Chương 74. Cùng Ngủ Long Sàng ( 1 ).

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 74. Cùng Ngủ Long Sàng ( 1 ).

"Vân Cốc chủ, ở trong Cốc của ông, có con gái không?" Nhìn thấy Vân Lai Tử cứ đứng yên, im lặng không nói, Tư Đồ Anh Tuấn đưa tay giật giật tay áo của ông ta.

"Hả? Ờ, Vân Lai Cốc của lão phu chỉ có nam, không có nữ." Bởi vì đang dùng nội tâm nói chuyện với Tư Đồ Tuyết Vũ, nên Vân Lai Tử hơi bị giật mình khi bị Tư Đồ Anh Tuấn giật tay áo. Sau đó, ông ta liền trấn định lại mà trả lời hắn.

"Không có con gái sao? Vậy...vậy ai sẽ chăm sóc sinh hoạt hàng ngày cho Vũ Nhi?" Tư Đồ Anh Tuấn nghi hoặc hỏi Vân Lai Tử.

"Đương nhiên là đệ tử của lão phu rồi! Hai đứa nó là 'bạn tốt' mà." Ngữ khí rất thản nhiên, Vân Lai Tử mỉm cười nhìn Tư Đồ Anh Tuấn. Vẻ mặt của ông ta rất bình thản và tự nhiên, giống như quan hệ giữa Hồng Liên Tuyết và Tư Đồ Tuyết Vũ thật sự là 'bạn tốt' với nhau vậy.

Nghe vậy, lập tức có ba giọng nói khác nhau vang lên cùng một lúc. Trong giọng nói mang theo nồng đậm vị dấm chua ghen tuông.

Tư Đồ Anh Tuấn nói "Không được!"

Sở Lan Hạo nói "Trẫm không cho phép!"

Sở Lan Ngạo nói "Không có cửa đâu!"

"Tứ tiểu thư là con gái, sao có thể để cho con trai chăm sóc được chứ?!" Thật bất ngờ, Bắc Cung Khuynh Thành cũng không đồng ý, mày kiếm của hắn hơi nhíu lại, hai mắt lạnh nhạt nhìn vào Vân Lai Tử.

"Phải đó! Ta nghĩ là, nên để cho Anh Nhi đi theo, để chăm sóc cho Tuyết Vũ tiểu thư đi." Tây Môn Thanh Đình cũng gật đầu đồng ý với Bắc Cung Khuynh Thành, lên tiếng nói ra suy nghĩ của mình. Vẻ mặt của hắn hơi khác thường, ngữ khí cũng khác với thường ngày, có mang theo một chút bực mình.

"Vân Cốc chủ, lời của Thanh Đình nói rất phải! Hay là, ngài cho phép nha hoàn của Vũ Nhi đi theo vào Cốc, để thuận tiện chăm sóc cho Vũ Nhi được hay không? Dù sao, Vũ Nhi vẫn là hoàng hoa khuê nữ, sao có thể..." Tư Đồ Thanh Vân ngập ngừng nói ra, ý của ông ấy là, Tư Đồ Tuyết Vũ vẫn là xử nữ, sao có thể để con trai chăm sóc sinh hoạt thường ngày được.

"Được rồi, lần này lão phu sẽ phá lệ một lần nữa, để cho nha hoàn của tứ tiểu thư đi theo vào Cốc!" Dù sao Anh Nhi cũng muốn đi theo Vũ nha đầu, chi bằng bây giờ lấy cái cớ này, để khỏi phải phiền phức tìm người giả trang thành nó, ở lại trong Tướng quân phủ.

"Đa tạ Vân Cốc chủ! Nếu sau này ngài có cần ta làm gì, ngài chỉ cần nói một tiếng, ta nhất định sẽ giúp ngài hết mình." Nghe được Vân Lai Tử đồng ý phá lệ một lần nữa, Tư Đồ Thanh Vân đưa cho ông ta một cái lời hứa, để báo đáp tri ân.

"Ha ha ha! Tướng quân không cần khách khí. Sở dĩ, lão phu làm mọi việc hôm nay, cũng là vì đệ tử của lão phu thôi. Nó cầu xin lão phu giúp tứ tiểu thư, lão phu há có thể không giúp chứ?" Vân Lai Tử cười ra tiếng, đưa tay lên vuốt râu, mang theo vẻ mặt như hoa cúc nở và ánh mắt thâm ý nhìn vào Tư Đồ Thanh Vân.

Lời này của Vân Lai Tử là có hai thâm ý. Thứ nhất, ông ta muốn nói với Tư Đồ Thanh Vân, ông ta không cần gì một cái lời hứa báo đáp ơn. Bởi vì, ông ta không muốn dính dáng tới người trong triều đình. Thứ hai, ông ta đem hết công lao ngày hôm nay, quy hết lên người của Hồng Liên Tuyết, để cho con đường cầu thân sau này của hắn có thể dễ dàng một chút.

