Chương 75. Cùng Ngủ Long Sàng ( 2 ).

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 75. Cùng Ngủ Long Sàng ( 2 ).

"Ừm! Mấy huynh không biết đâu, lần trước...đừng làm phiền, ta đang nói chuyện! Lần trước..." Tư Đồ Anh Tuấn tiếp tục uất ức vì ghen mà nói xấu Sở Lan Ngạo, nhưng giữa chừng lại bị một bàn tay khiều khiều lên vai. Nên hắn bực bội kéo cái tay đó xuống, không thèm nhìn và chuẩn bị nói tiếp.

Nhưng cái tay đó vẫn cứ khiều vai hắn hoài, bực bội quá hắn liền xoay người lại muốn chửi người "Lấy tay ra đi, khiều cái gì mà khiều!" Nhìn thấy được người khiều hắn là ai, hắn liền cười cười nhìn người đó "Hoàng Thượng, sao ngài lại khiều vai ta vậy?"

Sở Lan Hạo không có trả lời hắn, mà chỉ đưa ngón trỏ chỉ chỉ ngược về phía bên phải của hắn. Tư Đồ Anh Tuấn nhìn sang hướng của Sở Lan Hạo chỉ, thì thấy Sở Lan Ngạo mặt như hung thần ác sát nhìn chầm chầm hắn. Không! Phải nói là nhìn chầm chầm hắn cùng với Tây Môn Thanh Đình và Bắc Cung Khuynh Thành mới đúng.

"Mấy__huynh__mới__vừa__nói__gì?" Nghiếng răng nghiếng lợi, Sở Lan Ngạo gằng từng chữ từng chữ mà hỏi ba người họ.

Nghe vậy, ba người liền nhoẻn miệng cười gượng, từ từ lùi ra xa một chút nữa, vừa lùi vừa nói.

"Chúng ta có nói gì đâu nha!" Tư Đồ Anh Tuấn đưa khuỷu tay thúc thúc vào người của Bắc Cung Khuynh Thành.

"Phải đó, chúng ta chỉ đang đàm luận thôi." Bắc Cung Khuynh Thành cũng đưa khuỷu tay thúc thúc vào người của Tây Môn Thanh Đình.

"Phải đó, phải đó! Chúng ta chỉ là tán gẩu...à không! Là đàm luận, chúng ta đang đàm luận về sắc đẹp của tam công chúa của Băng Liên Quốc thôi. Phải không mấy huynh?" Tiếp tục chạy tội, Tây Môn Thanh Đình cười cười nhìn Tư Đồ Anh Tuấn và Bắc Cung Khuynh Thành.

"Phải, phải!" Bắc Cung Khuynh Thành vừa cười cười vừa gật đầu.

"Phải đó, phải đó!" Tây Môn Thanh Đình cũng gật đầu như gà mổ thóc, nói hùa theo.

"Vậy sao! Nhưng mà__lúc nãy ta nghe được__có ai đó đang nói ta là bị đập trúng đầu, hay nổi nóng và thích làm nũng nghe___!" Sở Lan Ngạo nghiếng chặt răng hơn, hơi híp mắt lại, dùng ánh mắt giết người nhìn ba người họ.

"Ha ha ha! Làm gì có chuyện đó chứ. Chắc là huynh nghe lầm rồi." Tây Môn Thanh Đình vừa nói, vừa đảo mắt nhìn quanh phòng, sau đó dừng tầm mắt ở hướng cửa sổ.

"Phải đó, phải đó! Chắc chắn là huynh nghe lầm rồi." Tư Đồ Anh Tuấn vừa nói vừa nhích người về hướng cửa sổ.

"Huynh đường đường là nam tử, sao có thể làm nũng được chứ? Chúng ta không phải nói huynh đâu." Bắc Cung Khuynh Thành cũng nhìn về hướng cửa sổ, còn đưa tay đẩy đẩy vào hai người kia nữa.

