Chương 77. Ngự Hoa Viên Lại Thành Bình Địa.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 77. Ngự Hoa Viên Lại Thành Bình Địa.

Theo như thường lệ, khi gần tới canh năm, Lý Toàn đi vào tẩm cung của Sở Lan Hạo để gọi hắn dậy sớm chuẩn bị thượng triều. Thông qua sa màn màu vàng che bên ngoài Long Sàng, ông ta nhìn thấy hai thân ảnh dán sát vào nhau, Sở Lan Hạo đang ôm chặt Tư Đồ Tuyết Vũ, ngủ rất an tường.

Bình thường, hễ canh giờ tới là Sở Lan Hạo sẽ tự động thức dậy. Nhưng hôm nay, nhìn thấy hắn vẫn còn ngủ, Lý Toàn liền kinh ngạc. Nhưng sau đó, ông ta chợt hiểu ra lý do nên mỉm cười tiến tới gần sa màn, nhỏ giọng gọi "Hoàng Thượng! Đã tới giờ thượng triều, ngài nên rời giường."

"Ân!" Sở Lan Hạo bởi vì tiếng gọi của Lý Toàn, nên giật mình tỉnh giấc. Hắn nhìn xuống người ngọc trong lòng, khóe miệng liền nở nụ cười ngọt ngào và sủng nịch, bởi vì hắn rốt cục có thể được ôm nàng cùng nhau ngủ. Mặc dù, nàng đang hôn mê, không thể cảm nhận được sự tồn tại của hắn. Hắn cúi đầu lại in xuống môi nàng một nụ hôn sâu.

Nhưng hắn đâu biết rằng, khi hắn vừa tỉnh giấc thì nàng cũng đã tỉnh lại. Cảm nhận được nụ hôn của hắn, tim của nàng lại giống như tối qua đập loạn lên. Tuy rằng không phải lần đầu bị hắn hôn, nhưng không hiểu sao, khi nghe được hắn tỏ tình với mình, thì nàng lại có cảm giác khác lạ khi bị hắn hôn.

Khác với Tư Đồ Tuyết Vũ đang có cảm xúc hỗn loạn, Sở Lan Hạo thì tâm thần đang nhộn nhạo. Hai mươi hai năm, đây là lần đầu tiên ôm người khác cùng ngủ, lại là người con gái hắn yêu. Thiếu niên tuổi trẻ, buổi sáng lại là lúc tinh lực tràn đầy, khi đụng chạm vào đôi môi mềm đỏ mọng của nàng, thì làm cho người hắn ngứa ngấy vô cùng.

Cố gắng đem dục vọng áp chế, Sở Lan Hạo nhẹ nhàng rút tay phải đang làm gối đầu cho Tư Đồ Tuyết Vũ ra, đặt đầu nàng nằm xuống gối. Hắn từ từ ngồi dậy, đem mềnh đắp lại cho nàng, sờ sờ nhẹ má nàng một lúc rồi mới lưu luyến bước xuống giường.

Nhìn thấy Sở Lan Hạo vén màn đi ra, Lý Toàn lập tức tiến lên cúi người nói "Hoàng Thượng, thời gian đã trễ, ngài hãy mau để thần giúp ngài chuẩn bị."

"Ừm, hôm nay ngủ ngon quá, nên Trẫm ngủ quên luôn giờ giấc." Ngữ khí thản nhiên, khóe miệng gợi lên nụ cười nhạt, nhưng trong mắt của Sở Lan Hạo lại chứa đựng hạnh phúc.

Nghe vậy, Lý Toàn liền mỉm cười nói "Chắc là do Hoàng Thượng được ôm hạnh phúc trong tay, cho nên mới ngủ ngon như vậy." Ý của Lý Toàn là do Sở Lan Hạo ôm Tư Đồ Tuyết Vũ, cho nên mới có thể an tâm mà ngủ. Trong mắt của ông ta cũng không che dấu được ý cười.

