Chương 78. Thay Mận Đổi Đào.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 78. Thay Mận Đổi Đào.

Cửa chính của Hoàng Cung, Ngọ Môn!

Phó thống lĩnh ngự lâm quân Triết Vệ và các ngự lâm quân nhìn thấy Sở Lan Hạo tự mình ôm Tư Đồ Tuyết Vũ ra cửa Cung, vẻ mặt đều kinh ngạc và khó có thể tin. Bởi vì từ Lan Dĩ Cung đi ra tới cửa Cung phải mất gần một canh giờ, cho nên bình thường đi lại trong Hoàng Cung, Hoàng Thượng và các phi tử đều phải dùng kiệu để ngồi.

Còn một việc nữa, đó là Sở Lan Hạo luôn thượng triều đúng canh giờ, nhưng giờ này đã trễ một canh giờ, mà Sở Lan Hạo vẫn bỏ mặc mà ôm Tư Đồ Tuyết Vũ đi bộ tới đây, làm cho bọn họ khiếp sợ không thôi và cũng đủ để họ thấy được, địa vị của cô gái đang nằm trong lòng của Hoàng Thượng rất quan trọng.

Bọn họ cùng nhau quỳ xuống nghênh giá và trong lòng cũng thầm thề nhất định không được để cho cô gái này có chuyện, nếu không đầu của họ cũng khó giữ được "Chúng thần tham kiến Hoàng Thượng! Hoàng Thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế___!"

"Bình thân đi!" Sở Lan Hạo ôm Tư Đồ Tuyết Vũ đi lại xe ngựa, Triết Vệ liền lập tức đi lại mở cửa xe ngựa cho hắn.

Sau khi vào, hắn nhẹ nhàng đặt Tư Đồ Tuyết Vũ nằm xuống nhuyễn tháp được trãi bằng thảm lông cừu thượng hạng, kéo chăn bông đắp cho nàng "Tiểu Vũ, nàng phải mau mau tỉnh lại, ta đợi nàng trở về!" Nỉ non nói ra lòi tạm biệt, hai mắt tràn đầy thâm tình và không nỡ rời xa, Sở Lan Hạo lại cúi đầu xuống đặt môi hôn lên môi nàng rồi mới lưu luyến bước ra khỏi xe ngựa.

"Các khanh nhớ phải hộ tống nàng đi tới Vân Lai Cốc an toàn, nếu có sơ xuất gì xảy ra, mạng của các khanh__Trẫm sẽ thu!" Ngữ khí uy nghiêm và lạnh lẽo, đây là lời cảnh cáo của Sở Lan Hạo đối với Triết Vệ và các ngự lâm quân.

"Chúng thần đã rõ, thưa Hoàng Thượng! Chúng thần nhất định sẽ bảo đảm an toàn cho tiểu thư, tuyệt đối sẽ không để cổ gặp sơ xuất___!" Triết Vệ và các ngự lâm quân lại một lần nữa quỳ xuống, lần này là cam đoan với Sở Lan Hạo.

"Vân Cốc chủ, đi đường bình an! Tới khi Tiểu Vũ tỉnh lại, ông cứ đem nàng tới Ngạo vương phủ." Sở Lan Hạo cười nhạt với Vân Lai Tử.

"Lão phu đã biết! Vậy lão phu xin cáo từ!" Nhìn thấy Sở Lan Hạo gật đầu, Vân Lai Tử cũng gật đầu với Lý Toàn rồi bước lên xe ngựa. Vì xe ngựa rất lớn, nên trên xe có tới hai nhuyễn tháp, ông ta cũng không cần phải ngồi riêng xe.

"Hoàng Thượng, chúng thần xin đi trước!" Triết Vệ cung kính cúi đầu với Sở Lan Hạo, nhìn thấy hắn phất tay áo, Triết Vệ liền quay sang và nhảy lên ngựa "Xuất phát!"

Đoàn người gồm năm mươi lăm người, tính luôn hai thị vệ đánh xe ngựa và Tư Đồ Tuyết Vũ, Vân Lai Tử xuất phát đi hướng Nam tới Vân Lai Cốc. Sở Lan Hạo vẫn đứng đó nhìn theo cho tới khi xe ngựa khuất bóng dáng, hắn mới thu lại tầm mắt "Thượng triều thôi." Hắn xoay người lại và bước vào Hoàng Cung.

"Dạ, Hoàng Thượng!" Lý Toàn nhìn thấy vẻ mặt của hắn hiện lên mất mát và buồn bã, ông ta cũng không nói nhiều mà bước đi theo hắn...

Sau khi bãi triều, như thường lệ, Sở Lan Hạo đi tới Ngự Thư Phòng ở Bảo Lan Điện để phê tấu chương. Vừa mới phê được nửa canh giờ, Sở Lan Ngạo cùng Tư Đồ Anh Tuấn tới cầu kiến.

