợt nhớ tới điều gì nên quay người lại, mày kiếm hơi nhíu lại nhìn vào Sở Lan Hạo "Hoàng huynh, về phần đại lễ thứ hai, huynh có nghĩ tới là gì hay không?" Bởi vì trong thư chỉ nói tới Băng Tuyết Liên, mà không có nhắc tới đại lễ thứ hai.

Nghe vậy, Sở Lan Hạo cũng trầm ngâm suy nghĩ. Lát sau, hắn nhàn nhạt nói "Rất có thể là cầu thân! Ta nghe nói, tam công chúa của Băng Liên Quốc là đệ nhất mỹ nữ. Dung mạo khuynh thành, đa tài đa ngại, thông minh mà lại dịu dàng như nước nữa."

Nghe Sở Lan Hạo nói vậy, mọi người đều gật đầu. Bởi vì bọn họ đều nghĩ tới, Băng Liên Quốc, nhất định sẽ đem công chúa xinh đẹp nhất sang cầu thân, là món đại lễ thứ hai cho Sở Lan Hạo.

Bởi vì, hai năm trước, cũng ở ngày sinh nhật của Sở Lan Hạo, Băng Liên Quốc có đề tới chuyện cầu thân. Lúc đó, tam công chúa của bọn họ chỉ mới có mười ba tuổi. Năm nay, nàng ta đã tới tuổi cập kê, rất có thể bọn họ sẽ thực hiện việc cầu thân với Sở Lan Hạo.

Không chỉ bọn họ nghĩ như vậy, mà ngay cả ai kia đang nằm trên giường cũng đang nghĩ như vậy.

Sở Lan Hạo chết bầm! Sở Lan Hạo khốn kiếp! Lúc nãy còn mà đặt khóc lóc cầu xin ta tỉnh dậy, bây giờ thì đã miệng lưỡi trơn chu khen người con gái khác rồi. Đúng là đồ khốn mà! Háo sắc! Đáng ghét! Chết tiệt!

'Con đang ghen sao? Ta nhìn thấy sắc mặt của con rất khác thường, khi nghe Sở Lan Hạo nhắc tới tam công chúa của Băng Liên Quốc.' Trong lúc Tư Đồ Tuyết Vũ đang mắng chửi Sở Lan Hạo ở trong lòng, thì nghe được giọng nói của Vân Lai Tử truyền vào nội tâm của mình.

Đây là Thiên Âm Truyền Tâm, một loại võ công bí truyền của Thượng Quan Thiên Hành. Nó khác với truyền âm của các cao thủ võ lâm ở chỗ, truyền âm bình thường, thì phải dùng nội lực để truyền. Nhưng, Thiên Âm Truyền Tâm thì chỉ dùng ý nghĩ và nội tâm truyền cho đối phương.

Tư Đồ Tuyết Vũ tuy không phải là đệ tử của Vân Lai Tử, nhưng nàng đã được Hồng Liên Tuyết âm thầm lén dạy cho nàng. Nên bây giờ, khi nghe được Vân Lai Tử dùng Thiên Âm Truyền Tâm nói với mình, nàng hơi chấn động một chút, sau đó dùng nội tâm truyền lại cho ông ta 'Vân gia gia, ngài...đã biết rồi sao'

'Khi ta bắt mạch cho con, thì ta đã biết rồi. Con yên tâm đi, con và Tuyết Nhi sớm muộn gì cũng thành thân, nó truyền Thiên Âm Truyền Tâm cho con cũng không sao cả, ta sẽ không trách phạt nó đâu! Nhưng mà, con đang ghen phải không?' Cảm giác được nội tâm của Tư Đồ Tuyết Vũ đang phập phòng vì lo lắng, nên Vân Lai Tử nói lời làm cho nàng yên tâm và hỏi lại câu hỏi lúc nãy.

'Con không có! Ai nói con ghen chứ? Chẳng qua, con chỉ cảm thấy hắn rất háo sắc mà thôi.' Tư Đồ Tuyết Vũ không ngừng biện minh, nhưng có một tia tình cảm khác thường xẹt qua trong lòng nàng, mà nàng vẫn chưa cảm nhận được mà thôi.

'Con...aiiiiii___! Chuyện của bọn trẻ tụi con, ta sẽ không can thiệp. Miễn sao, con cảm thấy mình làm đúng là được rồi!' Vân Lai Tử cũng không muốn khơi mào nhiều về vấn đề tình cảm của bọn họ, để cho bọn họ tự mình giải quyết. Bởi vì ông ta biết, nhân duyên của Tư Đồ Tuyết Vũ không giống với người thường.

Lúc đầu, khi gặp được nàng hai năm trước, ông ta đã âm thầm bói một quẻ về nhân duyên cho nàng. Trong quẻ nói: Phương Hoàng mắc đọa_ Túc thế nhân duyên_Chuyển kiếp lai sinh_ Phục lai tiền kiếp_Phượng giáng dị thế_Ủng thập thất phu. Cho nên, ông ta biết được, số của nàng là có được mười bảy người phu quân và tiền thế của nàng, cũng không tầm thường.

'Vân gia gia, như vậy là chúng ta không cần tới Băng Liên Quốc tìm Băng Tuyết Liên rồi. Bởi vì, đã có người tự tay dâng tới cho chúng ta.'

'Phải đó! Cho nên, con có thể an tâm đi hoàn thành lời hứa của con, và giải quyết chuyện hội nghị võ lâm đi.'

'Dạ biết!'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net