"Ha ha ha! Phải đó, đều là nhờ Tiểu Vũ." Sở Lan Hạo vui vẻ cười tươi ra tiếng và đi qua bên bình phong, để cho Lý Toàn giúp hắn rửa mặt, chải đầu.

"Hoàng Thượng, tối qua ngài có lệnh, không cho phép ai vào đây, cho nên bây giờ, các cung nữ và thái giám đang ở ngoài chờ đợi vào phục vụ ngài. Hoàng Thượng, thần có thể kêu họ vào sao?" Lý Toàn cung kính hỏi Sở Lan Hạo.

"Không cần đâu! Khanh đi gọi người lấy một bộ quần áo nữ đến, cho các cung nữ vào thay cho Tiểu Vũ đi." Sở Lan Hạo tự tay mặc vào Hoàng Bào, phân phó Lý Toàn đi lấy quần áo cho Tư Đồ Tuyết Vũ.

"Dạ, Hoàng Thượng!" Lý Toàn đi ra ngoài, khi đi ngang giường, ông ta hơi đảo mắt nhìn vào người trên giường. Trong lòng thầm nghĩ: Tứ tiểu thư, cô thật đúng là phúc tinh nha! Cô có thể làm cho người người yêu mến, người người chấp nhận vì cô mà thay đổi. Hôm nay, Hoàng Thượng lần đầu tiên tự mình mặc quần áo nghe!

Một lát sau, Lý Toàn dẫn theo bốn cung nữ đi vào, trong đó có hai cung nữ, trên tay cầm quần áo và thao nước dùng để rửa mặt.

Nhìn thấy Sở Lan Hạo đang ngồi bên mép giường, các cung nữ liền quỳ xuống "Tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế__!"

"Đứng lên đi! Đưa khăn ướt cho Trẫm!" Sở Lan Hạo phất tay áo kêu họ đứng lên.

Bốn cung nữ đứng lên, một cung nữ đem theo nước đặt ở giá để và đem khăn nhúng vào nước rồi vắt khô, đem qua cung kính hơi cúi đâu đưa cho Sở Lan Hạo.

Sở Lan Hạo cẩn thận và nhẹ nhàng dùng khăn lau mặt cho Tư Đồ Tuyết Vũ, hắn không dám mạnh tay dù chỉ là một chút ít, giống như đang lau chùi một trân bảo quý giá vậy.

Lý Toàn và bốn cung nữ đứng kế bên, dùng ánh mắt vui vẻ và hâm mộ nhìn vào Tư Đồ Tuyết Vũ. Bởi vì, đây là lần dầu tiên, họ nhìn thấy Sở Lan Hạo tỉ mỉ và ôn nhu chăm sóc cho người khác.

Lau xong mặt và tay cho Tư Đồ Tuyết Vũ, Sở Lan Hạo liền đứng lên, hắn nhìn lướt qua bốn cung nữ "Các ngươi mau thay quần áo cho nàng, nhớ là phải nhẹ nhàng và cẩn thận!" Tuy là trầm ổn nói, nhưng lại mang theo uy nghiêm và ý tứ cảnh cáo ở trong đó.

"Dạ, chúng nô tỳ hiểu rõ, thưa Hoàng Thượng!" Bốn cung nữ cùng cúi đầu và đồng thanh vâng lệnh.

Nhìn thấy Sở Lan Hạo đi sang ngồi vào bên bàn trà, bốn cung nữ liền đi sang bên giường, buông xuống sa màn và bắt đầu thay quần áo cho Tư Đồ Tuyết Vũ.

Lát sau, bốn cung nữ vén sa màn lên và đi sang chỗ Sở Lan Hạo, cùng nhau cúi người nói "Hoàng Thượng, chúng nô tỳ đã thay xong quần áo cho tứ tiểu thư!"

Nhìn thấy quần áo của Tư Đồ Tuyết Vũ nằm trên tay của một người cung nữ, vẻ mặt của Lý Toàn hơi ngạc nhiên và tò mò nhìn Sở Lan Hạo "Hoàng Thượng, hôm qua tứ tiểu thư ói rất nhiều máu, nhưng mà tại sao quần áo của cổ, lại không có dính một chút máu nào vậy?"