Nói là nói cầu kiến vậy thôi, chứ thật ra là hỏi tội và ai oán thì đúng hơn! Bởi vì, Tư Đồ Tuyết Vũ đi tới Vân Lai Cốc sớm hơn canh giờ dự định, nhưng Sở Lan Hạo lại không cho người thông báo họ tới để tạm biệt. Cho nên, vẻ mặt của hai tên này giờ đang đen như đít nồi và còn ai oán nữa.

"Hoàng huynh! Sao huynh không kêu người tới phủ báo cho đệ hả?" Sở Lan Ngạo nhăn nhó mặt mày nhìn Sở Lan Hạo.

"Mặt đệ như vậy sao không ở nhà điều dưỡng, chạy vào đây làm gì vậy chứ? Không phải đệ rất quý trọng mặt mũi hay sao? Sao hả, đệ không còn sợ bị chê cười rồi sao?" Ngữ khi trêu chọc, Sở Lan Hạo cười tà nhìn vào gương mặt bị xanh tím nhiều chỗ vì đánh nhau của Sở Lan Hạo.

"Hừ! Huynh đừng đánh trống lãng với đệ. Huynh mau trả lời đệ đi!" Sở Lan Ngạo không thèm nhìn Sở Lan Hạo mà quay sang cầm chén trà lên uống.

"Việc này đệ không thể trách Trẫm! Là các đệ đánh nhau tới mệt mõi nằm lăn ra đất, không ngồi dậy nổi. Trẫm nghĩ là các đệ chưa ngồi dậy nổi, cho nên mới không cho người tới báo. Vả lại, chuyện thay đổi giờ giấc đi là do Vân Lai Tử, không phải do Trẫm." Sở Lan Hạo tà nghễ nhìn Sở Lan Ngạo và Tư Đồ Anh Tuấn.

"Tất cả cũng tại huynh! Nếu huynh không bám dính đuổi theo đánh chúng ta, thì chúng ta có thể nói lời tạm biệt với Vũ Nhi rồi." Tư Đồ Anh Tuấn trừng mắt, vẻ mặt bất mãn và trách cứ Sở Lan Ngạo.

"Ta...Hừ! Ai kêu các huynh nói xấu ta làm chi. Giờ lại đổ hết lỗi cho ta, bộ mấy huynh không có đánh trả sao? Huynh nhìn đi, mặt ta bị như vậy là do các huynh ban cho đó!" Sở Lan Ngạo thối mặt khi nghe Tư Đồ Anh Tuấn nói, đưa ngón tay chỉ vào mặt mình rồi sau đó phùn mang trợn mắt nói lại, còn không quên liếc Tư Đồ Anh Tuấn.

"Bộ chỉ mình huynh bị như vậy sao? Chúng ta cũng bị vậy, huynh nhìn đi, mặt của ta còn bầm nhiều hơn mặt huynh đó!" Tư Đồ Anh Tuấn bất mãn lên án Sở Lan Ngạo.

Cùng lúc này, Phượng Nghi Cung!

"Bẩm nương nương, sáng nay Hoàng Thượng đích thân ẳm Tư Đồ Tuyết Vũ ra cửa Cung, còn sai phó thống lĩnh ngự lâm quân bảo vệ ả ta đi đâu đó." Người đang nói nhỏ bên tay của Đông Phương Tình là cung nữ Tâm Nhi, nha hoàn được gả vào Hoàng Cung cùng với Đông Phương Tình.

"Vậy sao? Xem ra, lời của Hạnh Nhi nói tối qua là sự thật! Hoàng Thượng đã để cho ả ta ngủ ở lại Lan Dĩ Cung. Hoàng Thượng chưa bao giờ để cho ai ngủ lại đó, kể cả ta là Hoàng Hậu còn không có được diễm phúc đó, nhưng ngài lại để cho ả ta ngủ lại đó!" Ngồi trên ghế chủ ở đại sảnh của Phượng Nghi Cung, nghiền ngẫm mở miệng nói, vẻ mặt của Đông Phương Tình chuyển sang hung ác, hai mắt lóe ra hung quang và âm trầm "Ngự lâm quân là phải ở gần Hoàng Thượng mọi lúc mọi nơi để bảo vệ ngài, nhưng ngài lại để cho Triết Vệ dẫn quân đi theo bảo vệ con tiện nhân đó, ngài ấy đã trúng bùa mê của nó rồi hay sao?!"

"Nương nương, ngài không định làm gì hết sao?" Đúng là chủ nào tớ đó, vẻ mặt của Tâm Nhi cũng lộ ra ác độc không thua gì Đông Phương Tình.