"Ha ha ha___! Nếu có cơ hội gặp mặt, ta nhất định sẽ đích thân nói lời cảm ơn với Tuyết công tử." Nghe hiểu được thâm ý trong câu nói của Vân Lai Tử, Tư Đồ Thanh Vân cũng cười lớn ra tiếng, ngầm chấp nhận Hồng Liên Tuyết.

Ông ta nghĩ, dù sao để Tư Đồ Tuyết Vũ gả cho Hồng Liên Tuyết, sẽ tốt hơn để cho nàng gả cho người trong Hoàng gia. Bởi vì, Sở Lan Hạo và Sở Lan Ngạo đều có rất nhiều thê thiếp, không thể cho nàng có được hạnh phúc trọn vẹn.

Aiiiiiii____Đúng là cha mẹ chi tâm nha! Luôn luôn nghĩ tới hạnh phúc của con mình. Nhưng mà, chỉ vì một câu nói của Tư Đồ Thanh Vân, đã nhắc lên ba đào mãnh liệt trong lòng của rất nhiều mỹ nam tử đang có mặt ở Lan Dĩ Cung này.

Vì vậy, vẻ mặt của Sở Lan Hạo thâm trầm, ánh mắt lạnh lẽo nhìn vào Tư Đồ Thanh Vân "Tiểu Vũ chưa đủ mười lăm tuổi, có phải hay không, ái khanh?" Ngữ khí rất nhàn nhạt, nhưng lại tràn ngập thâm ý và lãnh ý.

"Hồi Hoàng Thượng, hai tháng nữa, Vũ Nhi mới vừa đủ mười lăm tuổi." Ngữ khí có một chút sợ hãi, Tư Đồ Thanh Vân cảm thấy lạnh sống lưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Sở Lan Hạo.

"Nếu vậy thì, Tiểu Vũ vẫn còn nhỏ. Cho nên, việc lấy chồng..." Nói không hết câu thì dừng lại, hai mắt của Sở Lan Hạo tà mị nhìn vào Tư Đồ Thanh Vân.

Ai cũng nghe ra được, ý của Sở Lan Hạo là nói, Tư Đồ Tuyết Vũ là chưa tới mười lăm tuổi, vẫn chưa thể lấy chồng. Cho nên, hai mắt bọn họ đều mở to, há hốc miệng nhìn vào Sở Lan Hạo.

Bọn họ đều tự nói trong lòng: Vị Hoàng Thượng vĩ đại này! Ngài đã quên là hai năm trước, khi người ta vừa tròn mười ba tuổi, thì ngài đã ban hôn người ta cho Ngạo vương gia hay sao? Giờ lại nói người ta còn nhỏ, chưa thể lấy chồng, không phải rất mâu thuẫn sao hả? Vả lại, cho dù là nam hay nữ thì chỉ cần vừa tròn mười ba tuổi, đều có thể cưới hoặc gả nha. Sao có thể nói là đủ mười lăm tuổi, mới có thể thành thân chứ!

"Hả? À, hạ thần đã hiểu, hạ thần sẽ không tự ý đàm luận việc lấy chồng của Vũ Nhi, khi nó chưa đồng ý!" Như vậy được rồi chưa nghe? Hoàng Thượng, ngài có thể hay không thu lại ánh mắt đáng sợ đó? Hạ thần tuổi tác đã cao, không thể chịu được không khí lạnh đâu nghe!

Trong khi Tư Đồ Thanh Vân đang hơi cúi đầu mà khóc thầm và ưu tư trong lòng, thì Sở Lan Ngạo thình lình lên tiếng nói. Và chỉ vì một câu nói này của hắn, làm cho tất cả người trong phòng đều hoảng sợ mở to mắt "Tối nay đệ sẽ ngủ ở đây."

"Cái gì? Đệ mới vừa nói cái gì?" Tựa hồ như nghe không hiểu lời của Sở Lan Ngạo nói, Sở Lan Hạo mở miệng hỏi lại, ánh mắt mang theo rất hiều nghi hoặc nhìn vào Sở Lan Ngạo.

"Đệ nói tối nay đệ sẽ ngủ ở đây. Ở tại Lan Dĩ Cung của huynh. Ở trên chiếc giường đó." Sở Lan Ngạo từng câu từng câu nói ra, để tăng thêm hiệu suất người nghe, hắn còn nói hơi lớn tiếng và còn đưa ngón trỏ chỉ về Long sàng mà Tư Đồ Tuyết Vũ đang nằm.

Vừa nghe hắn nói xong, mọi người đều đưa đầu trố mắt nhìn vào hắn, sau đó Sở Lan Hạo lập tức đứng lên, đi tới sát bên người của Tư Đồ Anh Tuấn. Tiếp theo Sở Lan Hạo, Tư Đồ Anh Tuấn cùng với Bắc Cung Khuynh Thành, Tây Môn Thanh Đình và Tư Đồ Thanh Vân, Lý Toàn giống như là gặp phải ma vậy, tất cả đều lui cách xa hắn, lui_lui_lui tới hơn mười bước chân. Và đồng thời, cùng một loạt đưa tay lên lau lau mồ hôi trên trán, chỉ có duy nhất Vân Lai Tử, ông ta đi qua ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường.