Lý do mà ba người đều cùng nhìn về hướng cửa sổ là sao? Là tại vì, Sở Lan Ngạo đang từng bước từng bước tới gần họ, sau lưng hắn là hướng ra cửa lớn, cho nên bọn họ nhìn về hướng cửa sổ là đang tìm đường thoát.

"Mấy huynh nói dối rất giỏi nghe, nói rất trơn chu, nói rất trôi chảy!" Sở Lan Ngạo từ từ đi tới, ba người kia từ từ nhích về hướng cửa sổ.

"Trơn chu với trôi chảy, không phải cùng một nghĩa sao?" Tây Môn Thanh Đình mang theo ánh mắt khó hiểu nhìn vào Bắc Cung Khuynh Thành.

"Đúng vậy." Bắc Cung Khuynh Thành nhíu mày nhìn lại hắn.

"Chúng ta làm gì có nói dối chứ, chúng ta nói thiệt mà!" Tư Đồ Anh Tuấn nhìn hai người và biện minh.

"Phải rồi!" Bắc Cung Khuynh Thành đồng ý với hắn.

"Đúng đó!" Tây Môn Thanh Đình cũng bè theo.

Nghe vậy, Sở Lan Ngạo hỏa bạo mà rống lớn lên "Mấy huynh muốn chết phải không___?!" Vừa dứt câu, hắn liền nhào qua phía ba người họ.

"Chạy__!" Tây Môn Thanh Đình dẫn đầu nhảy ra cửa sổ, tiếp theo đó là Tư Đồ Anh Tuấn và Bắc Cung Khuynh Thành.

Thấy vậy, Sở Lan Ngạo cũng nhảy ra theo "Mấy huynh đứng lại cho ta__!"

"Phù! Bọn họ cuối cùng cũng đi. Nếu họ mà đánh nhau ở đây, thì thần nghĩ, Lan Dĩ Cung của Hoàng Thượng chắc chắn sẽ giống như ngự hoa viên lúc trước vậy!" Lý Toàn thở phào nhẹ nhõm, đưa tay lau mồ hôi hột và tiến lại gần Sở Lan Ngạo.

"Khanh nói đúng! Bốn tên này mà đánh nhau ở đây, Trẫm sẽ tốn gấp ba lần tiền sửa ngự hoa viên hai năm trước." Hai mắt vẫn nhìn đăm đăm về hướng cửa sổ, Sở Lan Hạo như là đang nhớ về quá khứ.

"Lần đó, là ai khơi mào trước vậy? Lúc đó, ngự hoa viên chẳng khác gì bình địa!" Tư Đồ Thanh Vân cũng đang hồi tưởng lại trận đánh nhau khủng khiếp hai năm trước.

"Là Ngạo vương gia! Hình như...lý do là vì Tây Môn công tử nói ngài ấy bị nhược 'cái kia'." Vẻ mặt của Lý Toàn đang chăm chú nhớ lại chuyện đó, hai chân mày của ông ta nhíu chặt lại, đưa cây phất trần chống lên cằm mà suy nghĩ.

"Trẫm còn nhớ, sau trận đánh nhau đó, tam đệ liền kêu Trẫm ban cho nó thêm bốn người thiếp nữa, để chứng minh là nó không bị nhược." Sở Lan Hạo đi tới bên cửa sổ, đưa đầu nhìn xung quanh bên ngoài, tìm kiếm bóng dáng của bốn tên kia.

"Aiiii___! Vương gia luôn như vậy, nếu bị người khác nói cái gì, thì sẽ lập tức chứng minh cho người ta thấy là mình không phải vậy. Cái đó vừa là ưu điểm, mà cũng vừa là khuyết điểm nghe." Tư Đồ Thanh Vân thở dài, nói ra suy nghĩ của mình.