Nghe vậy, Đông Phương Tình đập tay lên bàn, hai mắt nheo lại nhìn về phía trước, khóe miệng gợi lên nụ cười thật ác độc "Sắp tới sinh thần của Hoàng Thượng, Thái Hậu chắc chắn sẽ về Cung. Tới lúc đó, ta xem thử, Hoàng Thượng còn có thể tiếp tục mờ ám với con tiện nhân đó được nữa hay không!"

"Tham kiến nương nương! Nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!" Một tên thái giám từ ngoài đi vào và quỳ xuống cúi đầu với Đông Phương Tình.

"Có chuyện gì sao?" Đông Phương Tình nhíu mày nhìn tên thái giám.

"Bẩm nương nương, Thừa Tướng gia muốn gặp nương nương!" Tên thái giám vẫn không dám ngẩng đầu lên, chỉ cung kính trả lời ả ta.

"Cha ta sao? Mau mời ngài vào!" Đông Phương Tình thay đổi vẻ mặt ngay lập tức, không còn hậm hực như vừa rồi.

"Dạ, thưa nương nương!" Tên thái giám từ từ lui ra bên ngoài.

"Di thần tham kiến nương nương!"

Đông Phương Khánh đang tính quỳ xuống, nhưng bị Đông Phương Tình tiến lên ngăn lại "Cha, ở đây không có người ngoài, cha không cần kêu con là nương nương! Cha tới tìm con có gì không?"

"Tình Nhi, cô của con đã xảy ra chuyện!" Đông Phương Khánh hai mắt lộ ra đau lòng và còn có thống hận.

"Cô? Cha là nói..." Đông Phương Tình mờ mịt nhìn ông ta, bởi vì ả ta có tới hai người cô lận.

"Là tam cô của con. Tối hôm qua Mị Nhi đột nhiên chạy vào phủ khóc lóc thảm thương nói là, tam cô của con bị Hoàng Thượng bức chết, nó thì bị Ngạo vương gia thôi. Nó còn nói, mọi chuyện đều là vì Tư Đồ Tuyết Vũ, con gái thứ tư của Tư Đồ Thanh Vân gây nên." Càng nói, ánh mắt của Đông Phương Khánh càng phát ra ác quang, giọng nói của ông ta cũng càng âm trầm.

"Tại sao có thể như vậy? Tam cô sao có thể bị Hoàng Thượng bức chết, còn chuyện của Mị Nhi nữa?"

"Mị Nhi nói việc tam cô của con hạ độc Tư Đồ Tuyết Vũ đã bị Hoàng Thượng phát hiện và sai người bắt hai mẹ con nó vào Lan Dĩ Cung. Sau đó, đã xử quyết tam cô con ngay tại chỗ. Sáng nay, ta có nói với Hoàng Thượng nói về chuyện này, ngài nói là do tam cô con tự tạo nghiệt, chết là đáng."

"Lại là Tư Đồ Tuyết Vũ! Hèn chi, tối qua Hoàng Thượng lại để cho con tiện nhân đó ngủ lại tẩm cung. Cha, chúng ta nhất định phải báo thù cho tam cô, rửa nhục cho Mị Nhi biểu muội!" Vẻ mặt của Đông Phương Tình lộ ra hung ác.

"Đúng vậy, ta nhất định sẽ làm cho Tư Đồ gia cả nhà phải sống không bằng chết!" Khi nói lời này, mặt của Đông Phương Khánh cũng lộ ra tàn nhẫn và nham hiểm.

Cũng cùng thời gian đó, cách thành Nam một trăm dặm!

"Vân Cốc chủ, chúng ta sẽ ngồi nghỉ và uống trà một lát rồi mới đi tiếp, mời ngài xuống xe và dùng trà!" Phó thống lĩnh Ngự Lâm quân Triết Vệ mở cửa xe ngựa và cung kính mời Vân Lai Tử xuống xe ngựa.

"Ừm, lão phu cũng muốn xuống xe hít thở không khí, đa tạ phó thống lĩnh!" Được Triết Vệ đỡ xuống xe ngựa, Vân Lai Tử thong thả đi vào ngồi xuống ghế của quán trà nhỏ ven đường.

"Phong cảnh ở đây thật là đẹp, không khí lại trong lành nữa!" Vân Lai Tử nhìn cảnh vật xung quanh mà cảm thán.

"Phải đó, thật là đẹp! Đã lâu rồi không có thời gian đi ngắm cảnh giải khuây, hôm nay vãn bối mới biết được ngoài thành lại có cảnh đẹp như vậy. Sau này, vãn bối cũng muốn tìm một nơi xinh đẹp và trong lành như vậy, cùng với nương tử sống an nhàn tới cuối đời." Triết Vệ cũng nhịn không được mà tán thưởng nơi đây.