"Trẫm cũng không biết! Tối qua khi ngủ, Trẫm cũng không ngửi được mùi máu tanh." Hôm qua vì luýnh quýnh quá, mà quên đi việc phải thay quần áo cho Tư Đồ Tuyết Vũ. Giờ nghe Lý Toàn nhắc tới, Sở Lan Hạo cũng rất ngạc nhiên.

Hắn nhìn sang vết máu ở dưới đất chỗ giường, thấy nó vẫn dính ở đó nhưng mà lại không hề phát ra mùi tanh của máu. Hắn nhìn lại Lý Toàn, mang theo ánh mắt khó hiểu và nghi hoặc "Máu chẳng phải rất tanh sao? Sao mà máu của Tiểu Vũ không như vậy, mà còn có mùi thơm nữa?"

"Chắc có thể là do thể chất của cổ khác với người thường." Lý Toàn hơi mờ mịt và không chắc chắn nói.

"Thể chất nàng rất yếu, đợi nàng đi Vân Lai Cốc về, Trẫm nhất định phải tẩm bổ lại cho nàng." Khi nói những lời này, ngữ khí và ánh mắt của Sở Lan Hạo mang theo đau lòng.

"Hoàng Thượng, khi nô tỳ còn nhỏ, từng nghe bà nội kể, những người trong máu có mùi thơm, chính là thần tiên chuyển thế đầu thai." Cung nữ đang cầm quần áo vừa thay ra của Tư Đồ Tuyết Vũ, hơi cúi đầu và cung kính nói với Sở Lan Hạo.

Lời của cung nữ này nói rất đúng nghe! Tư Đồ Tuyết Vũ không phải là người phàm, máu của nàng phát ra mùi thơm là mùi của Mạn Đà La Hoa. Còn về việc tại sao quần áo nàng không dính máu là vì, người ta đóng kịch, nhưng lại không thích máu dính vào quần áo. Cho nên, người ta đã rất có kỹ xảo mà phun máu ra, nhưng lại không làm cho máu dính vào quần áo.

"Thần tiên sao? Đúng vậy, Tiểu Vũ không phải là người phàm, nàng nhất định là do ông Trời phái đến ở bên cạnh Trẫm." Khóe miệng cười khẽ, hai mắt tràn ngập vui sướng, Sở Lan Hạo nhìn về phía người ngọc trên giường.

Lần đầu tiên nhìn thấy Sở Lan Hạo cười, gương mặt tuyệt mỹ với đôi môi đỏ xinh đẹp gợi lên nụ cười. Như ngàn năm băng tuyết bỗng chốc hòa tan, làm cho bốn người cung nữ say mê với nụ cười của hắn đến thất thần.

"Bẩm Hoàng Thượng, Vân Cốc chủ cầu kiến!" Tiếng của thị vệ từ bên ngoài vọng vào, làm cho bốn cung nữ hồi thần lại.

Nghe vậy, Sở Lan Hạo lên tiếng nói "Truyền!"

"Hoàng Thượng vạn tuế!" Vân Lai Tử đi vào trong, hai tay chấp lại theo cách chào của giang hồ, hơi cung người chào Sở Lan Hạo.

"Vân Cốc chủ, ông muốn xuất phát giờ này sao?" Trong lòng đã khẳng định, nhưng Sở Lan Hạo vẫn mở miệng hỏi.

"Đúng vậy, Hoàng Thượng! Lão phu nghĩ, sớm xuất phát đi, sẽ sớm điều trị cho tứ tiểu thư. Lão phu cũng có nhiều việc cần phải quay về Cốc để xử lý nữa." Lời nói không siểm nịnh, không kiêu ngạo, Vân Lai Tử trả lời hắn.

"Ừm, được rồi. Lý Toàn, khanh đi kêu người chuẩn bị một chiếc xe ngựa tốt và truyền khẩu dụ của Trẫm, kêu phó thỗng lĩnh ngự lâm quân Triết Vệ, dẫn theo một đội người hộ tống Tiểu Vũ và Vân Cốc chủ đi Vân Lai Cốc!" Sở Lan Hạo nhìn sang Lý Toàn và phân phó ông ta đi truyền khẩu dụ của mình.