"Trẫm cũng từng nghĩ tới! Tam đệ tuy là trí tuệ hơn người, anh dũng thiện chiến nhưng tính tình vẫn còn một ít trẻ con. Nếu để kẻ xấu bắt được điểm này, thì đệ ấy chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm." Sở Lan Hạo tuy là Hoàng Thượng, nhưng vẫn luôn quan tâm và yêu thương anh em của mình. Không giống như lời người ta nói, Đế Vương vốn là không màn huyết thống, vì tranh đoạt địa vị mà chém giết lẫn nhau.

"Thần cũng nghĩ giống như Hoàng Thượng! Hoàng Thượng, thần có ý này, có thể làm cho tính tình của Vương gia trưởng thành hơn, không biết Hoàng Thượng có muốn nghe hay không?" Tư Đồ Thanh Vân gật đầu tán thành với Sở Lan Hạo, tiếp theo đó ông ta cười bí hiểm nhìn vào hắn.

"Ái khanh cứ nói." Biết được nhất định là có ý hay, Sở Lan Hạo liền mỉm cười nhìn ông ta.

"Hoàng Thượng, ngài thấy Vương gia gần đây, có chỗ nào khan khác?" Tư Đồ Thanh Vân không có nói thẳng, mà là thần thần bí bí hỏi Sở Lan Ngạo.

"Tam đệ gần đây sao?" Tựa hồ như hơi bất ngờ khi nghe ông ta hỏi, Sở Lan Hạo hỏi lại, khi nhìn thấy ông ta gật đầu, hắn liền hơi nhíu mày lại nhìn sang hướng cửa sổ, bắt đầu suy nghĩ.

Lát sau, Sở Lan Hạo quay đầu lại, nhìn vào Tư Đồ Thanh Vân "Gần đây, ta thấy tính tình đệ ấy rất thất thường. Lúc trước, cho dù không vừa ý điều gì, cũng không dám cùng Trẫm tranh cãi. Nhưng hôm qua ở Thính Vũ Các, chỉ vì chuyện của Tiểu Vũ, mà đệ ấy đã lớn tiếng tranh cãi với Trẫm, còn xém chút nữa muốn đánh nhau nữa..." Nói tới đây, hắn bỗng dưng dừng lại, sắc mặt thay đổi như chợt hiểu ra điều gì, hắn mở miệng nói tiếp "Ý ái khanh là, muốn dùng Tiểu Vũ làm cho tam đệ thay đổi sao?"

Qủa nhiên là Hoàng Thượng, không cần mình nói trắng ra cũng biết! "Đúng vậy, thưa Hoàng Thượng!" Ngữ khí mang theo hài lòng, Tư Đồ Thanh Vân dùng ánh mắt tán thưởng và kính trọng nhìn vào Sở Lan Hạo.

Nghe vậy, Sở Lan Hạo lập tức lên tiếng phản bác "Không được, Trẫm phản đối!" Như vậy chẳng khác nào cho tam đệ có nhiều cơ hội ở bên Tiểu Vũ? Lúc đó, mình còn cơ hội để cạnh tranh dành được Tiểu Vũ sao? Cho nên, chuyện này mình không thể đồng ý được!

"Hoàng Thượng, hạ thần biết ngài đang nghĩ gì. Nhưng mà, Ngạo vương gia ngoài là một vương gia ra, còn là một người nắm trong tay một phần ba binh quyền, bảo vệ Sở Lan Quốc chúng ta. Nếu lỡ như có một ngày, ngài ấy bị người khác thốc cấy điều gì mà rơi vào mưu kế của kẻ gian. Thần e là..." Tư Đồ Thanh Vân cười nhẹ, sau đó phân tích nặng nhẹ cho Sở Lan Hạo nghe.

"Trẫm hiểu! Nhưng mà..." Sở Lan Hạo ngập ngừng muốn nói lại thôi.

Thấy vậy, Tư Đồ Thanh Vân liền mỉm cười, thâm ý nhìn vào Sở Lan Hạo "Hoàng Thượng sợ thua cuộc với vương gia đúng không?"