Sở Lan Hạo giật giật khóe miệng, hai mắt mở to nhìn vào Sở Lan Ngạo, gian nan mở miệng "Tam...tam đệ, đệ...không bị gì chứ? Đệ cảm thấy chỗ nào không được khỏe sao? Hay là, để ta gọi thái y tới bắt mạch cho đệ."

"Phải đó Ngạo, huynh có chỗ nào không được bình thường vậy?" Tư Đồ Anh Tuấn cười cười gượng nhìn Sở Lan Ngạo.

"Huynh mau nói ra đi!" Bắc Cung Khuynh Thành chân thành khuyên nhũ hắn.

"Huynh đừng sợ, cho dù huynh bị bệnh gì, chúng ta cũng vẫn luôn làm bạn bên cạnh huynh mà." Tây Môn Thanh Đình mang theo ánh mắt quan tâm nhìn vào Sở Lan Ngạo.

"Phải đó Vương gia, ngài mau nói đi nha! Trị bệnh sớm một chút mới tốt nghe." Tư Đồ Thanh Vân cũng đem ra một bộ dáng trưởng bối mà quan tâm hắn.

"Phải đó Vương gia, nếu cứ dấu bệnh, sẽ ngày một nặng thêm nha!" Lý Toàn mang theo ánh mắt thương tiếc nhìn vào Sở Lan Ngạo, giống như là hắn sẽ lập tức 'hương tiêu ngọc vẫn' vậy.

Thấy vậy, sắc mặt của Sở Lan Ngạo từ bình thường chuyển sang kinh ngạc, sau đó chuyển sang xanh mét và cuối cùng là đen thui, hắn bạo rống ra tiếng "Các người...các người...các người điên hết rồi hả? Ta có chỗ nào không được khỏe sao? Ta có chỗ nào có dấu hiệu bị bệnh sao? Sao lại nhìn ta với ánh mắt đáng thương như vậy chứ, bộ ta sắp chết hay sao hả?"

Nhìn thấy hắn như muốn nổi điên, mọi người lại càng hoảng sợ hơn nữa. Tư Đồ Anh Tuấn cùng với Bắc Cung Khuynh Thành và Tây Môn Thanh Đình ba mặt nhìn nhau, mắt thì mở to tròn mắt lên và càng lúc càng tròn, càng tròn.

Tư Đồ Anh Tuấn thì thầm với Bắc Cung Khuynh Thành "Có phải là do lần trước, huynh ấy bị té xuống thác nước ở Lạc Các hay không dạ?"

"Phải đó, rất có thể là bị đập trúng đầu đó!" Tây Môn Thanh Đình cũng xầm xì to nhỏ với Bắc Cung Khuynh Thành.

"Rất có thể là vậy! Mấy huynh nhìn xem, Ngạo lúc nào cũng điềm tĩnh, tuy có khi nổi nóng nhưng rất ít. Nhưng mà mấy hôm nay, ta thấy Ngạo rất khác thường." Bắc Cung Khuynh Thành nhìn nhìn về phía Sở Lan Ngạo, rồi đảo mắt lại nhìn Tây Môn Thanh Đình và Tư Đồ Anh Tuấn và cùng bọn họ thì thầm.

"Rất hay nổi nóng." Tây Môn Thanh Đình gật đầu một cái, đưa ngón trỏ thon dài lên sờ sờ cằm.

"Thích làm nũng nữa." Tư Đồ Anh Tuấn đưa đầu sát vào hơn, tiếp tục nói xấu Sở Lan Ngạo.

"Hả! Làm nũng? Huynh ấy làm nũng với ai vậy?" Tây Môn Thanh Đình ngạc nhiên mở to mắt, sau đó rất tò mò với câu nói của Tư Đồ Anh Tuấn.

"Còn ai nữa, thì là..." Ngữ khí hơi chua chua và ghen tị, Tư Đồ Anh Tuấn liếc xéo Sở Lan Ngạo một cái.

"A! Huynh đừng nói là..." Bắc Cung Khuynh Thành nói lời lập lờ, vẻ mặt hắn giống như là đã hiểu được.

"Tư Đồ Tuyết Vũ!" Nói tiếp câu nói của Bắc Cung Khuynh Thành, Tây Môn Thanh Đình đưa tay chỉ về phía người ngọc đang nằm trên giường, mắt thì nhìn vào Tư Đồ Anh Tuấn.

"Ừm! Mấy huynh không biết đâu, lần trước...đừng làm phiền, ta đang nói chuyện! Lần trước..." Tư Đồ Anh Tuấn tiếp tục uất ức vì ghen mà nói xấu Sở Lan Ngạo, nhưng giữa chừng lại bị một bàn tay khiều khiều lên vai. Nên hắn bực bội kéo cái tay đó xuống, không thèm nhìn và chuẩn bị nói tiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net