"Ha ha ha___! Nơi đây quả thật rất thích hợp để an cư." Vân Lai Tử cười lớn ra tiếng, sau đó bưng chén trà lên uống.

Triết Vệ đang ngồi cùng bàn với Vân Lai Tử, còn các ngự lâm quân khác thì ngồi ở mấy bàn xung quanh. Do chỉ là quán trà nhỏ ven đường, cho nên một nửa ngự lâm quân ngồi ở dưới đất uống trà và vui vẻ trò chuyện.

Nơi đây cách cửa Nam thành hơn một trăm dặm, xung quanh quán trà nhỏ ven đường chỉ có thưa thớt vài căn nhà nhỏ của thường dân, còn lại đều là cây cối xanh um tùm, hoa thơm cỏ lạ và vài cây cổ thụ.

Ở phía xa bên kia, còn có một ngôi làng nhỏ và vài vườn cây ăn trái, cách một trăm bước còn có một hồ nước nhỏ. Phải nói nơi đây tuy không có nhà cửa sang trọng như trong thành, nhưng phong cảnh lại tươi mát và xinh đẹp. Cơn gió nhẹ thổi lướt qua, những hoa cỏ và rừng cây đều đung đưa theo gió phát ra tiếng xào xạt êm ái, làm cho người ta có cảm giác thoải mái và thư giản tâm hồn.

Một lát sau, bỗng nhiên có một tiếng sáo du dương và êm ái vang lên, làm cho tất cả mọi người đều kinh ngạc và sau đó là im lặng lắng nghe, bao gồm chủ quán trà và tiểu nhị.

Tiếng sáo trong trẻo du dương nhưng không thiếu êm ái và nhẹ nhàng như tiếng nước suối róc rách chảy, như tiếng chim hót líu lo làm cho mọi người đều say mê và lạc mất tâm hồn.

Hai mắt của mọi người đột nhiên lờ đờ như say như túy, thân mình thì ngồi lắc lư theo tiếng sáo. Ngay cả Dạ Lục và Dạ Thất, phụng mệnh Sở Lan Hạo âm thầm đi theo bảo vệ Tư Đồ Tuyết Vũ, đang ngồi ở trên cây cách đó một khoảng, cũng bị say mê mất hồn. Duy chỉ có Vân Lai Tử, ông ta vẫn bình thường mà ngồi uống trà, khóe miệng của ông ta gợi lên một nụ cười thần bí.

Bởi vì, đây là tiếng sáo Mê Hồn Âm Pháp của Tư Đồ Tuyết Vũ, nàng đã đưa thuốc giải trước cho ông ta rồi, đó là Thanh Hồn Đan, một loại thuốc làm cho tâm hồn và thần trí được tẩy rửa sạch sẽ. Người trúng Mê Hồn Âm Pháp, nếu không nghe được tiếng sáo phá giải hay uống Thanh Hồn Đan thì sẽ sống như một con rối tới lúc chết.

"Xoạt" Một tiếng xé gió phát ra và sau đó xuất hiện ba người từ trên Trời đáp thân xuống trên mặt đất.

"Tham kiến Cung chủ___!" Ba người cùng lúc chấp tay và khuynh thân về hướng cửa xe ngựa, đồng thanh lên tiếng.

"Woa! Thuật dịch dung của Lam Ngũ càng ngày càng giỏi nghe! Ngay cả ta nhìn thấy, mà cứ tưởng đang nhìn trong gương không đó." Tư Đồ Tuyết Vũ mở cửa xe, nhìn thấy người nữ có hình dạng giống mình như đúc liền thốt lên, khóe miệng cười tươi và ánh mắt mang theo tán thưởng nhìn về Lam Ngũ.

"Tạ Cung chủ khen ngợi!" Lam Ngủ lại cung kính cúi đầu với nàng.

"Ngươi tên là gì? Còn ngươi nữa?" Tư Đồ Tuyết Vũ mỉm cười thân thiết nhìn về người giống mình, rồi nhìn sang người giống hệt Vân Lai Tử.

"Thuộc hạ tên là Hà Lâm." Người giả dạng là nàng mở miệng nói.

Nhìn phiên bản của mình đang ở trước mặt nhưng lại có tiếng nói con trai, Tư Đồ Tuyết Vũ liền run rẩy khóe miệng, vẻ mặt hơi khác thường.

"Thuộc hạ tên là Hà Khởi." Người giả dạng Vân Lai Tử nói.

"Ha ha ha___! Nếu ngươi không dùng tiếng nói thật nói chuyện, chắc chắn lão phu còn tưởng mình có anh em song sinh đó nghe!" Vân Lai Tử bước tới, cười lớn ra tiếng và vuốt râu nhìn vào Hà Khởi.

"Hà Khởi, Hà Lâm! Cả hai là anh em sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net