"Hả? Hưm__! Ừm, chuyện đó...sao ái khanh lại biết vậy?" Hơi kinh ngạc khi nghe câu nói của ông ta, Sở Lan Hạo lập tức ho khan một tiếng để che dấu cảm xúc, hơi ngượng ngượng hỏi lại ông ta.

"Ha ha ha! Xem ra, Tuấn Nhi không có nói dối! Hoàng Thượng, ngài làm cho Vũ Nhi giúp vương gia sửa lại tính tình, cũng có thể có thời gian tiếp cận Vũ Nhi nghe." Tư Đồ Thanh Vân tặc tặc cười nhìn Sở Lan Hạo.

Nghe ngữ khí nói chuyện mà biểu hiện của ông ta, lại rất giống Tư Đồ Tuyết Vũ. Quả nhiên là, cha nào con nấy! Một người là lão Hồ Ly, một người là tiểu Hồ Ly.

"Ý ái khanh là..." Sở Lan Hạo dùng ánh mắt như hiểu như không nhìn ông ta.

"Hoàng Thượng, sau khi Vũ Nhi giải độc, ngài có thể đưa Vũ Nhi tới Ngạo vương phủ, với lý do là để cho nó cùng với vương gia bồi đắp tình cảm trước khi thành thân. Tới lúc đó, Hoàng Thượng cũng có thể đến vương phủ, cùng vương gia bàn luận một số việc bí mật, mà tới thăm Vũ Nhi. Như vậy, chẳng phải vẹn cả đôi đường hay sao?" Nói xong, Tư Đồ Thanh Vân liền nhoẻn miệng cười như Hồ Ly.

"Hay! Rất hay! Ái khanh nói rất hay!" Khen liên tục ba lần, Sở Lan Hạo mỉm cười, dùng ánh mắt tán thưởng nhìn ông ta.

"Tạ ơn Hoàng Thượng khen ngợi!" Tư Đồ Thanh Vân hơi cúi đầu với Sở Lan Hạo.

Thấy vậy, Vân Lai Tử vừa ruốt râu, vừa nhìn về hướng bọn họ, dùng Thiên Âm Truyền Tâm nói với Tư Đồ Tuyết Vũ 'Vũ nha đầu, con bị cha con bán đứng rồi nghe!'

'Lão cha đang làm gì không biết nha?! Bộ nghĩ con chưa đủ phiền hay sao, mà lại tìm thêm phiền phức cho con vậy không biết nữa!' Tư Đồ Tuyết Vũ đang bức bối trong lòng.

'Ha ha ha! Rất có thể, cha con đang lập ra kế hoạch tuyển chồng cho con đó nghe!' Trong mắt của Vân Lai Tử lúc này, có nồng đậm ý cười.

'Tuyển cái gì mà tuyển chứ? Hai người bọn họ, một người thì có nhiều thê thiếp, phong lưu thành tánh, thích dạo thanh lâu. Còn một người thì có hậu cung giai lệ, bảy mươi hai phi tần. Con mà thèm lấy bọn họ sao? Họ có bằng được như Tuyết của con sao? Tuyết của con là một trích tiên mỹ nam nha! Chẳng những vậy, mà tim của chàng chỉ yêu có một mình con, không có phân ra nhiều tâm như bọn họ vậy.'

'Ha ha ha! Vũ nha đầu, có đôi khi, điều mà con chính mắt nhìn thấy và chính tai nghe thấy, chưa hẳn là sự thật đâu.'

'Ý của Vân gia gia là sao?'

'Sau này con sẽ tự động biết thôi! Tới lúc đó, mong là con suy nghĩ sáng suốt, đừng để mình phải hối tiếc là được rồi.'

'Aiiiii___! Vân gia gia, nếu như ngài còn nói thêm một câu 'Thiên cơ bất khả lộ' nữa, thì ngài sẽ trở thành một thầy tướng số đó nha!'

'Haha ha___! Nha đầu này, ta thiệt hết biết nói gì với con nghe!'    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net