"Dạ, thưa Hoàng Thượng!" Lý Toàn lại phải đi ra ngoài làm culi, làm Tổng quản thái giám quả thật không sướng chút nào nha!

Sau một lúc, Lý Toàn lại đi trở vào, hai tay nắm lại để trước bụng, hơi cúi đầu bẩm báo với Sở Lan Hạo "Bẩm Hoàng Thượng, thần đã truyền khẩu dụ của ngài, phó thống lĩnh đang ở trước cửa Nam Ngọ Môn, xe ngựa cũng đang chờ ở đó."

"Ừm." Sở Lan Hạo đứng lên và đi sang bên giường, đưa hai tay ôm ngang Tư Đồ Tuyết đi ra cửa "Vân Cốc chủ, chúng ta đi thôi. Các ngươi hãy dọn dẹp vết máu dưới đất đi!" Câu nói sau, là hắn nói với bốn cung nữ.

"Dạ, thưa Hoàng Thượng!" Bốn cung nữ đồng thanh nói.

Vân Lai Tử cùng với Lý Toàn đi theo sau Sở Lan Hạo ra khỏi Lan Dĩ Cung. Vừa nhìn thấy Sở Lan Hạo lần đầu tiên ôm một người, mà còn là một người con gái nữa, các thị vệ, thái giám và cung nữ không biết chuyện xảy ra tối qua ở Lan Dĩ Cung, đều mở to mắt và há hốc miệng nhìn theo Sở Lan Hạo suốt đường đi.

Lý Toàn tiến lên gần Sở Lan Hạo, lên tiếng nói "Hoàng Thượng, Ngự Hoa Viên lại cần phải sửa lại nữa. Lần này, tổn thất nhiều hơn hai năm trước rất nhiều. Các cây Tử Lan và Tùng Bách, bị chết hết một nửa. Hai ngôi đình nhỏ và Tử Lan Đình, đều bị hư. Ngự Hoa Viên bây giờ, còn hơn cả bình địa nữa."

"Bốn người họ, đánh nhau mấy canh giờ?" Sở Lan Hạo vừa đi vừa nhìn mặt của Tư Đồ Tuyết Vũ và nhàn nhạt hỏi Lý Toàn, hắn không sợ mình bị vấp chân té ngã chút nào, mặc dù không nhìn đường đi.

"Họ đánh nhau tới bốn canh giờ, khi thần nghe thị vệ gác Ngự Hoa Viên báo lại và chạy tới đó. Thần nhìn thấy Vương gia, Tư Đồ công tử, Tây Môn thiếu chủ và Bắc Cung thiếu chủ đều ngất xỉu nằm dài trên đất vì mệt mỏi quá."

"Kêu người tính toán hết các tổn thất ở Ngự Hoa Viên, đem chia làm bốn phần, viết lên giấy, đưa đến Ngạo Vương phủ, Tướng Quân phủ, Ngự Sử phủ và Tướng Quốc phủ. Còn nữa, kêu các trù tượng phải chọn những loại cây tốt nhất và mắc nhất khác, cộng thêm gấp đôi số Tử Lan và Tùng Bách trồng vào Ngự Hoa Viên. Chi phí mua cây, cũng viết vào giấy luôn đi."

"Dạ, Hoàng Thượng!" Lý Toàn hơi run rẩy khóe miệng nói, trong lòng thầm nghĩ: Hoàng Thượng quả thật phúc hắc hơn rất hiều nha! Hai năm trước, bọn họ đánh nhau trong Ngự Hoa Viên, Hoàng Thượng tự mình bỏ tiền ra sửa. Nhưng bây giờ, ngài lại bắt bốn người họ cùng chi tiền ra sửa, lại còn phải đền bù gấp ba số cây làm hư nữa. Vương gia và ba vị công tử, lão nô chúc các ngài may mắn nghe!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net